Dương Lăng nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của ái thê và ba thiếu nữ, máu anh hùng nổi lên ầm ầm. Y không vội xuống ngựa, mà vẫn hiên ngang ngồi ngay ngắn trên yên, đợi đám binh sĩ mở cửa rào ra mới hai tay chống yên, lắc mình uy phong lẫm liệt nhảy xuống ngựa, trông rất tiêu sái.
Đáng tiếc thay, chiến bào hắn đang mặc toàn bằng lá sắt, nặng trên bốn mươi cân, đã nhảy lên rồi cộng thêm đà rơi xuống nên càng nặng hơn. Cả người Dương Lăng lảo đảo, chút nữa ngã nhào xuống đất, may mà có hai tiểu tốt đứng cạnh vội vàng chạy tới đỡ.
Dương Lăng giơ tay chộp chiếc mũ trụ sắp rơi, cười gượng nói:
- Ắc... Vết thương trên người chưa lành hẳn. Ha ha, chưa lành hẳn.
Ngọc Đường Xuân thấy y cố sĩ diện, không kìm được phì cười, rồi vội vàng bịt miệng lại. Mặt nóng bừng, Dương Lăng không dám nhìn mặt mấy vị cô nương, luống cuống bước lên phía trước thi lễ với Hàn Lâm:
- Nhạc phụ! Tiểu tế đang mong các vị đến kinh, xin mau mau vào doanh trại ngồi chơi.
Cha con Hàn Lâm nghe Ngô Kiệt báo tin Dương Lăng không tuân thánh chỉ, đưa Ấu Nương đi khắp chín cửa thành tìm thầy thuốc, chỉ sợ vào đến Bắc Kinh thì cả nhặt xác cũng không kịp, nên lòng nóng như lửa đốt chạy cả ngày đêm, trên đường không dám nghỉ một chút nào.
Vừa vào phạm vi kinh sư, bọn họ liền nghe dân chúng loan truyền đủ loại sự tích về việc Dương Lăng kháng chỉ cứu vợ, nhưng kết cục đều như nhau: thị độc Dương Lăng có nghĩa có tình, đương kim thiên tử anh minh vô cùng. Chỉ tiếc gần đây thành Bắc Kinh vẫn chưa có mưa, nếu không việc Dương Lăng cứu vợ cảm thiên động địa nhất định cũng sẽ được dựng thành kịch trình diễn mất rồi.
Bốn cha con tới nhà Dương Lăng, lại thấy mấy cô oanh yến líu lo, e thẹn vào ra làm cho lão Hàn Lâm thật thà cả kinh chết lặng người, tưởng rằng chỉ vài tháng không đến mà con rể đã một hơi nạp tới bốn phòng thiếp rồi, tốc độ thật khiến cho người ta hết hồn. Mãi đến khi Ấu Nương rỉ tai lão kể lại thân phận và lai lịch của nhóm Đường Nhất Tiên, Hàn Lâm mới tỉnh ngộ.
Ba người Tuyết Lý Mai ở nhà rất buồn chán, thấy người trong gia đình Ấu Nương muốn đi thăm Dương Lăng, cũng cực kỳ hứng thú đi theo. Phụ nữ ra khỏi cửa cũng có nhiều thứ không tiện, huống chi bốn cô thiếu nữ xinh đẹp như tiên này. Ba cô từng lẻn lên phố chơi, mua mấy bộ áo công tử, áo võ sĩ, nay bèn thi nhau mặc. Đường Nhất Tiên và Ấu Nương vóc người xấp xỉ nên mặc áo công tử, đưa áo võ sĩ cho những người kia. Tám người chỉ để nha hoàn Tiểu Vân giữ nhà, còn đều tới trại quân cả.
Thấy Dương Lăng bảo họ vào doanh, Tuyết Lý Mai lặng lẽ giật giật vạt áo y, lo lắng hỏi:
- Dương đại nhân, quân đội không cho phụ nữ vào doanh trại đâu. Bọn tôi đi vào... có tiện không? Dương Lăng không để ý lắm tới tiểu tiết. Đã là gia thuộc vào thăm thì có gì mà không cho, huống chi các nàng mặc quần áo nam nhân, cũng có thể bịt mắt thiên hạ. Dương Lăng khoát tay nói:
- Có gì đâu, có khi nào mọi người trong doanh trại lại nói chứ? Huống hồ... ha ha, các cô tới rất đúng lúc, ta đang có việc định nhờ các cô hỗ trợ. Tới đây, xin mời vào trong, chúng ta từ từ bàn lại.
Mùi son phấn của các vị cô nương quá nồng, mấy tên tiểu tốt gác cổng sớm đã biết rõ rồi, chỉ là không dám nói gì. Dương Lăng dẫn mọi người vào, đưa đến trướng tham tướng, bày rượu khoản đãi. Nói chuyện một lát y mới biết Hàn Uy đã cưới cô nương Trương gia ở Kê Minh làm vợ hơn một tháng rồi.
Vốn Dương Lăng có ý định khi anh em Hàn gia tiến kinh thì ở nhà mình chơi vài ngày. Một bên là nam nhi anh tuấn, một bên là giai nhân xinh đẹp, không biết chừng có thể lâu ngày sinh tình, ai ngờ Hàn Uy đã thành thân rồi.
Hàn Võ tuy mười tám mười chín tuổi nhưng vẫn chỉ là một chàng thiếu niên to xác. Cả ba mỹ nhân như hoa tự ngọc, cả người thơm phức, thế mà hắn cũng chẳng thèm nhìn lại mò vào đống binh khí giáp trụ trong trướng Dương Lăng, thích tới không buông tay ra được, cứ loay hoay mãi, đến cả cơm cũng chẳng ăn cho xong. Xem bộ hai bên cũng không thể phát triển được.
Ba người Ngọc Đường Xuân nghe Dương Lăng kể với Hàn Lâm về những việc phát sinh sau hai ngày vào trại nhậm chức, cũng sinh ra mối thù chung. Hơn nữa, việc đóng vai Thanh Thiên Đại lão gia quyết toán sổ sách, bắt bọn tham quan rất thú vị, nên vừa ăn cơm xong các cô liền giục Dương Lăng mau mau đem sổ sách tới, muốn thể hiện tay nghề ngay lập tức.
Dương Lăng ra lệnh thân binh dẫn người đi Thải Bạn Ty (bộ phận phụ trách mua sắm) cùng Dương Nhất Thanh đem tất cả sổ sách về soái trướng. Nơi Dương Lăng ở soái phủ dành cho tham tướng, đó là một tòa nhà dựa vào sườn núi thoai thoải, gồm ba viện nhỏ, mỗi viện đều phải leo mười bậc thang. Sổ sách mang đến được khiêng thẳng vào viện thứ ba, mang vào trong gian chính, đặt xuống nền nhà, rồi đem giấy mực mời mấy vị cô nương kiểm tra.
Ba người Ngọc Đường Xuân đã từng học về việc tính sổ. Nhìn qua là biết những sổ thu chi hỗn loạn không chịu nổi rồi, hơn nữa Dương Lăng thấy các nàng kiểm kê theo thứ tự, rồi dùng phương pháp ghi sổ liên tục. Như thế, muốn có được kết quả phân loại, thống kê, tăng giảm thu chi thì vô cùng phiền toái.
Dương Lăng bèn lấy một mảnh giấy, vẽ một cái bảng ba cột đơn giản. Muốn vài lời ngắn gọn mà giải thích rõ ràng về những nguyên lí Nợ Có cho các cô nương này là việc không thể làm được. Do đó, Dương Lăng dùng phương pháp ghi sổ thu chi đơn giản nhất, rồi làm thử một cái trên bảng, sau đó giảng giải cho các nàng một lượt.
Loại phương pháp ghi sổ này rất đơn giản dễ hiểu, ghi chép cũng rất rành mạch, hơn nữa cuối cùng lại có thể ghi số tổng cộng. Mấy vị cô nương đã có căn bản, người lại vô cùng thông minh, nghe y giảng giải một chút là thấy rõ ưu điểm của phương pháp ghi sổ này. Chỉ là Dương Lăng khi giảng còn ghi vào trong giấy những kí hiệu ngoằn ngoèo quái dị, bốn vị cô nương không ai biết được cả.
Chỉ cần nói vài lời đơn giản mà các nàng có thể nghe hiểu phương pháp ghi sổ của Dương Lăng nhưng việc dạy số Ả rập lại không dễ dàng. Không ngờ các cô nương không quen với mấy con số 12345 nên mỗi lần kết xuất một con số, các nàng luôn theo thói quen tính rồi viết bằng chữ Hán trước, sau đó mới so sánh rồi phiên dịch thành ra cái thứ số trông như gà bới đó.
Qua một lúc lâu, sau khi mỗi người kiểm tra xong một quyển, các cô mới dần dần thích ứng với loại con số đơn giản mà tân kỳ này. Tốc độ làm việc cũng nhanh hơn.
Bốn kế toán thu chi này bận mù mịt, đến cả Ấu Nương cũng hứng thú hừng hực làm việc rất hăng say, hoàn toàn không có thời gian để ý đến Dương Lăng. Sực nhớ vẫn còn để cha vợ bơ vơ ở trong đại sảnh, y liền vội vàng chạy ra tiền sảnh.
Vừa vào cửa, Hàn Mãn Thương đã hào hứng nhảy tới, níu chặt cánh tay y nói:
- Tỷ phu! Đệ và ca ca thương lượng rồi, muốn gia nhập đội quân của tỷ phu, huynh là Đại tướng quân, có thể làm được việc này không?
Hàn Võ đang kéo bảo kiếm của Dương Lăng ra thưởng thức, thích tới không buông tay ra được, lúc này cũng đưa ánh mắt nóng rực nhìn y. Dương Lăng hơi trầm ngâm, nhìn Hàn Lâm hỏi:
- Nhạc phụ! Ý cha ….
Hàn Lâm cười nói:
- Chúng đã thích, ta cũng không ngăn cản. Chỉ là chẳng biết Lăng nhi có khó xử gì không?
Lúc này Dương Lăng mới gật đầu đáp:
- Con có quyền tuyển quân nhập ngũ. Huống hồ con phải lập tức thanh lý đám ăn không ngồi rồi, phỏng chừng trong quân sẽ có không ít chỗ trống.
Mãn Thương vui vẻ:
- Vậy thì thật tốt quá. Tỷ phu là Đại tướng quân, vậy cho đệ làm sĩ quan nhé. Lúc đệ ở Kê Minh Dịch, thấy Giang bá tổng mang binh đi rất uy phong, đệ hâm mộ muốn chết luôn.
Hàn Lâm nghe thế lập tức nói:
- Việc này không được! Lăng nhi, không thể làm theo lời chúng được!
Mãn Thương trợn tròn mắt hỏi:
- Tại sao không được? Tỷ phu cai quản nhiều binh như vậy, phân cho con khoảng một trăm người để quản thì sợ cái gì? Con cũng không tin bằng vào võ nghệ của con, mấy tên lính đó dám không phục!
Hàn Lâm nói với Dương Lăng:
- Lăng nhi! Ngươi để cho chúng gia nhập quân đội thì ta không phản đối, nhưng phải đi từ binh sĩ mà lên, muốn thăng quan phải bằng vào tài năng của chính mình. Nếu chỉ dùng người thân thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới ngươi sao?
Dương Lăng cười đáp:
- Lăng nhi cũng có ý như vậy. Mãn Thương, đệ nhìn tỷ phu vừa thăng quan thì chẳng biết trong quân đã có bao nhiêu tướng quân không phục rồi. Từ lính từ từ lên quan mới có thể khiến cho mọi người kính phục, mới có thể học được nhiều kiến thức, bản lãnh mới. Trong quân có rất nhiều sĩ quan không biết chữ. Đệ và hai vị huynh trưởng võ nghệ xuất sắc, lại từng đọc sách, nếu làm tốt thì tự mình có thể thăng quan. Nếu bây giờ ta lại cho đệ một chức quan, thì có gì mà vinh quang chứ?
Hàn Võ, Hàn Mãn Thương nghe y nói có lý, đều khẽ gật đầu. Dương Lăng lại nói:
- Trước mắt khi hai người vừa vào trong quân, ta thấy... trước hết quan hệ giữa chúng ta đừng để lộ ra ra ngoài. Tuy bảo rằng tiến cử cũng không ngại người thân, ta tin vào bản lãnh của các người, nhưng dù sao cũng có lắm kẻ nhiều chuyện. Còn nữa, nhạc phụ, con thấy người cũng đừng trở về Kê Minh, nhạc phụ một thân võ nghệ, không bằng cũng gia nhập quân đội. Người thấy thế nào?
Hàn Uy xen vào:
- Cha, muội phu nói có lý. Bây giờ nhị đệ tam đệ đều nhập ngũ, tiểu muội cũng ở kinh sư, người ở lại đây cũng đỡ phải lo lắng.
Hàn Lâm hơi động tâm, ngần ngừ một lúc rồi hỏi:
- Vậy... chẳng lẽ con trở về Kê Minh một mình sao?
Hàn Uy liếc mắt nhìn Dương Lăng, khuôn mặt hơi đỏ lên:
- Tuy con từng đọc sách, nhưng không có công danh. Lần này trở về cũng chỉ cả đời làm dịch tốt thôi. Nếu được nhập ngũ, không biết chừng con có thể kiến công lập nghiệp, quang vinh về quê, nhưng... thoáng cái mà bắt muội phu phải thu xếp cho nhiều người như vậy, có thể không tiện.
Dương Lăng vui vẻ đáp:
- Tiện! Sao mà không tiện? Hôm qua đệ đọc danh sách binh lính thấy có rất nhiều cặp cha con, anh em cùng đội ngũ lắm. Cứ như vậy đi! Ấu Nương một mình ở nhà, đệ cũng sợ nàng buồn. Có chị dâu tới ở với nàng, vậy cũng tốt!
Ha ha, bây giờ thì chúng ta quả thật là anh em cùng chiến đấu, cha con cùng ra trận rồi. Có các vị giúp, tú tài như ta lãnh binh cũng có thể tự tin hơn nhiều!
*********************************
Bào tham tướng ngồi trước giường lò uống rượu, mày cau tít lại.
Bào Tận Trung ngồi đối diện, lo lắng nói:
- Đại ca! Tên mặt trắng này rất âm hiểm. Thủ đoạn mềm dẻo cười cợt vui vẻ mà xuống tay thật nặng. Bây giờ hắn đem ba bao tải sổ sách đi rồi. Tuy vốn đệ không nhớ được đầy đủ trong đống hỗn độn đó có gì nhưng lỡ xui xẻo bị hắn tìm thấy chút đầu dây mối nhợ gì đó thì chúng ta làm sao bây giờ?
Bào tham tướng nghe thế rất phiền lòng. Hắn nhấc chén rượu lên uống cạn một hơi, cười lạnh nói:
- Cho hắn kiểm tra, có gì mà lo. Nếu thật sự điều tra ra thì cũng không phải chuyện lớn. Chẳng qua ngươi chỉ bị đánh vài côn rồi đuổi ra khỏi quân doanh, ta sau đó nhờ người đổi chỗ khác cho ngươi. Hừ! Mấy việc nhỏ như vậy, hai tên phó tướng họ Trương, họ Lưu còn không mở một mắt nhắm một mắt à? Ngươi cho rằng mông bọn chúng sạch sẽ lắm sao.
Bảo Tận Trung khiếp vía thốt:
- Nhưng... nhưng... Nhưng mà đệ sợ hắn tra được sự kiện đó. Nếu việc đó bị tra ra, chắc là đứt đầu đó!
Bào tham tướng nghe xong cũng chấn động. Hắn phẫn nộ hỏi:
- Cái gì! Tên ngu xuẩn này đem vật kia ghi cả vào sổ à?
Bảo Tận Trung vẻ mặt đau khổ, sợ hãi rụt rè đáp:
- Đại ca, mấy đồ vật đó... Mỗi lần chỉ có thể trộm ra từng nhóm nhỏ đưa ra ngoài, hơn nữa người giao nhận cũng rất kỹ, hàng vào tay mới chịu đưa bạc. Đệ không ghi lại vào sổ thì làm sao nhớ được?
- Khốn kiếp! Ngươi không biết lập riêng một quyển sổ cho mình à? Sao đến cả thứ đó cũng giao ra...?
Bào tham tướng nóng ruột thật sự. Nếu không phải tên em họ này luôn luôn trung thành, hắn sớm đã tát gã một cái rồi.
Bảo Tận Trung thở dài:
- Đệ chỉ định ghi để một mình mình xem thôi, nào ai biết mấy tên thân binh của Dương Lăng quả thực là đại hành gia xét nhà. Cặp mắt chúng quá độc, phòng trong phòng ngoài đi vài vòng, thứ gì có thể giấu đều bị móc ra cả. Nhưng... trong sổ đệ chỉ ghi than củi, vị tất hắn đã hiểu.
Lưu Sĩ Dung đứng lên, đi lại trong phòng vài bước, thần sắc không yên, nói:
- Bào đại ca! Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ bất lợi rồi. Bây giờ chúng ta không phát được lương, đám binh sĩ vô cùng bực tức. Ngày hôm qua hắn lại nói là muốn điều tra việc lương khống. Bây giờ một vài sĩ quan cấp cao cũng hoang mang rối loạn. Hay là chúng ta chịu thua thôi. Tiểu tử này sau lưng có thế lực, mà hắn cũng không phải loại hiền lành gì, cũng không nên trêu vào.
Bào tham tướng mặt tái nhợt, gằn giọng:
- Ngươi sợ à? Hừ, ta lăn lộn ba mươi năm trong quân, còn phải sợ một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu như hắn à? Đấu không lại một tên non nớt như hắn sao? Hắn điều tra hả, có gì mà điều tra? Những sổ sách ấy cho dù hắn có hiểu, cũng phải tới Tết sang năm. Hơn nữa những đồ vật ấy...
Bào tham tướng cắn răng cười lạnh:
- Lượng dùng những thứ đó căn bản không có cách nào phỏng chừng. Ai biết chúng ta xưa nay luyện tập đã hao phí bao nhiêu? Cho dù hắn phát giác được số lượng sử dụng không đúng đi nữa, dù hoài nghi trong lòng thì cũng không nhân chứng, lại không vật chứng. Dựa vào vài điều nghi ngờ vu vơ, hắn có thể làm gì được một tướng quân tòng tam phẩm như ta?
Lưu Sĩ Dung do dự một chút, rồi từ từ lắc đầu đáp:
- Đại nhân! Người không chú ý sao? Hắn vừa tới đã dẫn theo hai thân binh, hiện bên người chỉ có một. Người kia chẳng biết đã ly khai khi nào. Chà, chúng ta cũng đã nghe nhiều về hắn. Ty chức bây giờ mới nhớ tới lúc hắn vừa tới, chính Phạm đốc công của Đông Xưởng tự mình đưa hắn tới. Vụ này có liên quan gì tới Đông Xưởng không?
Bào Tận Trung nghe thế hít mạnh một hơi lãnh khí. Mắt Bào tham tướng cũng không khỏi chớp lia lịa. Lúc này một tên thân binh vội vàng chạy vào, báo:
- Đại nhân, thuộc hạ vừa tìm hiểu được. Dương tham tướng lấy sổ sách không phải để tự mình kiểm tra, mà là đưa cho bốn sư gia từ ngoài vào trong doanh, bây giờ bọn họ đang làm việc trong phủ đó.
- A!
Bào tham tướng vịn án đứng dậy, mắt lóe hung quang, gằn giọng:
- Khá lắm Dương Lăng! Ngươi thật sự bỏ lắm vốn vào đây. Khinh lão Bào ta là thiện nam tín nữ à?
Thân binh lại báo tiếp:
- Đại nhân! Thật ra bốn sư gia đó là nữ cải nam trang. Mấy huynh đệ giữ cửa doanh trại đều tận mắt thấy rõ. Chắc hẳn Dương tham tướng cũng sợ nhiều người nhìn vào, nên đưa các nàng vào trong phủ tham tướng, ở tận trong viện cuối cùng lận.
Bào Tận Trung vui vẻ:
- Tốt lắm! Hắn là chủ tướng, lại đem phụ nữ vào trại quân. Ta lập tức tham tấu hắn, dẫn Trương phó tướng tới bắt hắn tại trận, xem hắn còn có gì để nói không.
Bào tham tướng nhướng mắt trả lời:
- Dám tự tiện đưa phụ nữ vào trại binh cũng không phải lỗi lớn gì, chỉ đánh hai mươi quân côn thôi. Tên tiểu súc sinh đó da mềm thịt non, vừa bị đánh ba mươi côn của Cẩm Y Vệ mà sau hai ngày đã có thể cưỡi ngựa được, rõ ràng là có người nương cho. Ngươi nghĩ rằng hai tên Trương Xuân, Lưu Thiệu Trung toàn là là đồ ngu à. Họ không biết cách thả cho hắn sao?
Với lại, đánh hắn hai mươi quân côn cũng có thể hả giận một chút, nhưng chúng ta vẫn còn bị hắn khống chế. Bây giờ hắn chuyên quyền độc đoán, lại nắm lấy đuôi của chúng ta không rời, không cho tên tiểu tử hung dữ ngạo mạn này ăn một cú thật ác, sau này hắn sẽ ngoan ngoãn được sao?
- Vậy … vậy phải làm sao bây giờ?
Bào Tận Trung nghe xong càng không có chủ kiến gì. Bào tham tướng đưa mắt lạnh lùng nhìn hắn, phất phất tay. Mấy tên thân binh hiểu ý vội rời khỏi phòng, đóng chặt cửa lại.
Bào tham tướng từ từ ngồi xuống, hai tay tựa án bảo:
- Các ngươi tới gần đây!
Đợi hai người tới gần, da mặt Bào tham tướng co rút lại, âm hiểm nói:
- Theo ý ta, một là không làm, hai là làm tới cùng. Cho hắn cá chết lưới rách luôn!
Lưu Sĩ Dung bỗng khựng người, đụng phải chén rượu ngã lăn, rượu đổ tung tóe khắp bàn. Hắn biến sắc, run giọng nói:
- Vạn lần không thể được! Đại ca, kế này không thể được. Đường đường một vị tham tướng bị ám sát trong đại doanh, nhất định mọi người sẽ chấn động, tính mạng chúng ta cũng tiêu luôn.
Bào tham tướng âm trầm cười, nói:
- Ai nói ta muốn giết hắn? Ta muốn giết bốn tên giả sư gia tới kiểm toán đó!
Hắn chỉ vào Lưu Sĩ Dung nói:
- Ngươi đêm nay mời tên họ Dương, nói là bản quan muốn giảng hoà với hắn. Ta đi dự tiệc, hắn nhất định sẽ cho là chúng ta cúi đầu chịu thua.
- Tận Trung, chọn những huynh đệ tuyệt đối tin cẩn cho cải trang, nạy hàng rào phía sau núi, giả vờ là cường đạo vào trại quân ăn trộm, sau đó chạy thẳng tới phủ tham tướng giết quách bốn con đàn bà đó, đốt sạch sổ sách cho ta!
Bào tham tướng mở to đôi mắt đỏ như máu, cười gằn nói:
- Bốn cô gái trẻ đẹp chết trong lều của hắn, dù hắn biết chính là ta làm, hắn cũng không lộ ra được. Hừ hừ, cho dù giết gà dọa khỉ vẫn không làm gì được hắn thì bấy giờ không còn sổ sách, hắn cũng không thể kiểm tra được mấy quyển sổ rối mù đó, đến lúc đó ta xem hắn có thể làm khó dễ được ta nữa không? Ha ha ha ha...
*********************************
Hàn Mãn Thương tuổi còn nhỏ nên Dương Lăng cho làm thân binh tùy tùng, sau đó cùng Hàn Lâm và hai anh vợ ra khỏi trướng soái. Trước hết y đưa họ tới đệ nhất ty. Liên Đắc Lộc thấy Dương Lăng tước binh quyền, đánh tham ô, tra lương khống, đủ mọi thủ đoạn ghê gớm, nên cũng cảm thấy kính sợ vị tham tướng trẻ tuổi này, vì vậy tự nhiên không dám chậm trễ, giải quyết ngay cho những người do y đưa tới.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, Dương Lăng cùng Hàn Uy ra khỏi viên môn. Hai người đi dọc theo hàng liễu xanh, Dương Lăng rốt cục không kìm được nói:
- Đại ca! Sau khi trở lại xin thay đệ thăm hỏi Hoàng huyện thừa, Vương chủ bộ, Giang quản lý,...còn... Mã Liên Nhi cô nương có khỏe không?
Trong mắt Hàn Uy lóe ánh cười: “Muội phu cũng không nhịn được rồi, bây giờ y mới nhắc tới việc này.” Hắn che miệng ho nhẹ một tiếng, đáp:
- Hoàng huyện thừa mấy hôm trước đã thu xếp cho khách thương về nam chiếu cố Mã cô nương rồi. Hiện Mã cô nương đã theo thương đội trở về Kim Lăng rồi.
Chuyện Mã Liên Nhi, trong lòng cha con anh em họ đều đã đồng ý rồi. Từ khi biết Dương Lăng vì tiểu muội mà không tuân thánh chỉ, trong lòng Hàn Uy lại càng không có chút hiềm khích nào, càng cảm thấy tình cảnh vị Mã cô nương đó rất đáng thương. Hắn nhân tiện kể:
- Nghe nói Mã Ngang hứa gả em gái cho Tất đô ty làm thiếp. Ngày ấy Mã cô nương phi ngựa tiễn ngươi, Tất đô ty cảm thấy mất mặt, đã từ chối việc hôn nhân này. Mã Ngang thất sủng, trong quân không được như ý, ngươi vừa đi, hôm sau hắn đã tới dịch thự cãi nhau với Mã cô nương một trận. Anh em bất hoà, rốt cuộc ta chưa thấy Mã Ngang gặp lại nàng.
Dương Lăng bùi ngùi thở dài. Trước mặt anh vợ cũng không tiện có biểu hiện gì, y chỉ cắm cúi bước đi.
Hàn Uy liếc nhìn y, nói đầy thâm ý:
- Từ sau khi ngươi đi, Mã cô nương không mặc áo hoa, dùng lụa trắng che mặt, cũng không xuất hiện trước mặt người khác. Ta ở dịch thự cũng chỉ khi đưa rau gạo mới có thể gặp nàng.
Hắn nói rồi ngừng lại một chút, lấy từ trong lòng ra một vật nói:
- Trước khi Liên Nhi cô nương về Kim Lăng, đặc biệt có tới tìm ta, trao lại thứ này, nói là... nếu ngươi có thư về, xin tiện tay đưa cho ngươi. Ta vừa mới nhận được cách đây vài ngày, lần này có cơ hội tới kinh thành, ta mang đến cho ngươi luôn.
Dương Lăng dừng chân, nhận lấy vật. Đây là một cái túi gấm màu xanh sẫm thêu chim uyên ương, miệng túi được khâu kín bằng sợi tơ nhỏ. Hàn Uy thở dài, liên tục vỗ nhẹ lên vai y, trêu:
- Đại tướng quân quả là đa tình. Ngươi đã vì tiểu muội mà dám kháng chỉ, đại ca cũng không có ý kiến gì về việc này. Liên Nhi cô nương cũng yêu ngươi thắm thiết, nếu lúc nào tiện, ngươi nên sai người tới Kim Lăng thăm nàng, ta đi đây.
Dương Lăng nhìn theo Hàn Uy đi xa, lại cúi đầu nhìn túi thêu trong tay, mờ mịt ngồi lên tảng đá lớn ven đường.
Gió xuân thổi vi vu, những cành liễu rủ phất phơ quệt nhẹ vào vai y cũng làm rối loạn cả trái tim y.
Cảm tình với Ấu Nương giống như nước sữa hoà nhau. Mối tình khắc cốt ghi tâm này bất luận kẻ nào cũng không thay thế được. Y luôn luôn cho rằng yêu là phải chuyên nhất, phải yêu hoàn toàn. Đối với Liên Nhi tựa hồ y vừa cảm thông vừa có trách nhiệm. Nhưng khi ly khai Kê Minh dịch, y mới biết được, cô thiếu nữ đó cũng đã chiếm mất một phần tình cảm của mình.
Thế giới này, quan niệm tình yêu của mọi người khác với thời đại mình rất xa. Ở chỗ này lâu, có khi y cũng suy nghĩ không ra, rốt cuộc loại quan niệm tình yêu nào mới là chính xác. Rốt cuộc có phải bản chất tình yêu phải là chuyên nhất không? Hay vì từ bé đã được giáo dục như thế mà y có quan niệm như vậy?
Trong các loại tình cảm, loại tình cảm sâu sắc vĩ đại nhất hẳn là tình thân. Tình thân so với tình yêu lại càng có khả năng chịu đựng thử thách nhiều hơn, lại càng lúc càng sâu hơn. Nhưng tình thân có thể chia đều cho vài thân nhân, cũng không vì mình yêu quý một người mà lại làm nhạt đi tình thân với người khác, vậy tình yêu thì sao?
Y không biết. Y không biết thật. Y dám thề y rất yêu Ấu Nương. Có phải chết vì nàng y cũng sẽ không nhíu mày. Nhưng tại sao có khi trong lòng y lại hiện lên hình ảnh của một thiếu nữ khác?
Dường như Dương Lăng lại thấy thiếu nữ bạch y trắng hơn tuyết, toàn thân không chỗ nào không yêu mị đang nhẹ nhàng đi dọc theo sơn đạo tới gần mình, giống như một cây thược dược yểu điệu mông lung, yếu đuối vô cùng, đang mỉm cười ngọt ngào với y.
Y cúi đầu, lại nhìn xuống túi gấm trong tay, rút sợi tơ ra khỏi miệng túi, lấy từ trong túi gấm một cái khăn tay trắng, nhè nhẹ trải rộng. Những chữ viết đẹp đẽ, mềm mại như người đập vào mắt y:
Quân tự minh nguyệt ngã tự vụ.
Vụ tùy nguyệt ẩn không lưu lộ.
Chích duyến cảm quân nhất hồi cố.
Sử ngã tư quân triêu dữ mộ.
Hồn tùy quân khứ thiên nhai lộ.
Y đái tiệm khoan bất giác khổ.
Tích thán niên hoa như triêu lộ.
Hà thì hàm nê sào quân ốc?
Tam thập lục luân minh nguyệt hậu.
Đương vi quân tác nghê thường vũ.
Dịch nghĩa:
Chàng như trăng sáng, thiếp như sương mù
Mù theo trăng lặn mất, chỉ lưu sương lại
Cảm kích chàng từng quay đầu nhìn lại
Nên thiếp nhớ chàng suốt ngày đêm
Hồn theo chàng đi khắp muôn nơi
Y phục dần rộng, chưa thấy khổ
Chỉ tiếc tuổi trẻ dần trôi mất
Bao giờ mới xây tổ ấm (*) cùng chàng?
Sau ba mươi sáu mùa trăng nữa
Vì chàng thiếp múa khúc nghê thường!
(*): trích từ tích chim yến ngậm bùn xây tổ, ở đây ví chuyện nên vợ nên chồng (TheJoker)
Dịch thơ:
Thiếp tựa mù giăng chàng tựa trăng
Trăng lặn mù tan, đọng sương lan
Cảm lòng chàng một phen ngóng lại
Tim này nhớ ai bao ngày sang
Hồn theo chàng đến cuối chân trời
Thân gầy áo rộng lệ tuôn rơi
Xuân xanh tàn tận dường sương sớm
Khi nao hội ngộ hỡi người ơi
Ba sáu mùa trăng tỏ sẽ qua
Sẽ múa chàng khúc Nghê Thường ca...
(Hieusol)
Đáng tiếc thay, chiến bào hắn đang mặc toàn bằng lá sắt, nặng trên bốn mươi cân, đã nhảy lên rồi cộng thêm đà rơi xuống nên càng nặng hơn. Cả người Dương Lăng lảo đảo, chút nữa ngã nhào xuống đất, may mà có hai tiểu tốt đứng cạnh vội vàng chạy tới đỡ.
Dương Lăng giơ tay chộp chiếc mũ trụ sắp rơi, cười gượng nói:
- Ắc... Vết thương trên người chưa lành hẳn. Ha ha, chưa lành hẳn.
Ngọc Đường Xuân thấy y cố sĩ diện, không kìm được phì cười, rồi vội vàng bịt miệng lại. Mặt nóng bừng, Dương Lăng không dám nhìn mặt mấy vị cô nương, luống cuống bước lên phía trước thi lễ với Hàn Lâm:
- Nhạc phụ! Tiểu tế đang mong các vị đến kinh, xin mau mau vào doanh trại ngồi chơi.
Cha con Hàn Lâm nghe Ngô Kiệt báo tin Dương Lăng không tuân thánh chỉ, đưa Ấu Nương đi khắp chín cửa thành tìm thầy thuốc, chỉ sợ vào đến Bắc Kinh thì cả nhặt xác cũng không kịp, nên lòng nóng như lửa đốt chạy cả ngày đêm, trên đường không dám nghỉ một chút nào.
Vừa vào phạm vi kinh sư, bọn họ liền nghe dân chúng loan truyền đủ loại sự tích về việc Dương Lăng kháng chỉ cứu vợ, nhưng kết cục đều như nhau: thị độc Dương Lăng có nghĩa có tình, đương kim thiên tử anh minh vô cùng. Chỉ tiếc gần đây thành Bắc Kinh vẫn chưa có mưa, nếu không việc Dương Lăng cứu vợ cảm thiên động địa nhất định cũng sẽ được dựng thành kịch trình diễn mất rồi.
Bốn cha con tới nhà Dương Lăng, lại thấy mấy cô oanh yến líu lo, e thẹn vào ra làm cho lão Hàn Lâm thật thà cả kinh chết lặng người, tưởng rằng chỉ vài tháng không đến mà con rể đã một hơi nạp tới bốn phòng thiếp rồi, tốc độ thật khiến cho người ta hết hồn. Mãi đến khi Ấu Nương rỉ tai lão kể lại thân phận và lai lịch của nhóm Đường Nhất Tiên, Hàn Lâm mới tỉnh ngộ.
Ba người Tuyết Lý Mai ở nhà rất buồn chán, thấy người trong gia đình Ấu Nương muốn đi thăm Dương Lăng, cũng cực kỳ hứng thú đi theo. Phụ nữ ra khỏi cửa cũng có nhiều thứ không tiện, huống chi bốn cô thiếu nữ xinh đẹp như tiên này. Ba cô từng lẻn lên phố chơi, mua mấy bộ áo công tử, áo võ sĩ, nay bèn thi nhau mặc. Đường Nhất Tiên và Ấu Nương vóc người xấp xỉ nên mặc áo công tử, đưa áo võ sĩ cho những người kia. Tám người chỉ để nha hoàn Tiểu Vân giữ nhà, còn đều tới trại quân cả.
Thấy Dương Lăng bảo họ vào doanh, Tuyết Lý Mai lặng lẽ giật giật vạt áo y, lo lắng hỏi:
- Dương đại nhân, quân đội không cho phụ nữ vào doanh trại đâu. Bọn tôi đi vào... có tiện không? Dương Lăng không để ý lắm tới tiểu tiết. Đã là gia thuộc vào thăm thì có gì mà không cho, huống chi các nàng mặc quần áo nam nhân, cũng có thể bịt mắt thiên hạ. Dương Lăng khoát tay nói:
- Có gì đâu, có khi nào mọi người trong doanh trại lại nói chứ? Huống hồ... ha ha, các cô tới rất đúng lúc, ta đang có việc định nhờ các cô hỗ trợ. Tới đây, xin mời vào trong, chúng ta từ từ bàn lại.
Mùi son phấn của các vị cô nương quá nồng, mấy tên tiểu tốt gác cổng sớm đã biết rõ rồi, chỉ là không dám nói gì. Dương Lăng dẫn mọi người vào, đưa đến trướng tham tướng, bày rượu khoản đãi. Nói chuyện một lát y mới biết Hàn Uy đã cưới cô nương Trương gia ở Kê Minh làm vợ hơn một tháng rồi.
Vốn Dương Lăng có ý định khi anh em Hàn gia tiến kinh thì ở nhà mình chơi vài ngày. Một bên là nam nhi anh tuấn, một bên là giai nhân xinh đẹp, không biết chừng có thể lâu ngày sinh tình, ai ngờ Hàn Uy đã thành thân rồi.
Hàn Võ tuy mười tám mười chín tuổi nhưng vẫn chỉ là một chàng thiếu niên to xác. Cả ba mỹ nhân như hoa tự ngọc, cả người thơm phức, thế mà hắn cũng chẳng thèm nhìn lại mò vào đống binh khí giáp trụ trong trướng Dương Lăng, thích tới không buông tay ra được, cứ loay hoay mãi, đến cả cơm cũng chẳng ăn cho xong. Xem bộ hai bên cũng không thể phát triển được.
Ba người Ngọc Đường Xuân nghe Dương Lăng kể với Hàn Lâm về những việc phát sinh sau hai ngày vào trại nhậm chức, cũng sinh ra mối thù chung. Hơn nữa, việc đóng vai Thanh Thiên Đại lão gia quyết toán sổ sách, bắt bọn tham quan rất thú vị, nên vừa ăn cơm xong các cô liền giục Dương Lăng mau mau đem sổ sách tới, muốn thể hiện tay nghề ngay lập tức.
Dương Lăng ra lệnh thân binh dẫn người đi Thải Bạn Ty (bộ phận phụ trách mua sắm) cùng Dương Nhất Thanh đem tất cả sổ sách về soái trướng. Nơi Dương Lăng ở soái phủ dành cho tham tướng, đó là một tòa nhà dựa vào sườn núi thoai thoải, gồm ba viện nhỏ, mỗi viện đều phải leo mười bậc thang. Sổ sách mang đến được khiêng thẳng vào viện thứ ba, mang vào trong gian chính, đặt xuống nền nhà, rồi đem giấy mực mời mấy vị cô nương kiểm tra.
Ba người Ngọc Đường Xuân đã từng học về việc tính sổ. Nhìn qua là biết những sổ thu chi hỗn loạn không chịu nổi rồi, hơn nữa Dương Lăng thấy các nàng kiểm kê theo thứ tự, rồi dùng phương pháp ghi sổ liên tục. Như thế, muốn có được kết quả phân loại, thống kê, tăng giảm thu chi thì vô cùng phiền toái.
Dương Lăng bèn lấy một mảnh giấy, vẽ một cái bảng ba cột đơn giản. Muốn vài lời ngắn gọn mà giải thích rõ ràng về những nguyên lí Nợ Có cho các cô nương này là việc không thể làm được. Do đó, Dương Lăng dùng phương pháp ghi sổ thu chi đơn giản nhất, rồi làm thử một cái trên bảng, sau đó giảng giải cho các nàng một lượt.
Loại phương pháp ghi sổ này rất đơn giản dễ hiểu, ghi chép cũng rất rành mạch, hơn nữa cuối cùng lại có thể ghi số tổng cộng. Mấy vị cô nương đã có căn bản, người lại vô cùng thông minh, nghe y giảng giải một chút là thấy rõ ưu điểm của phương pháp ghi sổ này. Chỉ là Dương Lăng khi giảng còn ghi vào trong giấy những kí hiệu ngoằn ngoèo quái dị, bốn vị cô nương không ai biết được cả.
Chỉ cần nói vài lời đơn giản mà các nàng có thể nghe hiểu phương pháp ghi sổ của Dương Lăng nhưng việc dạy số Ả rập lại không dễ dàng. Không ngờ các cô nương không quen với mấy con số 12345 nên mỗi lần kết xuất một con số, các nàng luôn theo thói quen tính rồi viết bằng chữ Hán trước, sau đó mới so sánh rồi phiên dịch thành ra cái thứ số trông như gà bới đó.
Qua một lúc lâu, sau khi mỗi người kiểm tra xong một quyển, các cô mới dần dần thích ứng với loại con số đơn giản mà tân kỳ này. Tốc độ làm việc cũng nhanh hơn.
Bốn kế toán thu chi này bận mù mịt, đến cả Ấu Nương cũng hứng thú hừng hực làm việc rất hăng say, hoàn toàn không có thời gian để ý đến Dương Lăng. Sực nhớ vẫn còn để cha vợ bơ vơ ở trong đại sảnh, y liền vội vàng chạy ra tiền sảnh.
Vừa vào cửa, Hàn Mãn Thương đã hào hứng nhảy tới, níu chặt cánh tay y nói:
- Tỷ phu! Đệ và ca ca thương lượng rồi, muốn gia nhập đội quân của tỷ phu, huynh là Đại tướng quân, có thể làm được việc này không?
Hàn Võ đang kéo bảo kiếm của Dương Lăng ra thưởng thức, thích tới không buông tay ra được, lúc này cũng đưa ánh mắt nóng rực nhìn y. Dương Lăng hơi trầm ngâm, nhìn Hàn Lâm hỏi:
- Nhạc phụ! Ý cha ….
Hàn Lâm cười nói:
- Chúng đã thích, ta cũng không ngăn cản. Chỉ là chẳng biết Lăng nhi có khó xử gì không?
Lúc này Dương Lăng mới gật đầu đáp:
- Con có quyền tuyển quân nhập ngũ. Huống hồ con phải lập tức thanh lý đám ăn không ngồi rồi, phỏng chừng trong quân sẽ có không ít chỗ trống.
Mãn Thương vui vẻ:
- Vậy thì thật tốt quá. Tỷ phu là Đại tướng quân, vậy cho đệ làm sĩ quan nhé. Lúc đệ ở Kê Minh Dịch, thấy Giang bá tổng mang binh đi rất uy phong, đệ hâm mộ muốn chết luôn.
Hàn Lâm nghe thế lập tức nói:
- Việc này không được! Lăng nhi, không thể làm theo lời chúng được!
Mãn Thương trợn tròn mắt hỏi:
- Tại sao không được? Tỷ phu cai quản nhiều binh như vậy, phân cho con khoảng một trăm người để quản thì sợ cái gì? Con cũng không tin bằng vào võ nghệ của con, mấy tên lính đó dám không phục!
Hàn Lâm nói với Dương Lăng:
- Lăng nhi! Ngươi để cho chúng gia nhập quân đội thì ta không phản đối, nhưng phải đi từ binh sĩ mà lên, muốn thăng quan phải bằng vào tài năng của chính mình. Nếu chỉ dùng người thân thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới ngươi sao?
Dương Lăng cười đáp:
- Lăng nhi cũng có ý như vậy. Mãn Thương, đệ nhìn tỷ phu vừa thăng quan thì chẳng biết trong quân đã có bao nhiêu tướng quân không phục rồi. Từ lính từ từ lên quan mới có thể khiến cho mọi người kính phục, mới có thể học được nhiều kiến thức, bản lãnh mới. Trong quân có rất nhiều sĩ quan không biết chữ. Đệ và hai vị huynh trưởng võ nghệ xuất sắc, lại từng đọc sách, nếu làm tốt thì tự mình có thể thăng quan. Nếu bây giờ ta lại cho đệ một chức quan, thì có gì mà vinh quang chứ?
Hàn Võ, Hàn Mãn Thương nghe y nói có lý, đều khẽ gật đầu. Dương Lăng lại nói:
- Trước mắt khi hai người vừa vào trong quân, ta thấy... trước hết quan hệ giữa chúng ta đừng để lộ ra ra ngoài. Tuy bảo rằng tiến cử cũng không ngại người thân, ta tin vào bản lãnh của các người, nhưng dù sao cũng có lắm kẻ nhiều chuyện. Còn nữa, nhạc phụ, con thấy người cũng đừng trở về Kê Minh, nhạc phụ một thân võ nghệ, không bằng cũng gia nhập quân đội. Người thấy thế nào?
Hàn Uy xen vào:
- Cha, muội phu nói có lý. Bây giờ nhị đệ tam đệ đều nhập ngũ, tiểu muội cũng ở kinh sư, người ở lại đây cũng đỡ phải lo lắng.
Hàn Lâm hơi động tâm, ngần ngừ một lúc rồi hỏi:
- Vậy... chẳng lẽ con trở về Kê Minh một mình sao?
Hàn Uy liếc mắt nhìn Dương Lăng, khuôn mặt hơi đỏ lên:
- Tuy con từng đọc sách, nhưng không có công danh. Lần này trở về cũng chỉ cả đời làm dịch tốt thôi. Nếu được nhập ngũ, không biết chừng con có thể kiến công lập nghiệp, quang vinh về quê, nhưng... thoáng cái mà bắt muội phu phải thu xếp cho nhiều người như vậy, có thể không tiện.
Dương Lăng vui vẻ đáp:
- Tiện! Sao mà không tiện? Hôm qua đệ đọc danh sách binh lính thấy có rất nhiều cặp cha con, anh em cùng đội ngũ lắm. Cứ như vậy đi! Ấu Nương một mình ở nhà, đệ cũng sợ nàng buồn. Có chị dâu tới ở với nàng, vậy cũng tốt!
Ha ha, bây giờ thì chúng ta quả thật là anh em cùng chiến đấu, cha con cùng ra trận rồi. Có các vị giúp, tú tài như ta lãnh binh cũng có thể tự tin hơn nhiều!
*********************************
Bào tham tướng ngồi trước giường lò uống rượu, mày cau tít lại.
Bào Tận Trung ngồi đối diện, lo lắng nói:
- Đại ca! Tên mặt trắng này rất âm hiểm. Thủ đoạn mềm dẻo cười cợt vui vẻ mà xuống tay thật nặng. Bây giờ hắn đem ba bao tải sổ sách đi rồi. Tuy vốn đệ không nhớ được đầy đủ trong đống hỗn độn đó có gì nhưng lỡ xui xẻo bị hắn tìm thấy chút đầu dây mối nhợ gì đó thì chúng ta làm sao bây giờ?
Bào tham tướng nghe thế rất phiền lòng. Hắn nhấc chén rượu lên uống cạn một hơi, cười lạnh nói:
- Cho hắn kiểm tra, có gì mà lo. Nếu thật sự điều tra ra thì cũng không phải chuyện lớn. Chẳng qua ngươi chỉ bị đánh vài côn rồi đuổi ra khỏi quân doanh, ta sau đó nhờ người đổi chỗ khác cho ngươi. Hừ! Mấy việc nhỏ như vậy, hai tên phó tướng họ Trương, họ Lưu còn không mở một mắt nhắm một mắt à? Ngươi cho rằng mông bọn chúng sạch sẽ lắm sao.
Bảo Tận Trung khiếp vía thốt:
- Nhưng... nhưng... Nhưng mà đệ sợ hắn tra được sự kiện đó. Nếu việc đó bị tra ra, chắc là đứt đầu đó!
Bào tham tướng nghe xong cũng chấn động. Hắn phẫn nộ hỏi:
- Cái gì! Tên ngu xuẩn này đem vật kia ghi cả vào sổ à?
Bảo Tận Trung vẻ mặt đau khổ, sợ hãi rụt rè đáp:
- Đại ca, mấy đồ vật đó... Mỗi lần chỉ có thể trộm ra từng nhóm nhỏ đưa ra ngoài, hơn nữa người giao nhận cũng rất kỹ, hàng vào tay mới chịu đưa bạc. Đệ không ghi lại vào sổ thì làm sao nhớ được?
- Khốn kiếp! Ngươi không biết lập riêng một quyển sổ cho mình à? Sao đến cả thứ đó cũng giao ra...?
Bào tham tướng nóng ruột thật sự. Nếu không phải tên em họ này luôn luôn trung thành, hắn sớm đã tát gã một cái rồi.
Bảo Tận Trung thở dài:
- Đệ chỉ định ghi để một mình mình xem thôi, nào ai biết mấy tên thân binh của Dương Lăng quả thực là đại hành gia xét nhà. Cặp mắt chúng quá độc, phòng trong phòng ngoài đi vài vòng, thứ gì có thể giấu đều bị móc ra cả. Nhưng... trong sổ đệ chỉ ghi than củi, vị tất hắn đã hiểu.
Lưu Sĩ Dung đứng lên, đi lại trong phòng vài bước, thần sắc không yên, nói:
- Bào đại ca! Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ bất lợi rồi. Bây giờ chúng ta không phát được lương, đám binh sĩ vô cùng bực tức. Ngày hôm qua hắn lại nói là muốn điều tra việc lương khống. Bây giờ một vài sĩ quan cấp cao cũng hoang mang rối loạn. Hay là chúng ta chịu thua thôi. Tiểu tử này sau lưng có thế lực, mà hắn cũng không phải loại hiền lành gì, cũng không nên trêu vào.
Bào tham tướng mặt tái nhợt, gằn giọng:
- Ngươi sợ à? Hừ, ta lăn lộn ba mươi năm trong quân, còn phải sợ một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu như hắn à? Đấu không lại một tên non nớt như hắn sao? Hắn điều tra hả, có gì mà điều tra? Những sổ sách ấy cho dù hắn có hiểu, cũng phải tới Tết sang năm. Hơn nữa những đồ vật ấy...
Bào tham tướng cắn răng cười lạnh:
- Lượng dùng những thứ đó căn bản không có cách nào phỏng chừng. Ai biết chúng ta xưa nay luyện tập đã hao phí bao nhiêu? Cho dù hắn phát giác được số lượng sử dụng không đúng đi nữa, dù hoài nghi trong lòng thì cũng không nhân chứng, lại không vật chứng. Dựa vào vài điều nghi ngờ vu vơ, hắn có thể làm gì được một tướng quân tòng tam phẩm như ta?
Lưu Sĩ Dung do dự một chút, rồi từ từ lắc đầu đáp:
- Đại nhân! Người không chú ý sao? Hắn vừa tới đã dẫn theo hai thân binh, hiện bên người chỉ có một. Người kia chẳng biết đã ly khai khi nào. Chà, chúng ta cũng đã nghe nhiều về hắn. Ty chức bây giờ mới nhớ tới lúc hắn vừa tới, chính Phạm đốc công của Đông Xưởng tự mình đưa hắn tới. Vụ này có liên quan gì tới Đông Xưởng không?
Bào Tận Trung nghe thế hít mạnh một hơi lãnh khí. Mắt Bào tham tướng cũng không khỏi chớp lia lịa. Lúc này một tên thân binh vội vàng chạy vào, báo:
- Đại nhân, thuộc hạ vừa tìm hiểu được. Dương tham tướng lấy sổ sách không phải để tự mình kiểm tra, mà là đưa cho bốn sư gia từ ngoài vào trong doanh, bây giờ bọn họ đang làm việc trong phủ đó.
- A!
Bào tham tướng vịn án đứng dậy, mắt lóe hung quang, gằn giọng:
- Khá lắm Dương Lăng! Ngươi thật sự bỏ lắm vốn vào đây. Khinh lão Bào ta là thiện nam tín nữ à?
Thân binh lại báo tiếp:
- Đại nhân! Thật ra bốn sư gia đó là nữ cải nam trang. Mấy huynh đệ giữ cửa doanh trại đều tận mắt thấy rõ. Chắc hẳn Dương tham tướng cũng sợ nhiều người nhìn vào, nên đưa các nàng vào trong phủ tham tướng, ở tận trong viện cuối cùng lận.
Bào Tận Trung vui vẻ:
- Tốt lắm! Hắn là chủ tướng, lại đem phụ nữ vào trại quân. Ta lập tức tham tấu hắn, dẫn Trương phó tướng tới bắt hắn tại trận, xem hắn còn có gì để nói không.
Bào tham tướng nhướng mắt trả lời:
- Dám tự tiện đưa phụ nữ vào trại binh cũng không phải lỗi lớn gì, chỉ đánh hai mươi quân côn thôi. Tên tiểu súc sinh đó da mềm thịt non, vừa bị đánh ba mươi côn của Cẩm Y Vệ mà sau hai ngày đã có thể cưỡi ngựa được, rõ ràng là có người nương cho. Ngươi nghĩ rằng hai tên Trương Xuân, Lưu Thiệu Trung toàn là là đồ ngu à. Họ không biết cách thả cho hắn sao?
Với lại, đánh hắn hai mươi quân côn cũng có thể hả giận một chút, nhưng chúng ta vẫn còn bị hắn khống chế. Bây giờ hắn chuyên quyền độc đoán, lại nắm lấy đuôi của chúng ta không rời, không cho tên tiểu tử hung dữ ngạo mạn này ăn một cú thật ác, sau này hắn sẽ ngoan ngoãn được sao?
- Vậy … vậy phải làm sao bây giờ?
Bào Tận Trung nghe xong càng không có chủ kiến gì. Bào tham tướng đưa mắt lạnh lùng nhìn hắn, phất phất tay. Mấy tên thân binh hiểu ý vội rời khỏi phòng, đóng chặt cửa lại.
Bào tham tướng từ từ ngồi xuống, hai tay tựa án bảo:
- Các ngươi tới gần đây!
Đợi hai người tới gần, da mặt Bào tham tướng co rút lại, âm hiểm nói:
- Theo ý ta, một là không làm, hai là làm tới cùng. Cho hắn cá chết lưới rách luôn!
Lưu Sĩ Dung bỗng khựng người, đụng phải chén rượu ngã lăn, rượu đổ tung tóe khắp bàn. Hắn biến sắc, run giọng nói:
- Vạn lần không thể được! Đại ca, kế này không thể được. Đường đường một vị tham tướng bị ám sát trong đại doanh, nhất định mọi người sẽ chấn động, tính mạng chúng ta cũng tiêu luôn.
Bào tham tướng âm trầm cười, nói:
- Ai nói ta muốn giết hắn? Ta muốn giết bốn tên giả sư gia tới kiểm toán đó!
Hắn chỉ vào Lưu Sĩ Dung nói:
- Ngươi đêm nay mời tên họ Dương, nói là bản quan muốn giảng hoà với hắn. Ta đi dự tiệc, hắn nhất định sẽ cho là chúng ta cúi đầu chịu thua.
- Tận Trung, chọn những huynh đệ tuyệt đối tin cẩn cho cải trang, nạy hàng rào phía sau núi, giả vờ là cường đạo vào trại quân ăn trộm, sau đó chạy thẳng tới phủ tham tướng giết quách bốn con đàn bà đó, đốt sạch sổ sách cho ta!
Bào tham tướng mở to đôi mắt đỏ như máu, cười gằn nói:
- Bốn cô gái trẻ đẹp chết trong lều của hắn, dù hắn biết chính là ta làm, hắn cũng không lộ ra được. Hừ hừ, cho dù giết gà dọa khỉ vẫn không làm gì được hắn thì bấy giờ không còn sổ sách, hắn cũng không thể kiểm tra được mấy quyển sổ rối mù đó, đến lúc đó ta xem hắn có thể làm khó dễ được ta nữa không? Ha ha ha ha...
*********************************
Hàn Mãn Thương tuổi còn nhỏ nên Dương Lăng cho làm thân binh tùy tùng, sau đó cùng Hàn Lâm và hai anh vợ ra khỏi trướng soái. Trước hết y đưa họ tới đệ nhất ty. Liên Đắc Lộc thấy Dương Lăng tước binh quyền, đánh tham ô, tra lương khống, đủ mọi thủ đoạn ghê gớm, nên cũng cảm thấy kính sợ vị tham tướng trẻ tuổi này, vì vậy tự nhiên không dám chậm trễ, giải quyết ngay cho những người do y đưa tới.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, Dương Lăng cùng Hàn Uy ra khỏi viên môn. Hai người đi dọc theo hàng liễu xanh, Dương Lăng rốt cục không kìm được nói:
- Đại ca! Sau khi trở lại xin thay đệ thăm hỏi Hoàng huyện thừa, Vương chủ bộ, Giang quản lý,...còn... Mã Liên Nhi cô nương có khỏe không?
Trong mắt Hàn Uy lóe ánh cười: “Muội phu cũng không nhịn được rồi, bây giờ y mới nhắc tới việc này.” Hắn che miệng ho nhẹ một tiếng, đáp:
- Hoàng huyện thừa mấy hôm trước đã thu xếp cho khách thương về nam chiếu cố Mã cô nương rồi. Hiện Mã cô nương đã theo thương đội trở về Kim Lăng rồi.
Chuyện Mã Liên Nhi, trong lòng cha con anh em họ đều đã đồng ý rồi. Từ khi biết Dương Lăng vì tiểu muội mà không tuân thánh chỉ, trong lòng Hàn Uy lại càng không có chút hiềm khích nào, càng cảm thấy tình cảnh vị Mã cô nương đó rất đáng thương. Hắn nhân tiện kể:
- Nghe nói Mã Ngang hứa gả em gái cho Tất đô ty làm thiếp. Ngày ấy Mã cô nương phi ngựa tiễn ngươi, Tất đô ty cảm thấy mất mặt, đã từ chối việc hôn nhân này. Mã Ngang thất sủng, trong quân không được như ý, ngươi vừa đi, hôm sau hắn đã tới dịch thự cãi nhau với Mã cô nương một trận. Anh em bất hoà, rốt cuộc ta chưa thấy Mã Ngang gặp lại nàng.
Dương Lăng bùi ngùi thở dài. Trước mặt anh vợ cũng không tiện có biểu hiện gì, y chỉ cắm cúi bước đi.
Hàn Uy liếc nhìn y, nói đầy thâm ý:
- Từ sau khi ngươi đi, Mã cô nương không mặc áo hoa, dùng lụa trắng che mặt, cũng không xuất hiện trước mặt người khác. Ta ở dịch thự cũng chỉ khi đưa rau gạo mới có thể gặp nàng.
Hắn nói rồi ngừng lại một chút, lấy từ trong lòng ra một vật nói:
- Trước khi Liên Nhi cô nương về Kim Lăng, đặc biệt có tới tìm ta, trao lại thứ này, nói là... nếu ngươi có thư về, xin tiện tay đưa cho ngươi. Ta vừa mới nhận được cách đây vài ngày, lần này có cơ hội tới kinh thành, ta mang đến cho ngươi luôn.
Dương Lăng dừng chân, nhận lấy vật. Đây là một cái túi gấm màu xanh sẫm thêu chim uyên ương, miệng túi được khâu kín bằng sợi tơ nhỏ. Hàn Uy thở dài, liên tục vỗ nhẹ lên vai y, trêu:
- Đại tướng quân quả là đa tình. Ngươi đã vì tiểu muội mà dám kháng chỉ, đại ca cũng không có ý kiến gì về việc này. Liên Nhi cô nương cũng yêu ngươi thắm thiết, nếu lúc nào tiện, ngươi nên sai người tới Kim Lăng thăm nàng, ta đi đây.
Dương Lăng nhìn theo Hàn Uy đi xa, lại cúi đầu nhìn túi thêu trong tay, mờ mịt ngồi lên tảng đá lớn ven đường.
Gió xuân thổi vi vu, những cành liễu rủ phất phơ quệt nhẹ vào vai y cũng làm rối loạn cả trái tim y.
Cảm tình với Ấu Nương giống như nước sữa hoà nhau. Mối tình khắc cốt ghi tâm này bất luận kẻ nào cũng không thay thế được. Y luôn luôn cho rằng yêu là phải chuyên nhất, phải yêu hoàn toàn. Đối với Liên Nhi tựa hồ y vừa cảm thông vừa có trách nhiệm. Nhưng khi ly khai Kê Minh dịch, y mới biết được, cô thiếu nữ đó cũng đã chiếm mất một phần tình cảm của mình.
Thế giới này, quan niệm tình yêu của mọi người khác với thời đại mình rất xa. Ở chỗ này lâu, có khi y cũng suy nghĩ không ra, rốt cuộc loại quan niệm tình yêu nào mới là chính xác. Rốt cuộc có phải bản chất tình yêu phải là chuyên nhất không? Hay vì từ bé đã được giáo dục như thế mà y có quan niệm như vậy?
Trong các loại tình cảm, loại tình cảm sâu sắc vĩ đại nhất hẳn là tình thân. Tình thân so với tình yêu lại càng có khả năng chịu đựng thử thách nhiều hơn, lại càng lúc càng sâu hơn. Nhưng tình thân có thể chia đều cho vài thân nhân, cũng không vì mình yêu quý một người mà lại làm nhạt đi tình thân với người khác, vậy tình yêu thì sao?
Y không biết. Y không biết thật. Y dám thề y rất yêu Ấu Nương. Có phải chết vì nàng y cũng sẽ không nhíu mày. Nhưng tại sao có khi trong lòng y lại hiện lên hình ảnh của một thiếu nữ khác?
Dường như Dương Lăng lại thấy thiếu nữ bạch y trắng hơn tuyết, toàn thân không chỗ nào không yêu mị đang nhẹ nhàng đi dọc theo sơn đạo tới gần mình, giống như một cây thược dược yểu điệu mông lung, yếu đuối vô cùng, đang mỉm cười ngọt ngào với y.
Y cúi đầu, lại nhìn xuống túi gấm trong tay, rút sợi tơ ra khỏi miệng túi, lấy từ trong túi gấm một cái khăn tay trắng, nhè nhẹ trải rộng. Những chữ viết đẹp đẽ, mềm mại như người đập vào mắt y:
Quân tự minh nguyệt ngã tự vụ.
Vụ tùy nguyệt ẩn không lưu lộ.
Chích duyến cảm quân nhất hồi cố.
Sử ngã tư quân triêu dữ mộ.
Hồn tùy quân khứ thiên nhai lộ.
Y đái tiệm khoan bất giác khổ.
Tích thán niên hoa như triêu lộ.
Hà thì hàm nê sào quân ốc?
Tam thập lục luân minh nguyệt hậu.
Đương vi quân tác nghê thường vũ.
Dịch nghĩa:
Chàng như trăng sáng, thiếp như sương mù
Mù theo trăng lặn mất, chỉ lưu sương lại
Cảm kích chàng từng quay đầu nhìn lại
Nên thiếp nhớ chàng suốt ngày đêm
Hồn theo chàng đi khắp muôn nơi
Y phục dần rộng, chưa thấy khổ
Chỉ tiếc tuổi trẻ dần trôi mất
Bao giờ mới xây tổ ấm (*) cùng chàng?
Sau ba mươi sáu mùa trăng nữa
Vì chàng thiếp múa khúc nghê thường!
(*): trích từ tích chim yến ngậm bùn xây tổ, ở đây ví chuyện nên vợ nên chồng (TheJoker)
Dịch thơ:
Thiếp tựa mù giăng chàng tựa trăng
Trăng lặn mù tan, đọng sương lan
Cảm lòng chàng một phen ngóng lại
Tim này nhớ ai bao ngày sang
Hồn theo chàng đến cuối chân trời
Thân gầy áo rộng lệ tuôn rơi
Xuân xanh tàn tận dường sương sớm
Khi nao hội ngộ hỡi người ơi
Ba sáu mùa trăng tỏ sẽ qua
Sẽ múa chàng khúc Nghê Thường ca...
(Hieusol)
Danh sách chương