Khi đám người Tô Nga thấy Tiểu Hồng thì giật nảy mình, kể cả có nghe Mai Nhất Xuyên giải thích xong, biết ngọn nguồn rồi, vẫn không yên tâm như cũ.
Vì thế Tuyết Tiêu đưa Tiểu Hồng đến viện nghiên cứu làm kiểm tra, xác nhận không có một xíu dị năng nào, cũng như không ở trong phạm vi nguy hiểm, chân chân chính chính là một người bình thường.
Tuyết Tiêu đưa Tiểu Hồng về tổng bộ Thất Giác thông báo kết quả kiểm tra.
Tô Nga bắt bẻ xét nét Tiểu Hồng, mím môi nói: "Bây giờ quan hệ giữa người có dị năng và người bình thường đã đủ căng thẳng, người biết chuyện cô bé này là vua zombie cũng không ít, ngay cả khi tôi đồng ý, tổng cục Lục có thể đồng ý không?"
Lạc Thanh Phong thờ ơ nói: "Tổng cục Lục không tiếp quản Thất Giác, ông ta có đồng ý hay không không sao cả."
"Ý tôi là, những người khác, những người biết cô bé đã từng là vua zombie." Tô Nga bất mãn đập đập cái bàn, "Những người đó có thể thấu hiểu cho không?"
Lạc Thanh Phong lười biếng nói: "Những người đang ngồi đây có thể thấu hiểu thì giơ tay."
Mai Nhất Xuyên và Tuyết Tiêu giơ tay cùng lúc.
Tô Nga: "......"
Bên cạnh Thịnh Viện chịu giơ tay, là hai đứa em và đám người Lý Thành cũng lập tức theo kịp.
Thái dương Tô Nga giật dữ dội, hít sâu một hơi, đếm đếm số người thì vừa vặn ngang hàng, ngay khi đang tính nói chuyện, bỗng thấy Giang Nghị ngồi bên cạnh cũng giơ tay lên.
Lạc Thanh Phong nói: "Cô thấy đó, mọi người không phải ai cũng keo kiệt như cô nghĩ."
Hằng ngày Tô Nga bị Lạc Thanh Phong khiến cho dỗi muốn khóc.
Thất Giác trở thành tổ chức giám sát những người có dị năng tối cao ở thế giới mới.
Một số người nhằm vào quy định mới vẫn còn đang kịch liệt thảo luận như cũ, Lạc Thanh Phong có thêm một trợ thủ đắc lực, mà Mai Nhất Xuyên thì có hệ thống hỗ trợ, tiến độ so với trước thuận lợi hơn nhiều.
Sau khi cởi bỏ hiểu lầm với Lạc Thanh Phong, thái độ của Thịnh Viện với Thất Giác cũng tốt hơn không ít.
Tháng ba xuân thì, vạn vật sinh sôi, trăm hoa đua nở.
Thịnh Viện tới tạm biệt Tuyết Tiêu.
Hai người hẹn ở công viên ngoài trời trong thành phố, ngày cuối tuần, chung quanh có không ít người tới tới lui lui.
Sau băng ghế dài là cây cổ thụ trưởng thành, dưới ánh nắng tươi đẹp sau 12 giờ mặc sức vươn mình.
Tuyết Tiêu mua cho chị ly trà sữa.
Cô hỏi: "Chị nói muốn đi đâu?"
"Tùy tiện đi thôi." Thịnh Viện thoải mái dựa vào lưng ghế, ôm ly trà sữa nóng hầm hập nói, "Thế giới đang dần khôi phục một lần nữa, cứ mãi ở đây cũng không giúp được cái gì, chi bằng đi đây đó ngắm cảnh."
Tuyết Tiêu gật đầu, "Chị nói đúng."
Thịnh Viện híp mắt, có hai đứa bé cười đùa chạy qua trước người, vòng tròn trên que thổi trong tay theo chân đứa bé chạy nhanh mà phọt ra vô số bong bóng nước, dưới ánh mặt trời rực rỡ lung linh.
"Cổn Cổn! Tớ cũng muốn chơi!" Bé gái ở phía sau Trần Cổn Cổn ngọng ngịu gọi.
Thịnh Viện nhìn về phía bé gái, ánh mắt dịu dàng.
Tuyết Tiêu uống trà sữa, "Hai đứa Hồng Phát, Lục Mao có đi theo không?"
"Muốn đi cùng, nhưng bị chị gạt đi rồi, để hai người bọn họ ở lại đây trông coi Bách Hằng." Thịnh Viện nói, "Đa số mọi người trong Bách Hằng, toàn là người bị tổng cục Lục vứt bỏ năm đó, bọn họ không cam lòng."
"Khó trách trước kia luôn không phục quyết định của tổng cục Lục." Tuyết Tiêu cười nói.
"Để cho hai người bọn họ quản đám người Lý Thành, trau dồi thêm kiến thức, ở Thất Giác có cái nơi mà dừng chân." Thịnh Viện nói, "Miễn cho sau này không có nơi nương tựa không dễ dàng gì mà sống."
Tuyết Tiêu nhấc cằm nhìn chị: "Chị vậy mà thay bọn họ nghĩ cả rồi."
"Tất nhiên chị cũng đối tốt với mình lắm." Thịnh Viện nhướng mày cười, "Còn em nữa đó ——"
Tuyết Tiêu vô tội hỏi: "Em bị sao?"
"Đã bao lớn rồi, còn bỏ trốn!" Thịnh Viện đập cô một cái, hận sắt không thành thép, "Lúc trước tìm không thấy em, chị gấp đến mức nào!"
Tuyết Tiêu liên tục xin tha, làm nũng ngả vào bả vai chị.
"Hai đứa em cũng không dễ dàng gì, bây giờ đã gió êm sóng lặng, sau này phải hạnh phúc đó." Thịnh Viện duỗi tay nhẹ vuốt đầu cô, động tác dịu dàng, "Nửa đời người của chị quá hoang đường, bây giờ cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, chỉ chờ đến giờ tận, gặp lại Thanh Âm một lần."
Tuyết Tiêu nghe xong đôi mắt xót xa, nghiêng người ôm lấy bả vai Thịnh Viện.
"Đúng rồi, chị cảm thấy tiểu chú lùn gần đây không được bình thường lắm." Thịnh Viện bỗng nhiên nhớ tới việc này, nhịn không được tán dóc với Tuyết Tiêu, "Có phải đầu óc con nhỏ đó có vấn đề không?"
Tuyết Tiêu: "......"
Cô giật mình ngồi dậy, "Nói nghe đi nói nghe đi?"
"Chị đã thấy rất nhiều lần, con nhỏ buổi tối không ngủ, một mình chạy trên đường cái như bị điên á." Thịnh Viện tỏ vẻ cao thâm khó đoán, "Gặp phải chị còn giả bộ không quen biết, ngày thường hung dữ tự luyến giống như con khổng tước, giờ thì lại giống như con mèo con, khóc sướt mướt khiến người ta rùng mình."
Tuyết Tiêu nghe xong trợn mắt há hốc mồm.
Lúc ban ngày gặp mặt nàng đến nửa chỗ không bình thường cũng không nhìn ra được.
Cô không khỏi nhìn Trần Cổn Cổn đang chơi thổi bong bóng ở phía trước, cách đó không xa, Trần Tái đeo kính râm ngồi trên ghế dài một mình canh con.
Chờ Thịnh Viện đi rồi, Tuyết Tiêu mới đi qua chỗ Trần Tái.
Thấy cô lại đây, Trần Tái không tỏ vẻ kinh ngạc, cũng không nhúc nhích, chỉ lười biếng hỏi: "Thấy cô và chị cô nói chuyện rất lâu, sao giờ lại qua đây?"
"Có việc muốn hỏi anh." Tuyết Tiêu hỏi, "Sao không đi nữa?"
Sắc mặt Trần Tái bất biến: "Bên ngoài đang xây dựng lại, chỗ này vừa tiện, không thiếu cái gì hết."
"Không đi nữa?"
"Coi như nghỉ dưỡng một khoảng thời gian rồi mới đi tiếp."
"Vậy anh biết gì chưa?" Tuyết Tiêu uống một hớp trà sữa, chậm rì rì nói, "Gần đây Tô Nga có hơi kỳ quái, hình như là muốn khôi phục ký ức."
Trần Tái xoạt một cái ngồi dậy, tháo kính râm xuống nhìn cô.
Tuyết Tiêu đón ánh mắt kinh ngạc của anh, vô tội dò hỏi: "Anh không biết tình trạng gần nhất của cô ấy à?"
Trần Tái có hơi ngượng ngùng đáp: "Tôi không đi gặp cô ấy."
"Vậy thì anh tự mình nhìn xem sao rồi quyết đi." Tuyết Tiêu chớp mắt, "Tranh thủ một lần cuối cùng, hay là từ bỏ, chính anh quyết định, tôi đi trước."
Sáng sớm hôm sau.
Thịnh Viện trang điểm tỉ mỉ, uốn tóc quăn, mặc đồ xinh đẹp, kiên nhẫn tô vẽ móng tay, tự làm mình vui vui vẻ vẻ ra cửa.
Vừa mở cửa, lọt vào tầm mắt là một quả đầu lóa mắt, Hồng Phát.
Cậu thanh niên cười với chị đến sáng lạn, vỗ vỗ cửa xe nói: "Chị, em bấm tay tính toán, chị còn thiếu một tài xế!"
Thịnh Viện nhìn chằm chằm cậu hai giây không nói chuyện.
Trong lòng Hồng Phát nhủ bản thân đừng hoảng, cười hì hì mở cửa xe cho chị, "Chị, đi thôi."
Thịnh Viện chậm rì rì lên xe, đánh giá móng tay đẹp đẽ của mình, hừ nhẹ hỏi: "Cậu ở đây làm gì?"
"Làm tài xế cho chị." Hồng Phát đóng cửa xe, tự giác vòng qua ngồi vào ghế điều khiển, "Chị nhìn bộ móng tay xinh đẹp mới vẽ của chị đi, lúc lái xe lỡ cọ quẹt vào đâu chẳng phải đáng tiếc lắm sao."
"Biết đi đâu không?" Thịnh Viện hỏi.
Hồng Phát tự tin trả lời: "Đi bất cứ nơi nào chị muốn đi."
Thịnh Viện xua xua tay, "Đó chính là không biết, xuống xe."
"Từ từ! Cho em cơ hội một lần nữa đi!" Hồng Phát xoay chuyển tròng mắt, nói, "Về nhà!"
Thịnh Viện sửng sốt.
Hồng Phát nói: "Em nghe lão đại kể, nhà chị ở phố Thanh Châu, bên đó đã xây dựng lại xong xuôi hết cho người dân vào cư trú, nếu như vậy, khẳng định nên về chốn cũ tham quan một lượt."
Thịnh Viện vốn dĩ cũng chưa nghĩ ra đi đâu, nghe cậu nói như thế, thành ra lại cam chịu.
Hồng Phát thấy chị cúi đầu, cũng không phản bác, lập tức vô cùng cao hứng khởi hành.
Còn chưa ra khỏi thành phố, Thịnh Viện bỗng hỏi: "Cậu có bằng lái chưa?"
Mặt Hồng Phát không đổi sắc đáp: "Chị yên tâm, trước tận thế em đã có rồi."
Thịnh Viện lại hỏi: "Trước kia cậu làm nghề gì?"
"Cái này, nói ra thì rất dài ——" Hồng Phát có chút ngượng ngùng, "Chỉ thông thông thường thường, không có gì đặc biệt, thậm chí thiếu chút nữa đi lên con đường lầm lỡ, còn may là tận thế cứu vớt em......"
Thịnh Viện lần đầu tiên nghe người ta cảm ơn tận thế cứu vớt mình, không khỏi bật cười.
Một đường đi rất dài, lời có thể nói cũng có rất nhiều.
Lục Mao một mình đối mặt với mọi người trong Bách Hằng, nhìn nhìn lại tờ giấy Hồng Phát để lại cho mình, phẫn nộ vo thành một cục hung hăng ném ra ngoài cửa sổ.
Phịch ——
Vừa vặn dừng đúng bên chân Tuyết Tiêu muốn lên lầu.
Cô nghi hoặc nhặt lên, kéo tờ giấy ra, thấy một hàng chữ rồng bay phượng múa:
Bái bai anh em! Tao đi theo chị lưu lạc thiên nhai!
*lưu lạc thiên nhai: đi tới tận cùng chân trời
Cuối cùng vẽ một cái mặt cười kiêu ngạo màu đỏ.
Tuyết Tiêu: "......"
Cô cười lạnh, thằng nhãi này gan lớn lắm.
Mấy ngày nay Tuyết Tiêu luôn bận chuyện của viện nghiên cứu, trích sửa dữ liệu của các loại dị năng, xác định trước không tăng ca là không tăng ca, nhưng vừa hay là tổ trưởng của bọn họ đã có thêm một đối tượng mới để nghiên cứu.
Đó là bác sĩ Giang Nghị có dị năng hiếm thấy giống như cô.
Bác sĩ Giang trên không có cha mẹ, dưới không có vợ con, về nhà cũng chỉ có một mình, vì thế bị thuyết phục ở lại tăng ca thành công.
Ngày hôm sau Tuyết Tiêu đi viện nghiên cứu, thấy một nhóm mấy em gái trong viện nghiên cứu vây quanh ghế sô pha ngắm nghía dung nhan Giang Nghị đang ngủ, một đám mặt đỏ tim đập.
Giang Nghị ở viện nghiên cứu được người yêu mến cực nhiều, người có ý đồ với anh cũng không ít.
Có ngày Tuyết Tiêu và Giang Nghị đang ăn cơm trưa ở nhà ăn, trên đường cô đi cầm theo một ly nước trái cây, lúc trở về lập tức thấy có một em gái trong viện nghiên cứu đang tỏ tình với anh.
Tuyết Tiêu thức thời ngồi qua một khác bàn, tạm thời không đi quấy rầy, một bên dựng lỗ tai nghe ngóng.
Đối mặt với lời tỏ tình của em gái, Giang Nghị sửng sốt, dưới ánh mắt chờ mong của đối phương, sâu kín nói: "Tôi có một cô em gái khoá dưới ——"
Tuyết Tiêu đang uống nước trái cây đột nhiên không kịp phòng, bị sặc.
Cuối cùng em gái trong viện nghiên cứu ảm đạm rời đi.
Tuyết Tiêu quay đầu lại nhìn Giang Nghị, bác sĩ Giang tỏ ra hết sức vô tội.
Vì thế ngày hôm sau, toàn viện nghiên cứu đều biết chuyện bác sĩ Giang có một cô em gái khoá dưới.
Mấy ngày gần đây càng ngày càng nhiều người nhận ra rằng Tô Nga không ổn.
Thời gian nàng thơ thẩn lâu hơn, thường xuyên mất hồn mất vía, lúc nói chuyện với nàng thì hơn phân nửa là thất thần, phải gọi tới hai ba lần mới có thể phục hồi tinh thần lại.
Hàn Phi và Mục Huyễn đối với chuyện này cực kỳ để ý sốt ruột, nhưng không có biện pháp gì, chỉ có thể khuyên Tô Nga nghỉ ngơi nhiều hơn.
Tuyết Tiêu không chú ý việc này, nhưng cô trăm triệu lần không nghĩ tới, buổi tối ngày nọ đi ra mở cửa, bỗng thấy Tô Nga một mình rối rắm đứng trước cửa nhà.
"Cô, cô ở đây làm gì?" Tuyết Tiêu hoảng sợ.
Lạc Thanh Phong đứng phía sau cô nhướng mày.
Tô Nga có hơi xấu hổ lui ra sau một bước, cau mày, do do dự dự.
"Tôi cảm thấy...... Gần đây có hơi hỗn loạn, cô, cô có thể dùng lực tinh thần giúp tôi nhìn thử được không?" Tô Nga dồn hết dũng khí mới nói ra hết được một câu.
Tuyết Tiêu đáp ứng.
Tô Nga hỏi cô, có phải mình bị mất một đoạn ký ức nào đó không, bằng không vì sao gần đây luôn nhìn thấy một ít hình ảnh không thể hiểu được.
Tuyết Tiêu hỏi: "Cô thấy cái gì?"
Tô Nga nhíu mày, nhìn qua thấy Lạc Thanh Phong bên cạnh, muốn nói lại thôi.
Tuyết Tiêu vì thế đuổi Lạc Thanh Phong đi.
Lạc Thanh Phong đen mặt đi ra cửa mua đồ một mình.
Tô Nga lúc này mới căng da đầu nói: "Thấy tôi và một người nữa ở bên nhau......"
Tuyết Tiêu: "Nam?"
Tô Nga hoảng sợ: "Sao cô biết?!"
Tuyết Tiêu: "......"
Xem ra sau khi tuyến cốt truyện kết thúc, ký ức của nàng sẽ không bị xoá trắng nữa.
Tô Nga đặc biệt rối rắm nói: "Tôi cứ cảm thấy tôi đã quên mất chuyện gì đó, nhưng lại không biết có nên nhớ lại hay không, bởi vì...... Những gì xuất hiện trong trí nhớ của tôi, hình như không phải tôi của bây giờ......"
Nàng buồn rầu, do dự.
Tuyết Tiêu cũng không thay nàng quyết định được, chỉ nói: "Cô cứ nghĩ kỹ lại đi rồi nói cho tôi."
Tô Nga suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nói: "Người này, tôi nhất định phải nhớ cho ra."
Lạc Thanh Phong mua xong đồ trở về, vừa vặn thấy Tô Nga khóc lóc rời nhà hắn.
Hắn nhanh nhẹn tránh đi, thấy Tuyết Tiêu đuổi theo ở phía sau la lên: "Này! Cô trở về trên đường cẩn thận một chút!"
Tô Nga: "Hu hu hu ——"
Không hề quay đầu lại chạy đi.
Tuyết Tiêu thúc giục Lạc Thanh Phong: "Mau mau mau, gọi điện cho Trần Tái bảo anh ta đi đón Tô Nga đi!"
Lạc Thanh Phong lười nhác hỏi: "Anh không có số của anh ta, em có không?"
Tuyết Tiêu: "...... Em cũng không có!"
"Đành vậy." Lạc Thanh Phong ôm lấy bả vai cô đóng cửa về phòng, "Để cho bọn họ tự mình giải quyết đi."
Ít nhất Tô Nga đã nhớ ra.
Người đàn ông đã từng giúp nàng sửa những cái nết xấu, không còn kiêu căng, sống một cách chính trực thiện lương, cũng như cưng chiều nàng tận trời là ai.
Vì thế Tuyết Tiêu đưa Tiểu Hồng đến viện nghiên cứu làm kiểm tra, xác nhận không có một xíu dị năng nào, cũng như không ở trong phạm vi nguy hiểm, chân chân chính chính là một người bình thường.
Tuyết Tiêu đưa Tiểu Hồng về tổng bộ Thất Giác thông báo kết quả kiểm tra.
Tô Nga bắt bẻ xét nét Tiểu Hồng, mím môi nói: "Bây giờ quan hệ giữa người có dị năng và người bình thường đã đủ căng thẳng, người biết chuyện cô bé này là vua zombie cũng không ít, ngay cả khi tôi đồng ý, tổng cục Lục có thể đồng ý không?"
Lạc Thanh Phong thờ ơ nói: "Tổng cục Lục không tiếp quản Thất Giác, ông ta có đồng ý hay không không sao cả."
"Ý tôi là, những người khác, những người biết cô bé đã từng là vua zombie." Tô Nga bất mãn đập đập cái bàn, "Những người đó có thể thấu hiểu cho không?"
Lạc Thanh Phong lười biếng nói: "Những người đang ngồi đây có thể thấu hiểu thì giơ tay."
Mai Nhất Xuyên và Tuyết Tiêu giơ tay cùng lúc.
Tô Nga: "......"
Bên cạnh Thịnh Viện chịu giơ tay, là hai đứa em và đám người Lý Thành cũng lập tức theo kịp.
Thái dương Tô Nga giật dữ dội, hít sâu một hơi, đếm đếm số người thì vừa vặn ngang hàng, ngay khi đang tính nói chuyện, bỗng thấy Giang Nghị ngồi bên cạnh cũng giơ tay lên.
Lạc Thanh Phong nói: "Cô thấy đó, mọi người không phải ai cũng keo kiệt như cô nghĩ."
Hằng ngày Tô Nga bị Lạc Thanh Phong khiến cho dỗi muốn khóc.
Thất Giác trở thành tổ chức giám sát những người có dị năng tối cao ở thế giới mới.
Một số người nhằm vào quy định mới vẫn còn đang kịch liệt thảo luận như cũ, Lạc Thanh Phong có thêm một trợ thủ đắc lực, mà Mai Nhất Xuyên thì có hệ thống hỗ trợ, tiến độ so với trước thuận lợi hơn nhiều.
Sau khi cởi bỏ hiểu lầm với Lạc Thanh Phong, thái độ của Thịnh Viện với Thất Giác cũng tốt hơn không ít.
Tháng ba xuân thì, vạn vật sinh sôi, trăm hoa đua nở.
Thịnh Viện tới tạm biệt Tuyết Tiêu.
Hai người hẹn ở công viên ngoài trời trong thành phố, ngày cuối tuần, chung quanh có không ít người tới tới lui lui.
Sau băng ghế dài là cây cổ thụ trưởng thành, dưới ánh nắng tươi đẹp sau 12 giờ mặc sức vươn mình.
Tuyết Tiêu mua cho chị ly trà sữa.
Cô hỏi: "Chị nói muốn đi đâu?"
"Tùy tiện đi thôi." Thịnh Viện thoải mái dựa vào lưng ghế, ôm ly trà sữa nóng hầm hập nói, "Thế giới đang dần khôi phục một lần nữa, cứ mãi ở đây cũng không giúp được cái gì, chi bằng đi đây đó ngắm cảnh."
Tuyết Tiêu gật đầu, "Chị nói đúng."
Thịnh Viện híp mắt, có hai đứa bé cười đùa chạy qua trước người, vòng tròn trên que thổi trong tay theo chân đứa bé chạy nhanh mà phọt ra vô số bong bóng nước, dưới ánh mặt trời rực rỡ lung linh.
"Cổn Cổn! Tớ cũng muốn chơi!" Bé gái ở phía sau Trần Cổn Cổn ngọng ngịu gọi.
Thịnh Viện nhìn về phía bé gái, ánh mắt dịu dàng.
Tuyết Tiêu uống trà sữa, "Hai đứa Hồng Phát, Lục Mao có đi theo không?"
"Muốn đi cùng, nhưng bị chị gạt đi rồi, để hai người bọn họ ở lại đây trông coi Bách Hằng." Thịnh Viện nói, "Đa số mọi người trong Bách Hằng, toàn là người bị tổng cục Lục vứt bỏ năm đó, bọn họ không cam lòng."
"Khó trách trước kia luôn không phục quyết định của tổng cục Lục." Tuyết Tiêu cười nói.
"Để cho hai người bọn họ quản đám người Lý Thành, trau dồi thêm kiến thức, ở Thất Giác có cái nơi mà dừng chân." Thịnh Viện nói, "Miễn cho sau này không có nơi nương tựa không dễ dàng gì mà sống."
Tuyết Tiêu nhấc cằm nhìn chị: "Chị vậy mà thay bọn họ nghĩ cả rồi."
"Tất nhiên chị cũng đối tốt với mình lắm." Thịnh Viện nhướng mày cười, "Còn em nữa đó ——"
Tuyết Tiêu vô tội hỏi: "Em bị sao?"
"Đã bao lớn rồi, còn bỏ trốn!" Thịnh Viện đập cô một cái, hận sắt không thành thép, "Lúc trước tìm không thấy em, chị gấp đến mức nào!"
Tuyết Tiêu liên tục xin tha, làm nũng ngả vào bả vai chị.
"Hai đứa em cũng không dễ dàng gì, bây giờ đã gió êm sóng lặng, sau này phải hạnh phúc đó." Thịnh Viện duỗi tay nhẹ vuốt đầu cô, động tác dịu dàng, "Nửa đời người của chị quá hoang đường, bây giờ cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, chỉ chờ đến giờ tận, gặp lại Thanh Âm một lần."
Tuyết Tiêu nghe xong đôi mắt xót xa, nghiêng người ôm lấy bả vai Thịnh Viện.
"Đúng rồi, chị cảm thấy tiểu chú lùn gần đây không được bình thường lắm." Thịnh Viện bỗng nhiên nhớ tới việc này, nhịn không được tán dóc với Tuyết Tiêu, "Có phải đầu óc con nhỏ đó có vấn đề không?"
Tuyết Tiêu: "......"
Cô giật mình ngồi dậy, "Nói nghe đi nói nghe đi?"
"Chị đã thấy rất nhiều lần, con nhỏ buổi tối không ngủ, một mình chạy trên đường cái như bị điên á." Thịnh Viện tỏ vẻ cao thâm khó đoán, "Gặp phải chị còn giả bộ không quen biết, ngày thường hung dữ tự luyến giống như con khổng tước, giờ thì lại giống như con mèo con, khóc sướt mướt khiến người ta rùng mình."
Tuyết Tiêu nghe xong trợn mắt há hốc mồm.
Lúc ban ngày gặp mặt nàng đến nửa chỗ không bình thường cũng không nhìn ra được.
Cô không khỏi nhìn Trần Cổn Cổn đang chơi thổi bong bóng ở phía trước, cách đó không xa, Trần Tái đeo kính râm ngồi trên ghế dài một mình canh con.
Chờ Thịnh Viện đi rồi, Tuyết Tiêu mới đi qua chỗ Trần Tái.
Thấy cô lại đây, Trần Tái không tỏ vẻ kinh ngạc, cũng không nhúc nhích, chỉ lười biếng hỏi: "Thấy cô và chị cô nói chuyện rất lâu, sao giờ lại qua đây?"
"Có việc muốn hỏi anh." Tuyết Tiêu hỏi, "Sao không đi nữa?"
Sắc mặt Trần Tái bất biến: "Bên ngoài đang xây dựng lại, chỗ này vừa tiện, không thiếu cái gì hết."
"Không đi nữa?"
"Coi như nghỉ dưỡng một khoảng thời gian rồi mới đi tiếp."
"Vậy anh biết gì chưa?" Tuyết Tiêu uống một hớp trà sữa, chậm rì rì nói, "Gần đây Tô Nga có hơi kỳ quái, hình như là muốn khôi phục ký ức."
Trần Tái xoạt một cái ngồi dậy, tháo kính râm xuống nhìn cô.
Tuyết Tiêu đón ánh mắt kinh ngạc của anh, vô tội dò hỏi: "Anh không biết tình trạng gần nhất của cô ấy à?"
Trần Tái có hơi ngượng ngùng đáp: "Tôi không đi gặp cô ấy."
"Vậy thì anh tự mình nhìn xem sao rồi quyết đi." Tuyết Tiêu chớp mắt, "Tranh thủ một lần cuối cùng, hay là từ bỏ, chính anh quyết định, tôi đi trước."
Sáng sớm hôm sau.
Thịnh Viện trang điểm tỉ mỉ, uốn tóc quăn, mặc đồ xinh đẹp, kiên nhẫn tô vẽ móng tay, tự làm mình vui vui vẻ vẻ ra cửa.
Vừa mở cửa, lọt vào tầm mắt là một quả đầu lóa mắt, Hồng Phát.
Cậu thanh niên cười với chị đến sáng lạn, vỗ vỗ cửa xe nói: "Chị, em bấm tay tính toán, chị còn thiếu một tài xế!"
Thịnh Viện nhìn chằm chằm cậu hai giây không nói chuyện.
Trong lòng Hồng Phát nhủ bản thân đừng hoảng, cười hì hì mở cửa xe cho chị, "Chị, đi thôi."
Thịnh Viện chậm rì rì lên xe, đánh giá móng tay đẹp đẽ của mình, hừ nhẹ hỏi: "Cậu ở đây làm gì?"
"Làm tài xế cho chị." Hồng Phát đóng cửa xe, tự giác vòng qua ngồi vào ghế điều khiển, "Chị nhìn bộ móng tay xinh đẹp mới vẽ của chị đi, lúc lái xe lỡ cọ quẹt vào đâu chẳng phải đáng tiếc lắm sao."
"Biết đi đâu không?" Thịnh Viện hỏi.
Hồng Phát tự tin trả lời: "Đi bất cứ nơi nào chị muốn đi."
Thịnh Viện xua xua tay, "Đó chính là không biết, xuống xe."
"Từ từ! Cho em cơ hội một lần nữa đi!" Hồng Phát xoay chuyển tròng mắt, nói, "Về nhà!"
Thịnh Viện sửng sốt.
Hồng Phát nói: "Em nghe lão đại kể, nhà chị ở phố Thanh Châu, bên đó đã xây dựng lại xong xuôi hết cho người dân vào cư trú, nếu như vậy, khẳng định nên về chốn cũ tham quan một lượt."
Thịnh Viện vốn dĩ cũng chưa nghĩ ra đi đâu, nghe cậu nói như thế, thành ra lại cam chịu.
Hồng Phát thấy chị cúi đầu, cũng không phản bác, lập tức vô cùng cao hứng khởi hành.
Còn chưa ra khỏi thành phố, Thịnh Viện bỗng hỏi: "Cậu có bằng lái chưa?"
Mặt Hồng Phát không đổi sắc đáp: "Chị yên tâm, trước tận thế em đã có rồi."
Thịnh Viện lại hỏi: "Trước kia cậu làm nghề gì?"
"Cái này, nói ra thì rất dài ——" Hồng Phát có chút ngượng ngùng, "Chỉ thông thông thường thường, không có gì đặc biệt, thậm chí thiếu chút nữa đi lên con đường lầm lỡ, còn may là tận thế cứu vớt em......"
Thịnh Viện lần đầu tiên nghe người ta cảm ơn tận thế cứu vớt mình, không khỏi bật cười.
Một đường đi rất dài, lời có thể nói cũng có rất nhiều.
Lục Mao một mình đối mặt với mọi người trong Bách Hằng, nhìn nhìn lại tờ giấy Hồng Phát để lại cho mình, phẫn nộ vo thành một cục hung hăng ném ra ngoài cửa sổ.
Phịch ——
Vừa vặn dừng đúng bên chân Tuyết Tiêu muốn lên lầu.
Cô nghi hoặc nhặt lên, kéo tờ giấy ra, thấy một hàng chữ rồng bay phượng múa:
Bái bai anh em! Tao đi theo chị lưu lạc thiên nhai!
*lưu lạc thiên nhai: đi tới tận cùng chân trời
Cuối cùng vẽ một cái mặt cười kiêu ngạo màu đỏ.
Tuyết Tiêu: "......"
Cô cười lạnh, thằng nhãi này gan lớn lắm.
Mấy ngày nay Tuyết Tiêu luôn bận chuyện của viện nghiên cứu, trích sửa dữ liệu của các loại dị năng, xác định trước không tăng ca là không tăng ca, nhưng vừa hay là tổ trưởng của bọn họ đã có thêm một đối tượng mới để nghiên cứu.
Đó là bác sĩ Giang Nghị có dị năng hiếm thấy giống như cô.
Bác sĩ Giang trên không có cha mẹ, dưới không có vợ con, về nhà cũng chỉ có một mình, vì thế bị thuyết phục ở lại tăng ca thành công.
Ngày hôm sau Tuyết Tiêu đi viện nghiên cứu, thấy một nhóm mấy em gái trong viện nghiên cứu vây quanh ghế sô pha ngắm nghía dung nhan Giang Nghị đang ngủ, một đám mặt đỏ tim đập.
Giang Nghị ở viện nghiên cứu được người yêu mến cực nhiều, người có ý đồ với anh cũng không ít.
Có ngày Tuyết Tiêu và Giang Nghị đang ăn cơm trưa ở nhà ăn, trên đường cô đi cầm theo một ly nước trái cây, lúc trở về lập tức thấy có một em gái trong viện nghiên cứu đang tỏ tình với anh.
Tuyết Tiêu thức thời ngồi qua một khác bàn, tạm thời không đi quấy rầy, một bên dựng lỗ tai nghe ngóng.
Đối mặt với lời tỏ tình của em gái, Giang Nghị sửng sốt, dưới ánh mắt chờ mong của đối phương, sâu kín nói: "Tôi có một cô em gái khoá dưới ——"
Tuyết Tiêu đang uống nước trái cây đột nhiên không kịp phòng, bị sặc.
Cuối cùng em gái trong viện nghiên cứu ảm đạm rời đi.
Tuyết Tiêu quay đầu lại nhìn Giang Nghị, bác sĩ Giang tỏ ra hết sức vô tội.
Vì thế ngày hôm sau, toàn viện nghiên cứu đều biết chuyện bác sĩ Giang có một cô em gái khoá dưới.
Mấy ngày gần đây càng ngày càng nhiều người nhận ra rằng Tô Nga không ổn.
Thời gian nàng thơ thẩn lâu hơn, thường xuyên mất hồn mất vía, lúc nói chuyện với nàng thì hơn phân nửa là thất thần, phải gọi tới hai ba lần mới có thể phục hồi tinh thần lại.
Hàn Phi và Mục Huyễn đối với chuyện này cực kỳ để ý sốt ruột, nhưng không có biện pháp gì, chỉ có thể khuyên Tô Nga nghỉ ngơi nhiều hơn.
Tuyết Tiêu không chú ý việc này, nhưng cô trăm triệu lần không nghĩ tới, buổi tối ngày nọ đi ra mở cửa, bỗng thấy Tô Nga một mình rối rắm đứng trước cửa nhà.
"Cô, cô ở đây làm gì?" Tuyết Tiêu hoảng sợ.
Lạc Thanh Phong đứng phía sau cô nhướng mày.
Tô Nga có hơi xấu hổ lui ra sau một bước, cau mày, do do dự dự.
"Tôi cảm thấy...... Gần đây có hơi hỗn loạn, cô, cô có thể dùng lực tinh thần giúp tôi nhìn thử được không?" Tô Nga dồn hết dũng khí mới nói ra hết được một câu.
Tuyết Tiêu đáp ứng.
Tô Nga hỏi cô, có phải mình bị mất một đoạn ký ức nào đó không, bằng không vì sao gần đây luôn nhìn thấy một ít hình ảnh không thể hiểu được.
Tuyết Tiêu hỏi: "Cô thấy cái gì?"
Tô Nga nhíu mày, nhìn qua thấy Lạc Thanh Phong bên cạnh, muốn nói lại thôi.
Tuyết Tiêu vì thế đuổi Lạc Thanh Phong đi.
Lạc Thanh Phong đen mặt đi ra cửa mua đồ một mình.
Tô Nga lúc này mới căng da đầu nói: "Thấy tôi và một người nữa ở bên nhau......"
Tuyết Tiêu: "Nam?"
Tô Nga hoảng sợ: "Sao cô biết?!"
Tuyết Tiêu: "......"
Xem ra sau khi tuyến cốt truyện kết thúc, ký ức của nàng sẽ không bị xoá trắng nữa.
Tô Nga đặc biệt rối rắm nói: "Tôi cứ cảm thấy tôi đã quên mất chuyện gì đó, nhưng lại không biết có nên nhớ lại hay không, bởi vì...... Những gì xuất hiện trong trí nhớ của tôi, hình như không phải tôi của bây giờ......"
Nàng buồn rầu, do dự.
Tuyết Tiêu cũng không thay nàng quyết định được, chỉ nói: "Cô cứ nghĩ kỹ lại đi rồi nói cho tôi."
Tô Nga suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nói: "Người này, tôi nhất định phải nhớ cho ra."
Lạc Thanh Phong mua xong đồ trở về, vừa vặn thấy Tô Nga khóc lóc rời nhà hắn.
Hắn nhanh nhẹn tránh đi, thấy Tuyết Tiêu đuổi theo ở phía sau la lên: "Này! Cô trở về trên đường cẩn thận một chút!"
Tô Nga: "Hu hu hu ——"
Không hề quay đầu lại chạy đi.
Tuyết Tiêu thúc giục Lạc Thanh Phong: "Mau mau mau, gọi điện cho Trần Tái bảo anh ta đi đón Tô Nga đi!"
Lạc Thanh Phong lười nhác hỏi: "Anh không có số của anh ta, em có không?"
Tuyết Tiêu: "...... Em cũng không có!"
"Đành vậy." Lạc Thanh Phong ôm lấy bả vai cô đóng cửa về phòng, "Để cho bọn họ tự mình giải quyết đi."
Ít nhất Tô Nga đã nhớ ra.
Người đàn ông đã từng giúp nàng sửa những cái nết xấu, không còn kiêu căng, sống một cách chính trực thiện lương, cũng như cưng chiều nàng tận trời là ai.
Danh sách chương