Chuyện ngoài ý muốn đột nhiên ập tới.

Hôm đó tiểu nhân ngư theo thợ săn lên núi săn thú, lần đầu tiên y nhìn thấy Chu đi săn thế nào.

Thợ săn sức lực mạnh mẽ làm sùng bái của Kiều lại tăng thêm một bậc.

Chu ở sau nhà xử lý gà rừng, Kiều ra ngoài đã lâu, người không thể rời nước lâu như y chỉ có thể ngâm trong thùng gỗ lớn trong nhà.

Đuôi ca màu đen tùy ý đong đưa, Kiều nghĩ tới dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Chu, khóe miệng không nhịn được hơi gợi lên.

Lúc này một tiếng cười nhạo truyền đến.

Kiều bị tiếng cười nhạo quen thuộc dọa mở to mắt, chính là tên vẫn lấy việc mỉa mai y làm thú vui, là tên vương tử luôn khinh thường y, La Qua.


Kiều cả kinh trừng mắt: "Sao lại là ngươi?"
Y thật sự không muốn nhìn thấy La Qua, đối phương vừa xuất hiện y lại nhớ tới năm tháng lạnh lẽo hắc ám dưới đáy biển, chỉ biết yên lặng trốn vào một góc tủi thân khóc.

Trong thế giới vĩnh viễn chỉ có một mình y, không có chút hi vọng nào cả.

Hiện giờ vất vả lắm mới tìm kiếm được hạnh phúc của mình, rõ ràng y đã đi thật xa khỏi thế giới dưới đáy biển kia, vì sao bọn họ còn không chịu buông tha?
La Qua lạnh lùng nhìn Kiều: "Ngươi thế mà lại ở cùng với một nhân loại, còn ở trong thùng gỗ nhỏ hẹp như vậy? Xấu xí thì cũng thôi đi, có phải ngươi điên luôn rồi không? Theo ta trở về!"
Kiều căm giận quẫy đuôi, bọt nước bắn ướt hết người La Qua.

"Ta đã rời khỏi biển rồi, sẽ không quay trở lại nữa!"
La Qua tức giận chỉ tay vào Kiều, nghiến răng nói: "Ta nói lại lần nữa, theo-ta-trở-về, nếu không ta sẽ cưỡng chế đưa ngươi về!"
Kiều chụp lấy tay La Qua, đây là lần đầu tiên y chống cự ra mặt.

"Ta yêu Chu, sẽ không rời khỏi huynh ấy, sẽ mãi mãi sống cùng huynh ấy, ta ——"
Đôi mắt trong trẻo nhìn về phía La Qua: "Ta sẽ không bao giờ quay về biển nữa, tuyệt đối không!"
Từ "yêu" kia đâm vào thần kinh La Qua làm hắn phát đau, quát Kiều: "Yêu? Ngươi yêu một nhân loại?"
"Tuổi thọ của nhân loại ngắn ngủi chỉ có vài chục năm, người cá chúng ta có thể sống mấy trăm năm, thậm chí là một ngàn năm, thế mà ngươi lại yêu đương với nhân loại?"
"Ngu xuẩn! Mau theo ta trở về!"
"Ta không về! Trừ phi ngươi giết ta!"
Hung ác nói một lời như vậy, khóe mắt lại chảy ra hai dòng nước mắt, hóa thành trân châu rơi xuống thùng gỗ.

"Ngươi đi đi, ta sẽ không trở về." Kiều chỉ lặp lại một câu như vậy.

Y chán ghét La Qua, chán ghét biển cả.

Cho dù ở trong thùng gỗ không lớn lắm lại chẳng thoải mái này, nhưng y có Chu.


Điều kiện hạn chế nhưng tâm y tự do.

La Qua bị thái độ dứt khoát của Kiều làm nghẹn không nói lên lời, vương tử người cá cao quý kiêu ngạo giờ phút này thoạt nhìn có chút chật vật.

Hắn không ngờ Kiều đã hận hắn như vậy, hận đến mức không muốn quay về biển.

Đáy lòng như bị đao cắt, đau đớn không nói nên lời.

Một lúc sau, La Qua nhìn Kiều, khẽ lắc đầu: "Ta khuyên người đừng cố chấp mãi không tỉnh ngộ nữa, cho ngươi vài ngày suy nghĩ, đến lúc đó nếu ngươi không trở về, ta ——"
Câu nói kế tiếp hắn không nói ra miệng, cũng không biết nói cái gì.

Kiều đã hận hắn như vậy rồi, hắn phải làm gì để y cam tâm tình nguyện trở về biển đây?
Chu đi vào nhà, chân vừa bước vào đã thấy sàn nhà ướt đẫm một mảng.

"Sao vậy Kiều?" Chu đặt đồ ăn lên bàn, hình như cảm xúc của tiểu nhân ngư không tốt lắm.

Lo lắng đi tới bên cạnh, Chu xoa mái tóc đen mềm của đối phương, hỏi: "Kiều? Xảy ra chuyện gì?"
Hắn rất nhanh phát hiện ra khóe mắt tiểu nhân ngư ửng đỏ, vừa nhìn đã biết y mới khóc.

Trong lòng Chu lộp bộp, tay nâng hai má Kiều lên, ngón cái hơi vuốt ve.

Kiều sụt sịt lắc đầu: "Ta không sao."
Ngừng một chút, tiểu nhân ngư lại hỏi: "Chu, huynh nói sẽ mãi mãi ở bên cạnh ta, là thật sao?"
Đôi mắt đen láy tràn đầy khẩn cầu cùng chờ mong, Chu nhìn thấy đau lòng cực kì.

"Ta tuy chẳng phải là quân tử gì nhưng lời đã nói ra tuyệt không đổi ý, trừ phi em chán ghét ta, nếu không ta sẽ không bao giờ rời xa em."
Kiều vùi đầu vào bả vai Chu, rầu rĩ nói: "Vậy huynh vĩnh viễn không được đi."

Chu bật cười thành tiếng, cam đoan sẽ không đi.

Hai người ôm nhau chốc lát, hương vị đồ ăn bay khắp phòng, Kiều đói bụng.

Tiểu nhân ngư rời nước không bao lâu, đuôi cá đã biến thành chân.

Chu chịu đựng dục vọng trong người, mặc đồ cho Kiều.

Lấy cho tiểu nhân ngư chén cơm xong liền đi ra ngoài giếng định dùng nước lạnh dập tắt lửa dục.

Chờ đến khi dục vọng đã tiêu tan thì phía sau đột nhiên bị người ôm lấy.

Đầu tiểu nhân ngư cọ vai thợ săn, ngượng ngùng nói: "Chu, chúng ta làm chuyện thân mật đi? Ta không muốn thấy huynh khó chịu."
Chân thành tha thiết, mang theo thỉnh cầu hấp dẫn.

Chu phát hiện bản thân mình không cách nào từ chối được.

Tiểu nhân ngư bị thợ săn ôm ngang người đi vào trong phòng, vừa đi vừa khàn giọng nói: "Kiều, em có thể cự tuyệt."
Kiều lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn Chu.

"Ta sẽ không hối hận."
Sau lưng chạm vào đệm chăn mềm mại, tiểu nhân ngư than nhẹ một tiếng, thanh âm kia tựa như chốt mở, rơi vào tai Chu làm hô hấp hắn nặng nề hơn, thân hình cao lớn rắn chắc phủ lên cơ thể tiểu nhân ngư..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện