Tuyết Tiêu tỉnh lại vào buổi sáng, đội ngũ vẫn chưa trở về căn cứ.
Cô từ trên ghế xe ngồi dậy, khởi động cơ thể đã ngủ qua một đêm, lúc duỗi người có cả tiếng khớp xương vang "rắc rắc".
Ngoài cửa xe đã là ban ngày ban mặt, cô dụi mắt xuống xe, vừa lúc gặp Mai Nhất Xuyên đi xuống từ một chiếc xe khác.
Hai người đối mắt trong ngắn ngủi, Tuyết Tiêu tỉnh táo hỏi: "Cậu đeo kính râm chi vậy?"
Mai Nhất Xuyên nghiến răng.
Lại nữa!
Tuyết Tiêu còn ngẩng đầu nhìn nhìn không trung, ánh mặt trời có chói mắt đến vậy không?
"Trào lưu đó, cậu có hiểu đây là trào lưu không?" Mai Nhất Xuyên hừ lạnh rồi bỏ đi, không quá hai bước lại lui về, nhìn trái nhìn phải, sau khi không thấy ai, mới thấp giọng nói: "Nghe Phong kể, trong mắt cậu có ấn ký hệ tinh thần."
Tuyết Tiêu gật gật đầu.
Mai Nhất Xuyên lại nói: "Nếu cậu có, vậy có phải những người khác bị kéo vào địa đạo cũng có không?"
Tuyết Tiêu nhướng mày nhìn cậu.
Mai Nhất Xuyên đã chìm vào trạng thái lầm bầm lầu bầu: "Vạn nhất Phàm Thiến cũng là vì ấn ký, cho nên bị người khác thao túng, mới làm ra những chuyện như thế......"
Tuyết Tiêu nói: "Cô ta không bị kén nhện cắn nuốt, khả năng có ấn ký không quá lớn, hơn nữa cô ta cũng chưa từng nói đã thấy thứ gì đó dị thường đúng không? Bởi vì là em gái của Trần nhị ca, nếu muốn nói bị thao túng, vậy có khả năng là nghe theo lời anh trai bảo, nhưng đến nỗi tặng khăn quàng cổ thì chắc là thật tình ——"
Lời còn chưa nói xong, Mai Nhất Xuyên đã quay đầu đi mất.
Tuyết Tiêu chớp chớp mắt nhìn bóng dáng cậu rời đi.
Cậu ấy chắc còn chưa từ bỏ ý định muốn tìm lấy cái cớ cho Hạ Phàm Thiến.
Thật ra Mai Nhất Xuyên thật lòng với Hạ Phàm Thiến.
Tuyết Tiêu tìm được hai đứa em, sau đó đi xem Thịnh Viện còn đang ngủ.
"Tối hôm qua đến giờ còn chưa tỉnh, Giang Nghị xem qua rồi thì cũng nói không có vấn đề." Lời nói là nói như vậy, nhưng Hồng Phát vẫn có hơi lo lắng.
Tuyết Tiêu sờ sờ trán Thịnh Viện, nhiệt độ vẫn bình thường.
Rồi lại nhìn tới tay của chị, dây leo xanh rút lui an tĩnh đợi như ngày thường.
Nếu là Triệu Sinh, không có khả năng không khắc ấn ký lên trên người Thịnh Viện.
Tuyết Tiêu lại một lần nữa xem kĩ lại kịch bản và nội dung khái quát mà hệ thống cấp cho.
Thịnh Viện là vai ác đứng đầu đối kháng với nam nữ chính về sau, năng lực không kém, là một nữ ma đầu tàn nhẫn độc ác.
Có chị quấy rối sẽ xúc tiến nam nữ chính phát triển tình cảm.
Không còn.
Tuyết Tiêu hận.
Lần đầu tiên cảm thấy thân là vai phụ thiếu suất diễn quá khó khăn.
Thậm chí không xứng biết toàn bộ cốt truyện.
Bên Mai Nhất Xuyên hẳn là sẽ biết nhiều hơn một chút, nhưng bây giờ thì vẫn không nên phiền tới cậu chàng.
Tuyết Tiêu chống cằm một tay, sắc mặt bày ra vẻ phiền muộn nhìn Thịnh Viện.
Chẳng lẽ chị của về sau trở thành vai ác có liên quan tới Triệu Sinh?
Nếu Triệu Sinh là vua zombie thứ nhất, không lẽ chị thành lính dưới tay của gã?
Thế thì thật quá đáng!
Lúc Tuyết Tiêu còn đang miên man suy nghĩ, Đậu Dương lại đây hô: "Chị dâu tỉnh rồi à! Có đói bụng không? Chúng ta chờ một nhóm cuối về đơn vị rồi lập tức quay về căn cứ!"
"Lạc Thanh Phong đâu?" Tuyết Tiêu hỏi.
"Anh ở bên kia kìa!" Đậu Dương giơ tay chỉ về một hướng, nói, "Kiểm tra xong trang bị và số người liền qua đây."
Tuyết Tiêu hàn huyên vài câu về chuyện tối hôm qua với Đậu Dương, được Đậu Dương báo lại suy đoán của nhóm Lạc Thanh Phong, lúc này mới hiểu rõ sao lại thế.
Chờ Đậu Dương đi rồi, Tuyết Tiêu quay đầu lại, thấy vẻ mặt của cả hai đứa em ủ rũ cụp đuôi, nhìn cô muốn nói lại thôi, chỉ kém là không vẫy đuôi.
"Hai đứa đang làm gì đó?" Tuyết Tiêu tức giận nói.
Hồng Phát gục đầu xuống, Lục Mao vuốt vuốt cái mũi bị đông lạnh chuyển màu đỏ hồng nói: "Cảm giác hai đứa em thật vô dụng."
"Ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, hai đứa đối với tôi mà nói thì có dụng nhất." Tuyết Tiêu lắc lắc đầu.
"Trừ bỏ biết làm cơm chiên cà chua thì không được tí tích sự nào." Hồng Phát giận dỗi nói, "Gặp phải zombie một chút dụng cũng không có."
"Không phải đã nói trước rồi sao? Gặp phải zombie thì giao cho tôi, gặp lúc tôi đói bụng thì giao cho hai đứa." Tuyết Tiêu chớp mắt, "Chúng ta đã phân công rõ ràng rồi, cũng đã phối hợp rất tốt mà."
Hồng Phát và Lục Mao liếc nhau, tâm càng mệt mỏi.
Tuyết Tiêu không phải không lý giải được ý tứ của hai người, nhưng cô cảm thấy không cần thiết.
Chính mình thu nhận đứa em thì đương nhiên muốn chính mình che chở.
Biết hai người muốn làm chút chuyện để chứng minh với mình, vì thế Tuyết Tiêu nói: "Tối hôm qua đánh zombie vừa mệt vừa đói, sau khi trở về chúng ta ăn đồ ngon đi."
Hồng Phát và Lục Mao lập tức lên tinh thần, hỏi cô muốn ăn gì.
"Ăn thịt nhoa." Tuyết Tiêu nói.
-
Lúc đội ngũ trở lại căn cứ cũng đã sắp giữa trưa.
Lạc Thanh Phong cố ý trở về muộn hơn, để cho Trần nhị ca bớt cảnh giác hơn.
Vừa về đến căn cứ, Lạc Thanh Phong liền đưa theo Tuyết Tiêu đi gặp Địch lão đại.
Vẫn là bàn đá trong cái viện quen thuộc, gương mặt vẫn giống vậy, chỉ là thiếu một mình Tôn Lão Lục.
Tôn Lão Lục bị nổ thành một các xác khô, Địch lão đại gọi người sắp xếp chôn cất, ở thời mạt thế dưới tình hình người chết không được nhặt xác thì cũng coi như đã cho thể diện.
Tuyết Tiêu vừa ngồi xuống, mấy người khác liền ra vẻ tốt tính soi xét cô.
Đứng mũi chịu sào là Trần nhị ca.
Ngày thường anh ta lông bông cười cười, lúc này trong mắt lại có vài phần xét nét cao thâm khó đoán.
Tuyết Tiêu vứt lại cho anh ta một cái cười tươi rói.
Trần nhị ca không biết bọn họ có hoài nghi đến trên đầu mình hay không, chỉ có thể căn cứ vào thái độ lúc này của Lạc Thanh Phong phán đoán.
Lạc Thanh Phong hội báo kết quả tuần tra trước tiên: "Cái gì cũng không phát hiện ra, trừ bỏ mấy con zombie công kích người ngay từ đầu, thì không phát hiện ra tung tích của zombie người nhái."
Địch lão đại nhíu mày.
"Có phải đã đào tẩu rồi không?" Triệu lão đại không nhanh không chậm nói, "Loài biến dị có chỉ số thông minh không tệ, đối diện với cảm giác bị uy hiếp bởi người tới, chắc là sẽ bỏ chạy."
"Bọn tôi đã mở rộng phạm vi rồi, không thấy gì cả." Sắc mặt Lạc Thanh Phong nhàn nhạt nói.
Vẻ mặt Bành lão đại hiện ra vài phần thương cảm: "Cái chết lần này của Tôn Lão Lục, thật sự là không thể tưởng được, rốt cuộc Dị Khôi giả có địa vị thế nào? Sao lại có được loại vũ khí như ống phóng tên lửa?"
Nói xong nhìn về phía Tuyết Tiêu, ôn hoà nói: "Tuyết Tiêu, tình huống lúc đó rốt cuộc là như thế nào?"
"Cô ấy lúc đó cũng sợ không nhẹ." Lạc Thanh Phong giương mắt nhìn lại, "Không quá vài giây sau trận nổ lớn thì tôi và Tiếu lão đại đã chạy tới."
Tiếu lão đại nể tình mở miệng: "Dị Khôi giả có ống phóng tên lửa, bọn Tôn Lão Lục có súng, hai bên đánh nhau khẳng định chênh lệch, mà theo như hướng chiếc xe chạy tới ngay lúc đó, Tôn Lão Lục chắc đang muốn lui về lại căn cứ."
"Nhưng ông ta bỏ lại Tuyết Tiêu ở ven đường."
Các vị đang ngồi đây đều biết Tôn Lão Lục không dám đối phó với Lạc Thanh Phong, cũng biết cách ông ta làm người, làm ra loại chuyện thế này thì không ngoài ý muốn một chút nào.
Địch lão đại thở dài, nhìn về phía Tuyết Tiêu nói: "Đó là mệnh của ông ta, còn may là Tiểu Phong và lão Tiếu kịp thời chạy tới."
Tuyết Tiêu nhẹ giọng đáp lời: "Đúng vậy."
"Vậy Dị Khôi là cậu giết, hay là cô ấy giết?" Trần nhị ca hỏi.
Tuyết Tiêu nói: "Tôi giết."
Trần nhị ca nhướng mày, "Thân thủ không tồi."
"Tôi còn cho rằng anh đã biết trước đó rồi." Tuyết Tiêu cong mắt cười.
"Đã xảy ra loại chuyện này, sắp tới tuần tra canh gác nhất định phải tăng mạnh, không thể chậm trễ." Địch lão đại trầm giọng nói, "24 giờ không gián đoạn, có Dị Khôi giả xuất hiện, chứng tỏ xung quanh có người sống đang nhìn chằm chằm chúng ta."
"Có thể là người của căn cứ Bách Hằng không?" Trần nhị ca nhìn qua nói, "Trước đó có kết thù với bọn họ, dựa theo tính tình của nhóm người Bách Hằng đó, mặc kệ thế nào cũng sẽ đuổi theo tới đây."
Tuyết Tiêu nghe được thì bật cười trong lòng, không ngu lắm, biết thẩy nồi qua người căn cứ Bách Hằng.
"Không thể loại trừ khả năng này." Địch lão đại nhíu mày, có vẻ như còn cảm thấy rất có khả năng, "Zombie người nhái cũng có mối quan hệ kì lạ với người của Bách Hằng, lần này có vẻ như Thịnh Viện cũng bị liên lụy trong đó, đúng không?"
Ông nhìn về phía Tuyết Tiêu, Tuyết Tiêu gật gật đầu.
"Vậy thì càng không thể thả lỏng cảnh giác, zombie người nhái kết thành đàn hành động, xảo trá mười phần, có vẻ như có cả người chỉ huy sau lưng." Địch lão đại nói, "Chúng ta đã mất đi một Tôn Lão Lục, không thể lại để mất đi người anh em nào khác."
Địch lão đại đã đặt hoàn toàn trọng điểm lên zombie người nhái và căn cứ Bách Hằng.
Hoàn toàn không nghĩ tới có quỷ trong.
Tiếu lão đại đứng lên nói: "Tôi lập tức đi đốc xúc tuần tra hôm nay, cũng sẽ nhìn ngó xung quanh."
Trần nhị ca nói: "Tôi cũng đi."
Hội nghị bởi vậy giải tán.
"Tiểu Phong, cậu mới từ bên ngoài trở về, đi về trước nghỉ ngơi cho khỏe đi." Địch lão đại vậy mà đau lòng Lạc Thanh Phong thật.
Lạc Thanh Phong đáp lời, đưa theo Tuyết Tiêu rời đi.
Lúc mọi người giải tán rời đi, Lạc Thanh Phong gọi Trần nhị ca lại.
Hắn nói: "Chúng ta nói chuyện đi."
-
Vẫn là trong xe Trần nhị ca, tình cảnh quen thuộc.
Trần nhị ca nhếch mày, cười như không cười: "Cậu chủ động tìm tôi, hiếm thấy đó."
Lạc Thanh Phong mở màn nói luôn: "Chuyện lần trước anh nói, tôi đáp ứng."
Trần nhị ca ngây ngẩn cả người.
Hạnh phúc tới quá nhanh, anh ta suýt nữa hoài nghi chính mình đang nằm mơ.
"Cậu xác định?"
"Vậy đi." Lạc Thanh Phong mở cửa, Trần nhị ca lập tức khoá cửa xe lại.
Lạc Thanh Phong quay đầu lại nhìn, mặt mày lạnh nhạt.
"Thay đổi chủ ý?" Trần nhị ca hỏi.
"Ông ta động đến người không nên động." Lạc Thanh Phong nói.
Trần nhị ca cười nhạt trong lòng, ngoài miệng không đứng đắn nói: "Nghe nói bạn gái cậu đã từng đẩy cậu vào trong bầy zombie, đã như vậy cậu còn che chở cô ta?"
Mai Nhất Xuyên chỉ kể chuyện này cho một mình Hạ Phàm Thiến.
Nhưng Hạ Phàm Thiến lại nói cho không chỉ một người.
Lạc Thanh Phong híp mắt nhìn anh ta, lời nói không nóng không lạnh, lại khiến người ta không dám phản bác: "Nếu người lần này động tới cô ấy là anh, anh đoán xem tôi sẽ làm gì?"
Trần nhị ca bật cười, "Nói cái gì đâu không, biết đó là mấu chốt trong tim của cậu, tôi nào dám động tới cô ấy."
"Lần này là Tôn Lão Lục tính kế, Dị Khôi giả nói không chừng là của người Bách Hằng theo tới nơi này thật."
Lúc anh ta nói lời này có quan sát biểu cảm của Lạc Thanh Phong, muốn nhìn thử hắn có biết sự tồn tại của người trong sơn động không.
Nhưng Lạc Thanh Phong không để cho anh ta nhìn ra.
"Nếu như người Bách Hằng cùng tới đây, vậy thì vừa lúc một lưới bắt hết." Lạc Thanh Phong nói xong, cười lạnh nhìn về phía Trần nhị ca, "Có điều, Tôn Lão Lục thật sự không phải anh giết?"
"Bạn gái cậu đã làm chứng thấy là Dị Khôi giả giết, sao vẫn còn hoài nghi tôi vậy?" Trần nhị ca có chút vô tội nhún vai.
"Tôi muốn ra tay là thật, nhưng không phải đã bị người khác giành ra tay trước rồi?"
Lạc Thanh Phong mím môi không nói chuyện.
"Nếu cậu đã hạ quyết tâm, vậy thì chúng ta là người cùng thuyền." Trần nhị ca mời hắn thuốc lá, Lạc Thanh Phong duỗi tay cầm lấy.
"Với phong cách làm việc của Địch lão đại, bảo hộ không được người cậu muốn bảo hộ đâu."
"Chỉ có chính mình trở thành chủ nhân của căn cứ, mới có thể tránh được các loại tính kế."
Đối với việc Trần nhị ca tẩy não, Lạc Thanh Phong vào tai này ra tai kia, trên mặt thì lại giả bộ bày ra dáng vẻ ông mày đã nghe hiểu chỉ đang chờ ra tay tạo phản tàn nhẫn.
Trần nhị ca dần bớt hoài nghi trong lòng, cho rằng tối ngày hôm đó Tuyết Tiêu chắc hẳn không phát hiện ra có gì dị thường, Lạc Thanh Phong cũng không nhận ra cái chết lần này của Tôn Lão Lục có âm mưu gì.
Nói chuyện với Lạc Thanh Phong xong, Trần nhị ca mới đi tới sau núi tuần tra.
Thằng em lái xe hỏi: "Nhị ca, có thể tin anh ta không?"
"Lần này hẳn là đã tìm đúng nhược điểm của thằng đó, nó quá để ý đứa con gái đó." Trần nhị ca đốt thuốc, không để bụng nói, "Tuy rằng năng lực rất mạnh, nhưng chú định không thể khai thác cho ta, chờ thằng đó không còn giá trị lợi dụng, lập tức giết chết."
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt không phải quá tốt.
Trần nhị ca biết tên lửa khẳng định không phải của anh em nhà mình, cho nên mới cảm thấy kỳ quái, thứ đồ chơi đó rốt cuộc lấy từ đâu ra? Lời Tuyết Tiêu nói khiến anh ta hoài nghi, nhưng thái độ trước đó của Lạc Thanh Phong và Tuyết Tiêu biểu hiện, hai người có vẻ như cái gì cũng không biết.
Còn nghĩ Tôn Lão Lục giở trò.
Chẳng lẽ là Tôn Lão Lục giấu riêng? Lúc đánh nhau bị cấp dưới cướp mất giết ngược?
Mặc kệ như thế nào, chuyện Thịnh Tuyết Tiêu giết anh em của anh ta, không thể để yên.
-
Tuyết Tiêu yên ắng ngồi trong xe khi Lạc Thanh Phong đi ra ngoài nói chuyện, một mình ngoan ngoãn ngồi chờ.
Chờ Lạc Thanh Phong quay về, cô ngồi nghiêm chỉnh, cho dù chỉ đi có một đoạn đường không dài lắm, vẫn thắt đai an toàn kỹ càng.
Lạc Thanh Phong không nói lời nào, nghiêm túc lái xe.
Tuyết Tiêu cũng không hỏi hắn nói gì với Trần nhị ca, chuyện bây giờ cô quan tâm không phải cái này.
Lúc sắp về đến nhà, Tuyết Tiêu mới chậm rì rì mở miệng nói: "Vụ tên lửa......"
Lạc Thanh Phong nói: "Nằm ở sau xe, chính em tìm thời gian lấy xuống."
"Bên Tiếu lão đại......"
"Tôi đã nói với ông ấy rồi, ông ấy là người một nhà."
Tuyết Tiêu chớp chớp mắt nhìn hắn.
"Sao anh không hỏi em lấy từ đâu ra?" Cô thật cẩn thận hỏi.
Lạc Thanh Phong liếc mắt nhìn cô một cái, giọng điệu thường thường: "Không phải có dị năng không gian?"
Tuyết Tiêu: "......"
Thì ra anh đã đoán ra!
Cô trịnh trọng gật đầu, "Đúng vậy, đúng là cái đó!"
"Tôi đã biết rồi, vì sao còn phải hỏi?" Lạc Thanh Phong nói.
Trong lòng Tuyết Tiêu cảm động đến rối tinh rối mù.
Thế này thì cũng quá dịu dàng rồi, quá thấu hiểu lòng người rồi!
Cô hít hít mũi, nghiêm túc nói: "Em nói cho anh nghe một bí mật, em có song hệ dị năng, có không gian, bên trong có rất nhiều đồ ăn, anh muốn ăn cái gì thì cứ nói với em, em chắc chắn cho anh luôn!"
Không nghĩ tới lời này lọt vào trong tai Lạc Thanh Phong, càng giống như dỗ đứa con nít.
Hắn chớp mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tuyết Tiêu còn đang nghĩ có phải thái độ của mình chưa đủ thẳng thắn thành khẩn hay không, thì Lạc Thanh Phong đã ngừng xe.
Vừa nhấc đầu, thấy Mai Nhất Xuyên và Hạ Phàm Thiến hồng mắt đứng bên bậc thang.
Hạ Phàm Thiến tới đây xin lỗi Tuyết Tiêu.
Bày tỏ là cô ta sơ sẩy khi đưa ba người Thịnh Viện rời khỏi khu an toàn của căn cứ.
Cô gái trẻ khóc rối tinh rối mù, mặc cho ai nhìn thấy đều nảy sinh lòng thương tiếc.
Nhưng khi cảm kích trước mặt ba người, cử chỉ của Hạ Phàm Thiến thật sự là tự làm cho chính mình thêm khốn khổ.
Lạc Thanh Phong rất rõ ràng.
Không đơn giản chỉ là vấn đề của Hạ Phàm Thiến và Mai Nhất Xuyên.
Hắn và Trần nhị ca, dù là ai cũng không bỏ qua cho đối phương.
-
Sau khi thẳng thắn với Lạc Thanh Phong xong, Tuyết Tiêu trở nên không kiêng nể gì.
Lúc trước nấu mì gói, lâu lâu trộm bỏ thêm ít trứng gà rau xanh đã là cực hạn.
Bây giờ thì mỗi ngày đóng cửa lại, để cho hai đầu bếp tự do phát huy, ăn cơm có thịt.
Bọn Mai Nhất Xuyên bận rộn giải quyết công việc, cô thì cứ trốn trong nhà ăn thịt.
Dù sao nhiệm vụ cốt truyện bây giờ không phải của cô.
Mai Nhất Xuyên đã biết chân tướng nhưng không thể ngả bài liền với Hạ Phàm Thiến mà cứ phải tiếp tục diễn, khổ trong lòng không nói nổi, mỗi ngày đều muốn chết.
Chỉ có tới nhà Lạc Thanh Phong xin ăn xin uống há mồm to ăn thịt mới có thể thảnh thơi bớt.
Mấy ngày nay căn cứ đẩy mạnh tuần tra, 24 giờ thay phiên, rất nhiều người bị gọi đi làm việc.
Lúc Tuyết Tiêu tuần tra buổi chiều xong quay về đã là buổi tối, cơm cũng không ăn đã ngã xuống giường ngủ luôn.
Chờ cô tỉnh lại đã là đêm khuya, ngọn đèn dầu ngoài cửa sổ ảm đạm hẳn.
Cô nhẹ tay nhẹ chân xuống lầu, nhớ tới Hồng Phát có nói cô có phần đồ ăn ở phòng bếp.
Lúc xuống lầu, thấy phòng bếp để sáng một bóng đèn nhỏ.
Cửa phòng bếp bởi vì mấy người Mai Nhất Xuyên và Giang Nghị tranh giành đồ ăn hai ngày trước húc hỏng mất, không thể đóng lại, chỉ có thể khép hờ.
Tuyết Tiêu tưởng hai đứa em còn đang bận rộn bên trong, nổi tâm đùa dai, muốn đi vào dọa hai người bọn họ, nhưng lúc tới cửa thì nghe thấy Lục Mao đè thấp giọng nói: "Đại ca dừng tay! Đó là nước tương không phải rượu đâu!"
Hở?
Tuyết Tiêu dừng lại, nắm then cửa lặng lẽ mở ra một chút rồi nhìn vào bên trong.
Đúng là Hồng Phát và Lục Mao, nhưng có thêm cả Lạc Thanh Phong.
Lạc Thanh Phong đang nhíu mày đứng trước nồi, tay trái một lọ rượu, tay phải một lọ nước tương, đang không phân rõ rốt cuộc nên đổ cái nào.
Đầu bếp Lục chủ trương nhất định phải đổ cả rượu và nước tương, đầu bếp Hồng chủ trương chỉ cần ít rượu và cho nước tương cút đi.
Hai người biện luận kịch liệt, thiếu chút nữa đánh nhau.
Lạc Thanh Phong yên lặng buông đồ trong tay, rời khỏi trước nồi, đi tới trước bàn bên kia.
Hắn cầm lấy dao chặt cà rốt đã được rửa sạch, kỹ thuật dao lưu loát hoàn mỹ.
Hồng Phát quay đầu lại nhìn sợ ngây người: "Đại ca, kỹ thuật dao quá trâu bò! Nhưng cà rốt phải xắt khúc cơ!"
Lạc Thanh Phong: "......"
"Sao cậu không nói sớm?" Hắn nhíu mày nhìn lại.
Lạc Thanh Phong lại chuẩn bị qua đi xử lý con cá trắm cỏ còn đang tung tẩy trong nước.
Mùi cá luôn khó tránh khỏi.
Hắn rửa một hồi lâu nhưng vẫn cảm thấy chưa sạch, trong lúc trầm tư, một tay lấy chai chất tẩy rửa bên cạnh qua.
Tuyết Tiêu: "......"
Cô thiếu chút nữa đã la lên tiếng.
Hồng Phát và Lục Mao lanh tay lẹ mắt lập tức ngăn lại ý đồ dùng chất tẩy rửa rửa cá của người đàn ông.
Trong phòng bếp là một trận kinh tâm động phách.
Tuyết Tiêu yên lặng đóng cửa lại, dựa tường ngồi xổm xuống, trong mắt tràn ngập ý cười.
-
Tốc độ nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh tự dưng giảm bớt nhanh chóng.
Lúc bữa sáng, hai người Hồng Phát và Lục Mao thật cẩn thận báo cho Tuyết Tiêu tin tức bất hạnh là nguyên liệu nấu ăn sắp hết.
Mặt Lạc Thanh Phong không đổi sắc ăn mì.
Giang Nghị nói: "Tối hôm qua tôi mở tủ lạnh vẫn còn thấy mấy củ hành tây cơ mà, sao sáng nay đã mất tiêu?"
Hồng Phát và Lục Mao trừng anh, anh câm miệng đi!
Mai Nhất Xuyên lại đây xin ăn nói: "Các cậu ăn vụng."
Giang Nghị: "Ăn vụng hành tây làm gì?!"
Lạc Thanh Phong như cũ không dao động.
"Hành tây gì chứ, không có đâu, tối hôm qua không có mà, tôi nhớ rõ ràng lắm, khẳng định là anh nhìn lầm rồi!" Lục Mao nghiêm túc nói.
Giang Nghị: "Tôi......"
Lục Mao chỉ anh: "Tôi là đầu bếp, anh là bác sĩ, tôi nói không có là không có!"
Giang Nghị: "......"
Tuyết Tiêu gấp một miếng trứng chiên cuộn vào trong chén Lạc Thanh Phong, nói: "Không có thì lấy thêm, ồn ào chi vậy."
Mai Nhất Xuyên trùng hợp thấy một màn này: "......"
Trứng chiên cuộn trong chén đột nhiên không thơm ngon nữa.
________________
😢 hic hic, thương anh tôi quó...
Cô từ trên ghế xe ngồi dậy, khởi động cơ thể đã ngủ qua một đêm, lúc duỗi người có cả tiếng khớp xương vang "rắc rắc".
Ngoài cửa xe đã là ban ngày ban mặt, cô dụi mắt xuống xe, vừa lúc gặp Mai Nhất Xuyên đi xuống từ một chiếc xe khác.
Hai người đối mắt trong ngắn ngủi, Tuyết Tiêu tỉnh táo hỏi: "Cậu đeo kính râm chi vậy?"
Mai Nhất Xuyên nghiến răng.
Lại nữa!
Tuyết Tiêu còn ngẩng đầu nhìn nhìn không trung, ánh mặt trời có chói mắt đến vậy không?
"Trào lưu đó, cậu có hiểu đây là trào lưu không?" Mai Nhất Xuyên hừ lạnh rồi bỏ đi, không quá hai bước lại lui về, nhìn trái nhìn phải, sau khi không thấy ai, mới thấp giọng nói: "Nghe Phong kể, trong mắt cậu có ấn ký hệ tinh thần."
Tuyết Tiêu gật gật đầu.
Mai Nhất Xuyên lại nói: "Nếu cậu có, vậy có phải những người khác bị kéo vào địa đạo cũng có không?"
Tuyết Tiêu nhướng mày nhìn cậu.
Mai Nhất Xuyên đã chìm vào trạng thái lầm bầm lầu bầu: "Vạn nhất Phàm Thiến cũng là vì ấn ký, cho nên bị người khác thao túng, mới làm ra những chuyện như thế......"
Tuyết Tiêu nói: "Cô ta không bị kén nhện cắn nuốt, khả năng có ấn ký không quá lớn, hơn nữa cô ta cũng chưa từng nói đã thấy thứ gì đó dị thường đúng không? Bởi vì là em gái của Trần nhị ca, nếu muốn nói bị thao túng, vậy có khả năng là nghe theo lời anh trai bảo, nhưng đến nỗi tặng khăn quàng cổ thì chắc là thật tình ——"
Lời còn chưa nói xong, Mai Nhất Xuyên đã quay đầu đi mất.
Tuyết Tiêu chớp chớp mắt nhìn bóng dáng cậu rời đi.
Cậu ấy chắc còn chưa từ bỏ ý định muốn tìm lấy cái cớ cho Hạ Phàm Thiến.
Thật ra Mai Nhất Xuyên thật lòng với Hạ Phàm Thiến.
Tuyết Tiêu tìm được hai đứa em, sau đó đi xem Thịnh Viện còn đang ngủ.
"Tối hôm qua đến giờ còn chưa tỉnh, Giang Nghị xem qua rồi thì cũng nói không có vấn đề." Lời nói là nói như vậy, nhưng Hồng Phát vẫn có hơi lo lắng.
Tuyết Tiêu sờ sờ trán Thịnh Viện, nhiệt độ vẫn bình thường.
Rồi lại nhìn tới tay của chị, dây leo xanh rút lui an tĩnh đợi như ngày thường.
Nếu là Triệu Sinh, không có khả năng không khắc ấn ký lên trên người Thịnh Viện.
Tuyết Tiêu lại một lần nữa xem kĩ lại kịch bản và nội dung khái quát mà hệ thống cấp cho.
Thịnh Viện là vai ác đứng đầu đối kháng với nam nữ chính về sau, năng lực không kém, là một nữ ma đầu tàn nhẫn độc ác.
Có chị quấy rối sẽ xúc tiến nam nữ chính phát triển tình cảm.
Không còn.
Tuyết Tiêu hận.
Lần đầu tiên cảm thấy thân là vai phụ thiếu suất diễn quá khó khăn.
Thậm chí không xứng biết toàn bộ cốt truyện.
Bên Mai Nhất Xuyên hẳn là sẽ biết nhiều hơn một chút, nhưng bây giờ thì vẫn không nên phiền tới cậu chàng.
Tuyết Tiêu chống cằm một tay, sắc mặt bày ra vẻ phiền muộn nhìn Thịnh Viện.
Chẳng lẽ chị của về sau trở thành vai ác có liên quan tới Triệu Sinh?
Nếu Triệu Sinh là vua zombie thứ nhất, không lẽ chị thành lính dưới tay của gã?
Thế thì thật quá đáng!
Lúc Tuyết Tiêu còn đang miên man suy nghĩ, Đậu Dương lại đây hô: "Chị dâu tỉnh rồi à! Có đói bụng không? Chúng ta chờ một nhóm cuối về đơn vị rồi lập tức quay về căn cứ!"
"Lạc Thanh Phong đâu?" Tuyết Tiêu hỏi.
"Anh ở bên kia kìa!" Đậu Dương giơ tay chỉ về một hướng, nói, "Kiểm tra xong trang bị và số người liền qua đây."
Tuyết Tiêu hàn huyên vài câu về chuyện tối hôm qua với Đậu Dương, được Đậu Dương báo lại suy đoán của nhóm Lạc Thanh Phong, lúc này mới hiểu rõ sao lại thế.
Chờ Đậu Dương đi rồi, Tuyết Tiêu quay đầu lại, thấy vẻ mặt của cả hai đứa em ủ rũ cụp đuôi, nhìn cô muốn nói lại thôi, chỉ kém là không vẫy đuôi.
"Hai đứa đang làm gì đó?" Tuyết Tiêu tức giận nói.
Hồng Phát gục đầu xuống, Lục Mao vuốt vuốt cái mũi bị đông lạnh chuyển màu đỏ hồng nói: "Cảm giác hai đứa em thật vô dụng."
"Ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, hai đứa đối với tôi mà nói thì có dụng nhất." Tuyết Tiêu lắc lắc đầu.
"Trừ bỏ biết làm cơm chiên cà chua thì không được tí tích sự nào." Hồng Phát giận dỗi nói, "Gặp phải zombie một chút dụng cũng không có."
"Không phải đã nói trước rồi sao? Gặp phải zombie thì giao cho tôi, gặp lúc tôi đói bụng thì giao cho hai đứa." Tuyết Tiêu chớp mắt, "Chúng ta đã phân công rõ ràng rồi, cũng đã phối hợp rất tốt mà."
Hồng Phát và Lục Mao liếc nhau, tâm càng mệt mỏi.
Tuyết Tiêu không phải không lý giải được ý tứ của hai người, nhưng cô cảm thấy không cần thiết.
Chính mình thu nhận đứa em thì đương nhiên muốn chính mình che chở.
Biết hai người muốn làm chút chuyện để chứng minh với mình, vì thế Tuyết Tiêu nói: "Tối hôm qua đánh zombie vừa mệt vừa đói, sau khi trở về chúng ta ăn đồ ngon đi."
Hồng Phát và Lục Mao lập tức lên tinh thần, hỏi cô muốn ăn gì.
"Ăn thịt nhoa." Tuyết Tiêu nói.
-
Lúc đội ngũ trở lại căn cứ cũng đã sắp giữa trưa.
Lạc Thanh Phong cố ý trở về muộn hơn, để cho Trần nhị ca bớt cảnh giác hơn.
Vừa về đến căn cứ, Lạc Thanh Phong liền đưa theo Tuyết Tiêu đi gặp Địch lão đại.
Vẫn là bàn đá trong cái viện quen thuộc, gương mặt vẫn giống vậy, chỉ là thiếu một mình Tôn Lão Lục.
Tôn Lão Lục bị nổ thành một các xác khô, Địch lão đại gọi người sắp xếp chôn cất, ở thời mạt thế dưới tình hình người chết không được nhặt xác thì cũng coi như đã cho thể diện.
Tuyết Tiêu vừa ngồi xuống, mấy người khác liền ra vẻ tốt tính soi xét cô.
Đứng mũi chịu sào là Trần nhị ca.
Ngày thường anh ta lông bông cười cười, lúc này trong mắt lại có vài phần xét nét cao thâm khó đoán.
Tuyết Tiêu vứt lại cho anh ta một cái cười tươi rói.
Trần nhị ca không biết bọn họ có hoài nghi đến trên đầu mình hay không, chỉ có thể căn cứ vào thái độ lúc này của Lạc Thanh Phong phán đoán.
Lạc Thanh Phong hội báo kết quả tuần tra trước tiên: "Cái gì cũng không phát hiện ra, trừ bỏ mấy con zombie công kích người ngay từ đầu, thì không phát hiện ra tung tích của zombie người nhái."
Địch lão đại nhíu mày.
"Có phải đã đào tẩu rồi không?" Triệu lão đại không nhanh không chậm nói, "Loài biến dị có chỉ số thông minh không tệ, đối diện với cảm giác bị uy hiếp bởi người tới, chắc là sẽ bỏ chạy."
"Bọn tôi đã mở rộng phạm vi rồi, không thấy gì cả." Sắc mặt Lạc Thanh Phong nhàn nhạt nói.
Vẻ mặt Bành lão đại hiện ra vài phần thương cảm: "Cái chết lần này của Tôn Lão Lục, thật sự là không thể tưởng được, rốt cuộc Dị Khôi giả có địa vị thế nào? Sao lại có được loại vũ khí như ống phóng tên lửa?"
Nói xong nhìn về phía Tuyết Tiêu, ôn hoà nói: "Tuyết Tiêu, tình huống lúc đó rốt cuộc là như thế nào?"
"Cô ấy lúc đó cũng sợ không nhẹ." Lạc Thanh Phong giương mắt nhìn lại, "Không quá vài giây sau trận nổ lớn thì tôi và Tiếu lão đại đã chạy tới."
Tiếu lão đại nể tình mở miệng: "Dị Khôi giả có ống phóng tên lửa, bọn Tôn Lão Lục có súng, hai bên đánh nhau khẳng định chênh lệch, mà theo như hướng chiếc xe chạy tới ngay lúc đó, Tôn Lão Lục chắc đang muốn lui về lại căn cứ."
"Nhưng ông ta bỏ lại Tuyết Tiêu ở ven đường."
Các vị đang ngồi đây đều biết Tôn Lão Lục không dám đối phó với Lạc Thanh Phong, cũng biết cách ông ta làm người, làm ra loại chuyện thế này thì không ngoài ý muốn một chút nào.
Địch lão đại thở dài, nhìn về phía Tuyết Tiêu nói: "Đó là mệnh của ông ta, còn may là Tiểu Phong và lão Tiếu kịp thời chạy tới."
Tuyết Tiêu nhẹ giọng đáp lời: "Đúng vậy."
"Vậy Dị Khôi là cậu giết, hay là cô ấy giết?" Trần nhị ca hỏi.
Tuyết Tiêu nói: "Tôi giết."
Trần nhị ca nhướng mày, "Thân thủ không tồi."
"Tôi còn cho rằng anh đã biết trước đó rồi." Tuyết Tiêu cong mắt cười.
"Đã xảy ra loại chuyện này, sắp tới tuần tra canh gác nhất định phải tăng mạnh, không thể chậm trễ." Địch lão đại trầm giọng nói, "24 giờ không gián đoạn, có Dị Khôi giả xuất hiện, chứng tỏ xung quanh có người sống đang nhìn chằm chằm chúng ta."
"Có thể là người của căn cứ Bách Hằng không?" Trần nhị ca nhìn qua nói, "Trước đó có kết thù với bọn họ, dựa theo tính tình của nhóm người Bách Hằng đó, mặc kệ thế nào cũng sẽ đuổi theo tới đây."
Tuyết Tiêu nghe được thì bật cười trong lòng, không ngu lắm, biết thẩy nồi qua người căn cứ Bách Hằng.
"Không thể loại trừ khả năng này." Địch lão đại nhíu mày, có vẻ như còn cảm thấy rất có khả năng, "Zombie người nhái cũng có mối quan hệ kì lạ với người của Bách Hằng, lần này có vẻ như Thịnh Viện cũng bị liên lụy trong đó, đúng không?"
Ông nhìn về phía Tuyết Tiêu, Tuyết Tiêu gật gật đầu.
"Vậy thì càng không thể thả lỏng cảnh giác, zombie người nhái kết thành đàn hành động, xảo trá mười phần, có vẻ như có cả người chỉ huy sau lưng." Địch lão đại nói, "Chúng ta đã mất đi một Tôn Lão Lục, không thể lại để mất đi người anh em nào khác."
Địch lão đại đã đặt hoàn toàn trọng điểm lên zombie người nhái và căn cứ Bách Hằng.
Hoàn toàn không nghĩ tới có quỷ trong.
Tiếu lão đại đứng lên nói: "Tôi lập tức đi đốc xúc tuần tra hôm nay, cũng sẽ nhìn ngó xung quanh."
Trần nhị ca nói: "Tôi cũng đi."
Hội nghị bởi vậy giải tán.
"Tiểu Phong, cậu mới từ bên ngoài trở về, đi về trước nghỉ ngơi cho khỏe đi." Địch lão đại vậy mà đau lòng Lạc Thanh Phong thật.
Lạc Thanh Phong đáp lời, đưa theo Tuyết Tiêu rời đi.
Lúc mọi người giải tán rời đi, Lạc Thanh Phong gọi Trần nhị ca lại.
Hắn nói: "Chúng ta nói chuyện đi."
-
Vẫn là trong xe Trần nhị ca, tình cảnh quen thuộc.
Trần nhị ca nhếch mày, cười như không cười: "Cậu chủ động tìm tôi, hiếm thấy đó."
Lạc Thanh Phong mở màn nói luôn: "Chuyện lần trước anh nói, tôi đáp ứng."
Trần nhị ca ngây ngẩn cả người.
Hạnh phúc tới quá nhanh, anh ta suýt nữa hoài nghi chính mình đang nằm mơ.
"Cậu xác định?"
"Vậy đi." Lạc Thanh Phong mở cửa, Trần nhị ca lập tức khoá cửa xe lại.
Lạc Thanh Phong quay đầu lại nhìn, mặt mày lạnh nhạt.
"Thay đổi chủ ý?" Trần nhị ca hỏi.
"Ông ta động đến người không nên động." Lạc Thanh Phong nói.
Trần nhị ca cười nhạt trong lòng, ngoài miệng không đứng đắn nói: "Nghe nói bạn gái cậu đã từng đẩy cậu vào trong bầy zombie, đã như vậy cậu còn che chở cô ta?"
Mai Nhất Xuyên chỉ kể chuyện này cho một mình Hạ Phàm Thiến.
Nhưng Hạ Phàm Thiến lại nói cho không chỉ một người.
Lạc Thanh Phong híp mắt nhìn anh ta, lời nói không nóng không lạnh, lại khiến người ta không dám phản bác: "Nếu người lần này động tới cô ấy là anh, anh đoán xem tôi sẽ làm gì?"
Trần nhị ca bật cười, "Nói cái gì đâu không, biết đó là mấu chốt trong tim của cậu, tôi nào dám động tới cô ấy."
"Lần này là Tôn Lão Lục tính kế, Dị Khôi giả nói không chừng là của người Bách Hằng theo tới nơi này thật."
Lúc anh ta nói lời này có quan sát biểu cảm của Lạc Thanh Phong, muốn nhìn thử hắn có biết sự tồn tại của người trong sơn động không.
Nhưng Lạc Thanh Phong không để cho anh ta nhìn ra.
"Nếu như người Bách Hằng cùng tới đây, vậy thì vừa lúc một lưới bắt hết." Lạc Thanh Phong nói xong, cười lạnh nhìn về phía Trần nhị ca, "Có điều, Tôn Lão Lục thật sự không phải anh giết?"
"Bạn gái cậu đã làm chứng thấy là Dị Khôi giả giết, sao vẫn còn hoài nghi tôi vậy?" Trần nhị ca có chút vô tội nhún vai.
"Tôi muốn ra tay là thật, nhưng không phải đã bị người khác giành ra tay trước rồi?"
Lạc Thanh Phong mím môi không nói chuyện.
"Nếu cậu đã hạ quyết tâm, vậy thì chúng ta là người cùng thuyền." Trần nhị ca mời hắn thuốc lá, Lạc Thanh Phong duỗi tay cầm lấy.
"Với phong cách làm việc của Địch lão đại, bảo hộ không được người cậu muốn bảo hộ đâu."
"Chỉ có chính mình trở thành chủ nhân của căn cứ, mới có thể tránh được các loại tính kế."
Đối với việc Trần nhị ca tẩy não, Lạc Thanh Phong vào tai này ra tai kia, trên mặt thì lại giả bộ bày ra dáng vẻ ông mày đã nghe hiểu chỉ đang chờ ra tay tạo phản tàn nhẫn.
Trần nhị ca dần bớt hoài nghi trong lòng, cho rằng tối ngày hôm đó Tuyết Tiêu chắc hẳn không phát hiện ra có gì dị thường, Lạc Thanh Phong cũng không nhận ra cái chết lần này của Tôn Lão Lục có âm mưu gì.
Nói chuyện với Lạc Thanh Phong xong, Trần nhị ca mới đi tới sau núi tuần tra.
Thằng em lái xe hỏi: "Nhị ca, có thể tin anh ta không?"
"Lần này hẳn là đã tìm đúng nhược điểm của thằng đó, nó quá để ý đứa con gái đó." Trần nhị ca đốt thuốc, không để bụng nói, "Tuy rằng năng lực rất mạnh, nhưng chú định không thể khai thác cho ta, chờ thằng đó không còn giá trị lợi dụng, lập tức giết chết."
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt không phải quá tốt.
Trần nhị ca biết tên lửa khẳng định không phải của anh em nhà mình, cho nên mới cảm thấy kỳ quái, thứ đồ chơi đó rốt cuộc lấy từ đâu ra? Lời Tuyết Tiêu nói khiến anh ta hoài nghi, nhưng thái độ trước đó của Lạc Thanh Phong và Tuyết Tiêu biểu hiện, hai người có vẻ như cái gì cũng không biết.
Còn nghĩ Tôn Lão Lục giở trò.
Chẳng lẽ là Tôn Lão Lục giấu riêng? Lúc đánh nhau bị cấp dưới cướp mất giết ngược?
Mặc kệ như thế nào, chuyện Thịnh Tuyết Tiêu giết anh em của anh ta, không thể để yên.
-
Tuyết Tiêu yên ắng ngồi trong xe khi Lạc Thanh Phong đi ra ngoài nói chuyện, một mình ngoan ngoãn ngồi chờ.
Chờ Lạc Thanh Phong quay về, cô ngồi nghiêm chỉnh, cho dù chỉ đi có một đoạn đường không dài lắm, vẫn thắt đai an toàn kỹ càng.
Lạc Thanh Phong không nói lời nào, nghiêm túc lái xe.
Tuyết Tiêu cũng không hỏi hắn nói gì với Trần nhị ca, chuyện bây giờ cô quan tâm không phải cái này.
Lúc sắp về đến nhà, Tuyết Tiêu mới chậm rì rì mở miệng nói: "Vụ tên lửa......"
Lạc Thanh Phong nói: "Nằm ở sau xe, chính em tìm thời gian lấy xuống."
"Bên Tiếu lão đại......"
"Tôi đã nói với ông ấy rồi, ông ấy là người một nhà."
Tuyết Tiêu chớp chớp mắt nhìn hắn.
"Sao anh không hỏi em lấy từ đâu ra?" Cô thật cẩn thận hỏi.
Lạc Thanh Phong liếc mắt nhìn cô một cái, giọng điệu thường thường: "Không phải có dị năng không gian?"
Tuyết Tiêu: "......"
Thì ra anh đã đoán ra!
Cô trịnh trọng gật đầu, "Đúng vậy, đúng là cái đó!"
"Tôi đã biết rồi, vì sao còn phải hỏi?" Lạc Thanh Phong nói.
Trong lòng Tuyết Tiêu cảm động đến rối tinh rối mù.
Thế này thì cũng quá dịu dàng rồi, quá thấu hiểu lòng người rồi!
Cô hít hít mũi, nghiêm túc nói: "Em nói cho anh nghe một bí mật, em có song hệ dị năng, có không gian, bên trong có rất nhiều đồ ăn, anh muốn ăn cái gì thì cứ nói với em, em chắc chắn cho anh luôn!"
Không nghĩ tới lời này lọt vào trong tai Lạc Thanh Phong, càng giống như dỗ đứa con nít.
Hắn chớp mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tuyết Tiêu còn đang nghĩ có phải thái độ của mình chưa đủ thẳng thắn thành khẩn hay không, thì Lạc Thanh Phong đã ngừng xe.
Vừa nhấc đầu, thấy Mai Nhất Xuyên và Hạ Phàm Thiến hồng mắt đứng bên bậc thang.
Hạ Phàm Thiến tới đây xin lỗi Tuyết Tiêu.
Bày tỏ là cô ta sơ sẩy khi đưa ba người Thịnh Viện rời khỏi khu an toàn của căn cứ.
Cô gái trẻ khóc rối tinh rối mù, mặc cho ai nhìn thấy đều nảy sinh lòng thương tiếc.
Nhưng khi cảm kích trước mặt ba người, cử chỉ của Hạ Phàm Thiến thật sự là tự làm cho chính mình thêm khốn khổ.
Lạc Thanh Phong rất rõ ràng.
Không đơn giản chỉ là vấn đề của Hạ Phàm Thiến và Mai Nhất Xuyên.
Hắn và Trần nhị ca, dù là ai cũng không bỏ qua cho đối phương.
-
Sau khi thẳng thắn với Lạc Thanh Phong xong, Tuyết Tiêu trở nên không kiêng nể gì.
Lúc trước nấu mì gói, lâu lâu trộm bỏ thêm ít trứng gà rau xanh đã là cực hạn.
Bây giờ thì mỗi ngày đóng cửa lại, để cho hai đầu bếp tự do phát huy, ăn cơm có thịt.
Bọn Mai Nhất Xuyên bận rộn giải quyết công việc, cô thì cứ trốn trong nhà ăn thịt.
Dù sao nhiệm vụ cốt truyện bây giờ không phải của cô.
Mai Nhất Xuyên đã biết chân tướng nhưng không thể ngả bài liền với Hạ Phàm Thiến mà cứ phải tiếp tục diễn, khổ trong lòng không nói nổi, mỗi ngày đều muốn chết.
Chỉ có tới nhà Lạc Thanh Phong xin ăn xin uống há mồm to ăn thịt mới có thể thảnh thơi bớt.
Mấy ngày nay căn cứ đẩy mạnh tuần tra, 24 giờ thay phiên, rất nhiều người bị gọi đi làm việc.
Lúc Tuyết Tiêu tuần tra buổi chiều xong quay về đã là buổi tối, cơm cũng không ăn đã ngã xuống giường ngủ luôn.
Chờ cô tỉnh lại đã là đêm khuya, ngọn đèn dầu ngoài cửa sổ ảm đạm hẳn.
Cô nhẹ tay nhẹ chân xuống lầu, nhớ tới Hồng Phát có nói cô có phần đồ ăn ở phòng bếp.
Lúc xuống lầu, thấy phòng bếp để sáng một bóng đèn nhỏ.
Cửa phòng bếp bởi vì mấy người Mai Nhất Xuyên và Giang Nghị tranh giành đồ ăn hai ngày trước húc hỏng mất, không thể đóng lại, chỉ có thể khép hờ.
Tuyết Tiêu tưởng hai đứa em còn đang bận rộn bên trong, nổi tâm đùa dai, muốn đi vào dọa hai người bọn họ, nhưng lúc tới cửa thì nghe thấy Lục Mao đè thấp giọng nói: "Đại ca dừng tay! Đó là nước tương không phải rượu đâu!"
Hở?
Tuyết Tiêu dừng lại, nắm then cửa lặng lẽ mở ra một chút rồi nhìn vào bên trong.
Đúng là Hồng Phát và Lục Mao, nhưng có thêm cả Lạc Thanh Phong.
Lạc Thanh Phong đang nhíu mày đứng trước nồi, tay trái một lọ rượu, tay phải một lọ nước tương, đang không phân rõ rốt cuộc nên đổ cái nào.
Đầu bếp Lục chủ trương nhất định phải đổ cả rượu và nước tương, đầu bếp Hồng chủ trương chỉ cần ít rượu và cho nước tương cút đi.
Hai người biện luận kịch liệt, thiếu chút nữa đánh nhau.
Lạc Thanh Phong yên lặng buông đồ trong tay, rời khỏi trước nồi, đi tới trước bàn bên kia.
Hắn cầm lấy dao chặt cà rốt đã được rửa sạch, kỹ thuật dao lưu loát hoàn mỹ.
Hồng Phát quay đầu lại nhìn sợ ngây người: "Đại ca, kỹ thuật dao quá trâu bò! Nhưng cà rốt phải xắt khúc cơ!"
Lạc Thanh Phong: "......"
"Sao cậu không nói sớm?" Hắn nhíu mày nhìn lại.
Lạc Thanh Phong lại chuẩn bị qua đi xử lý con cá trắm cỏ còn đang tung tẩy trong nước.
Mùi cá luôn khó tránh khỏi.
Hắn rửa một hồi lâu nhưng vẫn cảm thấy chưa sạch, trong lúc trầm tư, một tay lấy chai chất tẩy rửa bên cạnh qua.
Tuyết Tiêu: "......"
Cô thiếu chút nữa đã la lên tiếng.
Hồng Phát và Lục Mao lanh tay lẹ mắt lập tức ngăn lại ý đồ dùng chất tẩy rửa rửa cá của người đàn ông.
Trong phòng bếp là một trận kinh tâm động phách.
Tuyết Tiêu yên lặng đóng cửa lại, dựa tường ngồi xổm xuống, trong mắt tràn ngập ý cười.
-
Tốc độ nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh tự dưng giảm bớt nhanh chóng.
Lúc bữa sáng, hai người Hồng Phát và Lục Mao thật cẩn thận báo cho Tuyết Tiêu tin tức bất hạnh là nguyên liệu nấu ăn sắp hết.
Mặt Lạc Thanh Phong không đổi sắc ăn mì.
Giang Nghị nói: "Tối hôm qua tôi mở tủ lạnh vẫn còn thấy mấy củ hành tây cơ mà, sao sáng nay đã mất tiêu?"
Hồng Phát và Lục Mao trừng anh, anh câm miệng đi!
Mai Nhất Xuyên lại đây xin ăn nói: "Các cậu ăn vụng."
Giang Nghị: "Ăn vụng hành tây làm gì?!"
Lạc Thanh Phong như cũ không dao động.
"Hành tây gì chứ, không có đâu, tối hôm qua không có mà, tôi nhớ rõ ràng lắm, khẳng định là anh nhìn lầm rồi!" Lục Mao nghiêm túc nói.
Giang Nghị: "Tôi......"
Lục Mao chỉ anh: "Tôi là đầu bếp, anh là bác sĩ, tôi nói không có là không có!"
Giang Nghị: "......"
Tuyết Tiêu gấp một miếng trứng chiên cuộn vào trong chén Lạc Thanh Phong, nói: "Không có thì lấy thêm, ồn ào chi vậy."
Mai Nhất Xuyên trùng hợp thấy một màn này: "......"
Trứng chiên cuộn trong chén đột nhiên không thơm ngon nữa.
________________
😢 hic hic, thương anh tôi quó...
Danh sách chương