̣ng là giá cả.
Quay lại với triều hội của Nam Minh triều, khi tất cả hoàn hồn sau câu nói của Nguyên Hãn thì họ bỗng hiểu ra đây không phải lúc suy xét xem Nguyên Hãn như thế nào mà là vấn đề hiện giờ có cách nào giải quyết không, hay là ôm nhau cả lũ đi liếm chân Vĩnh Lạc đế. Thuận Thiên đế cau mày vấn Nguyên Hãn:
- Hiền tế có cách gì giải quyết nan đề thì hãy nói thẳng ra cho Trẫm cùng chúng thần cùng suy ngẫm.
Nguyên Hãn quét mắt nhìn mọt lượt rồi cười cười mà đạo: " Chuyện này nói lớn thì rất lớn nhưng nói nhỏ thì nhỏ đến độ không cần nói đến, quan trọng là cái giá mà Nam Minh có thể bỏ ra hay không thôi.
Tất cả triều đình nhà Minh giờ mới bừng tỉnh, nhắc tới tiền rồi. Cả cái triều đình này phân nửa là dân buôn lậu có ai lạ gì vị Quân vương này đâu, tính con buôn rất nặng, không bao giờ chịu thiệt. Muốn vị này ra tay phải chảy máu rồi, nhưng thà chảy máu còn hơn bị tàn sát hoặc bị chèn ép bởi qúy tộc phương Bắc nếu giờ đây đầu hàng.
- Hiền tế cho một cái giá đi, bao nhiêu thì giải quyết vấn đề này cho trẫm. Thuận Thiên Đế cũng hết cách với vị rể này rồi, trước giờ hắn chưa bao giờ chịu thiệt cả.
- Nhạc phụ tại thượng, người trong nhà nhắc chuyện tiền nong mất tình nghĩa. Thế nhưng chắc nhạc phụ cũng biết chế độ quốc gia của ta. Ta muốn xuất binh thì cũng phải thông qua nội các mới được, mà xuất binh thì tốn tiền... không công mà đánh thì... e là nội các không thông qua. – cái chế độ đặc biệt này của Nam Việt quốc thì ai bê Nam Minh cũng biết cả, họ thấy hoang đường cùng cực thế nhưng vị Quân Vương này thích vậy, thì phải chịu thôi. – Lão quy củ 200 ngàn vạn xuất binh ba vạn đánh lui Dương Lăng, nay tân hôn vui mừng tiểu Tế chiết khấu 25% tổng 150 nghìn vạn lạng chiều đình chấp nhận mai ta xuất binh, chỉ cần đi dọc vận hà đánh vào đuôi Dương Lăng tại Tịnh Châu không cho hắn giáp công Nguyễn Súy Đô Đốc vậy là ổn mặt Bắc rồi. Khi không bị giáp công thì tin tưởng Nguyễn Súy tướng quân sẽ nhan chóng đánh bại Lý Bân thôi. Nguyên Hãn cười đạo nói nhẹ như lông hồng.
- Thế mới giải quyết được mặt Bắc, giờ quân của Mộc tặc với 2 vạn là hỏa thương binh và 50 vạn quân bổ trợ đang tiến theo mặt tây Nam vào thì sao.... Thuận Thiên đế rất tin tưởng nếu Nguyên Hãn chịu xuất binh thì nhanh chóng bình ổng lại mặt Bắc thôi thế nhưng Mộc Vương ở phía tây Nam đâu yếu, hắn mà một đường thẳng tiến thì 3 tuần là đến Nam Kinh quân đội phòng bị mặt này của Nam Minh cực yếu, chưa hiện đại hóa, toàn đồ cổ, với đao thương mà thôi.
- Lại vẫn nói câu nói đó với nhạc phụ, quan trọng là cái giá bỏ ra thôi. Nếu chịu bỏ ra một cái giá tương xứng thì mặt Tây Nam còn dễ giải quyết hơn mặt Bắc. Nhạc phụ và các đại thần quên còn có Đại Việt với 50 vạn quân và 3 vạn súng kíp binh sĩ ư. Chỉ cần cho họ một cái giá hợp lý họ sẽ xuất binh thọc sâu vào Vân Nam và Quảng Tây, hang ổ bị đánh Mộc Vương không rút quân mới lạ.
Triều thần xôn xao bàn tán nói trí phải thế nhưng phải trả giá như thế nào người ta mới chịu xuất binh, là 50 vạn đó, nếu tính theo cái lão giá cả của Phò Mã thì rất khó có thể chấp nhận được, như vậy họ sẽ thành phá sản mất. Chuyện giá cả như thế nào gây nên xôn sao cả triều. VÌ chuyện này gấp lắm rồi, quân của Mộc Vương đã chia hai đường hát vang mà tiến vào Hồ Nam và Qúy Châu. Chỉ cần họ đánh Hạ được Hồ Bắc là có thể hội quân với Dương Lăng ở Tịnh Châu rồi. Lúc đó thì nói gì cũng đã muộn.
- Bẩm Phò Mã gia nói gì thì ngài cũng từng là người đại Việt ngài xem theo điều kiện nào thì có thể đả động được Đại Việt xuất binh. Một vị quan văn mà Nguyên Hãn chẳng biết tên nhưng thấy lão đứng đầu hàng quan văn chắc là ngoại tướng quốc rồi.
- Muốn trả tiền mà để bọn họ xuất binh là khó đấy, vì giờ họ đang đánh Chiêm, muốn họ trở mũi giáo đánh Mộc Vương thì phải cho họ cái giá cao hơn việc họ chiếm Chiêm thành, vậy thì cứ đo diện tích Chiêm thành cộng thêm 5 phần ép vào Quảng Tây và Vân Nam, nói với bọn họ chiếm được là của họ không được chiếm hơn. Không chiếm được thì phải chịu thôi. Vậy tin chắc là họ xuất binh.
Nguyên Hãn đạo một cách nhẹ nhàng kiểu chỉ điểm giang san.
Quay lại với triều hội của Nam Minh triều, khi tất cả hoàn hồn sau câu nói của Nguyên Hãn thì họ bỗng hiểu ra đây không phải lúc suy xét xem Nguyên Hãn như thế nào mà là vấn đề hiện giờ có cách nào giải quyết không, hay là ôm nhau cả lũ đi liếm chân Vĩnh Lạc đế. Thuận Thiên đế cau mày vấn Nguyên Hãn:
- Hiền tế có cách gì giải quyết nan đề thì hãy nói thẳng ra cho Trẫm cùng chúng thần cùng suy ngẫm.
Nguyên Hãn quét mắt nhìn mọt lượt rồi cười cười mà đạo: " Chuyện này nói lớn thì rất lớn nhưng nói nhỏ thì nhỏ đến độ không cần nói đến, quan trọng là cái giá mà Nam Minh có thể bỏ ra hay không thôi.
Tất cả triều đình nhà Minh giờ mới bừng tỉnh, nhắc tới tiền rồi. Cả cái triều đình này phân nửa là dân buôn lậu có ai lạ gì vị Quân vương này đâu, tính con buôn rất nặng, không bao giờ chịu thiệt. Muốn vị này ra tay phải chảy máu rồi, nhưng thà chảy máu còn hơn bị tàn sát hoặc bị chèn ép bởi qúy tộc phương Bắc nếu giờ đây đầu hàng.
- Hiền tế cho một cái giá đi, bao nhiêu thì giải quyết vấn đề này cho trẫm. Thuận Thiên Đế cũng hết cách với vị rể này rồi, trước giờ hắn chưa bao giờ chịu thiệt cả.
- Nhạc phụ tại thượng, người trong nhà nhắc chuyện tiền nong mất tình nghĩa. Thế nhưng chắc nhạc phụ cũng biết chế độ quốc gia của ta. Ta muốn xuất binh thì cũng phải thông qua nội các mới được, mà xuất binh thì tốn tiền... không công mà đánh thì... e là nội các không thông qua. – cái chế độ đặc biệt này của Nam Việt quốc thì ai bê Nam Minh cũng biết cả, họ thấy hoang đường cùng cực thế nhưng vị Quân Vương này thích vậy, thì phải chịu thôi. – Lão quy củ 200 ngàn vạn xuất binh ba vạn đánh lui Dương Lăng, nay tân hôn vui mừng tiểu Tế chiết khấu 25% tổng 150 nghìn vạn lạng chiều đình chấp nhận mai ta xuất binh, chỉ cần đi dọc vận hà đánh vào đuôi Dương Lăng tại Tịnh Châu không cho hắn giáp công Nguyễn Súy Đô Đốc vậy là ổn mặt Bắc rồi. Khi không bị giáp công thì tin tưởng Nguyễn Súy tướng quân sẽ nhan chóng đánh bại Lý Bân thôi. Nguyên Hãn cười đạo nói nhẹ như lông hồng.
- Thế mới giải quyết được mặt Bắc, giờ quân của Mộc tặc với 2 vạn là hỏa thương binh và 50 vạn quân bổ trợ đang tiến theo mặt tây Nam vào thì sao.... Thuận Thiên đế rất tin tưởng nếu Nguyên Hãn chịu xuất binh thì nhanh chóng bình ổng lại mặt Bắc thôi thế nhưng Mộc Vương ở phía tây Nam đâu yếu, hắn mà một đường thẳng tiến thì 3 tuần là đến Nam Kinh quân đội phòng bị mặt này của Nam Minh cực yếu, chưa hiện đại hóa, toàn đồ cổ, với đao thương mà thôi.
- Lại vẫn nói câu nói đó với nhạc phụ, quan trọng là cái giá bỏ ra thôi. Nếu chịu bỏ ra một cái giá tương xứng thì mặt Tây Nam còn dễ giải quyết hơn mặt Bắc. Nhạc phụ và các đại thần quên còn có Đại Việt với 50 vạn quân và 3 vạn súng kíp binh sĩ ư. Chỉ cần cho họ một cái giá hợp lý họ sẽ xuất binh thọc sâu vào Vân Nam và Quảng Tây, hang ổ bị đánh Mộc Vương không rút quân mới lạ.
Triều thần xôn xao bàn tán nói trí phải thế nhưng phải trả giá như thế nào người ta mới chịu xuất binh, là 50 vạn đó, nếu tính theo cái lão giá cả của Phò Mã thì rất khó có thể chấp nhận được, như vậy họ sẽ thành phá sản mất. Chuyện giá cả như thế nào gây nên xôn sao cả triều. VÌ chuyện này gấp lắm rồi, quân của Mộc Vương đã chia hai đường hát vang mà tiến vào Hồ Nam và Qúy Châu. Chỉ cần họ đánh Hạ được Hồ Bắc là có thể hội quân với Dương Lăng ở Tịnh Châu rồi. Lúc đó thì nói gì cũng đã muộn.
- Bẩm Phò Mã gia nói gì thì ngài cũng từng là người đại Việt ngài xem theo điều kiện nào thì có thể đả động được Đại Việt xuất binh. Một vị quan văn mà Nguyên Hãn chẳng biết tên nhưng thấy lão đứng đầu hàng quan văn chắc là ngoại tướng quốc rồi.
- Muốn trả tiền mà để bọn họ xuất binh là khó đấy, vì giờ họ đang đánh Chiêm, muốn họ trở mũi giáo đánh Mộc Vương thì phải cho họ cái giá cao hơn việc họ chiếm Chiêm thành, vậy thì cứ đo diện tích Chiêm thành cộng thêm 5 phần ép vào Quảng Tây và Vân Nam, nói với bọn họ chiếm được là của họ không được chiếm hơn. Không chiếm được thì phải chịu thôi. Vậy tin chắc là họ xuất binh.
Nguyên Hãn đạo một cách nhẹ nhàng kiểu chỉ điểm giang san.
Danh sách chương