Editor: Zombie cưỡi Lợn
【 Tuần thứ bảy】
Lăng Thần Nam đánh cầu lông hai tiếng đồng hồ, kết quả cánh tay đau nhức ba ngày, trong đầu cứ nghĩ mãi về đường bay của cầu, quả cầu này làm sao đón được, quả cầu kia làm sao đỡ lấy, ngay cả lúc chuyển kênh ti vi thấy thi đấu cầu lông anh cũng có thể xem đến say sưa ngon lành. Mài đao soàn soạt chờ tới ngày thứ sáu, các đồng nghiệp nhìn thấy anh mang theo vợt liền bao vây bốn phía mà cười cợt.
Một vị bác sĩ cũng là đồng nghiệp của anh vừa bỏ đường vào ly cà phê vừa nói: “Cuối tuần bác sĩ Lăng không đi hẹn hò, còn dùng thời gian cá nhân để công tác à.”
Lăng Thần Nam cười nói: “Mọi người lầm rồi, đây là giáo viên tôi mời riêng tới, trừng trị mọi người đấy.”
Vị đồng nghiệp nọ cũng cười rộ lên: “Nếu như người đứng trước mặt nói mấy lời này không phải là anh, thì tôi đã lo rằng đối phương bắt đầu dồn tâm qua chuyện tình cảm rồi.”
Lăng Thần Nam khựng lại nửa giây, nói đùa: “Nếu không phải tôi cái gì chứ? Bộ tôi không phải thiếu nữ xinh đẹp là không thể khiến khách hàng yêu mến sao? Anh có nghe câu nếu quá xinh đẹp thì không thích hợp làm bác sĩ tâm lý bao giờ chưa?”
Vị đồng nghiệp nọ nhìn anh: “Nếu không phải biết anh luôn giỏi việc khắc chế thì…” Sau đó anh ta bày ra vẻ mặt bỉ ổi, nhíu mày nói: “Hơn nữa bây giờ không lưu hành việc bán phân phối thiếu nữ xinh đẹp cho các anh chàng đẹp trai.”
Lăng Thần Nam bất đắc dĩ cười khổ, cúi đầu nhìn nước nóng xoáy thành dòng trong ly, nói: “Tình huống của vị khách này có chút đặc biệt, cần tốn ít thời gian để tìm hiểu, hơn nữa mới hơn có một tháng, sao mà giải quyết xong ngay được.”
Bước đầu tiên trong việc cố vấn tâm lý là thành lập mối quan hệ, người cố vấn dùng việc thân mật và giữ khoảng cách một cách hợp lý với người cần cố vấn để tạo cho đối phương một điều kiện an toàn, thoải mái và bảo mật, giúp đối phương có thể mở lòng mình để xây dựng mối quan hệ thân mật cùng người cố vấn. Loại quan hệ này một khi thành lập, người cần cố vấn mới bắt đầu nói ra hết những tiếng lòng sâu thẳm trong tâm mình, từ đó mới tiến hành bước thứ hai trong quá trình cố vấn tâm lý —— phát sinh tình cảm với người cố vấn – phản ứng di tình.
Bạch Thịnh đã hoàn toàn tin cậy mình và nguyện ý tích cực chủ động bày ra bản thân ư? Lăng Thần Nam không cảm thấy vậy.
Giờ hẹn đã qua mười phút, Bạch Thịnh vẫn chưa đến, sáu tuần qua cậu chưa từng đến trễ. Lăng Thần Nam có chút buồn bực, lại có chút bất an, bước ra khỏi văn phòng mà đi qua đi lại trước đài.
Cô nàng đứng trước đài vừa ăn sữa chua vừa dựa vào bàn xem TV được treo ở góc tường, hàm hồ nói: “Bác sĩ, anh xem kia, xảy ra tai nạn xe, địa điểm cách chỗ chúng ta gần ghê.”
Lăng Thần Nam cũng ngẩng đầu lên —— đài truyền hình địa phương đang phát một đoạn tin tức, trong video là cảnh tượng khi người đi đường băng qua đường bị một chiếc xe chở hàng chạy xuống sườn núi không kịp phanh lại tông trúng rồi hất bay, sự tình xảy ra cách đây hai trăm mét.
Cô nàng kia cắn cắn cái muôi: “Mặt đất quá trơn, trời lại lạnh thế này, ai mà còn đi bộ chứ?”
Lăng Thần Nam phóng đi như bay.
Anh điên cuồng nhất nút thang máy mấy lần, nhưng đèn tín hiệu lại không nhanh không chậm mà di chuyển rồi ngừng rồi di chuyển rồi ngừng, Lăng Thần Nam không để ý tới nó nữa, chạy thẳng xuống cầu thang.
Sau khi chạy ra đại sảnh, anh bị gió lạnh ập vào mặt mà run lên một cái, mới ý thức được mình không mặc áo khoác. Anh thấy hiện trường bên phía tay phải của mình có một vòng người đang vây quanh, mà ở giữa đường thì có một chiếc xe chở hàng nằm ngang, trước sau đều là cảnh sát giao thông. Anh vừa chạy tới nơi đó vừa rướn cổ lên muốn nhìn vào trong đám người.
Khi cách hiện trường càng ngày càng gần, anh thấy trên đất như có dấu vết gì đó màu đỏ sậm, nhưng trông qua cũng khá giống màu của một đám đất dùng để trồng hoa. Anh nhìn thấy bên cạnh có dừng cái xe đạp điện —— không đúng, xe đạp điện này là của người đi đường vây xem, anh cau mày, mạnh tay gạt đám người ra chen vào trong.
Bỗng nhiên, có một người kéo lấy cánh tay anh, Lăng Thần Nam quay phắt đầu lại, là Bạch Thịnh.
Đối phương vẫn lành lặn không chút sứt mẻ nào, trên áo khoác xám nhạt không có vết máu như trong tưởng tượng, trắng nõn nà, nửa khuôn mặt đều giấu trong chiếc khăng quàng cổ màu đỏ xanh to tướng, chỉ lộ ra hai con mắt mang đầy vẻ kinh ngạc.
Lăng Thần Nam cứng đờ thật lâu mới mở miệng: “Sao lại muộn như vậy?”
Bạch Thịnh ngước mặt lên, cố gắng dùng cằm đẩy khăn quàng cổ đang che miệng mình thấp xuống một chút, nói: “Ở đây xảy ra tai nạn xe, có thật nhiều người, cả nửa ngày tôi không chen qua được.” Ánh mắt cậu chuyển động lên xuống, hỏi: “Bác sĩ, anh, sao anh lại mặc ít như thế mà ra ngoài.”
Lăng Thần Nam dời tầm mắt, thu cánh tay về, nói: “Tôi chạy ra hóng chuyện.”
Bạch Thịnh ồ một tiếng rồi gật gật đầu, có chút không hiểu ra sao mà cùng anh trở về.
Vừa đi trở về, Lăng Thần Nam có hơi ảo não, mình quá dễ mất bình tĩnh, mới vừa rồi được đồng nghiệp khen là biết khắc chế mà —— đây là đánh giá tốt nhất về mặt tâm lý cho một bác sĩ.
Bạch Thịnh ngoan ngoãn theo đuôi phía sau anh, cùng nhau vào thang máy nằm ở tầng trệt, cô nàng đứng trước đài không nhìn cũng biết là ai tới, cười híp mắt chào hỏi: “Cậu Bạch tới rồi.”
Sau khi vào phòng, Lăng Thần Nam đóng cửa lại, nhìn Bạch Thịnh cởi áo khoác và khăn quàng cổ treo lên móc, rồi dựng cái vợt của mình vào bên tường nằm song song với vợt của anh, sau đó quay đầu lại thì phát hiện cậu vẫn chưa ngồi xuống mà đang nhìn mình chăm chú, đứng yên một chỗ không biết nên làm gì.
Lăng Thần Nam hỏi: “Hôm nay muốn ngồi bên kia à?”
Bạch Thịnh nhìn qua nhìn lại, chỉ chỉ cái ghế nằm.
Lăng Thần Nam gật gật đầu, cũng đi tới, hỏi: “Tuần trước về nhà tay cậu có bị nhức không?”
Bạch Thịnh có chút mờ mịt lắc đầu một cái, Lăng Thần Nam rốt cuộc cũng tìm lại được nụ cười chuyên nghiệp quen thuộc hằng ngày, nói: “Thấy ghét, tới thứ hai mà tôi vẫn còn đau, không đến nỗi thiếu rèn luyện như vậy chứ.”
Bạch Thịnh mím môi một cái —— có vẻ như mỗi lần cậu muốn cười thì sẽ bày ra vẻ mặt này: “Lúc thường không hay dùng cơ nên mới vậy, quen là sẽ tốt thôi, chân tôi thì rất nhức.”
Lăng Thần Nam hỏi: “Còn gì nữa không? Chất lượng giấc ngủ thế nào?”
Bạch Thịnh gật đầu nói: “Tốt hơn rồi, nhất là thứ sáu, thứ hai tôi vốn định ra ngoài chạy bộ, nhưng bên ngoài lạnh quá.”
Lăng Thần Nam nhìn cậu cười cười: “Xem ra cậu có chút tinh thần rồi.”
Đối phương tựa hồ như có hơi ngượng ngùng, Lăng Thần Nam lại hỏi: “Có thử liên lạc với người nhà và bạn bè không?”
Bạch Thịnh lắc lắc đầu, suy nghĩ một hồi thì nói: “Nhưng mà chủ nhà trọ điện tới, nói là tôi có một gói hàng được gửi đến chỗ ông ấy, hình như là quà sinh nhật mẹ tôi tặng, mẹ không biết tôi chuyển nhà.”
Lăng Thần Nam cau mày —— Bạch Thịnh bị ép phải rời khỏi nhà cũ đã một năm. Nhưng ngoài mặt anh vẫn nhẹ giọng hỏi: “Ồ? Sinh nhật cậu hả? Ngày mấy? Cô tặng cái gì vậy?”
Bạch Thịnh cụp mắt: “Là sản phẩm điện tử mới ra, chắc là trợ lý của công ty mua, sinh nhật tôi đã qua gần một tháng rồi.”
Lăng Thần Nam nghiêng đầu suy nghĩ: “Qua một tháng… A! Vậy chẳng phải tôi cũng bỏ lỡ?”
Bạch Thịnh vội vàng lắc đầu: “Không, không cần…”
Lăng Thần Nam nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói: “Sinh nhật vui vẻ nha, Bạch Thịnh.”
Bạch Thịnh hơi cong môi: “A… cảm, cảm ơn anh.”
“Lần trước nói đến khúc cậu và Thẩm Dần Xuyên qua lại với nhau, cậu dần bị cách ly khỏi bạn bè và cuộc sống trong quá khứ.” Lăng Thần Nam kéo đề tài trở về: “Tôi hi vọng cậu có thể hiểu rằng, mục tiêu lớn nhất của chúng ta trong quá trình cố vấn không phải là làm thế nào để quên Thẩm Dần Xuyên, mà là giúp cậu xây dựng lại mối quan hệ xã hội tốt đẹp, cậu hiểu chưa?”
Bạch Thịnh mở to mắt nhìn anh, anh lại bổ sung: “Tôi hiểu chuyện này rất khó khăn, mà có lúc chúng ta cần khiêu chiến không gian bên ngoài vòng tròn an toàn của mình dù chỉ làm một bước nhỏ, như vậy mới có thể tiến bộ, cuối cùng đạt được sự cân bằng.”
Suy nghĩ một chốc, Bạch Thịnh hỏi: “Bác sĩ, anh cảm thấy tôi có thể trở lại cuộc sống trước kia sao?”
Lăng Thần Nam trả lời: “Không thể. Tôi cũng không hi vọng cậu trở lại bộ dáng trong quá khứ, cái tôi muốn nhìn thấy là cậu của tương lai, một con người mới, còn tốt hơn cả trước kia.”
Bạch Thịnh nhìn anh, có chút nói không nên lời, nhưng âm điệu anh rất vững vàng, khiến cho người ta không khỏi an tâm, anh nói: “Chỉ có quá khứ tệ, không có kinh nghiệm tệ, cậu chịu đựng vượt qua đau khổ nhưng tổn thương sẽ không biến mất, nó như vết sẹo, sẽ không phai đi, đây đều là một phần để cậu trưởng thành, chúng ta ở đây là để thảo luận về những kinh nghiệm này, để nhìn thẳng vào nó, chạm vào nó, rồi bước qua nó.”
【 Chuyện cũ thứ ba của Bạch Thịnh – vết thương 】
【 Sau chừng hai tháng chính thức qua lại với Thẩm Dần Xuyên chúng tôi mới lên giường lần đầu tiên, thời gian này nếu so ra trong giới gay thì có thể tính là lâu. Không quá quan trọng nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên của tôi, trong lòng khó tránh khỏi việc có chút khúc mắc, mà chung quy thì chuyện như vậy cũng không có gì để nhăn nhó, thế nên cứ ‘làm’ thôi.
Trải nghiệm lần đầu tiên không tốt lắm, không có cảm giác thoải mái, rất đau, thay vì nói là làm tình thì nói là hoàn thành nhiệm vụ sẽ đúng hơn. Mà Thẩm Dần Xuyên dường như rất vui vẻ, nhìn bộ dáng vui sướng của anh ta, tuy tôi cảm thấy không thoải mái gì cho cam nhưng vẫn cố chịu đựng không tắm rửa mà để cho anh ta ôm.
Tính ra thì tần suất chúng tôi làm không cao, một phần vì chuyện này đối với tôi từ đầu đến cuối đều không cảm thấy hưng phấn, một phần khác là vì trước và sau mỗi lần làm đều phải vệ sinh rất phiền phức, sau đó tôi và Thẩm Dần Xuyên có thử đổi vị trí một lần, cảm giác tốt hơn chút chút, mà anh ta dường như cũng thích như vậy hơn, phần lớn thời gian sau đó đều là tôi làm top.
Loại tình dục tần suất thấp này kéo dài hơn nửa năm, mãi đến khi chúng tôi hầu như cãi nhau mỗi ngày thì vài tháng liên tục không hề làm, cho dù có bắt đầu thì cũng sẽ kết thúc dưới sự không vui và những câu nghi vấn điên rồ của Thẩm Dần Xuyên, mãi đến tận khi anh ta nhốt tôi lại.
Khi đó tôi mới biết kỳ thực cho đến bây giờ Thẩm Dần Xuyên đều phải kiềm nén rất nhiều cảm xúc và sở thích, tỷ như, anh ta rất thích phương thức làm tình thô bạo gây đau đớn, loại đau đớn này phải xảy ra với cả hai bên. Trước đây có lẽ là vì anh ta lo tôi biết chuyện này sẽ đánh giá anh ta, sẽ sợ anh ta, cho nên vẫn luôn che giấu, mà sau khi anh ta có lòng tự tin tuyệt đối rằng đã khống chế được tự do của tôi thì anh ta bắt đầu không chút kiêng dè gì mà bộc lộ ra hết. Anh ta bắt đầu giảng giải những nội tâm u tối đó cho tôi nghe một cách rõ ràng, rằng anh ta theo dõi tôi như thế nào, lừa dối tôi như thế nào, muốn triệt để nắm giữ tôi như thế nào, và tất cả những gì mà anh ta muốn làm với tôi, đều lặp lại một lần rồi một lần. Cũng có lúc, anh ta bỗng nhiên mỉm cười chạy xuống tầng hầm, nói rất nhiều lời yêu ngọt ngào, làm như hết thảy đang diễn ra chỉ là một cách yêu đương bình thường, rồi anh ta bò lên giường tôi bảo rằng sẽ vì tôi mà phục vụ, nhưng tôi bị chuốc thuốc cả ngày, đến nỗi trò chuyện cũng không có tinh thần để trò, càng đừng nói gì đến việc hứng lên trong tình dục. Mỗi lần như vậy anh ta không được đáp lại thì sẽ nổi trận lôi đình, liên tục chất vấn tôi rằng có phải từ đầu tới đuôi tôi không hề thích anh ta, chất vấn rằng có phải tôi ngoại tình với người khác nên không có cảm giác gì với anh ta, cứ như thể những ngày qua tôi không hề bị anh ta giam cầm trong cái ngục tù này.
Cuối cùng, đồ vật trong gian phòng kia bị anh ta đập bể, càng đập càng ít, đến khi chỉ còn lại mỗi một cái giường và một cái bàn, ngay cả ghế cũng không.
Sau khi qua cơn điên cuồng, Thẩm Dần Xuyên sẽ có một đoạn thời gian ngắn trở nên suy sụp, anh ta sẽ ôm tôi, hoặc là quỳ bên giường không ngừng khóc lóc và xin lỗi, mới ban đầu tôi còn tưởng rằng lương tâm anh ta rốt cuộc đã trổi dậy, sau đó tôi phát hiện, rõ ràng tất cả những lời nói đó của anh ta chỉ để khiến cho chính anh ta được an tâm, được giải phóng áp lực, bởi vì tôi đã nhiều lần cầu xin thế nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ tới việc mở còng tay cho tôi, thả tôi đi.
Sau khi khóc, anh ta sẽ bình tĩnh lại, yên lặng dọn dẹp căn phòng, không nói một lời, mọi lời tôi nói anh ta đều làm ngơ, thu dọn gian phòng lại thật ngăn nắp như một chiếc lồng chim bằng vàng. Thẩm Dần Xuyên có tính khiết phích, không chịu nổi việc phòng ốc lộn xộn, cũng không chịu nổi việc đồ của mình bị người khác chạm vào, trong tâm anh ta, tôi chắc chắn là ‘một trong số những vật sở hữu’ của anh ta. 】
Lăng Thần Nam hỏi: “Mức độ xúc phạm của hắn đối với cậu ra sao?”
Bạch Thịnh ngẩng mặt, ngồi trên ghế sô pha hơi nhúc nhích, nhớ lại mà nói: “Phần lớn là… dưới tình huống chúng tôi xung đột với nhau, đôi lúc tôi có sức lực một chút nên sẽ phản kháng. Còn nữa…” Cậu sờ sờ cổ tay mình: “Còng tay… hình như cứ bốn năm ngày thì sẽ mài tróc da, bị đổi thành trói cũng không kịp khỏi hẳn, tôi đã thử cởi ra nên mài vào cột kim loại bên cạnh, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thành công, có lần tôi còn muốn bẻ gãy tay mình nhưng lại không có sức… Thẩm Dần Xuyên rất tức giận, anh ta rất thích tay tôi, cái lần anh ta nhìn thấy grap trải giường và dây trói tay dính đầy máu, anh ta đã giận điên lên…”
Bạch Thịnh kể đến đây thì ngừng, như thể hình ảnh Thẩm Dần Xuyên nổi điên đang hiện ra trước mặt cậu.
Sau khi điều chỉnh hơi thở một lúc, cậu gập cổ tay áo lên, để lộ những vết sẹo chằng chịt trên bàn tay và cổ tay.
Lăng Thần Nam nghiêng người về phía trước mà nhìn —— Bạch Thịnh là nhà thiết kế, hai tay thon dài dùng để cầm bút vẽ nay lại biến thành như vậy.
“Còn nữa, trên người cũng có, anh ta muốn dùng kim chấm vào mực bút máy mà xăm hình cho tôi, hình xăm là tên của anh ta, thế nhưng không có làm, da tôi hình như rất dễ sưng và xuất huyết, làm thử mấy lần nhưng đều không được nên anh ta từ bỏ, anh ta dùng phương thức hệt như vậy mà xăm tên tôi trên khắp cánh tay và đùi của anh ta, có điều cái đó cứ qua vài ngày sẽ nhạt dần, thế là anh ta lại ngồi bên giường tôi, để tôi xem cảnh anh ta đâm từng kim mà xăm hình một lần nữa.”
Vừa muốn bị tra tấn mình cũng vừa muốn tra tấn người khác, Lăng Thần Nam cảm thấy mình đã hiểu vì sao trước đó Thẩm Dần Xuyên lại nói rằng thích cả hai bên đều đau đớn. Trong nhóm người có khuynh hướng chịu tra tấn được chia làm ba loại hình, loại hình tình dục, loại hình đạo đức và loại hình nữ tính, trong đó nữ tính là thường gặp nhất, những người này luôn vui vẻ khi là nhân vật bị động trong các mối quan hệ, đại đa số trưởng thành trong gia đình nam quyền hoặc hoàn cảnh ngột ngạt, mà có vẻ như Thẩm Dần Xuyên không thích phục tùng và bị hạ thấp thân phận, trong đó có khả năng xen lẫn một ít cảm giác xấu hổ về mặt đạo đức và do nhân tố bạo lực di truyền trong nhà. Có điều, đó không phải chuyên nghành tâm lý của bác sĩ Lăng Thần Nam anh, cũng không có tư liệu hay được tiếp xúc trực tiếp, anh chỉ suy nghĩ một chút rồi không nghĩ sâu vào nữa.
Anh lại hỏi: “Có di chứng nào để lại không? Lúc khám vết thương như thế nào?”
Bạch Thịnh thu lại tầm mắt đang nhìn trần nhà mà nhìn anh, lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Cũng không đau, bác sĩ.”
Cách cậu nói chuyện và giọng nói mềm mại, như hoa tuyết trong suốt tan ra dưới máy sưởi, như một vật giá lạnh hóa thành một vũng nước ấm, như thể tự đang an ủi mình.
Lăng Thần Nam gật gật đầu, anh cũng nói với cậu: “Không đau.”
Hết chương 10
【 Tuần thứ bảy】
Lăng Thần Nam đánh cầu lông hai tiếng đồng hồ, kết quả cánh tay đau nhức ba ngày, trong đầu cứ nghĩ mãi về đường bay của cầu, quả cầu này làm sao đón được, quả cầu kia làm sao đỡ lấy, ngay cả lúc chuyển kênh ti vi thấy thi đấu cầu lông anh cũng có thể xem đến say sưa ngon lành. Mài đao soàn soạt chờ tới ngày thứ sáu, các đồng nghiệp nhìn thấy anh mang theo vợt liền bao vây bốn phía mà cười cợt.
Một vị bác sĩ cũng là đồng nghiệp của anh vừa bỏ đường vào ly cà phê vừa nói: “Cuối tuần bác sĩ Lăng không đi hẹn hò, còn dùng thời gian cá nhân để công tác à.”
Lăng Thần Nam cười nói: “Mọi người lầm rồi, đây là giáo viên tôi mời riêng tới, trừng trị mọi người đấy.”
Vị đồng nghiệp nọ cũng cười rộ lên: “Nếu như người đứng trước mặt nói mấy lời này không phải là anh, thì tôi đã lo rằng đối phương bắt đầu dồn tâm qua chuyện tình cảm rồi.”
Lăng Thần Nam khựng lại nửa giây, nói đùa: “Nếu không phải tôi cái gì chứ? Bộ tôi không phải thiếu nữ xinh đẹp là không thể khiến khách hàng yêu mến sao? Anh có nghe câu nếu quá xinh đẹp thì không thích hợp làm bác sĩ tâm lý bao giờ chưa?”
Vị đồng nghiệp nọ nhìn anh: “Nếu không phải biết anh luôn giỏi việc khắc chế thì…” Sau đó anh ta bày ra vẻ mặt bỉ ổi, nhíu mày nói: “Hơn nữa bây giờ không lưu hành việc bán phân phối thiếu nữ xinh đẹp cho các anh chàng đẹp trai.”
Lăng Thần Nam bất đắc dĩ cười khổ, cúi đầu nhìn nước nóng xoáy thành dòng trong ly, nói: “Tình huống của vị khách này có chút đặc biệt, cần tốn ít thời gian để tìm hiểu, hơn nữa mới hơn có một tháng, sao mà giải quyết xong ngay được.”
Bước đầu tiên trong việc cố vấn tâm lý là thành lập mối quan hệ, người cố vấn dùng việc thân mật và giữ khoảng cách một cách hợp lý với người cần cố vấn để tạo cho đối phương một điều kiện an toàn, thoải mái và bảo mật, giúp đối phương có thể mở lòng mình để xây dựng mối quan hệ thân mật cùng người cố vấn. Loại quan hệ này một khi thành lập, người cần cố vấn mới bắt đầu nói ra hết những tiếng lòng sâu thẳm trong tâm mình, từ đó mới tiến hành bước thứ hai trong quá trình cố vấn tâm lý —— phát sinh tình cảm với người cố vấn – phản ứng di tình.
Bạch Thịnh đã hoàn toàn tin cậy mình và nguyện ý tích cực chủ động bày ra bản thân ư? Lăng Thần Nam không cảm thấy vậy.
Giờ hẹn đã qua mười phút, Bạch Thịnh vẫn chưa đến, sáu tuần qua cậu chưa từng đến trễ. Lăng Thần Nam có chút buồn bực, lại có chút bất an, bước ra khỏi văn phòng mà đi qua đi lại trước đài.
Cô nàng đứng trước đài vừa ăn sữa chua vừa dựa vào bàn xem TV được treo ở góc tường, hàm hồ nói: “Bác sĩ, anh xem kia, xảy ra tai nạn xe, địa điểm cách chỗ chúng ta gần ghê.”
Lăng Thần Nam cũng ngẩng đầu lên —— đài truyền hình địa phương đang phát một đoạn tin tức, trong video là cảnh tượng khi người đi đường băng qua đường bị một chiếc xe chở hàng chạy xuống sườn núi không kịp phanh lại tông trúng rồi hất bay, sự tình xảy ra cách đây hai trăm mét.
Cô nàng kia cắn cắn cái muôi: “Mặt đất quá trơn, trời lại lạnh thế này, ai mà còn đi bộ chứ?”
Lăng Thần Nam phóng đi như bay.
Anh điên cuồng nhất nút thang máy mấy lần, nhưng đèn tín hiệu lại không nhanh không chậm mà di chuyển rồi ngừng rồi di chuyển rồi ngừng, Lăng Thần Nam không để ý tới nó nữa, chạy thẳng xuống cầu thang.
Sau khi chạy ra đại sảnh, anh bị gió lạnh ập vào mặt mà run lên một cái, mới ý thức được mình không mặc áo khoác. Anh thấy hiện trường bên phía tay phải của mình có một vòng người đang vây quanh, mà ở giữa đường thì có một chiếc xe chở hàng nằm ngang, trước sau đều là cảnh sát giao thông. Anh vừa chạy tới nơi đó vừa rướn cổ lên muốn nhìn vào trong đám người.
Khi cách hiện trường càng ngày càng gần, anh thấy trên đất như có dấu vết gì đó màu đỏ sậm, nhưng trông qua cũng khá giống màu của một đám đất dùng để trồng hoa. Anh nhìn thấy bên cạnh có dừng cái xe đạp điện —— không đúng, xe đạp điện này là của người đi đường vây xem, anh cau mày, mạnh tay gạt đám người ra chen vào trong.
Bỗng nhiên, có một người kéo lấy cánh tay anh, Lăng Thần Nam quay phắt đầu lại, là Bạch Thịnh.
Đối phương vẫn lành lặn không chút sứt mẻ nào, trên áo khoác xám nhạt không có vết máu như trong tưởng tượng, trắng nõn nà, nửa khuôn mặt đều giấu trong chiếc khăng quàng cổ màu đỏ xanh to tướng, chỉ lộ ra hai con mắt mang đầy vẻ kinh ngạc.
Lăng Thần Nam cứng đờ thật lâu mới mở miệng: “Sao lại muộn như vậy?”
Bạch Thịnh ngước mặt lên, cố gắng dùng cằm đẩy khăn quàng cổ đang che miệng mình thấp xuống một chút, nói: “Ở đây xảy ra tai nạn xe, có thật nhiều người, cả nửa ngày tôi không chen qua được.” Ánh mắt cậu chuyển động lên xuống, hỏi: “Bác sĩ, anh, sao anh lại mặc ít như thế mà ra ngoài.”
Lăng Thần Nam dời tầm mắt, thu cánh tay về, nói: “Tôi chạy ra hóng chuyện.”
Bạch Thịnh ồ một tiếng rồi gật gật đầu, có chút không hiểu ra sao mà cùng anh trở về.
Vừa đi trở về, Lăng Thần Nam có hơi ảo não, mình quá dễ mất bình tĩnh, mới vừa rồi được đồng nghiệp khen là biết khắc chế mà —— đây là đánh giá tốt nhất về mặt tâm lý cho một bác sĩ.
Bạch Thịnh ngoan ngoãn theo đuôi phía sau anh, cùng nhau vào thang máy nằm ở tầng trệt, cô nàng đứng trước đài không nhìn cũng biết là ai tới, cười híp mắt chào hỏi: “Cậu Bạch tới rồi.”
Sau khi vào phòng, Lăng Thần Nam đóng cửa lại, nhìn Bạch Thịnh cởi áo khoác và khăn quàng cổ treo lên móc, rồi dựng cái vợt của mình vào bên tường nằm song song với vợt của anh, sau đó quay đầu lại thì phát hiện cậu vẫn chưa ngồi xuống mà đang nhìn mình chăm chú, đứng yên một chỗ không biết nên làm gì.
Lăng Thần Nam hỏi: “Hôm nay muốn ngồi bên kia à?”
Bạch Thịnh nhìn qua nhìn lại, chỉ chỉ cái ghế nằm.
Lăng Thần Nam gật gật đầu, cũng đi tới, hỏi: “Tuần trước về nhà tay cậu có bị nhức không?”
Bạch Thịnh có chút mờ mịt lắc đầu một cái, Lăng Thần Nam rốt cuộc cũng tìm lại được nụ cười chuyên nghiệp quen thuộc hằng ngày, nói: “Thấy ghét, tới thứ hai mà tôi vẫn còn đau, không đến nỗi thiếu rèn luyện như vậy chứ.”
Bạch Thịnh mím môi một cái —— có vẻ như mỗi lần cậu muốn cười thì sẽ bày ra vẻ mặt này: “Lúc thường không hay dùng cơ nên mới vậy, quen là sẽ tốt thôi, chân tôi thì rất nhức.”
Lăng Thần Nam hỏi: “Còn gì nữa không? Chất lượng giấc ngủ thế nào?”
Bạch Thịnh gật đầu nói: “Tốt hơn rồi, nhất là thứ sáu, thứ hai tôi vốn định ra ngoài chạy bộ, nhưng bên ngoài lạnh quá.”
Lăng Thần Nam nhìn cậu cười cười: “Xem ra cậu có chút tinh thần rồi.”
Đối phương tựa hồ như có hơi ngượng ngùng, Lăng Thần Nam lại hỏi: “Có thử liên lạc với người nhà và bạn bè không?”
Bạch Thịnh lắc lắc đầu, suy nghĩ một hồi thì nói: “Nhưng mà chủ nhà trọ điện tới, nói là tôi có một gói hàng được gửi đến chỗ ông ấy, hình như là quà sinh nhật mẹ tôi tặng, mẹ không biết tôi chuyển nhà.”
Lăng Thần Nam cau mày —— Bạch Thịnh bị ép phải rời khỏi nhà cũ đã một năm. Nhưng ngoài mặt anh vẫn nhẹ giọng hỏi: “Ồ? Sinh nhật cậu hả? Ngày mấy? Cô tặng cái gì vậy?”
Bạch Thịnh cụp mắt: “Là sản phẩm điện tử mới ra, chắc là trợ lý của công ty mua, sinh nhật tôi đã qua gần một tháng rồi.”
Lăng Thần Nam nghiêng đầu suy nghĩ: “Qua một tháng… A! Vậy chẳng phải tôi cũng bỏ lỡ?”
Bạch Thịnh vội vàng lắc đầu: “Không, không cần…”
Lăng Thần Nam nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói: “Sinh nhật vui vẻ nha, Bạch Thịnh.”
Bạch Thịnh hơi cong môi: “A… cảm, cảm ơn anh.”
“Lần trước nói đến khúc cậu và Thẩm Dần Xuyên qua lại với nhau, cậu dần bị cách ly khỏi bạn bè và cuộc sống trong quá khứ.” Lăng Thần Nam kéo đề tài trở về: “Tôi hi vọng cậu có thể hiểu rằng, mục tiêu lớn nhất của chúng ta trong quá trình cố vấn không phải là làm thế nào để quên Thẩm Dần Xuyên, mà là giúp cậu xây dựng lại mối quan hệ xã hội tốt đẹp, cậu hiểu chưa?”
Bạch Thịnh mở to mắt nhìn anh, anh lại bổ sung: “Tôi hiểu chuyện này rất khó khăn, mà có lúc chúng ta cần khiêu chiến không gian bên ngoài vòng tròn an toàn của mình dù chỉ làm một bước nhỏ, như vậy mới có thể tiến bộ, cuối cùng đạt được sự cân bằng.”
Suy nghĩ một chốc, Bạch Thịnh hỏi: “Bác sĩ, anh cảm thấy tôi có thể trở lại cuộc sống trước kia sao?”
Lăng Thần Nam trả lời: “Không thể. Tôi cũng không hi vọng cậu trở lại bộ dáng trong quá khứ, cái tôi muốn nhìn thấy là cậu của tương lai, một con người mới, còn tốt hơn cả trước kia.”
Bạch Thịnh nhìn anh, có chút nói không nên lời, nhưng âm điệu anh rất vững vàng, khiến cho người ta không khỏi an tâm, anh nói: “Chỉ có quá khứ tệ, không có kinh nghiệm tệ, cậu chịu đựng vượt qua đau khổ nhưng tổn thương sẽ không biến mất, nó như vết sẹo, sẽ không phai đi, đây đều là một phần để cậu trưởng thành, chúng ta ở đây là để thảo luận về những kinh nghiệm này, để nhìn thẳng vào nó, chạm vào nó, rồi bước qua nó.”
【 Chuyện cũ thứ ba của Bạch Thịnh – vết thương 】
【 Sau chừng hai tháng chính thức qua lại với Thẩm Dần Xuyên chúng tôi mới lên giường lần đầu tiên, thời gian này nếu so ra trong giới gay thì có thể tính là lâu. Không quá quan trọng nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên của tôi, trong lòng khó tránh khỏi việc có chút khúc mắc, mà chung quy thì chuyện như vậy cũng không có gì để nhăn nhó, thế nên cứ ‘làm’ thôi.
Trải nghiệm lần đầu tiên không tốt lắm, không có cảm giác thoải mái, rất đau, thay vì nói là làm tình thì nói là hoàn thành nhiệm vụ sẽ đúng hơn. Mà Thẩm Dần Xuyên dường như rất vui vẻ, nhìn bộ dáng vui sướng của anh ta, tuy tôi cảm thấy không thoải mái gì cho cam nhưng vẫn cố chịu đựng không tắm rửa mà để cho anh ta ôm.
Tính ra thì tần suất chúng tôi làm không cao, một phần vì chuyện này đối với tôi từ đầu đến cuối đều không cảm thấy hưng phấn, một phần khác là vì trước và sau mỗi lần làm đều phải vệ sinh rất phiền phức, sau đó tôi và Thẩm Dần Xuyên có thử đổi vị trí một lần, cảm giác tốt hơn chút chút, mà anh ta dường như cũng thích như vậy hơn, phần lớn thời gian sau đó đều là tôi làm top.
Loại tình dục tần suất thấp này kéo dài hơn nửa năm, mãi đến khi chúng tôi hầu như cãi nhau mỗi ngày thì vài tháng liên tục không hề làm, cho dù có bắt đầu thì cũng sẽ kết thúc dưới sự không vui và những câu nghi vấn điên rồ của Thẩm Dần Xuyên, mãi đến tận khi anh ta nhốt tôi lại.
Khi đó tôi mới biết kỳ thực cho đến bây giờ Thẩm Dần Xuyên đều phải kiềm nén rất nhiều cảm xúc và sở thích, tỷ như, anh ta rất thích phương thức làm tình thô bạo gây đau đớn, loại đau đớn này phải xảy ra với cả hai bên. Trước đây có lẽ là vì anh ta lo tôi biết chuyện này sẽ đánh giá anh ta, sẽ sợ anh ta, cho nên vẫn luôn che giấu, mà sau khi anh ta có lòng tự tin tuyệt đối rằng đã khống chế được tự do của tôi thì anh ta bắt đầu không chút kiêng dè gì mà bộc lộ ra hết. Anh ta bắt đầu giảng giải những nội tâm u tối đó cho tôi nghe một cách rõ ràng, rằng anh ta theo dõi tôi như thế nào, lừa dối tôi như thế nào, muốn triệt để nắm giữ tôi như thế nào, và tất cả những gì mà anh ta muốn làm với tôi, đều lặp lại một lần rồi một lần. Cũng có lúc, anh ta bỗng nhiên mỉm cười chạy xuống tầng hầm, nói rất nhiều lời yêu ngọt ngào, làm như hết thảy đang diễn ra chỉ là một cách yêu đương bình thường, rồi anh ta bò lên giường tôi bảo rằng sẽ vì tôi mà phục vụ, nhưng tôi bị chuốc thuốc cả ngày, đến nỗi trò chuyện cũng không có tinh thần để trò, càng đừng nói gì đến việc hứng lên trong tình dục. Mỗi lần như vậy anh ta không được đáp lại thì sẽ nổi trận lôi đình, liên tục chất vấn tôi rằng có phải từ đầu tới đuôi tôi không hề thích anh ta, chất vấn rằng có phải tôi ngoại tình với người khác nên không có cảm giác gì với anh ta, cứ như thể những ngày qua tôi không hề bị anh ta giam cầm trong cái ngục tù này.
Cuối cùng, đồ vật trong gian phòng kia bị anh ta đập bể, càng đập càng ít, đến khi chỉ còn lại mỗi một cái giường và một cái bàn, ngay cả ghế cũng không.
Sau khi qua cơn điên cuồng, Thẩm Dần Xuyên sẽ có một đoạn thời gian ngắn trở nên suy sụp, anh ta sẽ ôm tôi, hoặc là quỳ bên giường không ngừng khóc lóc và xin lỗi, mới ban đầu tôi còn tưởng rằng lương tâm anh ta rốt cuộc đã trổi dậy, sau đó tôi phát hiện, rõ ràng tất cả những lời nói đó của anh ta chỉ để khiến cho chính anh ta được an tâm, được giải phóng áp lực, bởi vì tôi đã nhiều lần cầu xin thế nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ tới việc mở còng tay cho tôi, thả tôi đi.
Sau khi khóc, anh ta sẽ bình tĩnh lại, yên lặng dọn dẹp căn phòng, không nói một lời, mọi lời tôi nói anh ta đều làm ngơ, thu dọn gian phòng lại thật ngăn nắp như một chiếc lồng chim bằng vàng. Thẩm Dần Xuyên có tính khiết phích, không chịu nổi việc phòng ốc lộn xộn, cũng không chịu nổi việc đồ của mình bị người khác chạm vào, trong tâm anh ta, tôi chắc chắn là ‘một trong số những vật sở hữu’ của anh ta. 】
Lăng Thần Nam hỏi: “Mức độ xúc phạm của hắn đối với cậu ra sao?”
Bạch Thịnh ngẩng mặt, ngồi trên ghế sô pha hơi nhúc nhích, nhớ lại mà nói: “Phần lớn là… dưới tình huống chúng tôi xung đột với nhau, đôi lúc tôi có sức lực một chút nên sẽ phản kháng. Còn nữa…” Cậu sờ sờ cổ tay mình: “Còng tay… hình như cứ bốn năm ngày thì sẽ mài tróc da, bị đổi thành trói cũng không kịp khỏi hẳn, tôi đã thử cởi ra nên mài vào cột kim loại bên cạnh, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thành công, có lần tôi còn muốn bẻ gãy tay mình nhưng lại không có sức… Thẩm Dần Xuyên rất tức giận, anh ta rất thích tay tôi, cái lần anh ta nhìn thấy grap trải giường và dây trói tay dính đầy máu, anh ta đã giận điên lên…”
Bạch Thịnh kể đến đây thì ngừng, như thể hình ảnh Thẩm Dần Xuyên nổi điên đang hiện ra trước mặt cậu.
Sau khi điều chỉnh hơi thở một lúc, cậu gập cổ tay áo lên, để lộ những vết sẹo chằng chịt trên bàn tay và cổ tay.
Lăng Thần Nam nghiêng người về phía trước mà nhìn —— Bạch Thịnh là nhà thiết kế, hai tay thon dài dùng để cầm bút vẽ nay lại biến thành như vậy.
“Còn nữa, trên người cũng có, anh ta muốn dùng kim chấm vào mực bút máy mà xăm hình cho tôi, hình xăm là tên của anh ta, thế nhưng không có làm, da tôi hình như rất dễ sưng và xuất huyết, làm thử mấy lần nhưng đều không được nên anh ta từ bỏ, anh ta dùng phương thức hệt như vậy mà xăm tên tôi trên khắp cánh tay và đùi của anh ta, có điều cái đó cứ qua vài ngày sẽ nhạt dần, thế là anh ta lại ngồi bên giường tôi, để tôi xem cảnh anh ta đâm từng kim mà xăm hình một lần nữa.”
Vừa muốn bị tra tấn mình cũng vừa muốn tra tấn người khác, Lăng Thần Nam cảm thấy mình đã hiểu vì sao trước đó Thẩm Dần Xuyên lại nói rằng thích cả hai bên đều đau đớn. Trong nhóm người có khuynh hướng chịu tra tấn được chia làm ba loại hình, loại hình tình dục, loại hình đạo đức và loại hình nữ tính, trong đó nữ tính là thường gặp nhất, những người này luôn vui vẻ khi là nhân vật bị động trong các mối quan hệ, đại đa số trưởng thành trong gia đình nam quyền hoặc hoàn cảnh ngột ngạt, mà có vẻ như Thẩm Dần Xuyên không thích phục tùng và bị hạ thấp thân phận, trong đó có khả năng xen lẫn một ít cảm giác xấu hổ về mặt đạo đức và do nhân tố bạo lực di truyền trong nhà. Có điều, đó không phải chuyên nghành tâm lý của bác sĩ Lăng Thần Nam anh, cũng không có tư liệu hay được tiếp xúc trực tiếp, anh chỉ suy nghĩ một chút rồi không nghĩ sâu vào nữa.
Anh lại hỏi: “Có di chứng nào để lại không? Lúc khám vết thương như thế nào?”
Bạch Thịnh thu lại tầm mắt đang nhìn trần nhà mà nhìn anh, lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Cũng không đau, bác sĩ.”
Cách cậu nói chuyện và giọng nói mềm mại, như hoa tuyết trong suốt tan ra dưới máy sưởi, như một vật giá lạnh hóa thành một vũng nước ấm, như thể tự đang an ủi mình.
Lăng Thần Nam gật gật đầu, anh cũng nói với cậu: “Không đau.”
Hết chương 10
Danh sách chương