- Rất tốt, đồng chí Hàn Đông làm rất tốt, công tác công khai hành chính cự kỳ có tính tiên phong.
Khi bắt tay Hàn Đông, bí thư Đinh Vi Dân lại lên tiếng khen ngợi.
Hàn Đông nói:
- Tất cả đều là thử nghiệm dưới sự lãnh đạo chính xác của huyện ủy.
Hoàng Văn Vận ở bên cạnh nghe thấy vậy thì nở nụ cười, người ở phía sau cũng lục tục đi xuống, Đinh Vi Dân nói:
- Vào phòng họp.
- Mời bí thư Đinh.
Hàn Đông hơi nghiêng người đi phía trước dẫn đường, đám người liên quan đều lục tục đi theo vào phòng họp. Sau đó Hoàng Văn Vận giới thiệu tất cả các vị lãnh đạo đến khảo sát, lại nói:
- Lúc này xin mời bí thư Đinh phát biểu vài lời.
Mọi người đều vỗ tay, Đinh Vi Dân khoát tay nói:
- Trước hết mời điện thoại Hàn Đông phát biểu, chủ yếu nói về hạng mục công tác công khai hành chính.
- Vâng!
Hàn Đông chủ động đứng lên, hắn tiến hành báo cáo công tác công khai hành chính của thị trấn Triệu Hoa.
Khi bắt đầu báo cáo thì Hàn Đông nói từ công tác chuẩn bị ở thôn Bình Phong, coi đó như là giai đoạn mở đầu, vì thế mà thời gian để báo cáo lại dài hơn.
Đinh Vi Dân lắng nghe rất chăm chú, cây bút trong tay chốc chốc lại hý hoáy, cũng không biết đang viết xuống những thứ gì. Đến khi Hàn Đông báo cáo xong thì Đinh Vi Dân lại đưa ra không ít nghi vấn, Hàn Đông đều trả lời rõ ràng, thái độ không kiêu ngạo không xu nịnh, nho nhã lễ độ.
Thường ủy thị ủy, thư ký trưởng Hồng Tiến Phong ngồi ở bên tay trái của Đinh Vi Dân dùng ánh mắt đánh giá Hàn Đông, hắn đã được nghe về cái tên của người này, hôm nay mới được gặp mặt. Hắn rất kinh ngạc về mức độ trẻ tuổi của đối phương, tiểu tử kia nhìn giống như một sinh viên vừa tốt nghiệp nhưng ngôn ngữ hành vi lại cực kỳ ổn định, bình tĩnh, đứng trước mặt bí thư thị ủy cũng không tỏ ra căng thẳng.
- Người này không đơn giản.
Hồng Tiến Phong thầm đưa ra một kết luận như vậy.
Đinh Vi Dân hỏi xong tất cả vấn đề thì trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, hắn nhìn chung quanh một vòng rồi nói:
- Thật sự là khó có được, công tác của thị trấn Triệu Hoa thật sự làm tôi sinh ra cảm giác rất mới.
Hàn Đông nghe lời thừa nhận của Đinh Vi Dân mà chỉ nở nụ cười, không có biểu hiện quá kích động. Ngược lại thì Hầu Tây Bình ở bên cạnh tuy ngày thường có biểu hiện tùy tiện nhưng lúc này lại ngồi yên không có biểu hiện gì, hai tay đặt dưới bàn, hai bàn tay xiết chặt.
Đinh Vi Dân nói liên tục không ngừng trong thời gian mười phút, hắn tán dương cao độ về công tác thí điểm công khai hành chính ở thị trấn Triệu Hoa, đồng thời yêu cầu huyện Phú Nghĩa phải lấy kết quả ở Triệu Hoa làm cơ sở, suy xét mở rộng ra toàn huyện, coi như tích lũy kinh nghiệm cho công tác này.
Đồng thời Đinh Vi Dân còn yêu cầu phải liên tục bồi dưỡng cán bộ trẻ, gia tăng trọng trách cho cán bộ trẻ tuổi, dám trọng dụng cán bộ trẻ.
- Trọng dụng cán bộ trẻ sao?
Ánh mắt Phương Trung chuyển lên người Hàn Đông, bây giờ hắn coi như đã hiểu ý đồ của Hoàng Văn Vận, đối phương cố ý trì hoãn hội nghị hội đồng nhân dân, chỉ sợ là muốn có đầy đủ thời gian để Hàn Đông kia phát triển. Nhưng đối phương còn trẻ như vậy mà đã là phó chủ tịch huyện, đừng nói là ở Vinh Châu này chưa có ai, dù là toàn tỉnh Tây Xuyên cũng không thể tìm thấy. Hoàng Văn Vận muốn đóng một cây đinh vào trong khối chính quyền huyện sao?
Sau đó thường ủy thị ủy, thư ký trưởng thị ủy Hồng Tiến Phong cũng phát biểu, đưa ra vài yêu cầu cụ thể theo chỉ thị của bí thư Đinh Vi Dân.
- Thưa bí thư Đinh, thưa thư ký trưởng Hồng!
Sau đó Hoàng Văn Vận cũng đại biểu cho huyện ủy huyện Phú Nghĩa phát biểu vài lời, hắn tỏ vẻ nhất định sẽ làm theo chỉ thị của bí thư Đinh, sẽ nắm bắt lấy kỳ ngộ và toàn lực ứng phó thúc đẩy tât cả công tác của huyện Phú Nghĩa liên tục đi về phía trước dưới sự lãnh đạo của thị ủy.
Sau khi tọa đàm thì Đinh Vi Dân tiến hành kiểm tra công tác công khai hành chính của đảng ủy chính quyền thị trấn, sau đó đến thăm viếng các tụ điểm ven sông của Triệu Hoa. Lúc này ở những tụ điểm giải trí có không ít khách hàng, khi thấy nhiều người túm tụm đi đến, lại thấy xe của đài truyền hình đứng ven đường, ai cũng suy đoán có lãnh đạo xuống thị sat. Ngay sau đó có người nhận ra Đinh Vi Dân, vì vậy mà vừa căng thẳng vừa hưng phấn đứng xem.
Hàn Đông nhìn đồng hồ và thấy đã là mười hai giờ, hắn nói vài câu với Hầu Tây Bình, sau đó đi đến bên cạnh Hoàng Văn Vận khẽ nói:
- Bí thư Hoàng, anh xem dùng cơm trưa...
Hoàng Văn Vận nhìn thoáng qua Hồng Tiến Phong đang trao đổi với Đinh Vi Dân, hắn nói;
- À, cậu chờ tôi hỏi cái đã.
Hoàng Văn Vận đi đến bên cạnh Đinh Vi Dân, lại tìm thời điểm thích hợp chen lời:
- Bí thư Đinh, anh xem thời gian cũng không còn sớm, có phải nên giải quyết vấn đề no bụng trước không?
Đinh Vi Dân cười ha hả nói:
- À, đó là vấn đề lớn, tôi đã đến thị trấn Triệu Hoa, chúng ta sẽ nhấm nháp món cá ở đây.
Khi thấy Hoàng Văn Vận gật đầu thì Hàn Đông đi qua nói:
- Bí thư Đinh, thư ký trưởng Hồng, nơi đây nấu món cá có hương vị tốt nhất, nhưng lại hơi đông người.
Đinh Vi Dân cười nói:
- Nhiều người cũng tốt, như vậy sẽ náo nhiệt hơn.
Hầu Tây Bình đi đến nói:
- Các vị lãnh đạo, chỗ này còn có hai phòng, vừa rồi tôi đã nói với chủ quán, anh ấy đang chuẩn bị.
Đinh Vi Dân gật đầu mỉm cười nói:
- Được, vất vả cho Tiểu Hầu.
- Không có gì, đây là việc tôi phải làm.
Hầu Tây Bình liên tục nói, trong lòng rất kích động.
Trước đó Hàn Đông đã từng thông báo cho Vương Bân Hiền chuẩn bị sẵn, bất cứ khi nào cũng phải có hai phòng. Khi mọi người vào phòng, Đinh Vi Dân cố ý gọi Hàn Đông cùng vào bàn với các lãnh đạo, điều này làm cho Hầu Tây Bình cực kỳ hâm mộ.
Bầu không khí dùng cơm rất tươi vui, chủ yếu là trò chuyện về vấn đề phong thổ và nhân văn, Hàn Đông ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại trả lời vài câu hỏi của Đinh Vi Dân hoặc các lãnh đạo khác.
Sau khi cơm nước xong, Đinh Vi Dân nghỉ ngơi một chút rồi rời khỏi thị trấn Triệu Hoa. Trước khi đi bí thư Đinh bắt tay Hàn Đông nói:
- Đồng chí Hàn Đông làm rất tốt, hy vọng sau này cậu tiếp tục bảo trì tinh thần công tác như vậy.
Hầu Tây Bình nhìn đoàn xe chậm rãi chạy đi xa mà thở phào nhẹ nhõm:
- Cuối cùng cũng xong.
Hàn Đông cười nói:
- Thế nào? Anh Hầu cảm thấy áp lực quá lớn sao?
- Sao không có áp lực? Đó đều là lãnh đạo thị ủy.
Hầu Tây Bình cười khổ nói:
- Ngược lại với bí thư Hàn, anh có vẻ không chút căng thẳng, tôi thật sự rất bội phục.
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Anh Hầu, tôi cho anh một bí quyết, lần sau nếu đối mặt với lãnh đạo thị ủy thì anh cứ coi bọn họ như người thường, đừng nghĩ đến chức quan của bọn họ là được.
Hầu Tây Bình lắc đầu nói:
- Sao có thể không nghĩ đến? Tôi nào có thể sánh với bí thư Hàn được? Tôi thấy bí thư Đinh hôm nay rất vui vẻ, lúc họp mặt thì còn nói về vấn đề cán bộ trẻ, có lẽ bí thư Hàn cũng sắp được điều động đến nơi rồi.
Hàn Đông khẽ giật mình, Hầu Tây Bình này khá nhạy cảm, hắn cười nói:
- Tôi cũng rất muốn thăng chức, nhưng vấn đề là lãnh đạo có muốn đề bạt hay không?
Hầu Tây Bình nghiêm mặt nói:
- Bí thư Hàn, tôi có dự cảm, không bao lâu nữa anh sẽ thăng chức, đến lúc đó cũng đừng quên tôi đấy nhé?
- Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ không quên anh.
Hàn Đông cười nói.
- Ha ha, tôi đây có thể ghi khắc trong lòng. Bí thư Hàn, bây giờ lãnh đạo thị ủy đã quay về, đến tối chúng ta có mở tiệc chúc mừng được chưa?
Buổi tối khi liên hoan thì ánh mắt mọi người nhìn Hàn Đông có thêm vài phần tôn kính, vì bí thư Hàn không những được bí thư huyện ủy coi trọng, còn được bí thư thị ủy khen ngợi vài lần trước mặt mọi người, như vậy tương lai phát triển sẽ thế nào? Hơn nữa Hàn Đông còn quá trẻ, đừng nói là lãnh đạo huyện ủy, dù là lãnh đạo cấp thành phố thì tương lai cũng không dừng lại.
Sau khi uống một vòng rượu, Hàn Đông công bố chuyện phóng viên nhật báo kinh tế Trung Quốc sẽ đến phỏng vấn về công tác công khai hành chính, mọi người nghe vậy thì đều kích động. Nhật báo kinh tế Trung Quốc chính là báo lớn trong nước, nếu được như vậy thì thanh danh của thị trấn Triệu Hoa sẽ phát triển rất tốt.
Hầu Tây Bình hưng phấn nâng ly nói:
- Bí thư Hàn, tôi kính anh một ly, anh gọi đến cả phóng viên của nhật báo kinh tế Trung Quốc, Triệu Hoa bây giờ không muốn nổi tiếng cũng khó.
- Đúng vậy, chúng ta nên kính bí thư Hàn...
Mọi người đều phụ họa nói, ánh mắt nhìn Hàn Đông lại có thêm vài phần kính sợ. Vị lãnh đạo là sinh viên đại học thủ đô xuống này quả nhiên có quan hệ, khó trách lần trước có ba bài viết trên nhật báo Trung Quốc.
Hàn Đông cười nói:
- Được rồi, chúng ta cùng nhau cạn chén, các anh cũng biết tửu lượng của tôi rồi đấy, nếu như tất cả các anh cùng mời, tối nay tôi chỉ có thể bò về mà thôi.
Mọi người cười ha hả, cũng không ai miễn cưỡng, tất cả đều nâng ly cụng với Hàn Đông.
Nhưng có người vui sẽ có kẻ sầu, trong đám người thì Chu Ngọc Vinh là kẻ cảm thấy trong lòng ngột ngạt, khi thấy đám người Hàn Đông hăng hái thì hắn thật sự tràn đầy lo lắng cho tương lai của mình. Lần trước sau khi đến ủy ban kỷ luật huyện ủy, hắn đã đặc biệt tìm bí thư Phùng Chấn Hoa, biết được mình không bao lâu nữa sẽ rời khỏi thị trấn Triệu Hoa, còn đi đến nơi nào thì chưa có quyết định. Bí thư Phùng đã đồng ý sẽ tranh thủ cho hắn, nhưng bây giờ tất cả vẫn chưa thấy gì.
Bây giờ thấy đám người cực kỳ vui vẻ mà Chu Ngọc Vinh giống như được thưởng thức một loại quả có đủ năm hương vị ngọt bùi cay đắng mặn, sớm biết như vậy thì trước kia cứng nhắc làm gì?
Một buổi sáng cuối tuần, Hàn Đông để cho lái xe Tiểu Vương đưa mình về huyện Phú Nghĩa.
Căn cứ vào lời nói của Kiều San San, mười giờ sáng hôm nay Cao Tiểu Yến và đồng sự sẽ bắt máy bay đến Thục Đô, có lẽ đến huyện Phú Nghĩa cũng là ba giờ chiều. Hàn Đông sớm quay về cũng vì ngày hôm qua hắn đã báo cáo chuyện này cho Hoàng Văn Vận, mà Hoàng Văn Vận cũng yêu cầu hắn về sớm một chút để cùng phòng tuyên truyền tiếp đãi Cao Tiểu Yến, nói rằng muốn lợi dụng cơ hội này để tuyên truyền về huyện Phú Nghĩa.
Hàn Đông cũng hiểu về những điều này, Phú Nghĩa là một huyện tụt hậu, thật sự không có mấy cơ hội lộ diện trong nước. Lần này vất vả lắm mới có cơ hội tốt, vì vậy mà Hoàng Văn Vận rất coi trọng, chuẩn bị cho trưởng phòng tuyên truyền Vương Hòa Bình đi theo toàn bộ hành trình, nhất định phải làm cho các vị phóng viên nhật báo kinh tế Trung Quốc được thỏa mãn mà đưa tin thật hay về huyện Phú Nghĩa. Đồng thời Hoàng Văn Vận cũng muốn Hàn Đông lợi dụng quan hệ bạn học để làm công tác tư tưởng với đối phương.
Chiếc xe jeep chạy vào huyện ủy, Hàn Đông phục hồi tinh thần lại, hắn không khỏi cười khổ một cái, mình thậm chí còn quên cả bộ dạng của Cao Tiểu Yến, nếu không phải Kiều San San nói thì mình thật sự không nhớ tên của đối phương, đến lúc đó không biết phải làm sao cho tốt đây?