Dịch: Khởi Linh
***
Tôi dùng mạng mình đền cho cậu có được hay không Tư Nam?
Nhìn từ kính chắn gió của máy bay quân dụng đến phía trước, ánh đèn pha cực mạnh chiếu sáng dáng người nhanh chóng nhảy xuống của Tư Nam giữa trời đêm, như ngôi sao băng biến mất trong bóng tối.
Có người hét: “Cậu ta nhảy rồi!”
Chu Nhung lặng lẽ bỏ kính viễn vọng xuống, lắng nghe giọng hét khàn khàn không rõ giữa cơn gió của trung tướng Trịnh trong vô tuyến điện: “Nhiệm vụ hàng đầu, đưa người mang kháng thể trở về! Nhất định phải bắt sống! Sau khi tìm được lập tức đưa về Nam Hải! Rõ chưa?”
Hai mươi cậu bộ đội đặc chủng ở cabin phía sau cùng đồng loạt dòm Chu Nhung, tiểu đoàn trưởng Khổng Tử lắp bắp nói nhỏ: “Đội trưởng Chu……..”
Chu Nhung thở dài một hơi: “Đã rõ.”
Tiếp theo, y ngắt vô tuyến điện, cầm ba lô nhảy dù đi đến cửa cabin.
Trong ánh đèn tối mù, mỗi một binh sĩ đều treo đầy túi lớn túi nhỏ trang bị, ngoài tiếng ầm ầm của máy bay thì chỉ có sự im lặng bao phủ.
Chu Nhung quan sát chung quanh một vòng, trầm giọng nói: “Không nói mấy lời thừa thãi nữa. Sau khi nhảy xuống, tất cả mọi người tập trung tại địa điểm bắn đạn tín hiệu, ai có ý kiến gì không?”
“Không có!”
Chu Nhung gật đầu: “Rất tốt.” Nói xong bèn dẫn đầu mở cửa cabin, nhanh gọn lẹ nhảy vụt xuống.
***
Gió lớn thổi vù vù bên tai Tư Nam, cuốn bay tóc tai với cổ áo của hắn lên, kế đó “Soạt” một tiếng, cái dù tự động bật mở, cú rơi tự do bỗng chốc khựng lại, từ từ lướt tới khu rừng cao chọc trời rậm rạp tối đen.
Tiếng thác nước đổ vút qua dưới chân, sau đó xa dần, thứ mùi mục nát của rừng rậm phả vào mặt.
Tư Nam rút mã tấu cắt đứt dây dù, bắt chuẩn thời gian vô cùng. Một giây sau, cả người hắn vùng ra, rơi xuống tán cây rậm rạp, va đập vào giữa các tán cây, té xuống, bắt lấy vô số cành cây thô to để cơ thể ngừng rơi, vững vàng lơ lửng giữa không trung.
Hắn dùng một tay nâng cả cơ thể, tay kia lục tìm cái kính nhìn ban đêm dạng đơn, đeo vào, mắt phải tức thời biến thành thế giới đan xen của màu đen sâu thẳm, xanh thẫm với lục nhạt.
Ngước nhìn lên trên, hai mươi chiếc dù do máy bay quân dụng thả xuống, trông như những hạt giống của hoa bồ công anh đang bay xuống mặt đất.
Cúi đầu nhìn phía dưới, trong khu rừng sâu thẳm bao la, bốn phía vang vọng nhịp chân kéo lê cùng tiếng gào thét ngân dài của zombie.
“Thật vô cùng kích thích.” Tư Nam thì thầm, thả tay nhảy xuống, thoáng chốc khi mũi chân chạm đất, hai con zombie núp sau cây xồ ra, con đằng trước chưa kịp đến gần đã bị hắn tung chân đạp một cú lún cả xương ngực, đập thẳng vào thân cây bất động tại chỗ. Con phía sau bị con Sanleng thorns thọc sâu vào bộ phận kết nối giữa cằm và cổ, tủy não phọt ra, Tư Nam rút dao, nó liền ngã ầm xuống.
Sanleng thorns vung một cái, máu thịt bắn đầy đất.
Tư Nam tra dao vào vỏ, tiến về phía trước, đột nhiên sau lưng vang đến tiếng động, ngay sau đó──
Pằng pằng pằng pằng pằng! Pằng pằng pằng pằng!
Tiếng súng đạn vang vọng khắp khu rừng, đội ngũ tìm kiếm đã nhảy xuống mặt đất, lập tức thu hút một tốp lớn zombie!
Mặc dù đã tiêm thuốc ức chế pheromone, thế nhưng hơn hai mươi chàng bộ đội đặc chủng thịt ngon tươi mới với zombie mà nói, cứ tựa như ánh đèn pha chói lọi giữa đêm khuya. Zombie quanh phạm vi năm mét đều như ác quỷ tranh nhau nhào tới, có mấy người thậm chí không kịp đeo kính nhìn ban đêm, vội vã giơ súng bắn, họng súng điên cuồng tóe ra tia lửa, đánh cho hết tốp zombie này đến zombie khác sọ nổ tung tóe!
Chu Nhung vừa vững bước tiến đến vừa giơ súng bắn phá, zombie dọc đường đều loạng choạng ngã ngửa, tứ chi bị giẫm đạp thành bãi máu thịt lầy lội. Kế đó, y ấn tay nghe phóng thanh, tiếng gọi phóng đại gấp trăm nghìn lần nhất thời vọng khắp núi rừng: “Tư Nam!”
“Anh biết em đang ở đây! Anh nhìn thấy dù nhảy rồi!”
Cách đó ngoài một trăm mét, Tư Nam dừng bước.
“Quay về! Cùng hành động với đội ngũ! Một mình em không làm được đâu!”
Đứng sau tảng đá, Tư Nam im lặng không nói. Trong màn đêm, nửa người thẳng tắp phảng phất khuất trong bóng đen.
“….Quay về,” Chu Nhung trầm thấp nói: “Tư Nam, trở về bên anh.”
Âm cuối của y nghe mà có chút buồn bã, còn có nỗi lo lắng sợ hãi ngập tràn khó giấu. Tư Nam trầm ngâm yên lặng lắng nghe một lát, đột nhiên lắc đầu bật cười: “Anh sai rồi, Chu Nhung.”
Chút tiếc nuối trong câu nói hắn mới thốt ra bị tiếng súng kịch liệt bao phủ, ngoài một mình hắn thì không còn ai nghe thấy: “Trước khi gặp anh, trước nay em luôn chỉ có một mình…..em chưa bao giờ là gánh nặng của bất kì ai.”
Tiếng súng vẫn đang vang lên, giọng gào thét của đám xác sống càng ngày càng ít, tình hình chiến đấu của bộ đội không quân dần dần chấm dứt. Tư Nam không dừng bước nữa, trở tay rút súng tiểu liên, tiến vào bóng đêm.
***
Sau khi bị tập kích, tiểu đội Ưng đen có liên hệ với hai đội ngũ tìm kiếm, song vì địa hình khe núi rất phức tạp, rừng rậm nguyên thủy um tùm, đội thứ nhất căn bản chưa đến đúng địa điểm đã bị ép trở về. Đội thứ hai là tiểu đoàn trinh sát tinh nhuệ thực sự đã vào được phạm vi mất tích, tuy nhiên cũng không tìm được địa điểm chính xác của doanh địa bị tập kích, sau đó vì thương vong nặng nề nên đành phải từ bỏ chuyện tìm kiếm cứu hộ.
Rạng sáng, gần 5 giờ.
Nhìn vào kính nhìn ban đêm, vô số bóng người màu lục nhạt kêu gào di chuyển không mục đích khắp khu rừng, mà Tư Nam ẩn núp dưới tán cây nhanh chóng vụt qua, tung mình nhảy qua đỉnh đầu zombie, hành động nhanh nhẹn như một chú khỉ. Nếu nền công nghiệp điện ảnh Hollywood vẫn chưa sụp đổ, có khi sẽ lấy cảm hứng từ hắn để quay chụp mấy bộ hiệp sĩ khỉ 123, hoặc hiệp sĩ khỉ 123 siêu phàm ấy chứ.
Tại thác nước.
Tư Nam bám vào cành cây lắc một cái, nháy mắt đã xác định rõ phía trước loáng thoáng truyền đến tiếng nước. Đến rắn cũng không mềm dẻo như vòng eo của hắn, zombie dưới tán cây lục tục bao vây, còn hắn gần như dán vào tán cây nhảy qua chúng.
Cũng may nhờ nghe thấy tiếng nước khi nhảy dù hắn mới chợt nhớ ra──Lúc Xuân Thảo với Chu Nhung nói chuyện, gần chỗ cô ấy thấp thoáng có tiếng nước chảy ào ào, đó hẳn là thác nước.
Chỉ cần cái khe núi khốn nạn này không có ba bước một thác nhỏ năm bước một thác nước, men theo tiếng nước chảy, ắt có thể tìm được doanh địa nhọ như cún!
Hơi nước phía trước càng ngày càng nhiều, xuyên qua rừng cây núi non trùng điệp, âm thanh đổ xuống của dòng thác với bọt nước bất thình lình phả vào mặt.
Tư Nam trèo lên ngọn cây, lục tìm kính viễn vọng quân dụng.
Đây là nơi có địa hình thấp nhất trong khe sâu, một cái thác nước trung bình đổ ào ào xuống, bọt nước văng tung tóe, rơi thẳng vào đáy hồ sâu, sau đó chia thành hai nhánh sông chảy uốn lượn trong thung lũng. Tư Nam nhìn theo hai bên bìa rừng của con sông, không ngừng điều chỉnh tiêu cự kính viễn vọng, đột nhiên động tác khựng lại──Tại bờ sông cách đó hơn trăm mét, bãi đã lồi lõm lộn xộn, có một vật thể giống với ba lô hành quân rơi ở đó.
Hắn chẳng do dự, như một con rắn nháy mắt trượt từ tán cây xuống dưới gốc.
Đường núi dài mấy trăm mét gập ghềnh khó đi hắn chỉ dùng hai phút để lao tới, thời điểm tối tăm nhất của trước bình minh đã biến mất, như một vệt mực dần nhạt đi, khe núi và con sông từ từ vẽ thành cái bóng xám đậm. Tư Nam thở hổn hển đứng trên bãi đá, nhìn lom lom vào mấy thi thể què cụt mặc đồ rằn ri bị bỏ thừa, rất lâu sau hầu kết kịch liệt trượt xuống.
Hắn bước đến, bàn tay run rẩy, lật nhìn từng thi thể còn sót lại, quan sát khuôn mặt đã bị thối rữa đến không thể nhận ra cùng thẻ tên trên ngực.
Mỗi lần lật đến một thi thể, trái tim hắn đều như bị móng vuốt vô hình độc ác cấu chặt, sau đó khẽ thả lỏng, rồi trước khi lật thi thể tiếp theo lại bị cấu đau gấp trăm ngàn lần. Cứ lặp đi lặp lại như thế, cho đến khi kiểm tra hết đống thi thể, Tư Nam đặt mông ngồi trên mặt đất, mãi sau mới cảm thấy trái tim dần dần bắt đầu đập trở lại.
Không có 118, không có người hắn quen.
Hắn nín thở, kéo từng thi thể xếp chỉnh tề với nhau, tháo tất cả thẻ tên cất vào trong ba lô── Những mảnh sắt ghi tên nóng hổi này chính là bằng chứng cho sự anh dũng hy sinh. Sau đó hắn đứng dậy quan sát chung quanh, men theo dấu bước chân rõ rệt trên đất, bước vào mảnh đất trống trong khu rừng, doanh địa hoang tàn đổ nát cuối cùng cũng hiện ra trước mặt hắn.
Lều trại sụp đổ, lửa trại tắt ngúm, đầy trên mặt đất là phần còn lại của chân tay, đầu người chết không nhắm mắt……giống như một màn kịch câm không tiếng mà thê thảm, lẳng lặng hiện rõ dưới bầu trời bình minh đang sáng dần.
Mỗi một tấc đất đều đầm đìa máu tươi, đều lẳng lặng chứng minh cho việc nó đã từng chứng kiến biết bao sự thật tàn khốc.
Đầu óc Tư Nam trống rỗng. Hắn tốn gần nửa tiếng mới gom góp được tất cả tứ chi gãy cụt cùng đầu lâu, tìm kiếm tất cả thẻ tên xung quanh doanh địa, cầm trong tay so sánh từng cái một. Kiểm tra từ đầu chí cuối hai lượt, cuối cùng hắn mệt mỏi quỳ rạp xuống đất, trán chạm vào lớp bùn đất mặn tanh, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hắn không tin Đức Phật, cũng có thái độ khinh miệt và chế nhạo với Chúa Jesus, vậy mà khoảnh khắc này, sâu trong trái tim hắn đột nhiên mất tự chủ thầm nói một câu tiếng anh: “Thank God.”
Sau đó hắn không khỏi tự cười với mình, khẽ chế nhạo: “……..Quả nhiên cứ phải tạm thời ôm chân phật.”
Tư Nam đứng dậy rời khỏi doanh địa, muốn đến bờ sông rửa tay.
Song, hắn vừa mới đi được vài bước, bỗng nhiên nhạy bén hít hít mũi, ngửi thấy phía trước truyền đến thứ mùi tuy không rõ ràng, nhưng đối với hắn mà nói là cực kì mãnh liệt──Tư Nam thầm có chút nghi ngờ, nương theo thứ mùi kia đi sâu vào trong rừng, bước qua lùm cây mọc thành bụi dưới chân, đột nhiên khựng lại.
Đồng tử của hắn mất khống chế hơi hơi co rút, cuối cùng đã biết nguyên nhân vì sao đàn zombie lại tập kích doanh địa giữa đêm hôm khuya khoắt.
──Dưới tán cây rõ ràng có bốn thi thể gương mặt xa lạ, bụng ngực bị mở banh, nội tạng lòi ra, dưới thời tiết này đã bắt đầu thối rữa, bốc ra thứ mùi tanh tưởi trộn lẫn với mùi pheromone vô cùng mãnh liệt của Alpha.
Tuy nhiên, trên thi thể lại không vết cắn nát hoặc cào mạnh, tứ chi cũng tương đối đầy đủ── Bốn người này đã bị người khác giết chết.
Có người sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn mổ xẻ vùng bụng của bốn binh sĩ, nhân dịp đêm hôm khuya khoắt vứt gần doanh địa, dùng mùi pheromone đậm đặc của Alpha dẫn dụ đàn zombie!
Hành động này thật sự quá máu lạnh.
Tư Nam lùi mấy bước, hít sâu một hơi hòng bình tĩnh cảm xúc. Dựa theo suy đoán mơ hồ trong lòng, hắn định tiến đến kiểm tra tỉ mỉ thi thể, song đột nhiên liếc thấy trong lớp bùn đất cách đống thi thể không xa, có cái gì đó đang phản xạ ánh sáng mờ mờ, lúc lóe lúc tắt.
Đó là một thẻ tên được sản xuất bằng thép, vẫn còn mang dây xích.
Tư Nam bước tới nhặt nó lên. Không biết vì sao khi đầu ngón tay chạm đến mảnh thép lạnh lẽo, trái tim hắn đột nhiên đập mạnh, giống như nếu lên tiếng thì bắt buộc phải ói từ trong cổ họng ra, cho đến khi hắn lật mặt phải của thẻ tên.
Đó là một chuỗi số quen thuộc.
Bàn tay Tư Nam bắt đầu run rẩy, ánh mắt liếc nhìn từng con số, phảng phất bỗng nhiên không ra nhận con số Ả Rập đơn giản nhất này.
1180610.
──Nhan Hào.
Tư Nam chậm rãi quỳ sụp xuống đất, đầu óc trống trơn giống như không còn suy nghĩ, rồi lại nháy mắt nhớ được rất nhiều điều.
Tại căn cứ quân khu B, hai tiểu đội tạm thời tách ra, Nhan Hào tiến đến ôm chặt hắn, ngoảnh đầu mỉm cười giữa đường ray đường hầm.
Bên bờ sông chạy nạn, Nhan Hào ngồi trong nắng ráng chiều rực rỡ, cố lấy dũng khí thử cầm tay hắn.
Một Nhan Hào hơi đa cảm, mà vẫn luôn cực kì dịu dàng, một Nhan Hào không khi nào không nghĩ đến người khác, một Nhan Hào đứng dưới ánh mặt trời đùa giỡn cười to với đồng đội…….cuối cùng hóa thành cái đêm tối gió lớn gào thét trên mái nhà, bóng người đau khổ co cụm nghẹn ngào rơi nước mắt.
“Kháng thể thực sự không cho cậu được, tôi dùng mạng mình đền cho cậu có được không?”
──Tôi dùng mạng mình đền cho cậu có được hay không Tư Nam? Tư Nam run rẩy nắm chặt thẻ tên, cái mép sắc nhọn thậm chí đã đâm vào lòng bàn tay, nhưng hắn chẳng hề thấy đau đớn. Hắn cố gắng thở dốc đè nén nỗi xót xa cuộn trào, cúi người đứng dậy, ngón tay đâm sâu vào bùn đất thấm ướt máu nóng.
Soạt──
Phải mất hai giây Tư Nam mới nghe thấy âm thanh đó, hắn ngẩng phắt đầu, rừng cây cách hơn mười mét chợt lay động, có thứ gì đó đang vội vã rời đi.
Đó là con người!
“Này!” Tư Nam cao giọng hét: “Đứng lại!”
Người kia hãy còn đang chạy trốn, Tư Nam chỉ cảm thấy một ngọn lửa ma quái lạnh băng xông thẳng lên đỉnh đầu, bật người đuổi theo!
Lúc này sắc trời đang dần sáng, kính nhìn ban đêm nhanh chóng mất tác dụng, hiện tại là thời điểm điều kiện thị giác hạn chế nhất. Tốc độ di chuyển của người kia rất nhanh, căn bản không nhìn rõ bóng dáng trong rừng cây rậm rạp, có vài lần Tư Nam chỉ có thể dựa theo âm thanh suy đoán phương hướng đối phương; hai người băng qua đống cây khô quắt rơi đổ ngổn ngang, tảng đá cao vút, rồi truy đuổi cứ như cuộc đi săn giữa loài báo và linh dương, cuộc đuổi bắt gắt gao chỉ xảy ra trong khoảng thời gian hút một điều thuốc, đột nhiên Tư Nam dừng bước, ngay sau đó ôm đầu lăn một vòng, “Pằng!” một đường đạn sượt qua bên người!
Tư Nam lẳng lặng chửi một câu, nghiêng người núp sau thân cây, trở tay hung hãn phản kích!
Rừng cây tĩnh lặng nhất thời bị tiếng súng tiểu liên nổ pằng pằng bao chùm, phút chốc vỏ cây bắn tung, vỏ đạn rơi xuống. Đối phương hiển nhiên không ngờ Tư Nam vậy mà trang bị hỏa lực cao đến thế, sau khi nổ thêm mấy phát súng thì lập tức náu mình, tiếng súng dày đặc tức thì đột ngột im bặt.
Khói thuốc súng chậm rãi lan tỏa, Tư Nam tựa lưng vào thân cây, ánh mắt di chuyển ra sau, đuôi mắt hơi híp tạo thành đường cong sắc bén.
Hắn biết đối phương đang chờ đợi, và cũng đang quan sát.
Đôi bên giằng co giống như dây cung dần bị kéo căng đến giới hạn, rừng cây yên tĩnh đến đáng sợ.
Cách đó một km, trên mảnh đất trống trong rừng.
Nháy mắt khi tiếng súng dội đến, Chu Nhung bỏ kính viễn vọng xuống, nhảy xuống từ thân cây cao ba bốn mét, bật người vẫy tay, ra lệnh rất dứt khoát: “Phía trước 900 mét hướng mười một giờ có xảy ra giao chiến, đuổi theo.”
Hai mươi cậu bộ đội đặc chủng nghiêm trang hô: “Vâng!”
Danh sách chương