“Đừng có mà ẻo lả như vậy, bé Thần, tôi nổi hết cả da gà lên rồi đây này.”
“Cậu mau cút đi.”
Trương Thần đứng lên, vô cùng tự nhiên nói: “Tiểu Điền đang nấu cơm cho tôi, tôi quay về trước đây.”
“Được, về sớm đi rồi còn ăn cơm.”
Khi tôi mặc áo khoác xong, hắn đã đi ra ngoài trước, trong lòng còn có chút sốt ruột.
Hai người chúng tôi một trước một sau bước ra khỏi cửa, Trương Thần hỏi tôi một câu: “Sao xe còn chưa tới vậy?”
“Vẫn còn khoảng hơn 200m nữa.”
“Hả, thế tôi đưa cậu về nhé?”
“Không cần đâu, cậu về trước đi.”
“Ồ.”
Trương Thần không hề quay đầu lại mà đi thẳng đến bãi đậu xe. Tôi cũng quay người đi, chậm rãi đi về phía trạm xe buýt.
Lãnh đạo ban Chấp hành Kỷ luật lại từ bên trên xuống để thị sát lần nữa, ban đầu, theo như kế hoạch thì họ sẽ ở lại thành phố một ngày rồi mới đi đến các tỉnh thành khác. Nhưng sau khi đến, chúng tôi lại phát hiện ra các lãnh đạo đã lên kế hoạch ở lại đây lâu dài, do đó mà rất nhiều hạng mục vi phạm còn chưa kịp làm giả giấy tờ. Ngoại trừ đoàn lãnh đạo và một số phòng chuyên môn được phân công ngẫu nhiên thì người của chính quyền thành phố ngày nào cũng bị bắt đi điều tra, ngay cả Cục Bảo vệ Môi trường cũng không thoát nạn. Cũng vì thế mà có thêm hàng loạt những người lính nhảy dù mới đến và nhiều người mới được thăng chức. Tất cả những thay đổi này diễn ra vô cùng nhanh chóng và ổn định.
Sau tháng mười một, tôi nhận được lệnh điều động và được thăng chức làm chỉ huy thứ hai của Cục Bảo vệ Môi trường, chiếc xe được phân chia mà tôi đã xếp hàng chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng được phê duyệt, tôi chính thức kết thúc những năm tháng phải đi lại bằng xe buýt.
Hàn Tiến còn gọi điện thoại đến chúc mừng tôi, trong sóng gió lần này ông ấy cũng bị dính dáng một chút, ít nhất thì ông ấy cũng có hiềm nghi bao che, tuy rằng không tìm được chứng cứ xác thực gì nhưng tín nhiệm của các lãnh đạo đối với ông ấy chắc chắn đã bị giảm bớt, cơ hội thăng chức đã được định ra cũng bị vụt mất. Nếu không có gì bất ngờ thì ông ấy sẽ phải ở lại vị trí hiện tại thêm vài năm nữa, sau đó sẽ trực tiếp nghỉ hưu.
Tôi không biết rõ Trương Thần đã bị mất đi bao nhiêu người, nhưng chắc là hắn cũng đã nếm được mùi vị của việc bị thương gân động cốt. Cuối cùng thì hắn cũng im hơi lặng tiếng trên các trang bìa giải trí, chắc sẽ sống đàng hoàng lại trong một khoảng thời gian.
Tôi vẫn như lúc trước, chăm chỉ công tác cùng với vị lãnh đạo nữ lúc đầu. Người đứng đầu Cục Bảo vệ Môi Trường hiện tại là Giang Chân khá là dễ ở chung, chúng tôi phối hợp cũng ăn ý. Việc học nghiên cứu sinh đã đi đến giai đoạn cuối cùng, mỗi ngày lúc nào cũng phải hao phí rất nhiều kinh nghiệm để viết luận văn tốt nghiệp, trong khoảng thời gian ngắn tôi đã bận rộn đến mức chân không chạm đất.(App TƳT)
Kể từ ngày Trương Thần rời đi, về sau hắn cũng có hẹn gặp tôi vài lần nhưng vì tôi thực sự quá bận, thế nên tôi chỉ đành phải khéo léo từ chối hắn. Tôi và Trương Thần đang dần dần trở lên xa lạ, sự thay đổi này khiến tôi có một chút buồn bã, nhưng lại nhiều thêm chín phần may mắn. Với sự thành công trong sự nghiệp, một số đồng nghiệp đã bắt đầu lo lắng về vấn đề tình cảm của tôi. Hiện tại tôi cảm thấy bản thân không có nhu cầu tình cảm và cũng chưa sẵn sàng bắt đầu một mối quan hệ mới, thế nên tôi đều thẳng thừng từ chối hầu hết những cuộc mai mối.
Một cây củ cải một cái hố, có ý đồ muốn thăng chức thì cũng chỉ có thể mong đợi người bên trên về hưu, hoặc là họ bị thuyên chuyển, hoặc là họ phạm sai lầm rồi bị cách chức. Suy nghĩ này rất nguy hiểm, nhưng lại là một thứ đạo lý cực kỳ đơn giản. Làm việc chăm chỉ là một chuyện, còn nắm bắt đúng cơ hội lại là chuyện khác, Giang Chân vẫn luôn cảm thấy có lỗi với tôi, cô ấy nói nếu lúc đó tôi đảm nhận chức vụ phó phòng thì bây giờ cô ấy đã có ít nhất một người đứng đầu bộ phận để tiếp quản mọi chuyện rồi.
Tôi mỉm cười nhưng cũng không để chuyện này trong lòng, dù cho cô Giang thực sự hy vọng tôi có thể tiến bộ, nhưng nếu như tôi vượt qua cô ấy thì e là tâm trạng của cô ấy cũng sẽ không tốt.
Con người dù có vị tha đến đâu thì cũng sẽ có sự ích kỷ. Ví dụ như bây giờ tôi nhìn thấy đề xuất của một công ty do Trương Thần đứng tên, tôi luôn vô thức giải quyết nó trước, ngay cả khi nó không trái với pháp luật thì tôi vẫn có cảm giác tội lỗi.
Năm mới lại đến, đây là năm đầu tiên sau khi ông nội rời đi, tôi đã đặt vé máy bay đi Hải Nam cho bản thân từ lâu rồi, dù sao thì tôi cũng không muốn ở trong phòng, để mặc cho cô độc nhấn chìm mọi cảm xúc của mình.
Chuyến du lịch đến Hải Nam quá nổi tiếng trong dịp tết đến xuân về, do không thể mua vé hạng phổ thông nên cuối cùng tôi đành phải đặt mua vé hạng thương gia. Chuyến bay cất cánh vào trưa ngày 29 tháng 12 âm lịch. Hành trình của tôi tương đối suôn sẻ, đến nửa đêm thì máy bay hạ cánh, tôi cũng nhận được điện thoại từ tài xế xe đã đặt trước đó. Sau khi được tài xế đón về khách sạn, tôi ngủ thiếp đi vài tiếng. Đến khi thức dậy thì cấp dưới vô cùng tri kỉ của tôi đã hỗ trợ sắp xếp lại một số lịch trình và chuyển giao lại giùm tôi. Tôi mỉm cười rồi nói lời cảm ơn.
Có lẽ là bởi vì tuổi của tôi không lớn, lại là một người cũng khá khiêm tốn nên tôi không có khoảng cách thế hệ với cấp dưới, thứ mà người trẻ tuổi thích thì tôi cũng thích, dù sao tôi vẫn chưa già.
Tôi tắm xong bèn quấn khăn tắm đi ra, điện thoại của tôi đột nhiên rung lên, cầm lên nhìn thì hóa ra là Trương Thần.
Tôi chần chừ một lúc, nhưng vẫn bắt máy: “Chúc mừng năm mới, chúc may mắn.”
“Trần Hòa Bình, cậu đang ở đâu đấy?”
“Chuyện gì?”
“Tôi đang ở dưới lầu nhà cậu, muốn ăn tết cùng cậu.”
Tôi đơ người mất một lúc, không biết là bất ngờ hay vì điều gì khác, tôi nắm chặt điện thoại, nhỏ giọng đáp lại hắn: “Xin lỗi, tôi đang ở Hải Nam, giờ tôi không có ở nhà.”
“Bíp…” Trương Thần dứt khoát cúp điện thoại.
Tôi vô thức gọi hắn, nhưng bên kia đã nhanh chóng cúp máy rồi, đầu óc tôi bỗng chốc tỉnh táo lại, đến cùng thì cũng không gọi lại nữa.
Tôi nghĩ mình không nên vì sự cố này mà ảnh hưởng tới tâm trạng của mình, mặc dù là bạn bè làm khách đến chúc Tết nhưng nếu như chủ nhà không có mặt ở nhà thì tôi chỉ cần bày tỏ sự xin lỗi là được. Trương Thần không nói với tôi rằng hắn sẽ đến, và tôi cũng không liên lạc với hắn nhiều. Nếu như hắn phát điên lên và chạy đến gặp tôi vào đêm giao thừa thì đó cũng không phải là lỗi của tôi, vì khi đó tôi đang không có mặt ở nhà.
Nhưng đến cuối cùng, tôi vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình một cách lý trí, luôn cảm thấy trong tôi có một nỗi buồn vô hạn. Vì vậy, tôi đành phải hủy bỏ các hoạt động trong ngày, vội vàng ăn sáng rồi quay trở lại phòng, mân mê điều khiển từ xa và xem các chương trình lễ hội trên TV.
Nhìn tới nhìn lui, tôi lại nghĩ đến ông tôi, khi ông tôi vẫn còn khỏe, chúng tôi luôn dọn bàn ra phòng khách và cùng nhau cán bột để làm sủi cảo.
Tôi mơ màng ngủ thiếp đi, trong giấc mộng này luôn tràn ngập những ánh sáng kỳ lạ, như thể tôi đã trở lại trường Tiểu học.
Trương Thần và tôi vẫn ngồi cùng bàn, chúng tôi cũng bắt đầu phát triển tình bạn. Chúng tôi thường thảo luận với nhau về một bài tập nào đó, hay thỉnh thoảng sẽ thừa nước đục thả câu mà đi quan sát xem giáo viên đang làm gì. Trương Thần trong giấc mơ này rất thông minh, chỉ cần nghe giảng một lần là hắn đã hiểu ngay, trong khi tôi làm bài tập phải mất một tiết học thì hắn chỉ cần nhiều nhất là hai mươi phút, thời gian còn lại hoặc là hắn nằm sấp trên bàn ngủ, hoặc là tìm đủ mọi cách để quấy rầy tôi.
Điều khiến tôi khó chịu nhất là thấy người khác xoay bút, lúc đầu hắn không biết làm, nhưng sau khi học hỏi được từ người khác thì khi tôi đang làm bài tập, hắn sẽ ngồi xoay bút bên cạnh tôi, hắn chính là kẻ đã phá vỡ sự bình yên của tôi. Tôi chỉ có thể đập tay vào vai hắn, hay chỉ đơn giản là đưa tay rút cây bút của hắn ra để có được những giây phút bình yên.
Tôi không thể chịu đựng được nữa, kéo hắn lên sân thượng, hỏi hắn muốn làm gì, nhưng hắn chỉ cười rất tươi: “Trần Hòa Bình, cậu tức giận trông thật buồn cười.”
Tôi bị hắn trực tiếp cười nhạo, nhưng tôi cũng không muốn tranh đấu với hắn nên chỉ có thể thương lượng cùng hắn: “Vậy sau này cậu đừng xoay bút nữa được không?”
“Được thôi.” Hắn đồng ý ngay lập tức, tôi sửng sốt một lúc, nhưng sau đó tôi lại nghe thấy hắn nói: “Cậu đánh tôi một trận đi.”
“Cậu đang nói cái gì thế hả?”
“Trần Hòa Bình, cậu đánh tôi một trận đi.”
“Cậu có bệnh gì à?”
“Cậu đánh tôi để tôi có cớ gọi mẹ tôi tới.” Hắn giơ chân giẫm lên bậc thềm trên mép sân thượng, giải thích lý do tại sao.
“Lần trước cậu gây sự, mẹ cậu cũng đâu có đến.”
“Thử lại đi, có thể lần này bà ấy sẽ quay lại đấy.”
Khi Trương Thần nói những lời này hắn trông vô cùng bình tĩnh, nhưng tôi lại cảm thấy hắn đang rất buồn. Vậy nên tôi hào phóng vỗ vai hắn một cái rồi giơ tay đấm vào mặt hắn.
Hắn lùi lại phía sau một bước, lẩm bẩm: “Đừng đánh vào mặt tôi.”
Dù hắn nói vậy nhưng vẫn tiến lại gần tôi: “Đấm thêm vài cú nữa đi, thế này không được chân thực cho lắm.”
Tôi đấm hắn thêm mấy cái nữa, sau đó chợt nhớ ra: “Tôi đánh cậu, cậu gọi bố mẹ cậu tới thì bố mẹ tôi cũng biết đúng không?”
“Đúng vậy, cho nên cậu có định giúp tôi không?”
“Giúp.” Tôi cắn răng: “Cậu đã nghĩ ra lý do để đánh nhau chưa?”
“Là do hành động xoay bút của tôi đã làm ảnh hưởng tới việc học tập của cậu.”
Tên nhóc này từ lúc vừa mới bắt đầu đã tính toán rất kỹ lưỡng, hoặc là tôi đồng ý diễn kịch đánh nhau với hắn, hoặc là hắn sẽ thật sự chọc tức tôi để cho tôi đánh hắn một trận.
Tôi đành bó tay, sau đó lại cảm thấy tội nghiệp hắn, thế rồi đành phải vô cùng phối hợp mà diễn với hắn cho xong cái cảnh này. Trương Thần đi cáo trạng với khóe miệng xanh tím, tôi bị gọi đến văn phòng để tiến hành giáo dục tư tưởng, sau đó tôi bèn nói ra “chân tướng”, rằng tất cả là tại Trương Thần xoay bút quấy rầy tôi học tập. Các thầy cô giáo bắt đầu phê bình, sau đó mới liên lạc với phụ huynh, tôi cũng tương đối may mắn vì đường dây điện thoại ở nhà vừa bị hỏng nên tạm thời thoát khỏi tai ương.
Trương Thần thì không có may mắn như vậy, mẹ hắn nhận được cuộc gọi này nhưng bà ta phải ra nước ngoài nên chỉ phái mỗi trợ lý qua đây nhìn một chút.
Lần này Trương Thần không những không mắng trợ lý mà còn chân thành nói lời xin lỗi với tôi, sau đó hắn mới xoay người rời đi. Tôi nhìn bóng lưng cô đơn của hắn đi theo sau trợ lý dưới ánh mặt trời lặn, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chạy về phía trước vài bước, kéo lấy tay của Trương Thần.
Hắn ngạc nhiên quay đầu lại nhìn tôi, hỏi tôi: “Cậu làm gì đấy?”
Đầu óc tôi ong ong nhưng miệng lại nhanh hơn não, tôi đáp lại hắn: “Đi theo tôi.”
“Cậu định dẫn tôi đi đâu?” Hắn cũng không quá ngạc nhiên, để mặc cho tôi kéo tay hắn.
“Không cần phải quan tâm, cậu có muốn đi với tôi không?”
“Được thôi, tôi đi cùng cậu.”
Tôi không ngờ Trương Thần lại đồng ý nhanh đến vậy, hắn giải thích tình hình cho trợ lý, trợ lý đưa cho Trương Thần hai trăm tệ, dặn dò một lúc rồi mới rời đi.
Tôi nắm tay Trương Thần, cắn răng dẫn Trương Thần về nhà mình. Trương Thần biết được suy nghĩ của tôi, lúc này mới bắt đầu phản đối. Dù hắn nói hắn phản đối nhưng vẫn tùy ý để tôi kéo hắn về phía trước. Tôi biết trong lòng hắn muốn đi cùng tôi, nhưng lại ngượng ngùng khi đến nhà tôi.
Khi đó tôi cũng có hơi cố chấp, kéo Trương Thần về nhà, để cho hắn gặp ông nội rồi cùng nhau ăn cơm.
Ông tôi hỏi có nên gọi điện thoại về báo cho gia đình của hắn không, Trương Thần trả lời rất trôi chảy, hắn chỉ nói rằng mọi người trong nhà đều đã ra nước ngoài, bây giờ ở nhà chỉ có mỗi một bảo mẫu, thế là ông tôi đã kiên quyết bắt hắn ở lại qua đêm, không những thế, ông còn bảo tôi nhường giường cho hắn ngủ, tôi sẽ sang ngủ với ông nội.
Từ bé Trương Thần đã biết diễn trò, hắn rụt rè ôm lấy cánh tay tôi, nói hắn cảm thấy sợ hãi. Tôi không còn cách nào khác, đành phải nói với ông là tôi muốn ngủ cùng với Trương Thần. Ông nội cau mày, hình như là ông đang nhớ đến tư thế ngủ lộn xộn của tôi. Nhưng vì Trương Thần rất muốn ngủ cùng tôi nên cuối cùng ông nội đành phải đồng ý.
Đêm hôm đó, tư thế ngủ của tôi rất quy củ nhưng Trương Thần vẫn bị đánh thức tới tận ba lần. Thật lòng thì không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể đo được bằng cốc, cái con người trên Trương Thần này, tôi phục hắn sát đất.
Tôi ở trong mơ nhắm chặt mắt lại, khi tôi mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Trương Thần, lúc đó tôi vẫn còn hơi choáng váng. Khi nhìn lại thì thấy Trương Thần đang trần như nhộng mà ngủ ở bên cạnh tôi, cả hai đang đắp cùng một cái chăn.
Nếu lúc này đây là một nam một nữ, thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
“Cậu mau cút đi.”
Trương Thần đứng lên, vô cùng tự nhiên nói: “Tiểu Điền đang nấu cơm cho tôi, tôi quay về trước đây.”
“Được, về sớm đi rồi còn ăn cơm.”
Khi tôi mặc áo khoác xong, hắn đã đi ra ngoài trước, trong lòng còn có chút sốt ruột.
Hai người chúng tôi một trước một sau bước ra khỏi cửa, Trương Thần hỏi tôi một câu: “Sao xe còn chưa tới vậy?”
“Vẫn còn khoảng hơn 200m nữa.”
“Hả, thế tôi đưa cậu về nhé?”
“Không cần đâu, cậu về trước đi.”
“Ồ.”
Trương Thần không hề quay đầu lại mà đi thẳng đến bãi đậu xe. Tôi cũng quay người đi, chậm rãi đi về phía trạm xe buýt.
Lãnh đạo ban Chấp hành Kỷ luật lại từ bên trên xuống để thị sát lần nữa, ban đầu, theo như kế hoạch thì họ sẽ ở lại thành phố một ngày rồi mới đi đến các tỉnh thành khác. Nhưng sau khi đến, chúng tôi lại phát hiện ra các lãnh đạo đã lên kế hoạch ở lại đây lâu dài, do đó mà rất nhiều hạng mục vi phạm còn chưa kịp làm giả giấy tờ. Ngoại trừ đoàn lãnh đạo và một số phòng chuyên môn được phân công ngẫu nhiên thì người của chính quyền thành phố ngày nào cũng bị bắt đi điều tra, ngay cả Cục Bảo vệ Môi trường cũng không thoát nạn. Cũng vì thế mà có thêm hàng loạt những người lính nhảy dù mới đến và nhiều người mới được thăng chức. Tất cả những thay đổi này diễn ra vô cùng nhanh chóng và ổn định.
Sau tháng mười một, tôi nhận được lệnh điều động và được thăng chức làm chỉ huy thứ hai của Cục Bảo vệ Môi trường, chiếc xe được phân chia mà tôi đã xếp hàng chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng được phê duyệt, tôi chính thức kết thúc những năm tháng phải đi lại bằng xe buýt.
Hàn Tiến còn gọi điện thoại đến chúc mừng tôi, trong sóng gió lần này ông ấy cũng bị dính dáng một chút, ít nhất thì ông ấy cũng có hiềm nghi bao che, tuy rằng không tìm được chứng cứ xác thực gì nhưng tín nhiệm của các lãnh đạo đối với ông ấy chắc chắn đã bị giảm bớt, cơ hội thăng chức đã được định ra cũng bị vụt mất. Nếu không có gì bất ngờ thì ông ấy sẽ phải ở lại vị trí hiện tại thêm vài năm nữa, sau đó sẽ trực tiếp nghỉ hưu.
Tôi không biết rõ Trương Thần đã bị mất đi bao nhiêu người, nhưng chắc là hắn cũng đã nếm được mùi vị của việc bị thương gân động cốt. Cuối cùng thì hắn cũng im hơi lặng tiếng trên các trang bìa giải trí, chắc sẽ sống đàng hoàng lại trong một khoảng thời gian.
Tôi vẫn như lúc trước, chăm chỉ công tác cùng với vị lãnh đạo nữ lúc đầu. Người đứng đầu Cục Bảo vệ Môi Trường hiện tại là Giang Chân khá là dễ ở chung, chúng tôi phối hợp cũng ăn ý. Việc học nghiên cứu sinh đã đi đến giai đoạn cuối cùng, mỗi ngày lúc nào cũng phải hao phí rất nhiều kinh nghiệm để viết luận văn tốt nghiệp, trong khoảng thời gian ngắn tôi đã bận rộn đến mức chân không chạm đất.(App TƳT)
Kể từ ngày Trương Thần rời đi, về sau hắn cũng có hẹn gặp tôi vài lần nhưng vì tôi thực sự quá bận, thế nên tôi chỉ đành phải khéo léo từ chối hắn. Tôi và Trương Thần đang dần dần trở lên xa lạ, sự thay đổi này khiến tôi có một chút buồn bã, nhưng lại nhiều thêm chín phần may mắn. Với sự thành công trong sự nghiệp, một số đồng nghiệp đã bắt đầu lo lắng về vấn đề tình cảm của tôi. Hiện tại tôi cảm thấy bản thân không có nhu cầu tình cảm và cũng chưa sẵn sàng bắt đầu một mối quan hệ mới, thế nên tôi đều thẳng thừng từ chối hầu hết những cuộc mai mối.
Một cây củ cải một cái hố, có ý đồ muốn thăng chức thì cũng chỉ có thể mong đợi người bên trên về hưu, hoặc là họ bị thuyên chuyển, hoặc là họ phạm sai lầm rồi bị cách chức. Suy nghĩ này rất nguy hiểm, nhưng lại là một thứ đạo lý cực kỳ đơn giản. Làm việc chăm chỉ là một chuyện, còn nắm bắt đúng cơ hội lại là chuyện khác, Giang Chân vẫn luôn cảm thấy có lỗi với tôi, cô ấy nói nếu lúc đó tôi đảm nhận chức vụ phó phòng thì bây giờ cô ấy đã có ít nhất một người đứng đầu bộ phận để tiếp quản mọi chuyện rồi.
Tôi mỉm cười nhưng cũng không để chuyện này trong lòng, dù cho cô Giang thực sự hy vọng tôi có thể tiến bộ, nhưng nếu như tôi vượt qua cô ấy thì e là tâm trạng của cô ấy cũng sẽ không tốt.
Con người dù có vị tha đến đâu thì cũng sẽ có sự ích kỷ. Ví dụ như bây giờ tôi nhìn thấy đề xuất của một công ty do Trương Thần đứng tên, tôi luôn vô thức giải quyết nó trước, ngay cả khi nó không trái với pháp luật thì tôi vẫn có cảm giác tội lỗi.
Năm mới lại đến, đây là năm đầu tiên sau khi ông nội rời đi, tôi đã đặt vé máy bay đi Hải Nam cho bản thân từ lâu rồi, dù sao thì tôi cũng không muốn ở trong phòng, để mặc cho cô độc nhấn chìm mọi cảm xúc của mình.
Chuyến du lịch đến Hải Nam quá nổi tiếng trong dịp tết đến xuân về, do không thể mua vé hạng phổ thông nên cuối cùng tôi đành phải đặt mua vé hạng thương gia. Chuyến bay cất cánh vào trưa ngày 29 tháng 12 âm lịch. Hành trình của tôi tương đối suôn sẻ, đến nửa đêm thì máy bay hạ cánh, tôi cũng nhận được điện thoại từ tài xế xe đã đặt trước đó. Sau khi được tài xế đón về khách sạn, tôi ngủ thiếp đi vài tiếng. Đến khi thức dậy thì cấp dưới vô cùng tri kỉ của tôi đã hỗ trợ sắp xếp lại một số lịch trình và chuyển giao lại giùm tôi. Tôi mỉm cười rồi nói lời cảm ơn.
Có lẽ là bởi vì tuổi của tôi không lớn, lại là một người cũng khá khiêm tốn nên tôi không có khoảng cách thế hệ với cấp dưới, thứ mà người trẻ tuổi thích thì tôi cũng thích, dù sao tôi vẫn chưa già.
Tôi tắm xong bèn quấn khăn tắm đi ra, điện thoại của tôi đột nhiên rung lên, cầm lên nhìn thì hóa ra là Trương Thần.
Tôi chần chừ một lúc, nhưng vẫn bắt máy: “Chúc mừng năm mới, chúc may mắn.”
“Trần Hòa Bình, cậu đang ở đâu đấy?”
“Chuyện gì?”
“Tôi đang ở dưới lầu nhà cậu, muốn ăn tết cùng cậu.”
Tôi đơ người mất một lúc, không biết là bất ngờ hay vì điều gì khác, tôi nắm chặt điện thoại, nhỏ giọng đáp lại hắn: “Xin lỗi, tôi đang ở Hải Nam, giờ tôi không có ở nhà.”
“Bíp…” Trương Thần dứt khoát cúp điện thoại.
Tôi vô thức gọi hắn, nhưng bên kia đã nhanh chóng cúp máy rồi, đầu óc tôi bỗng chốc tỉnh táo lại, đến cùng thì cũng không gọi lại nữa.
Tôi nghĩ mình không nên vì sự cố này mà ảnh hưởng tới tâm trạng của mình, mặc dù là bạn bè làm khách đến chúc Tết nhưng nếu như chủ nhà không có mặt ở nhà thì tôi chỉ cần bày tỏ sự xin lỗi là được. Trương Thần không nói với tôi rằng hắn sẽ đến, và tôi cũng không liên lạc với hắn nhiều. Nếu như hắn phát điên lên và chạy đến gặp tôi vào đêm giao thừa thì đó cũng không phải là lỗi của tôi, vì khi đó tôi đang không có mặt ở nhà.
Nhưng đến cuối cùng, tôi vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình một cách lý trí, luôn cảm thấy trong tôi có một nỗi buồn vô hạn. Vì vậy, tôi đành phải hủy bỏ các hoạt động trong ngày, vội vàng ăn sáng rồi quay trở lại phòng, mân mê điều khiển từ xa và xem các chương trình lễ hội trên TV.
Nhìn tới nhìn lui, tôi lại nghĩ đến ông tôi, khi ông tôi vẫn còn khỏe, chúng tôi luôn dọn bàn ra phòng khách và cùng nhau cán bột để làm sủi cảo.
Tôi mơ màng ngủ thiếp đi, trong giấc mộng này luôn tràn ngập những ánh sáng kỳ lạ, như thể tôi đã trở lại trường Tiểu học.
Trương Thần và tôi vẫn ngồi cùng bàn, chúng tôi cũng bắt đầu phát triển tình bạn. Chúng tôi thường thảo luận với nhau về một bài tập nào đó, hay thỉnh thoảng sẽ thừa nước đục thả câu mà đi quan sát xem giáo viên đang làm gì. Trương Thần trong giấc mơ này rất thông minh, chỉ cần nghe giảng một lần là hắn đã hiểu ngay, trong khi tôi làm bài tập phải mất một tiết học thì hắn chỉ cần nhiều nhất là hai mươi phút, thời gian còn lại hoặc là hắn nằm sấp trên bàn ngủ, hoặc là tìm đủ mọi cách để quấy rầy tôi.
Điều khiến tôi khó chịu nhất là thấy người khác xoay bút, lúc đầu hắn không biết làm, nhưng sau khi học hỏi được từ người khác thì khi tôi đang làm bài tập, hắn sẽ ngồi xoay bút bên cạnh tôi, hắn chính là kẻ đã phá vỡ sự bình yên của tôi. Tôi chỉ có thể đập tay vào vai hắn, hay chỉ đơn giản là đưa tay rút cây bút của hắn ra để có được những giây phút bình yên.
Tôi không thể chịu đựng được nữa, kéo hắn lên sân thượng, hỏi hắn muốn làm gì, nhưng hắn chỉ cười rất tươi: “Trần Hòa Bình, cậu tức giận trông thật buồn cười.”
Tôi bị hắn trực tiếp cười nhạo, nhưng tôi cũng không muốn tranh đấu với hắn nên chỉ có thể thương lượng cùng hắn: “Vậy sau này cậu đừng xoay bút nữa được không?”
“Được thôi.” Hắn đồng ý ngay lập tức, tôi sửng sốt một lúc, nhưng sau đó tôi lại nghe thấy hắn nói: “Cậu đánh tôi một trận đi.”
“Cậu đang nói cái gì thế hả?”
“Trần Hòa Bình, cậu đánh tôi một trận đi.”
“Cậu có bệnh gì à?”
“Cậu đánh tôi để tôi có cớ gọi mẹ tôi tới.” Hắn giơ chân giẫm lên bậc thềm trên mép sân thượng, giải thích lý do tại sao.
“Lần trước cậu gây sự, mẹ cậu cũng đâu có đến.”
“Thử lại đi, có thể lần này bà ấy sẽ quay lại đấy.”
Khi Trương Thần nói những lời này hắn trông vô cùng bình tĩnh, nhưng tôi lại cảm thấy hắn đang rất buồn. Vậy nên tôi hào phóng vỗ vai hắn một cái rồi giơ tay đấm vào mặt hắn.
Hắn lùi lại phía sau một bước, lẩm bẩm: “Đừng đánh vào mặt tôi.”
Dù hắn nói vậy nhưng vẫn tiến lại gần tôi: “Đấm thêm vài cú nữa đi, thế này không được chân thực cho lắm.”
Tôi đấm hắn thêm mấy cái nữa, sau đó chợt nhớ ra: “Tôi đánh cậu, cậu gọi bố mẹ cậu tới thì bố mẹ tôi cũng biết đúng không?”
“Đúng vậy, cho nên cậu có định giúp tôi không?”
“Giúp.” Tôi cắn răng: “Cậu đã nghĩ ra lý do để đánh nhau chưa?”
“Là do hành động xoay bút của tôi đã làm ảnh hưởng tới việc học tập của cậu.”
Tên nhóc này từ lúc vừa mới bắt đầu đã tính toán rất kỹ lưỡng, hoặc là tôi đồng ý diễn kịch đánh nhau với hắn, hoặc là hắn sẽ thật sự chọc tức tôi để cho tôi đánh hắn một trận.
Tôi đành bó tay, sau đó lại cảm thấy tội nghiệp hắn, thế rồi đành phải vô cùng phối hợp mà diễn với hắn cho xong cái cảnh này. Trương Thần đi cáo trạng với khóe miệng xanh tím, tôi bị gọi đến văn phòng để tiến hành giáo dục tư tưởng, sau đó tôi bèn nói ra “chân tướng”, rằng tất cả là tại Trương Thần xoay bút quấy rầy tôi học tập. Các thầy cô giáo bắt đầu phê bình, sau đó mới liên lạc với phụ huynh, tôi cũng tương đối may mắn vì đường dây điện thoại ở nhà vừa bị hỏng nên tạm thời thoát khỏi tai ương.
Trương Thần thì không có may mắn như vậy, mẹ hắn nhận được cuộc gọi này nhưng bà ta phải ra nước ngoài nên chỉ phái mỗi trợ lý qua đây nhìn một chút.
Lần này Trương Thần không những không mắng trợ lý mà còn chân thành nói lời xin lỗi với tôi, sau đó hắn mới xoay người rời đi. Tôi nhìn bóng lưng cô đơn của hắn đi theo sau trợ lý dưới ánh mặt trời lặn, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chạy về phía trước vài bước, kéo lấy tay của Trương Thần.
Hắn ngạc nhiên quay đầu lại nhìn tôi, hỏi tôi: “Cậu làm gì đấy?”
Đầu óc tôi ong ong nhưng miệng lại nhanh hơn não, tôi đáp lại hắn: “Đi theo tôi.”
“Cậu định dẫn tôi đi đâu?” Hắn cũng không quá ngạc nhiên, để mặc cho tôi kéo tay hắn.
“Không cần phải quan tâm, cậu có muốn đi với tôi không?”
“Được thôi, tôi đi cùng cậu.”
Tôi không ngờ Trương Thần lại đồng ý nhanh đến vậy, hắn giải thích tình hình cho trợ lý, trợ lý đưa cho Trương Thần hai trăm tệ, dặn dò một lúc rồi mới rời đi.
Tôi nắm tay Trương Thần, cắn răng dẫn Trương Thần về nhà mình. Trương Thần biết được suy nghĩ của tôi, lúc này mới bắt đầu phản đối. Dù hắn nói hắn phản đối nhưng vẫn tùy ý để tôi kéo hắn về phía trước. Tôi biết trong lòng hắn muốn đi cùng tôi, nhưng lại ngượng ngùng khi đến nhà tôi.
Khi đó tôi cũng có hơi cố chấp, kéo Trương Thần về nhà, để cho hắn gặp ông nội rồi cùng nhau ăn cơm.
Ông tôi hỏi có nên gọi điện thoại về báo cho gia đình của hắn không, Trương Thần trả lời rất trôi chảy, hắn chỉ nói rằng mọi người trong nhà đều đã ra nước ngoài, bây giờ ở nhà chỉ có mỗi một bảo mẫu, thế là ông tôi đã kiên quyết bắt hắn ở lại qua đêm, không những thế, ông còn bảo tôi nhường giường cho hắn ngủ, tôi sẽ sang ngủ với ông nội.
Từ bé Trương Thần đã biết diễn trò, hắn rụt rè ôm lấy cánh tay tôi, nói hắn cảm thấy sợ hãi. Tôi không còn cách nào khác, đành phải nói với ông là tôi muốn ngủ cùng với Trương Thần. Ông nội cau mày, hình như là ông đang nhớ đến tư thế ngủ lộn xộn của tôi. Nhưng vì Trương Thần rất muốn ngủ cùng tôi nên cuối cùng ông nội đành phải đồng ý.
Đêm hôm đó, tư thế ngủ của tôi rất quy củ nhưng Trương Thần vẫn bị đánh thức tới tận ba lần. Thật lòng thì không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể đo được bằng cốc, cái con người trên Trương Thần này, tôi phục hắn sát đất.
Tôi ở trong mơ nhắm chặt mắt lại, khi tôi mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Trương Thần, lúc đó tôi vẫn còn hơi choáng váng. Khi nhìn lại thì thấy Trương Thần đang trần như nhộng mà ngủ ở bên cạnh tôi, cả hai đang đắp cùng một cái chăn.
Nếu lúc này đây là một nam một nữ, thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Danh sách chương