Sang ngày hôm sau, cơn sốt của Tiêu Nhạc giảm đi rất nhiều, chỉ là bệnh tới như núi sập, sốt thì giảm mà tinh thần của anh phục hồi không mấy khả quan. Diệp Ninh đưa anh tới bệnh viện kiểm tra, không có việc gì đáng ngại, chỉ là sốt cao bình thường, về nhà nghỉ ngơi thật tốt là được.

Mấy ngày này Diệp Ninh làm việc ở nhà, cùng Nam Nam thuận tiện chăm sóc Tiêu Nhạc.

Kể từ sau đêm hôm đó, Tiêu Nhạc vẫn không nói lời nào, giống như người câm vậy. Bảo anh uống nước, anh liền uống nước, bảo anh ăn cơm, anh liền ăn cơm. Có khi Diệp Ninh cố ý làm rau nước cần cho anh uống, anh không nhăn mặt một hơi uống hết.

Nhìn thấy vậy Diệp Ninh cũng có chút lo lắng, không phải sốt cao một lần, thiêu luôn đầu óc hay sao? Hôm nay, sau khi ăn cơm trưa xong, thu dọn bát đũa, Diệp Ninh đuổi Nam Nam đi ngủ trưa. Nam Nam không nỡ bỏ lại papa, nhưng mí mắt trên mí mắt dưới đánh nhau, đành phải vào phòng mình đi ngủ.

Còn lại Diệp Ninh, cô ôm máy vi tính xách tay xử lý công việc, thỉnh thoảng trông chừng Tiêu Nhạc.

Sau khi khỏi bệnh, Tiêu Nhạc mặc áo ngủ Mèo mặt to mà Diệp Ninh đã tự tay chọn, bên ngoài khoác mềm Hùng Nhị, đang ngồi trên ghế sa lon cầm ly trà Hoa Cúc lên uống.

Anh uống rất chậm, từng ngụm từng ngụm một.

Gương mặt anh cũng không có biểu cảm gì, giống như u mê lúc mới vừa tỉnh ngủ.

Diệp Ninh vừa gõ chữ cành cạch, vừa nhìn thấy Tiêu Mặt mặt gỗ từ từ móc điện thoại di động ra, cúi đầu không biết nhìn cái gì.

Diệp Ninh ho khan một tiếng, nhắc nhở nói: “Nhãn áp của anh dễ tăng, ít nhìn điện thoại di động, không được thì để tôi lấy máy vi tính đến cho anh, anh dùng máy nhé?”

Cô làm bộ đi rót cho mình ly nước, cúi đầu liếc mắt nhìn qua, rốt cuộc nhìn thấy màn hình điện thoại của Tiêu Nhạc.

Thế nhưng điều khiến người ta thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm chính là, trên màn hình điện thoại của Tiêu Nhạc không phải là trang blog gì đó cô suy đoán, mà chỉ là mặt biên hộp thơ điện tử. Bên trong còn có mấy thơ điện đánh dấu đỏ, mấy dấu đỏ này chính là cần anh xử lý gấp.

Diệp Ninh đổi tay, một bên mặt không để lại dấu vết nhìn mặt anh, muốn từ trên mặt anh tìm ra chút manh mối. Nhưng góc độ gương mặt rõ ràng như vậy mà không nhìn ra chút biểu cảm nào, thật sự tìm không ra.

Từ một gương mặt đầu gỗ mộc hóa đá, có người nào có thể tìm ra chút phản ứng chứ hả? Không thể.

Ai ngờ vừa lúc đó, Tiêu Nhạc chợt quay mặt lại, liếc cô một cái: “Nước.”

Anh chỉ nói một chữ.

Diệp Ninh sửng sốt: “Nước, nước cái gì? Anh khát nước? Anh muốn uống nước hả?”

Mặt Tiêu Nhạc không thay đổi, dời ánh mắt xuống tay cô đang rót nước.

Diệp Ninh cúi đầu nhìn theo ánh mắt rời đi của anh, lúc này mới hoảng hồn, vội vàng lấy khăn lau lau, vừa lau vừa kéo bàn.

Ôi, nước rót ra đầy bàn rồi.

Cô bận rộn dọn dẹp những thứ này, cảm thấy có chút mất mặt, cũng như bất đắc dĩ.

Cái người mặt đầu gỗ này, anh ta thấy hết, nhưng vẫn cố ý, còn không phải anh ta đang tức giận hay sao? Mình gởi tin nhắn cho anh ta, anh ta có thèm đọc đâu? Còn nói là anh ta không để ý chuyện này?

Nếu đã giận, bỏ trốn, cũng không cần quay trở lại mà. Lúc trở lại còn bày ra bộ dạng bệnh hoạn để người ta phục vụ!

Diệp Ninh nghiến răn nghiến lợi, thật sự muốn mắng cho anh một trận, nhưng nghĩ tới dáng vẻ yếu ớt tối hôm trước thì cô lại không đành lòng.

Được rồi, anh không muốn nói, vậy thì không nói. Đợi đến khi anh ta khỏe hẳn, tâm tình tốt lại thì mới bàn bạc tiếp.

Diệp Ninh nghĩ xong chuyện này mới phát hiện, mình tha thứ cho Tiêu Nhạc thật dễ dàng, so với con trai ruột của mình còn kiên nhẫn hơn!

Ai ngờ trong lúc trong đầu cô tràn đầy những suy nghĩ rối loạn, Tiêu Nhạc đột nhiên đứng lên.

Diệp Ninh ngẩng đầu lên, hỏi vội: “Sao thế?”

Tiêu Nhạc không thèm nhìn tới cô, lạnh nhạt nói: “Anh mệt, về phòng nghỉ ngơi chút.”

Diệp Ninh gật đầu: “Ừ, vậy đi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì gọi tôi, tôi ở đây.”

Đáng tiếc chính là, Tiêu Nhạc người ta chẳng thèm trả lời, đi thẳng về phòng.

Diệp Ninh vỗ trán, bất đắc dĩ lắc đầu, đây mới chính là phong cách của đại gia!

Làm việc một hồi, cô cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn đi ngủ trưa một lát. Nằm vật xuống giường mình xong cô mới phát hiện mấy ngày nay mình thật mệt mỏi, mệt đến nổi vừa nhắm mắt lại đã ngủ mất rồi.

Đây là một giấc ngủ rất ngon, không hề nằm mơ.

Khi tỉnh lại, cô nghe con trai đang đứng bên giường lo lắng sốt ruột nói: “Papa con đi rồi.”

Diệp Ninh ngồi bật dậy, ôm mềm: “Ba con đi rồi? Đi đâu?”

Sau khi ngồi dậy, cô mới nhận ra trời đã tối, trong phòng không mở đèn, một mình Nam Nam nhỏ bé lẻ loi đứng ở trước giường.

Nam Nam nhỏ tiếng nói: “Papa đã dọn dẹp đồ, nói rằng ba ở đây làm mẹ cực khổ, ba muốn đi khỏi.”

Diệp Ninh nghe được đầu óc mơ hồ, lắc lắc đầu: “Ba con đi khi nào? Đi bằng gì?”

Nam Nam dẩu môi nói: “Chỉ vừa mới đi thôi, con cũng không biết ba đi bằng gì, ba nói ba không sao, nhưng con nhìn thấy bộ dạng của ba như không có sức.”

Diệp Ninh vội vàng nhảy xuống giường, tùy tiện mặc vào bộ quần áo: “Con ở nhà đợi, mẹ ra ngoài nhìn một chút!”

Nói xong cả người xông ra cửa.

Vào thang máy, cô cố gắng hồi tưởng lại toàn bộ động tác của Tiêu Nhạc trước khi đi ngủ. Khi đó anh không muốn nói chuyện, đây có phải là đã có chủ ý muốn bỏ đi không?

Hừ, đây chính là lợi dụng xong xuôi phủi mông bỏ chạy mà!

Nôn nóng chờ thang máy tới lầu một, cô lao ra tòa chung cư, không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Nhạc, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi số. Đương nhiên, trả lời cô là tiếng tút tút máy bận muôn thuở.

Cô cúp điện thoại, theo con đường nhỏ trước tòa chung cư đi về phía trước. Đang đi nửa đường tới chỗ khúc quanh, cô nhìn thấy bóng người phía trước.

Đèn đường đã lên, đường phố nơi cư xá không có mấy người, chỉ có vài bóng xe tiêu điều.

Tiêu Nhạc cao lớn, lại bị bệnh, đã gầy hơn nhiều so với trước kia. Hiện tại anh mang theo một cặp công văn và một túi xách tay, cứ đi như vậy không bóng đêm. Phía sau là một bóng lưng thật dài dưới ánh đèn mờ ảo.

Thê lương lại tiêu điều.

Bỗng chốc Diệp Ninh đứng sững ở đó.

Cô không thể diễn tả tâm tình trong lòng lúc này, lồng ngực như bị cái gì chặn ngang, căng phồng cương cứng. Nơi đó nổi lên một loại tình cảm đang lên men, khiến cả toàn thân cô, mỗi dây thần kinh đều co rút giống như bị điện giật. Thậm chí cô khống chế không được mà run lên.

Cổ họng cô có chút nghẹn ngào, nhìn bóng lưng từ từ thả bộ phía trước, cô nhịn không được lớn tiếng kêu to: “Tiêu Nhạc!”

Không biết có phải vì vội vã, hay là còn vì những thứ khác, âm thanh của cô đột  nhiên có chút bén nhọn vang vọng trong khu cư xá yên tĩnh này.

Vừa kêu lên một tiếng, mũi cô liền bắt đầu ê ẩm.

Hình như Tiêu Nhạc nghe được tiếng cô gọi, bởi vì anh dừng lại bước chân chậm chạp đang đi về phía trước.

Sống lưng anh thẳng tắp, cứng ngắc, im lặng đứng yên tại đó, không quay đầu lại.

Diệp Ninh lập tức luống cuống, ngay lúc này, cái loại tình cảm cô vừa mới suy nghĩ trong lòng dường như bành trướng. Sau đó nơi ngực ‘bùm’ một tiếng như muốn nổ tung lên, khiến cô không thể đè nén xuống.

Cô cất bước chạy ào về phía anh, đến khi chạy tới phía sau thì ôm chặt lấy eo Tiêu Nhạc.

Lúc cô chạy tới dùng sức quá mạnh, nhào tới ôm anh khiến Tiêu Nhạc bất ngờ bị cô đẩy mạnh cũng ập về phía trước.

Cô từ bên trong ấm áp đi ra, toàn thân mềm mại dịu dàng, không chút cố kỵ dán sát sống lưng gầy gò cứng rắn của anh, ôm vòng eo chắc nịt của anh, kề cận mỗi phân mỗi tấc trên lưng anh.

Tiêu Nhạc có cảm giác mình lọt vào một đống bông vai mềm mai, ấm áp thoải mái.

Anh thật sự không biết cái cảm giác được một người con gái ép cả thân mình mềm mại lên lưng của mình lại tuyệt vời như vậy.

Hơi thở của cô quanh quẩn sau lưng anh khiến phía sau trở nên vô cùng nhạy cảm, nhạy cảm tới mức toàn thân căng thẳng như cây cung.

Anh khó khăn nhắm mắt lại, hít sâu vào một hơi, nghiến răng nói: “Diệp Ninh, em có ý gì chứ?”

Diệp Ninh ôm hông anh, cọ xát mặt lên lưng anh, khàn giọng run rẩy nói: “Em không muốn anh đi, không cho phép anh đi!”

Cô dùng những lời anh đã từng nói với cô trả nguyên lại cho anh.

Cổ họng Tiêu Nhạc run rẩy, cúi đầu nhìn bàn tay quấn quanh hông mình.

Bởi vì dùng sức quá mạnh mà mấy ngón tay đều trắng bệch, run khẽ, cứ như vậy siết chặt mình không buông, giống như mình vô cùng quan trọng, quan trọng tới nổi tuyệt đối không thể mất đi.

Anh rũ mắt xuống, giọng nói run rẩy khác thường: “Diệp Ninh, em nghĩ kỹ chưa?”

Anh nhỏ giọng nói thêm: “Anh rất tham lam, điều anh muốn không phải là sự thương hại, cũng không phải là lòng cảm kích, càng không phải chỉ là vì thói quen.”

Diệp Ninh không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, vẫn ôm anh như cũ không thả, còn chôn sâu mặt mình lên lưng anh, cọ xát nhè nhẹ.

Có lẽ là vì cái mũi của cô, hơi nóng hầm hập, phun lên lưng của anh, xuyên qua áo vải mỏng manh mùa hè, xâm nhập vào da thịt anh, khiến anh không thể nào kìm chế được sự run rẩy.

Tiêu Nhạc nắm chặt quả đấm, đè nén cảm giác vừa tê dại vừa nhột nhạt sau lưng.

Anh mím chặt môi, im lặng chờ đợi, chờ cô nói cái gì đó.

Thế nhưng khi gió đêm hè thổi đến không biết mùi hương của hoa gì đó trong khu cư xá, xông vào mũi của anh thì cô vẫn như cũng không chịu lên tiếng, chỉ dựa vào lưng của anh cọ xát, giống như chú mèo con.

Tiêu Nhạc nghiến răng một lần nữa, giọng nói thô khan thấp giọng kêu: “Diệp Ninh.”

Chỉ hai chữ.

Nói xong hai chữ này thì hơi thở của anh bắt đầu nặng nề.

Thật ra thì anh cũng không biết mình có thể nói cái gì.

Cô ôm anh không buông, anh còn có thể nói cái gì!

Vì vậy rốt cuộc anh cũng không muốn đè nén loại ý tưởng nguyên thủy nhất đang bộc phát trong cơ thể, bỗng nhiên xoay người, mạnh mẽ ôm cô giam cầm trong lồng ngực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện