Editor: Zombie cưỡi Lợn
【Tuần thứ tám】
Bạch Thịnh sau khi vào cửa, Lăng Thần Nam phát hiện trạng thái của cậu không tốt.
Thoạt nhìn rất mệt mỏi, tinh thần xuống dốc, hai má gầy đi, dưới mắt là quầng thâm, giống như lần đầu bọn họ gặp mặt.
Vốn dĩ mấy tuần nay Lăng Thần Nam cũng đã quen với bệnh trạng của cậu, bây giờ anh cảm nhận được bộ dáng bất thường ngày đó đã quay trở lại.
Lăng Thần Nam chào hỏi hay nói chuyện phiếm cậu đều mất tập trung, hỏi cậu một vấn đề hai lần cũng không có phản ứng, anh không thể không tăng cao âm lượng: “Bạch Thịnh, Bạch Thịnh?”
Bạch Thịnh mở to hai mắt, có chút mờ mịt nói: “A, xin lỗi.”
Lăng Thần Nam: “Cậu thoạt nhìn rất mệt, ngủ không ngon sao?”
Bạch Thịnh chậm rãi lắc đầu, bộ dáng cứ như một giây sau sẽ bay đi vậy, cậu nói: “Bác sĩ, nơi này có thể khiến người ta thả lỏng, không kìm lòng được mà muốn ngủ.”
Lăng Thần Nam hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Thịnh nhìn trần nhà, chớp chớp đôi mắt, không đầu không đuôi nói: “Muốn ăn đồ ngọt, muốn ăn vị caramel.”
Lăng Thần Nam lại hỏi một lần nữa: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Thịnh máy móc chuyển động con ngươi, nhìn anh: “Bác sĩ, Thẩm Dần Xuyên gọi điện cho tôi.”
Lăng Thần Nam nhướng mày: “Cái gì? Chẳng phải hắn đã bị bắt sao?”
Bạch Thịnh gật đầu, rất khẽ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nhận ra, nói: “Anh ta gọi rất nhiều lần, không phải trực tiếp gọi, trong thông tin nói là ngục giam nào đó gửi yêu cầu trò chuyện, sau khi tôi từ chối, cứ cách một quãng thời gian hắn lại gọi về một lần.”
Lăng Thần Nam đoán, việc gọi điện trong ngục hẳn là có thời gian cố định, mỗi lần sử dụng điện thoại phỏng chừng cũng phải xếp hàng, hỏi: “Hắn gọi bao nhiêu lần?”
Bạch Thịnh nói: “Một ngày tầm ba lần, có lúc ít, có lúc nhiều.”
Lăng Thần Nam nheo mắt lại: “Ý của cậu là hắn không chỉ gọi một ngày?”
Bạch Thịnh gật đầu: “Mỗi ngày, từ thứ hai, tôi không biết anh ta làm thế nào mà có được số của tôi, tôi đã đổi, nhưng anh ta vẫn luôn… vẫn luôn tra ra được, tôi cảm thấy như thể anh ta đang ở bên cạnh tôi, trong phòng tôi, vẫn luôn nhìn tôi như thế.”
【 Chuyện cũ thứ tư của Bạch Thịnh – Cái bóng 】
【 Qua lại với Thẩm Dần Xuyên sau đó không lâu, anh ta thẳng thắn nói với tôi rằng mình không thật sự muốn tìm nhà thiết kế, chỉ là vì tiếp cận tôi nên mới làm như vậy, mà sau đó tôi mới biết, đấy chỉ là một phần sự thật.
Lần đầu tiên tôi phát hiện dấu hiệu quái dị là vào một ngày khi mà điện thoại di động hết pin, bèn mượn của Thẩm Dần Xuyên để chụp sơ đồ phác thảo để gửi cho mình. Lúc gửi ảnh, tôi không cẩn thận nhấn nhầm file, vô tình thấy được ảnh mới nhất trong file album kia là ảnh của mình, đứng ở rìa đường, không biết đang chờ xe hay là chờ người.
Bức ảnh này tôi chưa từng thấy qua, cũng không biết anh ta chụp khi nào, lúc đó không để ý lắm. Nhưng trong giây phút tôi gửi ảnh rồi định trả điện thoại cho anh ta, tôi đột nhiên cảm giác thấy máu toàn thân đều nguội lạnh, bởi vì tôi nhận ra trong hình mình đang đeo một cái túi, là cái túi tôi bị trộm vào năm khi mà tôi mới quen biết Thẩm Dần Xuyên.
Mãi đến tận bảy tháng sau tôi mới gặp Thẩm Dần Xuyên lần thứ nhất.
Tôi đã suy nghĩ suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng mới hỏi Thẩm Dần Xuyên, vẻ mặt anh ta rất bình thường, giải thích rằng đây là ảnh mà anh ta tìm được trên mạng —— anh ta nói là nhìn thấy tấm này từ một người bạn chung của chúng tôi, rồi tiện tay lưu về.
Người bạn mà Thẩm Dần Xuyên nhắc tới là một người thích nhiếp ảnh, mỗi khi rảnh rỗi là ôm máy chụp hình chụp đông chụp tây, mà dáng vẻ của Thẩm Dần Xuyên khi nói tất cả những điều này quá mức bình thản và ung dung, tôi không thể không tạm thời thu hồi ngờ vực.
Kỳ thực từng có một lần nghi kỵ khác, không phải tôi không nhìn thấy các dấu hiệu khác, tỷ như anh ta biết thứ hai cuối mỗi tháng tôi sẽ đến trại thu dưỡng động vật, tỷ như tôi không hề nói với anh ta về chứng dị ứng của mình nhưng anh ta luôn tự động thay các món ăn có thành phần là sữa bên trong, tỷ như anh ta và tôi luôn có thể có một vài người bạn chung một cách khó giải thích, dù bọn họ có vẻ như không lý do gì để gặp nhau. Nhưng tinh lực của một người luôn có hạn, nếu khởi đầu mà hao tốn quá nhiều tinh lực để yêu nhau, sau đó bỏ ra quá nhiều sức lực để ở chung, khó tránh khỏi việc bỏ quên một số chi tiết nhỏ ra sau đầu.
Tôi thật ngu xuẩn, tôi thật ngây thơ. 】
Lăng Thần Nam hỏi: “Cho nên vào lần đầu tiên cậu tới đây cố vấn nói rằng hắn lừa cậu, không chỉ là việc hắn che giấu tính cách nóng nảy âm u và khuynh hướng bạo lực, mà còn là chuyện hắn theo dõi cậu?”
Bạch Thịnh gật gật đầu: “Kỳ thực tôi cảm nhận được, anh ta… anh ta hẳn là rất muốn thay đổi tính cách của mình, nhưng anh ta không khống chế được những tâm tình đó, anh ta rất nỗ lực, nhưng anh ta không khống chế được, không phải là vì gạt tôi nên mới giả vờ dịu dàng, anh ta… kỳ thực cũng là người cần được giúp.”
Lăng Thần Nam nói: “Đây không phải là chuyện cậu nên phán đoán, nhớ lời tôi nói không, ít tốn sức phỏng đoán hành vi của hắn, quan tâm bản thân mình kỹ càng hơn trong đoạn quan hệ này.”
Bạch Thịnh cắn môi dưới, suy nghĩ một chốc thì bảo: “Thế nhưng, khi tôi phát hiện anh ta bỏ ra mấy tháng theo dõi và điều tra tôi, hết thảy đều thay đổi, điều này nói rõ quan hệ giữa hai chúng tôi, tất cả giữa chúng tôi, ít nhất thì tôi cho là tất cả vốn được xây dựng lên từ một lời nói dối khổng lồ, một sự yêu thích dị dạng.”
Lăng Thần Nam hỏi: “Khi nào thì cậu biết những chuyện đó?”
Bạch Thịnh lắc đầu: “Quá muộn, tôi biết quá muộn.”
Lăng Thần Nam nhìn cậu, ra hiệu cậu cứ tiếp tục.
Bạch Thịnh nói: “Thật ra chuyện khiến tôi sợ nhất không phải việc bị nhốt dưới hầm, cũng không phải việc anh ta mất khống chế rồi rít gào, cũng không phải anh ta sử dụng bạo lực, mà là… khi Thẩm Dần Xuyên nhốt tôi lại, anh ta không còn che giấu nữa, anh ta nói cho tôi biết hết, một lần rồi một lần, anh ta nhìn thấy tôi như thế nào, thích tôi, theo dõi tôi, chụp ảnh của tôi, điều tra gốc gác của tôi, tiếp cận bạn bè của tôi, còn nữa, cả việc anh ta không muốn để tôi rời khỏi anh ta như thế nào, và hối hận vì thương thế mà anh ta gây ra cho tôi bao nhiêu… Mỗi một chuyện anh ta nói ra, tôi càng biết chắc anh ta đã quyết định sẽ không thả tôi đi.”
Bạch Thịnh trầm mặc một hồi, lồng ngực chậm rãi phập phồng lên xuống, Lăng Thần Nam biết cậu đang ổn định lại tâm tình của mình nên không quấy rầy.
Quả nhiên, qua mười mấy giây, cậu tiếp tục nói: “Tôi nghĩ cả đời tôi sẽ không quên cái cảm giác này, mỗi giờ mỗi khắc đều bị giám thị, bị dò xét, không có việc gì là riêng tư, thân thể cứ như bị phô bày trần truồng ra giữa quảng trường, tất cả mọi người đều không trở ngại chút nào mà nhìn tôi, bình luận tôi, chế nhạo tôi.”
Lăng Thần Nam: “Cho nên cậu mới không thích việc ra khỏi nhà, từ chối qua lại với người ngoài.”
Bạch Thịnh thấp giọng nói: “Tôi chỉ muốn ở một mình, một mình tôi, dù cô quạnh nhưng rất an toàn.”
Lăng Thần Nam bổ sung: “Mãi đến tận hai tháng trước, hai tháng trước, cậu tới tìm tôi.”
Bạch Thịnh nhấc mắt, dường như đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh, hai hàng lông mày của cậu cau lại một cách bi thương, trong mắt đều là những ngôi sao nhỏ vỡ nát: “Tôi quá mệt mỏi, tôi chịu không nổi, một mình quá cực khổ, không có ai để… nói ra tất cả những thứ này, tôi ngủ không yên, dù cho tất cả các cánh cửa đều đã khóa, dù cho che tất cả các ánh đèn… lại càng không ngủ được, tôi thì càng buồn ngủ, càng không nhận rõ mình đang tỉnh hay nằm mơ, đang sống hay chết.”
Lăng Thần Nam nói: “Nhưng hai tuần trước đã có chuyển biến tốt, không phải sao?”
Bạch Thịnh lần nữa trầm mặc.
Lăng Thần Nam hỏi: “Cậu có đổi điện thoại thử chưa?”
Bạch Thịnh lắc đầu rồi lại gật đầu: “Tôi không dám, nhưng anh ta vẫn cứ gọi, mỗi lần điện thoại chỉ cần hơi động một chút tôi liền căng thẳng, mà tôi đã cố gắng thuyết phục mình, rằng tất cả những chuyện này đều là mơ.”
Lăng Thần Nam hỏi: “Sau đó cậu nhận điện thoại.”
Bạch Thịnh yên lặng gật đầu.
“Nhận điện thoại nhưng tôi không nói gì, Thẩm Dần Xuyên cũng không nói gì, trong lúc nhất thời tôi bỗng lại nảy ra một vài suy nghĩ may mắn, có lẽ đây là một trò đùa dai, có lẽ chỉ là gọi nhầm, nhưng một khắc sau, anh ta lại lên tiếng, anh ta gọi tên tôi, nói…” Bạch Thịnh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: “Anh ta nói rằng ‘anh biết em đang nghe’, nói ‘anh rất nhớ em’, nói ‘xin lỗi’.”
Lăng Thần Nam hỏi: “Cậu có tin hắn không?”
Bạch Thịnh kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Không, những câu này, những câu này không khác gì trước đây khi anh ta nhốt tôi lại.”
Cậu bỗng nhiên đứng lên, lo lắng mà đi qua đi lại trong phòng: “Anh ta cứ như thế, ‘Bạch Thịnh anh yêu em, anh chỉ không muốn rời khỏi em, anh muốn mỗi ngày được nhìn em, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau, không có ai khác, chỉ có hai chúng ta…’ “
Lăng Thần Nam yên lặng đặt giấy bút qua một bên, thu hai chân lại, nói: “Bạch Thịnh, ngồi xuống rồi nói tiếp.”
Nhưng Bạch Thịnh lại mắt điếc tai ngơ, cậu cong lưng, chống nạnh đi từ đầu này sang đầu kia trong phòng, miệng nói linh tinh: ” ‘Em không thể rời bỏ anh, chỉ có anh mới yêu em như vậy, anh sẽ vĩnh viễn không rời khỏi em, chúng ta đến chết cũng sẽ ở cùng nhau…’ “
Lăng Thần Nam đứng lên, chậm rãi tới gần cậu: “Bạch Thịnh, nhìn tôi này, cậu không phải Thẩm Dần Xuyên, hắn đã bị giam, hắn là một tên tội phạm, một tên ngược đãi, một tên lừa gạt, quên những gì hắn nói đi, đừng để hắn ảnh hưởng đến cậu lần nữa.”
Bạch Thịnh dựa vào góc tường, ngước cổ lên như cá thiếu dưỡng khí mà bơi lên mặt nước, miệng vẫn động đậy nhưng không phát ra âm thanh nào.
Lăng Thần Nam đi tới nơi cách cậu một bước, giang hai tay ra.
Nhưng việc thợ săn bỏ sọt trúc xuống không phải lần nào cũng có hiệu quả, động vật nhỏ đã từng bị bẫy thú làm tổn thương một lần cho dù máu có dừng chảy thì lá gan cũng sẽ không lớn lên được.
Bạch Thịnh không nhìn anh, càng không chủ động tới gần anh, chỉ nhắm mắt, dựa vào góc tường mà ngồi xổm, cuộn mình thật chặt.
【Tuần thứ tám】
Bạch Thịnh sau khi vào cửa, Lăng Thần Nam phát hiện trạng thái của cậu không tốt.
Thoạt nhìn rất mệt mỏi, tinh thần xuống dốc, hai má gầy đi, dưới mắt là quầng thâm, giống như lần đầu bọn họ gặp mặt.
Vốn dĩ mấy tuần nay Lăng Thần Nam cũng đã quen với bệnh trạng của cậu, bây giờ anh cảm nhận được bộ dáng bất thường ngày đó đã quay trở lại.
Lăng Thần Nam chào hỏi hay nói chuyện phiếm cậu đều mất tập trung, hỏi cậu một vấn đề hai lần cũng không có phản ứng, anh không thể không tăng cao âm lượng: “Bạch Thịnh, Bạch Thịnh?”
Bạch Thịnh mở to hai mắt, có chút mờ mịt nói: “A, xin lỗi.”
Lăng Thần Nam: “Cậu thoạt nhìn rất mệt, ngủ không ngon sao?”
Bạch Thịnh chậm rãi lắc đầu, bộ dáng cứ như một giây sau sẽ bay đi vậy, cậu nói: “Bác sĩ, nơi này có thể khiến người ta thả lỏng, không kìm lòng được mà muốn ngủ.”
Lăng Thần Nam hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Thịnh nhìn trần nhà, chớp chớp đôi mắt, không đầu không đuôi nói: “Muốn ăn đồ ngọt, muốn ăn vị caramel.”
Lăng Thần Nam lại hỏi một lần nữa: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Thịnh máy móc chuyển động con ngươi, nhìn anh: “Bác sĩ, Thẩm Dần Xuyên gọi điện cho tôi.”
Lăng Thần Nam nhướng mày: “Cái gì? Chẳng phải hắn đã bị bắt sao?”
Bạch Thịnh gật đầu, rất khẽ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nhận ra, nói: “Anh ta gọi rất nhiều lần, không phải trực tiếp gọi, trong thông tin nói là ngục giam nào đó gửi yêu cầu trò chuyện, sau khi tôi từ chối, cứ cách một quãng thời gian hắn lại gọi về một lần.”
Lăng Thần Nam đoán, việc gọi điện trong ngục hẳn là có thời gian cố định, mỗi lần sử dụng điện thoại phỏng chừng cũng phải xếp hàng, hỏi: “Hắn gọi bao nhiêu lần?”
Bạch Thịnh nói: “Một ngày tầm ba lần, có lúc ít, có lúc nhiều.”
Lăng Thần Nam nheo mắt lại: “Ý của cậu là hắn không chỉ gọi một ngày?”
Bạch Thịnh gật đầu: “Mỗi ngày, từ thứ hai, tôi không biết anh ta làm thế nào mà có được số của tôi, tôi đã đổi, nhưng anh ta vẫn luôn… vẫn luôn tra ra được, tôi cảm thấy như thể anh ta đang ở bên cạnh tôi, trong phòng tôi, vẫn luôn nhìn tôi như thế.”
【 Chuyện cũ thứ tư của Bạch Thịnh – Cái bóng 】
【 Qua lại với Thẩm Dần Xuyên sau đó không lâu, anh ta thẳng thắn nói với tôi rằng mình không thật sự muốn tìm nhà thiết kế, chỉ là vì tiếp cận tôi nên mới làm như vậy, mà sau đó tôi mới biết, đấy chỉ là một phần sự thật.
Lần đầu tiên tôi phát hiện dấu hiệu quái dị là vào một ngày khi mà điện thoại di động hết pin, bèn mượn của Thẩm Dần Xuyên để chụp sơ đồ phác thảo để gửi cho mình. Lúc gửi ảnh, tôi không cẩn thận nhấn nhầm file, vô tình thấy được ảnh mới nhất trong file album kia là ảnh của mình, đứng ở rìa đường, không biết đang chờ xe hay là chờ người.
Bức ảnh này tôi chưa từng thấy qua, cũng không biết anh ta chụp khi nào, lúc đó không để ý lắm. Nhưng trong giây phút tôi gửi ảnh rồi định trả điện thoại cho anh ta, tôi đột nhiên cảm giác thấy máu toàn thân đều nguội lạnh, bởi vì tôi nhận ra trong hình mình đang đeo một cái túi, là cái túi tôi bị trộm vào năm khi mà tôi mới quen biết Thẩm Dần Xuyên.
Mãi đến tận bảy tháng sau tôi mới gặp Thẩm Dần Xuyên lần thứ nhất.
Tôi đã suy nghĩ suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng mới hỏi Thẩm Dần Xuyên, vẻ mặt anh ta rất bình thường, giải thích rằng đây là ảnh mà anh ta tìm được trên mạng —— anh ta nói là nhìn thấy tấm này từ một người bạn chung của chúng tôi, rồi tiện tay lưu về.
Người bạn mà Thẩm Dần Xuyên nhắc tới là một người thích nhiếp ảnh, mỗi khi rảnh rỗi là ôm máy chụp hình chụp đông chụp tây, mà dáng vẻ của Thẩm Dần Xuyên khi nói tất cả những điều này quá mức bình thản và ung dung, tôi không thể không tạm thời thu hồi ngờ vực.
Kỳ thực từng có một lần nghi kỵ khác, không phải tôi không nhìn thấy các dấu hiệu khác, tỷ như anh ta biết thứ hai cuối mỗi tháng tôi sẽ đến trại thu dưỡng động vật, tỷ như tôi không hề nói với anh ta về chứng dị ứng của mình nhưng anh ta luôn tự động thay các món ăn có thành phần là sữa bên trong, tỷ như anh ta và tôi luôn có thể có một vài người bạn chung một cách khó giải thích, dù bọn họ có vẻ như không lý do gì để gặp nhau. Nhưng tinh lực của một người luôn có hạn, nếu khởi đầu mà hao tốn quá nhiều tinh lực để yêu nhau, sau đó bỏ ra quá nhiều sức lực để ở chung, khó tránh khỏi việc bỏ quên một số chi tiết nhỏ ra sau đầu.
Tôi thật ngu xuẩn, tôi thật ngây thơ. 】
Lăng Thần Nam hỏi: “Cho nên vào lần đầu tiên cậu tới đây cố vấn nói rằng hắn lừa cậu, không chỉ là việc hắn che giấu tính cách nóng nảy âm u và khuynh hướng bạo lực, mà còn là chuyện hắn theo dõi cậu?”
Bạch Thịnh gật gật đầu: “Kỳ thực tôi cảm nhận được, anh ta… anh ta hẳn là rất muốn thay đổi tính cách của mình, nhưng anh ta không khống chế được những tâm tình đó, anh ta rất nỗ lực, nhưng anh ta không khống chế được, không phải là vì gạt tôi nên mới giả vờ dịu dàng, anh ta… kỳ thực cũng là người cần được giúp.”
Lăng Thần Nam nói: “Đây không phải là chuyện cậu nên phán đoán, nhớ lời tôi nói không, ít tốn sức phỏng đoán hành vi của hắn, quan tâm bản thân mình kỹ càng hơn trong đoạn quan hệ này.”
Bạch Thịnh cắn môi dưới, suy nghĩ một chốc thì bảo: “Thế nhưng, khi tôi phát hiện anh ta bỏ ra mấy tháng theo dõi và điều tra tôi, hết thảy đều thay đổi, điều này nói rõ quan hệ giữa hai chúng tôi, tất cả giữa chúng tôi, ít nhất thì tôi cho là tất cả vốn được xây dựng lên từ một lời nói dối khổng lồ, một sự yêu thích dị dạng.”
Lăng Thần Nam hỏi: “Khi nào thì cậu biết những chuyện đó?”
Bạch Thịnh lắc đầu: “Quá muộn, tôi biết quá muộn.”
Lăng Thần Nam nhìn cậu, ra hiệu cậu cứ tiếp tục.
Bạch Thịnh nói: “Thật ra chuyện khiến tôi sợ nhất không phải việc bị nhốt dưới hầm, cũng không phải việc anh ta mất khống chế rồi rít gào, cũng không phải anh ta sử dụng bạo lực, mà là… khi Thẩm Dần Xuyên nhốt tôi lại, anh ta không còn che giấu nữa, anh ta nói cho tôi biết hết, một lần rồi một lần, anh ta nhìn thấy tôi như thế nào, thích tôi, theo dõi tôi, chụp ảnh của tôi, điều tra gốc gác của tôi, tiếp cận bạn bè của tôi, còn nữa, cả việc anh ta không muốn để tôi rời khỏi anh ta như thế nào, và hối hận vì thương thế mà anh ta gây ra cho tôi bao nhiêu… Mỗi một chuyện anh ta nói ra, tôi càng biết chắc anh ta đã quyết định sẽ không thả tôi đi.”
Bạch Thịnh trầm mặc một hồi, lồng ngực chậm rãi phập phồng lên xuống, Lăng Thần Nam biết cậu đang ổn định lại tâm tình của mình nên không quấy rầy.
Quả nhiên, qua mười mấy giây, cậu tiếp tục nói: “Tôi nghĩ cả đời tôi sẽ không quên cái cảm giác này, mỗi giờ mỗi khắc đều bị giám thị, bị dò xét, không có việc gì là riêng tư, thân thể cứ như bị phô bày trần truồng ra giữa quảng trường, tất cả mọi người đều không trở ngại chút nào mà nhìn tôi, bình luận tôi, chế nhạo tôi.”
Lăng Thần Nam: “Cho nên cậu mới không thích việc ra khỏi nhà, từ chối qua lại với người ngoài.”
Bạch Thịnh thấp giọng nói: “Tôi chỉ muốn ở một mình, một mình tôi, dù cô quạnh nhưng rất an toàn.”
Lăng Thần Nam bổ sung: “Mãi đến tận hai tháng trước, hai tháng trước, cậu tới tìm tôi.”
Bạch Thịnh nhấc mắt, dường như đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh, hai hàng lông mày của cậu cau lại một cách bi thương, trong mắt đều là những ngôi sao nhỏ vỡ nát: “Tôi quá mệt mỏi, tôi chịu không nổi, một mình quá cực khổ, không có ai để… nói ra tất cả những thứ này, tôi ngủ không yên, dù cho tất cả các cánh cửa đều đã khóa, dù cho che tất cả các ánh đèn… lại càng không ngủ được, tôi thì càng buồn ngủ, càng không nhận rõ mình đang tỉnh hay nằm mơ, đang sống hay chết.”
Lăng Thần Nam nói: “Nhưng hai tuần trước đã có chuyển biến tốt, không phải sao?”
Bạch Thịnh lần nữa trầm mặc.
Lăng Thần Nam hỏi: “Cậu có đổi điện thoại thử chưa?”
Bạch Thịnh lắc đầu rồi lại gật đầu: “Tôi không dám, nhưng anh ta vẫn cứ gọi, mỗi lần điện thoại chỉ cần hơi động một chút tôi liền căng thẳng, mà tôi đã cố gắng thuyết phục mình, rằng tất cả những chuyện này đều là mơ.”
Lăng Thần Nam hỏi: “Sau đó cậu nhận điện thoại.”
Bạch Thịnh yên lặng gật đầu.
“Nhận điện thoại nhưng tôi không nói gì, Thẩm Dần Xuyên cũng không nói gì, trong lúc nhất thời tôi bỗng lại nảy ra một vài suy nghĩ may mắn, có lẽ đây là một trò đùa dai, có lẽ chỉ là gọi nhầm, nhưng một khắc sau, anh ta lại lên tiếng, anh ta gọi tên tôi, nói…” Bạch Thịnh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: “Anh ta nói rằng ‘anh biết em đang nghe’, nói ‘anh rất nhớ em’, nói ‘xin lỗi’.”
Lăng Thần Nam hỏi: “Cậu có tin hắn không?”
Bạch Thịnh kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Không, những câu này, những câu này không khác gì trước đây khi anh ta nhốt tôi lại.”
Cậu bỗng nhiên đứng lên, lo lắng mà đi qua đi lại trong phòng: “Anh ta cứ như thế, ‘Bạch Thịnh anh yêu em, anh chỉ không muốn rời khỏi em, anh muốn mỗi ngày được nhìn em, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau, không có ai khác, chỉ có hai chúng ta…’ “
Lăng Thần Nam yên lặng đặt giấy bút qua một bên, thu hai chân lại, nói: “Bạch Thịnh, ngồi xuống rồi nói tiếp.”
Nhưng Bạch Thịnh lại mắt điếc tai ngơ, cậu cong lưng, chống nạnh đi từ đầu này sang đầu kia trong phòng, miệng nói linh tinh: ” ‘Em không thể rời bỏ anh, chỉ có anh mới yêu em như vậy, anh sẽ vĩnh viễn không rời khỏi em, chúng ta đến chết cũng sẽ ở cùng nhau…’ “
Lăng Thần Nam đứng lên, chậm rãi tới gần cậu: “Bạch Thịnh, nhìn tôi này, cậu không phải Thẩm Dần Xuyên, hắn đã bị giam, hắn là một tên tội phạm, một tên ngược đãi, một tên lừa gạt, quên những gì hắn nói đi, đừng để hắn ảnh hưởng đến cậu lần nữa.”
Bạch Thịnh dựa vào góc tường, ngước cổ lên như cá thiếu dưỡng khí mà bơi lên mặt nước, miệng vẫn động đậy nhưng không phát ra âm thanh nào.
Lăng Thần Nam đi tới nơi cách cậu một bước, giang hai tay ra.
Nhưng việc thợ săn bỏ sọt trúc xuống không phải lần nào cũng có hiệu quả, động vật nhỏ đã từng bị bẫy thú làm tổn thương một lần cho dù máu có dừng chảy thì lá gan cũng sẽ không lớn lên được.
Bạch Thịnh không nhìn anh, càng không chủ động tới gần anh, chỉ nhắm mắt, dựa vào góc tường mà ngồi xổm, cuộn mình thật chặt.
Danh sách chương