Lại cách một ngày, Vệ Tục mang đến một tin tức, hai tên bị Tần Liên đánh kia chủ động nghỉ học.
"Hả? Chủ động thôi học?"
"Ừ." Vệ Tục nói, "Tiểu Mạt nói có hai Alpha cùng đồng thời xin thôi học, nghe nói trước đó Thư Nghiễn còn đi tìm bọn họ, tớ cảm thấy chuyện trùng hợp như vậy không đơn giản, hơn nữa lại đúng vào ngày cậu đánh hai tên đó."
Tần Liên vỗ tay: "Được đó, bây giờ không chỉ biết buôn dưa lê, còn biết trinh thám nữa."
"Đây không phải kỹ năng sẵn có của tiểu Omega chúng ta sao!"
Tần Liên cười cười không lên tiếng.
Thật ra chỉ cần hai người kia không trêu chọc hắn nữa, hắn cũng không định làm gì, nhưng không nghĩ tới, Phương Thư Nghiễn lại bắt hai người bọn họ "Rút lui"? Ngoại trừ người trong nhà, lần đầu tiên Tần Liên có loại cảm giác được bảo vệ, tư vị thực sự là...
Cmn sảng khoái!
Quân sự kéo dài đến nửa tháng rốt cuộc cũng kết thúc, chỉ cần chịu đựng qua buổi duyệt binh cuối cùng, Tần Liên lại có thể như ý nguyện ngồi trong phòng học nuôi hoa vẽ tranh.
Ngẫm lại liền hưng phấn!
Phương Thư Nghiễn làm chủ tịch Hội sinh viên, chủ trì nghi thức duyệt binh lần này, chịu trách nhiệm báo tên cùng khẩu hiệu của từng lớp đi tới đài chủ tịch.
"Hiện đi tới là lớp Alpha 2 năm nhất..."
Tần Liên đứng ở trong đội ngũ xa xa nhìn Phương Thư Nghiễn ở trên đài chủ tịch.
Tuy rằng không thấy rõ, nhưng mà cậu ấy thật mẹ nó đẹp trai!
"Hiện đi tới đài chủ tịch là lớp Omega 3 năm nhất, khẩu hiệu là..."
Phương Thư Nghiễn không nói tiếp, bởi vì cậu nhìn thấy Tần Liên ở trước mặt.
Tần Liên đứng ở vị trí quân danh dự, trên người mặc một bộ trang phục màu đen ngắn tay bó sát người, mơ hồ lộ ra đường viền cơ ngực, bên dưới rõ ràng mặc giống với tất cả mọi người, nhưng hắn mặc chính là cái quần huấn luyện càng khốc hơn. Lưng ưỡn đến thẳng tắp, đứng nghiêm bước chuẩn ngay ngắn chỉnh tề, thậm chí so với đám Alpha phía trước còn tốt hơn.
Đi đến trước đài chủ tịch, Phương Thư Nghiễn nhìn thấy khóe môi Tần Liên hơi nhếch lên một chút, mặc dù chỉ là thoáng qua, hơn nữa Tần Liên cũng luôn nhìn phía trước, nhưng cậu vẫn biết nụ cười kia là cho cậu.
Phương Thư Nghiễn nhịn không được, thấp thấp cười ra tiếng.
Ngày hôm nay, khẩu hiệu của lớp Omega 3 năm nhất biến thành tiếng cười khẽ kia của hội trưởng Phương.
Ngày hôm nay, lỗ tai của sinh viên toàn trường đều mang bầu vì hội trưởng Phương.
"Thật sự, hội trưởng Phương cười một tiếng chân tớ liền lập tức mềm nhũn!"
"Tớ cũng vậy tớ cũng vậy! Trời ạ, đây cũng quá chọc người rồi..."
"Lớn lên vừa đẹp trai thành tích lại tốt, còn văn nhã như thế, nghe nói trong nhà cũng đặc biệt có bối cảnh! Mẹ ơi, người này không cưới ta còn chọc ta!"
Tần Liên nghe bạn học phía sau khen Phương Thư Nghiễn, trong lòng rộn ràng nở hoa. Đương nhiên là sẽ không cưới ngươi, người ta là phải gả cho ta ha ha ha!
"Trên mạng xã hội nói cậu ấy có hôn ước với công chúa nước nào đó, thật là đáng tiếc mà!"
Nghe lời này, Tần Liên ở trong lòng cười nhạo xem thường, trên mạng nói mà cũng tin, hừ.
"Sao có thể." Một bạn học khác ở phía sau nói, "Phương Thư Nghiễn không phải đang yêu người kia à?"
Ai?
Tần Liên đột nhiên xoay đầu lại.
Bạn học kia đang muốn nói tên, thấy chính chủ nhìn thẳng, sợ hết hồn.
"Cậu nói tiếp đi." Tần Liên gắt gao nhìn hắn.
Bạn học Omega đáng thương bị ánh mắt của hắn dọa đến suýt chút nữa khóc lên, vội nói: "Không có không có, tớ đoán bừa!"
... Tui đây là thực lòng chân thành muốn cậu tiếp tục nói tiếp mà! Tần Liên thở dài một hơi, lộ ra ánh mắt thật hiền lành, "Cậu đừng sợ, dũng cảm nói đi nào, Phương Thư Nghiễn đang yêu ai?"
Bạn học "Oa" một tiếng khóc thét lên. Mẹ ơi! Người này thật đáng sợ!
Tần Liên...
***************
"Omega khóa này là đám kém cỏi nhất tớ từng thấy! Loại chuyện hoang đường như Phương Thư Nghiễn có hôn ước mà cũng nói ra được." Mặt Tần Liên tối sầm lại, hai tay khoanh trước ngực, "Chắc là đọc trên mạng, bài trên mạng nói một chữ không tin nổi! Yêu? Cậu ấy thật thà ngượng ngùng như vậy, làm sao mà đã có người yêu chứ!"
Vệ Tục: "Cậu cũng biết là chuyện không có thực, đừng tiếp tục lải nhải nữa, nếu không chắc thì cứ trực tiếp đi hỏi xem."
"Không được." Tần Liên nói, "Tớ chính là một tiểu Omega rụt rè mà."
"Vậy tớ đi hỏi thăm giúp cậu?"
"... Còn sững sờ làm gì? Đi nhanh đi!"
"Nghe được rồi." Vệ Tục từ ký túc xá Dương Mạt trở về. "Mạt Nhi nói cậu ấy nghe bạn học bảo trên mạng xã hội trường có người viết tin nóng là Phương Thư Nghiễn thích cậu."
Tần Liên ngẩn ra ba giây mới phản ứng lại được, "Tớ?"
Vệ Tục gật đầu.
Tần Liên giơ tay che miệng, nhưng mà cái điệu cười ngoác đến tận mang tai vẫn từ giữa khe hở lộ ra ngoài.
"Trên mạng nói?" Sau khi khống chế xong biểu tình, Tần Liên lại hỏi.
Vệ Tục gật đầu lần thứ hai.
Tần Liên vỗ xuống bàn, "Đầu gỗ! Đừng có chạy!"
"Hả? Chủ động thôi học?"
"Ừ." Vệ Tục nói, "Tiểu Mạt nói có hai Alpha cùng đồng thời xin thôi học, nghe nói trước đó Thư Nghiễn còn đi tìm bọn họ, tớ cảm thấy chuyện trùng hợp như vậy không đơn giản, hơn nữa lại đúng vào ngày cậu đánh hai tên đó."
Tần Liên vỗ tay: "Được đó, bây giờ không chỉ biết buôn dưa lê, còn biết trinh thám nữa."
"Đây không phải kỹ năng sẵn có của tiểu Omega chúng ta sao!"
Tần Liên cười cười không lên tiếng.
Thật ra chỉ cần hai người kia không trêu chọc hắn nữa, hắn cũng không định làm gì, nhưng không nghĩ tới, Phương Thư Nghiễn lại bắt hai người bọn họ "Rút lui"? Ngoại trừ người trong nhà, lần đầu tiên Tần Liên có loại cảm giác được bảo vệ, tư vị thực sự là...
Cmn sảng khoái!
Quân sự kéo dài đến nửa tháng rốt cuộc cũng kết thúc, chỉ cần chịu đựng qua buổi duyệt binh cuối cùng, Tần Liên lại có thể như ý nguyện ngồi trong phòng học nuôi hoa vẽ tranh.
Ngẫm lại liền hưng phấn!
Phương Thư Nghiễn làm chủ tịch Hội sinh viên, chủ trì nghi thức duyệt binh lần này, chịu trách nhiệm báo tên cùng khẩu hiệu của từng lớp đi tới đài chủ tịch.
"Hiện đi tới là lớp Alpha 2 năm nhất..."
Tần Liên đứng ở trong đội ngũ xa xa nhìn Phương Thư Nghiễn ở trên đài chủ tịch.
Tuy rằng không thấy rõ, nhưng mà cậu ấy thật mẹ nó đẹp trai!
"Hiện đi tới đài chủ tịch là lớp Omega 3 năm nhất, khẩu hiệu là..."
Phương Thư Nghiễn không nói tiếp, bởi vì cậu nhìn thấy Tần Liên ở trước mặt.
Tần Liên đứng ở vị trí quân danh dự, trên người mặc một bộ trang phục màu đen ngắn tay bó sát người, mơ hồ lộ ra đường viền cơ ngực, bên dưới rõ ràng mặc giống với tất cả mọi người, nhưng hắn mặc chính là cái quần huấn luyện càng khốc hơn. Lưng ưỡn đến thẳng tắp, đứng nghiêm bước chuẩn ngay ngắn chỉnh tề, thậm chí so với đám Alpha phía trước còn tốt hơn.
Đi đến trước đài chủ tịch, Phương Thư Nghiễn nhìn thấy khóe môi Tần Liên hơi nhếch lên một chút, mặc dù chỉ là thoáng qua, hơn nữa Tần Liên cũng luôn nhìn phía trước, nhưng cậu vẫn biết nụ cười kia là cho cậu.
Phương Thư Nghiễn nhịn không được, thấp thấp cười ra tiếng.
Ngày hôm nay, khẩu hiệu của lớp Omega 3 năm nhất biến thành tiếng cười khẽ kia của hội trưởng Phương.
Ngày hôm nay, lỗ tai của sinh viên toàn trường đều mang bầu vì hội trưởng Phương.
"Thật sự, hội trưởng Phương cười một tiếng chân tớ liền lập tức mềm nhũn!"
"Tớ cũng vậy tớ cũng vậy! Trời ạ, đây cũng quá chọc người rồi..."
"Lớn lên vừa đẹp trai thành tích lại tốt, còn văn nhã như thế, nghe nói trong nhà cũng đặc biệt có bối cảnh! Mẹ ơi, người này không cưới ta còn chọc ta!"
Tần Liên nghe bạn học phía sau khen Phương Thư Nghiễn, trong lòng rộn ràng nở hoa. Đương nhiên là sẽ không cưới ngươi, người ta là phải gả cho ta ha ha ha!
"Trên mạng xã hội nói cậu ấy có hôn ước với công chúa nước nào đó, thật là đáng tiếc mà!"
Nghe lời này, Tần Liên ở trong lòng cười nhạo xem thường, trên mạng nói mà cũng tin, hừ.
"Sao có thể." Một bạn học khác ở phía sau nói, "Phương Thư Nghiễn không phải đang yêu người kia à?"
Ai?
Tần Liên đột nhiên xoay đầu lại.
Bạn học kia đang muốn nói tên, thấy chính chủ nhìn thẳng, sợ hết hồn.
"Cậu nói tiếp đi." Tần Liên gắt gao nhìn hắn.
Bạn học Omega đáng thương bị ánh mắt của hắn dọa đến suýt chút nữa khóc lên, vội nói: "Không có không có, tớ đoán bừa!"
... Tui đây là thực lòng chân thành muốn cậu tiếp tục nói tiếp mà! Tần Liên thở dài một hơi, lộ ra ánh mắt thật hiền lành, "Cậu đừng sợ, dũng cảm nói đi nào, Phương Thư Nghiễn đang yêu ai?"
Bạn học "Oa" một tiếng khóc thét lên. Mẹ ơi! Người này thật đáng sợ!
Tần Liên...
***************
"Omega khóa này là đám kém cỏi nhất tớ từng thấy! Loại chuyện hoang đường như Phương Thư Nghiễn có hôn ước mà cũng nói ra được." Mặt Tần Liên tối sầm lại, hai tay khoanh trước ngực, "Chắc là đọc trên mạng, bài trên mạng nói một chữ không tin nổi! Yêu? Cậu ấy thật thà ngượng ngùng như vậy, làm sao mà đã có người yêu chứ!"
Vệ Tục: "Cậu cũng biết là chuyện không có thực, đừng tiếp tục lải nhải nữa, nếu không chắc thì cứ trực tiếp đi hỏi xem."
"Không được." Tần Liên nói, "Tớ chính là một tiểu Omega rụt rè mà."
"Vậy tớ đi hỏi thăm giúp cậu?"
"... Còn sững sờ làm gì? Đi nhanh đi!"
"Nghe được rồi." Vệ Tục từ ký túc xá Dương Mạt trở về. "Mạt Nhi nói cậu ấy nghe bạn học bảo trên mạng xã hội trường có người viết tin nóng là Phương Thư Nghiễn thích cậu."
Tần Liên ngẩn ra ba giây mới phản ứng lại được, "Tớ?"
Vệ Tục gật đầu.
Tần Liên giơ tay che miệng, nhưng mà cái điệu cười ngoác đến tận mang tai vẫn từ giữa khe hở lộ ra ngoài.
"Trên mạng nói?" Sau khi khống chế xong biểu tình, Tần Liên lại hỏi.
Vệ Tục gật đầu lần thứ hai.
Tần Liên vỗ xuống bàn, "Đầu gỗ! Đừng có chạy!"
Danh sách chương