Lúc này Kiều San San chợt quay đầu lại, Hàn Đông cảm thấy ngây người, vẻ mặt chợt phát sốt, chẳng lẽ nàng cảm thấy? Nhưng khá tốt, Kiều San San chỉ xoay người rồi khẽ nở nụ cười rồi gật đầu, sau đó lại đưa ánh mắt đi.

Hàn Đông thở dài một hơi, trong lòng có chút nghi hoặc, chính mình bị làm sao vậy?

Sau hội nghị thì nhân viên công tác của đài truyền hình sẽ làm một bài phỏng vấn ngắn về Hàn Đông, nói rằng sẽ cần dùng đến khi giới thiệu những tụ điểm ven sông của thị trấn Triệu Hoa.

Hàn Đông thoáng mỉm cười nhìn Kiều San San, điều này có lẽ nhờ nàng mới tốt như vậy, xem như giúp mình làm quảng cáo. Nhưng bây giờ hắn thật sự còn chưa thể nổi tiếng như thế, hắn cần an phận, đồng thời thanh danh của hắn cũng đã khá lớn, từ trung ương đến tỉnh, cho đến thành phố Vinh Châu, huyện Phú Nghĩa, đều có rất nhiều người biết rõ tên hắn, cũng không cần quan tâm một bài phỏng vấn nhỏ của đài truyền hình huyện, vì thế hắn quyết định đưa cơ hội này cho Hầu Tây Bình.

- Mọi người phỏng vấn chủ tịch đi, chuyện này chủ yếu do anh ấy phụ trách.

Hầu Tây Bình vừa nghe thấy như vậy thì nhanh chóng nói:

- Bí thư Hàn, hạng mục phát triển tụ điểm ven sông là công lao của anh, tôi cũng không thể cướp đi.

Tuy Hầu Tây Bình cũng rất muốn lộ mặt trên tivi, nhưng hạng mục này thật sự không liên quan gì đến hắn, khi đó hắn còn đang là phó bí thư thị trấn Bản Kiều.

Hàn Đông lại lên tiếng:

- Chủ tịch Hầu cũng đừng chối từ, anh là chủ tịch thị trấn, do anh ra mặt là tốt nhất, đến lúc đó cũng thuận tiện nhắc đến chuyện đập nước Mao Kiều.

Kiều San San nũng nịu nói:

- Được rồi, các anh cũng đừng chối từ nữa, vậy thì nghe theo Hàn Đông, phỏng vấn chủ tịch Hầu.

Hầu Tây Bình nghe xong lời của Kiều San San thì nhìn Hàn Đông, sau đó lại nói:

- Vậy thì được, tôi coi như hưởng vầng hào quang của bí thư Hàn.

Sau đó Hầu Tây Bình đưa theo vài nhân viên đài truyền hình đến phòng làm việc của mình.

Hàn Đông đối mặt với Kiều San San, hắn nói:

- Thế nào, cục trưởng Kiều, đến phòng làm việc của tôi ngồi một lát nhé?

Kiều San San gật đầu khoát tay nói:

- Đi trước dẫn đường.

Hàn Đông cười cười, hắn đi phía trước dẫn đường, sau khi tiến vào phòng làm việc thì hỏi:

- Cô uống nước trà hay nước lọc?

Kiều San San đưa mắt đánh giá khắp phòng:

- Tôi không khát, cái gì cũng không cần, xem ra phòng làm việc của anh khá đơn sơ.

Hàn Đông cười nói:

- Phòng làm việc chỉ là phòng làm việc mà thôi, còn muốn sắp xếp thế nào nữa? Kiều đại mỹ nữ, cũng không ngờ lại từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga.

Lúc chỉ còn hai người thì Hàn Đông tùy tiện hơn một chút, cuối cùng cũng nói ra những lời chôn trong ngực.

- Ha ha ha...

Kiều San San đắc ý nở nụ cười:

- Thế nào? Không ngờ sao? Người ta chính là đại mỹ nữ, tôi thấy anh trước đó thiếu chút nữa thì choáng váng rồi.

Hàn Đông nghe giọng cười trong trẻo và nụ cười sáng lạn của nàng mà cảm thấy đâu mới là cô gái bạn học trong ký ức của mình. Lúc này hắn ngồi xuống nói:

- Kiều San San, cô hình như không phải là người Vinh Châu, sao lại chạy đến một địa phương như huyện Phú Nghĩa này?

- Tôi chính là một viên gạch cách mạng, tổ chức đặt đâu thì phải chạy xuống đấy thôi.

Kiều San San vểnh miệng lên, nàng ngồi xuống trước mặt Hàn Đông, đặt túi lên hai chân, dùng cặp mắt đẹp nhìn Hàn Đông:

- Cũng không ngờ anh dám viết ra những bài văn như vậy, cái này cũng không giống với phong cách an phận làm người của anh gần đây.

Hàn Đông cười hì hì nói:

- Không có biện pháp, khi đó tôi muốn thay đổi hiện trạng, cũng chỉ còn con đường kia mà thôi, vì vậy mới đánh bạo viết ra, không thể ngờ lại đúng.

- Anh rất may mắn.

Kiều San San cảm thán nói:

- Mới tốt nghiệp vài năm mà anh đã là lãnh đạo cấp chính khoa, tôi đây khổ sở vài năm mà chỉ miễn cưỡng là phó khoa mà thôi. Đúng rồi, không phải anh được giữ lại làm giảng viên sao? Thế nào lại xuống chỗ này? Thủ đô là một địa phương tốt như vậy, anh không muốn phát triển ở đó sao?

Hàn Đông nói:

- Đúng là không có biện pháp, người trong nhà cảm thấy làm quan mới tốt, vì vậy mới ném tôi xuống đây.

- Thật là đáng tiếc, nếu là tôi thì sẽ ở lại trường học, nơi đấy mới an nhàn.

Giọng điệu của Kiều San San có chút tiếc hận, những cô gái tất nhiên sẽ thích những công tác nhàn nhã, hơn nữa trường học sẽ đơn thuần hơn ngoài xã hội rất nhiều, làm cho người ta cảm thấy giá trị mình nâng lên, thích hợp với các cô gái. Nhưng khi đó cơ hội giữ lại trường là không nhiều, hơn nữa vì người nhà đang ở Tây Xuyên, vì vậy Kiều San San dựa theo yêu cầu của cha, trở về thành phố Thục Đô tiến vào làm ở đài truyền hình tỉnh, lần này lại cha được điều đến thành phố Vinh Châu, nàng cũng đi theo, thuận tiện tăng lên nửa cấp.

Hàn Đông cảm thán nói:

- Thật ra dạy học cũng rất buồn tẻ.

Kiều San San bĩu môi nói:

- Anh đúng là ở trong phúc không biết hưởng, rất nhiều người muốn mà không được đấy. Đúng rồi, sau khi tốt nghiệp thì anh còn liên lạc với bạn học cũ không?

Hàn Đông lắc đầu nói:

- Cũng không liên lạc, tất cả mọi người đường ai nấy đi, ai cũng bận rộn, nào gặp được ai?

- Cũng đúng, mọi người ở khắp bắc nam, đều bận việc của mình, anh lại là người quá ẩn giấu, có lẽ cũng không ai nhớ mà liên lạc với anh.

Kiều San San khẽ chơi đùa với lọn tóc rũ xuống ngực, nàng nói:

- Đúng rồi, nghe nói Trương Quang Hoa đã kết hôn, thậm chí còn có con rồi.

Hai người Hàn Đông và Kiều San San nhiều năm không gặp, ngoài lúc bắt đầu có chút lạnh nhạt, bây giờ đã tìm lại được cảm giác quen thuộc, trò chuyện về người quen, việc quen, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười hiểu ý.

Hàn Đông phát hiện Kiều San San ngoài trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều thì cá tính vẫn như vậy, vẫn nhiệt tình, sáng lạn, tươi trẻ, cởi mở hệt như trước kia. Tất nhiên bây giờ được xã hội tẩy lễ thì nàng đã trưởng thành quyến rũ hơn, có thêm vài phần hương vị phụ nữ.

Hai người trò chuyện rất vui vẻ, khi Đặng Đạt Hòa đến nói cho bọn họ biết sắp đi đến tụ điểm ven sông, Hàn Đông nhìn đồng hồ, vô tình đã qua hơn một giờ, xem ra vừa rồi mình và Kiều San San đã chuyện trò quá đầu nhập. Có lẽ Hầu Tây Bình bên kia đã chuẩn bị tốt, thật sự không thể chờ được nữa mới để cho Đặng Đạt Hòa đến gọi.

Hàn Đông có chút cảm khái, đã lâu rồi không thoải mái và vui vẻ như thế, hắn đứng lên cười nói:

- Không thể ngờ thời gian trôi qua nhanh như thế, mới đó đã sắp đến giờ cơm, chúng ta đến bờ sông, để cho cô nếm thử món cá sông, đảm bảo ăn một lần sẽ nhớ.

Kiều San San chớp cặp lông mi dài, trong ấn tượng của Hàn Đông thì cặp lông mi của nàng cũng không được đẹp như thế, nàng cười nói:

- Vậy anh nên chú ý, nếu tôi ăn mà thèm, sau này anh sẽ phụ trách việc cung ứng cá sông.

Hàn Đông phất tay cười nói:

- Yên tâm, chỉ cần cô muốn ăn, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể cung cấp cá sông chính tông của thị trấn Triệu Hoa, nếu cô muốn ăn, tôi cũng có thể tiếp đãi bất cứ lúc nào.

- Như vậy mới tốt.

Kiều San San vui vẻ nói.

Sau đó đoàn người đến quán Cửa Sông của Vương Bân Hiền, đầu tiên là ghi hình, sau đó bắt đầu bữa cơm trưa. Kiều San San ăn rất vui vẻ, món cá sông quả nhiên rất ngon.

- Bí thư Hàn, nghe nói các anh đang áp đụng công tác công khai hành chính, có thể giới thiệu một chút được không?

Lúc ăn cơm, phóng viên của đài truyền hình chợt mở miệng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện