Nguyên Hãn rất nghiêm túc vi trong lịch sử Đặng Tất bị Trần Ngỗi giết sau khi ông đã lập công lao hãn mã cho hắn." Đặng tướng quân không phải nghi ngờ lời nói của ta hoàn toàn chính xác. Nhưng chuyện của Imachi quan trọng không kém. Vậy nên ta quyết rút hết căn cứ cửa Lục về. Than đá có thể mua ở Chiết Giang không ngại tốn kém. Đến khi nào ximang thành công có thể xây dựng pháo đài tại Cửa lục thì chúng ta mới quay lại. Hiện giờ là phát binh hai đường thành phần như thế nào phải cân nhắc. Imachi nói trước với thành phần quân như thế nào mới có thể tấn công vào Fukeu"

Imachi mừng rơi nước mắt hắn không ngờ vì mình mà vương quốc chịu nhiều tổn thất như vậy. Hắt rời khỏi ghế dập đầu trước Nguyên Hãn nước mắt chảy dài.

" Bẩm Vương Gia, Samurai và binh sĩ của gia tộc Miamotokawa cùng phụ thuộc còn lại tầm 5000 nhân. Thần xin được cấp 500 hoả thương kị 500 hoả thương bộ 500 thường thương cộng 3 khẩu pháo 100mm"

"Vậy có quá it không. Nên nhớ samurai của các ngươi rất cường đại" Nguyên Hãn không muốn quá mạo hiểm vì nếu it quân quá thì quân sẽ dễ bị thiệt hại thương vong.

" Thưa đại vương thần xin đảm bảo đem nguyên vẹn đại quân về. Vì các cánh quân trên đảo Fukue phân tán tại các gia tộc nhỏ nên thần sẽ dùng thế nhanh nhất tiêu diệt gia tộc Miamotokawa không để họ tụ binh nen rất an toàn. "

"Vậy thì một Lâu thuyền và 3 phúc thuyền là đủ, sáng sớm mai xuất binh đi Fukue, còn tướng quân Đặng dung ngày mai điều hết chiến thuyền còn lại đi Cửa lục đón tất cả người mang về. Ngày kia điều quân đi Chiêm thành, nếu đón được đủ số nhân mã của Tất Lão tướng quân thì tấn công, chiếm đóng Malacca. Tất y lệnh tiến hành "

Nghe tin tổng động viên đi chiến trận các bịn sĩ Lê tộc và du mục hồn nhiên không quan tâm đến việc ra chiến trường nhà nhảy múa trên miệng đao, là đanh cược mạng sống. Họ chỉ quan tâm một điểm là quân công, là vinh dự vì những kẻ này bị tẩy não quá sâu, ngoài ra còn về tiền bạc họ có thể mang về cuộc sống ấm no trong gia đình họ. Nhưng người không được chọn viễn chinh thì đang than thân trách phận.

Tránh xa ồn ào Nguyên Hãn bước vào trang viên, nô tì từ xa thấy bóng của hắn thì vội vàng đứng dậy hành lễ. Đi vào hậu viện tính thỉnh an mẫu thân thì nghe văng vẳng tiếng học bài như trẻ con lớp 1. "Tên họ... Mính rự" " ăn cơm... Trư phan" " đi.. Zhau"..... Kiểu học bồi thế này rất dễ tiến bộ a.

" Con thỉnh an mẫu thân" Nguyên Hãn hành lễ. Cả ngày rồi giờ hắn mới có thời gian đoàn tụ gia đình. Cái thân thể cường đại này giúp hắn làm việc không mệt mỏi, thế nhưng đầu óc thì phải nghỉ ngơi. Những lúc đơn giản bên gia đình lại là những lúc thấy hạnh phúc và vui vẻ nhất.

Nghe thấy tiếng nói của trượng phu, Chu tuyết đang ngồi học bỗng bật dậy, nhưng rồi lại từ từ ngồi xuống đọc tiếp. Bà Hoàn cười nói: " Thôi con nghỉ đi, mạ rồi lại học tiếp" Chu tuyết vui quá nhảy cẫn lên đến bên bà Hoàn " Con cám ơn mẫu Hậu, con đi pha trà"

Nói rồi chạy biến mất, Nguyên Hãn gọi với theo" Đâu vậy, sao không để thị nữ làm"

Bà Hoàn cười nhân từ " Để nó đi đi, con bé hoạt bát lắm, đã ngồi yên mấy tiếng rồi chắc không chịu nổi... Tinh tinh quái quái... "

" ha ha ha..." Nguyên Hãn vuốt mũi cười khổ.

" Mẫu thân thấy thân binh ở tiền viện huyên náo chuẩn bị xuất binh, con lại phải xuất chinh sao, số Hãn nhi sao khổ vậy" Nói đến đây bà đã rớm nước mắt rồi. Con trai mới về đươcj một ngày còn chưa kịp nghỉ ngơi.

" Thưa mẫu thân con ơ lại chấp chính, con cứ tự mình xuất chinh cũng không phải là cách, phải để các tướng tự lập dần thôi"

Lúc này Chu tuyết tinh linh quái quái bưng khau trà vào.

" Con mời mẫu hậu dùng trà"

" Ngoan, con dẫn Hãn đi thay quần áo lấm lem hết cả rồi"

......

Đêm khuya vắng lặng, Nguyên Hãn vẫn ngồi trong thư phòng nghiên cứu, hắn tranh thủ lúc thời gian có thể suy nghĩ nhớ lại các phát minh, hay các kiến thức khoa học kiếp trước rồi ghi chép lại, hắn không muốn lúc nào đó rồi lại chợt quên chợt nhớ như hôm nay. Rất may là hắn đã có 3 năm phục vụ quân ngũ nên cấu tạo súng đạn, pháo hắn nhớ như in. Nếu đủ công nghệ thì hắn có thể thiết kế lại nguyên khẩu AK 47 hay M16 ấy chứ. Thế nhưng với công nghệ cùi bắp đến nỗi cái khoan cungc không có thì hắn chịu rồi. Nhưng hắn bỗng nhớ được thép làm nòng súng và nòng pháo là hỗn hợp 93% sắt 4 % cacbon% 3% mangan. Cái này rất quan trọng hắn phải ghi nhớ vào.

Nếu hắn có máy khoan, hắn hoàn toàn có thể thiết kế loai súng bắn đạn kín như đạn hiện đại. Nhưng thiết kế khoá nòng phía sau thì chỉ với mỗi máy khoan không thì không thể. Cái khó ló cái khôn hắn quyết định kết hợp súng côn quay và súng trường lại làm 1. Tức là kéo dài nòng súng côn lên thành 60cm, nếu là nòng khoan và bắn đạn kín thì 60cm nòng với thuốc súng hiện tại của hắn ít nhất là phải bắn được 700m đến 900m, một con số ấn tượng. Cấu tạo con côn của súng côn rất đơn giản phù hợp công nghệ của hắn. Mộ khối hình trụ khoan 6 lỗ đối xứng có thể lắp được 6 viên đạn. Không cần công nghệ gì cao đã có thể bắn liên tục 6 viên. Đối với chiến tranh hiện giờ là một con số khủng bố.

Thử nghĩ xem 300 người xếp 3 hàng bắn liên tục thì đẩy lui và tiêu diệt 1000 bộ binh xung phong. Nếu chế được súng côn thì chỉ cần 100 người đứng bắn liên tục là được. Ngoài ra súng côn ngắn thì linh hoạt khi chiến đấu trong rừng hay trong thành thị. Hắn vớ lấy cái thước và compa của người châu âu chuẩn bị vẽ thì thấy thiếu một thứ..... Là bút chì tại sao hắn có thể quên được cơ chứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện