- Mẹ, điều này vẫn còn quá sớm, còn vừa mới qua tuổi hai mươi hai mà thôi.
Hàn Đông có chút lo lắng, trong nhà sẽ không tìm mối hôn sự cho mình nhanh như vậy chứ? Tuy trong lòng đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng dù sao hắn cũng là người có xuất thân đại gia tộc, chuyện hôn nhân đại sự căn bản khó thể tự chủ được, nhưng bây giờ nếu có sắp xếp thì hình như cũng hơi sớm thì phải.
Dư Ngọc Trân nhanh chóng nở nụ cười nói:
- Ha ha ha, mẹ trêu chọc con mà thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều, an tâm công tác đi, ông nội khá kỳ vọng vào con.
Hàn Đông lúc này mới thở dài một hơi:
- Mẹ, mẹ đúng là dọa con hoảng sợ, vì con cũng không muốn kết hôn sớm như vậy.
- Con đúng là, có gì phải sợ, con kết hôn sớm thì mẹ cũng nhanh có cháu ẵm bồng.
Dư Ngọc Trân cười ha hả nói:
- Không nói nữa, mẹ sẽ gửi cho con thêm mười ngàn đồng, con chậm rãi sử dụng.
Hàn Đông cúp điện thoại mà ngồi suy tư một lát, ký ức lại hiện lên trong đầu, vì vậy mà ngây cả người, coi như tất cả đều cải biến. Hắn nhớ rõ kiếp trước mình cũng không phải thành thật ở huyện Phú Nghĩa như lúc này, khi đó hắn đi trên một con đường khác, cùng người ta mở một công ty giải trí, mỗi ngày đều đần độn, sống mơ màng, bên người đủ mọi loại phụ nữ với đầy hình thái sắc màu khác nhau. Đám phụ nữ khi đó ai cũng đẹp nhưng phần lớn vì cần hắn mà đến, mà hắn cũng mãi không thành gia thất. Hôm nay tất cả đều thay đổi, chính mình đi trên một con đường khác hoàn toàn, đầy chông gai.
Nhưng Hàn Đông tràn đầy niềm tin với chính mình, hắn tin mình sẽ vì gia tộc mà phát triển mạnh mẽ.
Đến tối Hàn Đông gọi Trần Dân Tuyển, Trương Trường Hà và Xa Tịnh Chương đến dùng cơm ở khách sạn Long Đằng. Sau khi trải qua sự kiện lần trươc, giống như khách sạn Long Đằng cũng không bị ảnh hưởng, vẫn chật ních khách, xe cộ đậu san sát.
Vào phòng thì Trương Trường Hà cười nói:
- Hàn Đông, lần này cậu gây ra động tĩnh rất lớn.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Thứ đó cũng nào có mấy liên hệ với tôi?
Trương Trường Hà cười hì hì nói:
- Tôi nghe nói bí thư Đinh trên thị ủy cũng khen ngợi cậu, nói những hình tượng cán bộ cơ sở một lòng công tác như cậu bây giờ đã là rất ít, nên bồi dưỡng nhiều hơn.
Xa Tịnh Chương cảm thán nói:
- Nếu so với Hàn Đông thì chúng ta thật sự khó thể nào tiếp tục phát triển được nữa.
Trần Dân Tuyển cũng là một người ổn định nhất trong nhóm, hắn cũng không nhịn được phải nói:
- Đúng vậy, xem ra Hàn Đông tiến bước chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Hàn Đông nhấc tay đầu hàng:
- Các vị lãnh đạo, các anh cũng đừng trêu chọc tôi, tôi chỉ theo chân các anh mà thôi.
Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, bốn người uống một vòng rượu, Trương Trường Hà đột nhiên nói:
- Những ngày nay trưởng phòng Liêu có hơi nóng nảy thì phải.
Xa Tịnh Chương cười ha hả nói:
- Đúng vậy, ai kêu con của hắn không chịu học cho tốt, chỉ biết chơi bời lêu lổng với đám côn đồ, tôi giữ lại mười lăm ngày cũng đã quá nhẹ rồi.
Hàn Đông chợt sững sờ:
- Có chuyện gì sao?
Xa Tịnh Chương giải thích:
- Là Liêu Hiểu Binh, cậu ấy là người đi cùng Tào Tiểu Mao, đồng thời cũng chính là người điện thoại thông báo cho Mã Minh Tông.
Hàn Đông hiểu chuyện gì xảy ra, không thể ngờ Liêu Hiểu Binh kia cũng liên lụy vào bên trong, chỉ sợ đối phương nhiệt tình như vậy có khi chỉ vì chưa muốn từ bỏ ý định với Yến Lâm, nhưng tên này thật sự không nên dây vào chuyện của mình. Hàn Đông nghĩ đến đây thì trong mắt lóe lên tinh quang.
Trương Trường Hà cười nói:
- Điều quan trọng là trưởng phòng Liêu muốn tiến thêm một bước, vì vậy nên chẳng thể làm gì được.
Ánh mắt Xa Tịnh Chương chợt sáng lên:
- Có tin tức gì sao?
Trương Trường Hà mỉm cười nói:
- Không có tin tức xác thực, nhưng nghe nói hệ thống tư pháp của huyện Phú Nghĩa sắp có động, dù sao thì sự kiện lần trước cũng không nhỏ, có lẽ bí thư Tưởng sẽ được đề bạt.
Mọi người chợt hiểu chuyện gì xảy ra, lần này cục công an xuất hiện vấn đề của Mã Minh Tông, tất nhiên Tưởng Đức Quân thân là bí thư ủy ban tư pháp vốn khó thể bỏ qua một bên. Hơn nữa người này còn là cục trưởng cục công an, vì vậy càng nên phụ trách vấn đề, vì thế tuyến trên đề bạt hay di chuyển Tưởng Đức Quân cũng là chuyện bình thường.
Hàn Đông chợt khẽ động, hắn cười nói với Xa Tịnh Chương:
- Cục trưởng Xa có lẽ nên đi báo cáo công tác cho lãnh đạo nhiều hơn một chút.
Nếu Tưởng Đức Quân bị điều động thì vị trí cục trưởng cục công an huyện sẽ bỏ trống, Xa Tịnh Chương thân là phó cục trưởng thường vụ, sẽ có cơ hội rất lớn để tiến thêm một bước. Vấn đề hiện tại chính là xem trong huyện sắp xếp thế nào, bí thư tư pháp và cục trưởng cục công an rất có thể sẽ được quyết định, hơn nữa sau khi Tưởng Đức Quân được điều động thì Hoàng Văn Vận sẽ mất đi một vị thường ủy, coi như xu thế sẽ chuyển biến xấu.
Xa Tịnh Chương cũng động tâm, đây là cơ hội tốt đối với hắn, dù quyền lực của vị trí phó cục trưởng thường vụ là không nhỏ, nhưng hắn dù sao cũng không được tự tại như lãnh đạo đứng đầu.
Khi thấy Xa Tịnh Chương nhìn về phía mình thì Trương Trường Hà cười nói:
- Sáng mai bí thư Hoàng cũng không có sắp xếp gì.
Xa Tịnh Chương nghe xong thì vui vẻ nâng ly nói:
- Trưởng khoa Trương, tôi mời anh một ly.
Sau đó mọi người cùng dùng cơm, lại vừa trò chuyện về nhiều vấn đề, Xa Tịnh Chương vì trong lòng có tâm sự nên uống vài ly đã choáng váng, vì vậy mọi người phải cùng nhau đến quan trà ngồi một lúc, sau khi Xa Tịnh Chương tỉnh hẳn mới ai về nhà nấy.
Sáng sớm hôm sau, lái xe Tiểu Vương của văn phòng thị trấn Triệu Hoa đến đón Hàn Đông, tuy Vũ Kiến đã rơi đài nhưng Hàn Đông vẫn không có hành động gì với Tiểu Vương. Dù Tiểu Vương thật sự run như cầy sấy nhưng Hàn Đông cũng không quá quan tâm, cũng không biết tiểu tử kia quá lo lắng, chỉ cảm thấy đối phương càng thêm cẩn thận mà thôi.
Buổi chiều Hàn Đông và Hầu Tây Bình cùng tham gia vào tọa đàm ở dưới thôn Bình Phong, tọa đàm cho Đặng Đạt Hòa chủ trì, lúc này chủ yếu mời các thôn dân trung niên đến tham gia tọa đàm. Rõ ràng trước đó Đặng Đạt Hòa đã làm tốt quá trình chuẩn bị, hắn đã giải thích hạng mục công khai công tác hành chính một lần, sau đó nói lãnh đạo thị trấn rất coi trọng chuyện này, hai vị lãnh đạo thị trấn sẽ cùng tham dự, hy vọng mọi người có thể nói thoải mái. Vì không có mặt cán bộ thôn, mọi người lại quen mặt Hàn Đông, vì vậy mà nhanh chóng ồn ào, Hàn Đông cũng nghi từng nội dung quan trọng vào trong vở.
Trên đường về Hầu Tây Bình nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Bí thư Hàn, từ lời đề nghị của các thôn dân cũng có thể thấy các vị cán bộ thôn bình thường công tác như thế nào, tôi thấy chuyện công khai công tác hành chính rất cần phải được thực hiện, như vậy sẽ giảm bớt nhiều chuyện.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Hy vọng có trợ giúp lớn, nếu muốn làm thì phải tăng cường giám sát, không thể chỉ là đi ngang sân khấu, nếu không trên có chính sách dưới có đối sách sẽ mất đi ý nghĩa.
Hàn Đông vừa mở ban công đã nghe thấy thấy chuông điện thoại vang lên không ngừng, hắn tranh thủ đi qua nghe máy.
Người điện thoại đến chính là trưởng phòng công thương Kim Tể Thế, người này dùng giọng chất vấn nói:
- Bí thư Tiểu Hàn phải không? Tôi là trưởng phòng Kim của phòng công thương, tổ khảo sát của tập đoàn Kỳ Vọng là thế nào? Sao còn chưa ra quyết định? Anh bàn bạc với bọn họ thế nào?