Tất nhiên Hàn Đông cũng không phải xúc động nhất thời, nếu muốn phản kích thì cũng phải chờ cơ hội.
Sau khi cơm nước xong, vài người đàn ông cũng không đi hát, trên đường về Xa Tịnh Chương vỗ vai Hàn Đông nói:
- Hàn Đông, tôi giúp đỡ cậu.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, lại gật đầu, dù Xa Tịnh Chương công tác ở cục công an cũng không phải là lãnh đạo cao nhất, nhưng ngoài cục trưởng Phan Tuyền Sơn thì một phó cục trưởng thường vụ như hắn cực kỳ có quyền lực, đồng thời ảnh hưởng ở trong tầng lớp trung tầng trong cục công an là khá cao, có sự giúp đỡ của đối phương thì sau này làm việc gì cũng thuận lợi hơn.
Hôm sau là ngày chủ nhật, Hàn Đông ngủ đến mười giờ mới thức dậy, hắn rửa mặt xong, đang định đi xuống lầu thì điện thoại vang lên, hắn tiếp máy, thì ra là bố hắn điện thoại đến.
- Ông cụ có lời muốn nói với con.
Hàn Chính nói, Hàn Đông chợt sững sờ, ngay sau đó đã nghe thấy âm thanh của ông nội:
- Tiểu Đông.
- Ông nội.
Hàn Đông rất ngạc nhiên, không biết ông nội tìm mình làm gì, không có chuyện gì lớn thì ông sẽ chẳng ra mặt, phần lớn thời gian chỉ chăm sóc hoa cỏ, ngẫu nhiên thì họp mặt bạn bè cũ mà thôi.
Dù là chí thân nhưng Hàn Đông đứng trước mặt ông cụ vẫn cảm nhận được áp lực rất lớn, những nhà cách mạng thế hệ trước thường có một khí phách như vậy, làm cho người ta cảm thấy mình bị đè nén.
Ông nội của Hàn Đông cũng không nói gì khác, chỉ hỏi thăm cuộc sống và tình huống công tác của hắn, sau đó khuyến khích tiếp tục cố gắng.
- Cứ như vậy đi.
Ông cụ nói xong thì cúp điện thoại.
Hàn Đông sững sờ một lúc lâu, cú điện thoại này quá đột ngột, ông nội có ý gì?
Rõ ràng đến cấp bậc của ông nội Hàn Đông, với độ tuổi đó thì sẽ không phải buồn chán mà điện thoại đến nói chuyện nhà.
Hàn Đông rất muốn điện thoại về hỏi cha về ý nghĩ của ông, nhưng hắn vẫn nhịn được, trước tiên cứ suy xét lại rồi nói sau.
Hàn Đông đặt điện thoại xuống, tắt tivi, lẳng lặng ngồi trong phòng khách.
Dần dần Hàn Đông bình tĩnh lại, hắn đã hiểu ý của ông nội.
Đúng vậy, ông nội tuy không nói gì trong điện thoại nhưng rõ ràng vẫn có chú ý và quan tâm đến Hàn Đông.
Có lẽ đó là một biểu hiện thỏa mãn hay khích lệ của ông nội.
- Mình cũng không để cho mọi người thất vọng.
Khóe miệng Hàn Đông lộ ra nụ cười.
Đầu tuần, Hàn Đông bắt đầu công tác với tinh thần no đủ.
Nếu so sánh với khoảng thời gian trước thì công tác ở thị trấn Triệu Hoa thật sự dễ thở hơn rất nhiều.
Công tác công khai hành chính đã triển khai sắp thị trấn; nhà máy rượu An Khê đang được đẩy mạnh xây dựng; đập nước Mao Kiều cũng đã được đấu thầu ra ngoài, mang đến một nguồn thu khá lớn cho chính quyền thị trấn; các tụ điểm kinh doanh ở bên bờ sông Đà Giang cũng ngày càng tốt, mang đến một lưu lượng khách vừa phải cho thị trấn Triệu Hoa.
Hàn Đông ngồi trong phòng làm việc, hắn tổng kết lại những công tác trong thời gian qua, cũng thấy khá hài lòng với mình.
- Bí thư Hàn, tôi đến báo cáo công tác với anh.
Chu Ngọc Vinh cung kính nói.
- Ngồi đi, bí thư Chu.
Hàn Đông gật đầu, người này sao lại đổi tính, chẳng lẽ nghe được tin đồn gì?
Chu Ngọc Vinh nghiêm trang báo cáo công tác trong khoảng thời gian vừa qua, sau đó thỉnh Hàn Đông cho ra chỉ thị.
Hàn Đông đã sắp xếp Chu Ngọc Vinh vào hàng ngũ không thể tin, vì vậy dù đối phương muốn làm gì thì hắn cũng sẽ không dám buông lỏng, hắn dùng giọng không mặn không nhạt nói vài câu rồi đuổi đối phương đi.
Đến chiều, Hàn Đông đang xem văn kiện thì điện thoại vang lên, hắn nghe máy, thì ra là trưởng phòng tổ chức Tôn Nghĩa Phương gọi đến.
- Hàn Đông à, tôi là Tôn Nghĩa Phương, mười giờ sáng mai cậu đến phòng tổ chức một chuyến.
- Vân, trưởng phòng Tôn.
Đoạn đối thoại rất ngắn gọn, Hàn Đông không biết ngày mai đến phòng tổ chức làm gì, hắn suy xét một lát, sau đó cầm điện thoại gọi đến phòng làm việc của Trần Dân Tuyển, hắn cười nói:
- Trưởng phòng Trần, anh đang bận à?
Trần Dân Tuyển nói bằng giọng tràn đầy vui vẻ:
- Ha ha, Hàn Đông, đã nhận được thông báo rồi sao?
- Đúng vậy, ngày mai đến phòng tổ chức, cũng không biết có chuyện gì?
- Ha ha, tất nhiên là có chuyện tốt, ngày mai phó phòng Ngô của phòng tổ chức thị ủy sẽ xuống, chúc mừng cậu.
Hàn Đông cảm thấy khó hiểu, phòng tổ chức thị ủy đi xuống, chẳng lẽ muốn khảo sát mình? Nhưng bây giờ mình chỉ là cấp chính khoa, hình như còn chưa đến lượt phòng tổ chức thị ủy phải quan tâm.
Nhưng nghe giọng điệu của Trần Dân Tuyển thì chính mình hình như sắp được đề bạt thì phải? Cũng không biết đi nhận chức ở đâu. Huyện Phú Nghĩa vừa mới mở hội nghị hội đồng nhân dân, nếu chính mình được đề bạt lên cấp phó ban, như vậy phải đi chỗ nào?
Khi Hàn Đông còn đang suy tư thì Trương Trường Hà đã điện thoại đến, nói hai giờ chiều mai Hàn Đông đến gặp bí thư Hoàng.
- Trưởng khoa Trương, rốt cuộc có chuyện gì?
Hàn Đông hỏi, có lẽ chuyện lần này có liên quan đến việc phòng tổ chức thị ủy xuống khảo sát.
- Chuyện tốt, ngày mai trở về cậu sẽ biết.
Trương Trường Hà nói mà có chút hưng phấn:
- Đến tối nhớ cùng nhau dùng cơm nhé?
- Được rồi.
Mặc kệ là chuyện gì, ngày mai sẽ công bố, dù sao cũng là chuyện tốt.
Hàn Đông biết rõ, nếu mình được đề bạt lên cấp phó ban, như vậy sẽ phải rời khỏi thị trấn Triệu Hoa, nghe giọng điệu hưng phấn của Trương Trường Hà, có lẽ chuyện Trương Trường Hà xuống thị trấn Triệu Hoa đã được chứng thực rồi thì phải.
"Mình sẽ đi nơi nào? Chẳng lẽ lên thành phố?"
Mới xuống công tác được vài tháng đã là chủ tịch thị trấn, vài tháng sau lại từ vị trí thay mặt chủ tịch thị trấn tiến lên chiếc ghế bí thư, bây giờ phải rời nơi đây đến cương vị mới, thời gian xem ra trôi qua cũng khá nhanh.
Hàn Đông gọi điện thoại, Đặng Đạt Hòa nhanh chóng đi đến, hắn cung kính nói:
- Bí thư Hàn, anh tìm tôi sao?
- Ngồi đi.
Hàn Đông khẽ gật đầu:
- Trong khoảng thời gian này rất bận rộn, anh cảm thấy thế nào?
Đặng Đạt Hòa ngây người:
- Rất tốt, đi theo bí thư Hàn, dù có bận rộn cũng không có phiền hà.
- Ha ha.
Hàn Đông nở nụ cười, Đặng Đạt Hòa là người dựa vào mình sớm nhất khi đến công tác ở thị trấn Triệu Hoa, hơn nữa còn là người có thể làm việc. Sau khi Đặng Đạt Hòa lên làm chủ nhiệm văn phòng thị trấn, tất cả các hạng mục công tác đều được quản lý ngay ngắn rõ ràng, đặc biệt là phương diện công tác công khai hành chính, là người bỏ ra nhiều sức lực nhất.
- À, anh đã làm chủ nhiệm văn phòng thị trấn một thời gian khá dài, tôi cảm thấy các phương diện công tác đều không tệ, hy vọng sau này anh tiếp tục phát huy.
- Bí thư Hàn cứ yên tâm, tôi sẽ toàn lực làm tốt công tác.
Đặng Đạt Hòa nghiêm túc nói, nhưng trong lòng hắn rất nghi hoặc, bí thư Hàn muốn gì? Chẳng lẽ giúp mình lên làm ủy viên đảng ủy sao?
Hàn Đông cũng không nói rõ điều gì, hắn trò chuyện với Đặng Đạt Hòa trong chốc lát, sau đó khoát tay nói:
- Cứ như vậy đi, anh cứ quay về công tác, buổi chiều tôi phải về huyện Phú Nghĩa, ngày mai có lẽ cũng không về.
- Vâng, tôi sẽ căn dặn Tiểu Vương.
Đặng Đạt Hòa nói, trong bụng đầy nghi hoặc.
Khóe miệng Hàn Đông lộ ra nụ cười, chính mình chỉ tạm thời nghĩ cách giúp Đặng Đạt Hòa giải quyết vấn đề cấp phó khoa, còn sau này phát triển như thế nào thì phải xem vào vận mệnh của đối phương.
Năm giờ chiều, Hàn Đông đã về huyện Phú Nghĩa, đi công tác ở cơ sở thì trừ khi mình là người địa phương, có chuyện xảy ra phải về huyện, ngày hôm sau sẽ thuận tiện hơn. Đến cổng cục lương thực, Hàn Đông trực tiếp đến dùn cơm tối ở quán của dì Vương.
- Hàn Đông, cháu vừa xuống thị trấn sáng nay, sao bây giờ đã quay lại rồi?
Dì Vương mỉm cười hỏi.
Hàn Đông nói:
- Trong huyện nhắn cháu về có việc.
- Đi công tác ở khối chính quyền quả nhiên là thanh nhàn.
Dì Vương cảm thán nói.
Hàn Đông mỗi lần đều ăn hai món, dì Vương cũng không cần hỏi, trực tiếp chuẩn bị, nhanh chóng xào nấu để Hàn Đông dùng bữa.
- Ủa, Hàn Đông, sao anh đã quay lại rồi?
Một âm thanh trong trẻo vang len, Hàn Đông cũng biết đó là Kiều San San, hắn ngẩng đầu đã thấy Kiều San San mặc váy hồng xinh đẹp động lòng người đứng ngay trước mặt.
Hàn Đông cười nói:
- Tất nhiên tôi phụng mệnh quay về, có gì kỳ quái sao?
Kiều San San nói với dì Vương mội tiếng, sau đó ngồi xuống đối diện, một mùi hương nhàn nhạt truyền đến, nàng nói:
- Xem ra làm lãnh đạo là rất tốt.
Hàn Đông nở nụ cười:
- Cô không phải là lãnh đạo sao?
Kiều San San bĩu môi nói:
- Cái gì mà là lãnh đạo? Chỉ là để đó không dùng mà thôi, anh về có chuyện gì tốt sao?
Hàn Đông lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết, ngày mai gặp lãnh đạo mới biết được.
- Không gạt tôi đấy chứ?
Kiều San San cười hỏi.
- Có gì mà gạt cô? Không biết thì nói không biết.
Hàn Đông dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Kiều San San rồi nói.
Sau khi cơm nước xong thì hai người đi dạo một vòng, đến tám giờ tối mới quay về, Kiều San San mở cửa rồi quay đầu nói:
- Hàn Đông, trà anh đã uống hết chưa? Nếu không thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ mang cho anh.
- Được, có trà miễn phí để uống tất nhiên là tốt.
Hàn Đông cười nói, hắn vào phòng Kiều San San ngồi một lát, sau đó đứng lên về phòng mình.
Đến tháng năm thì khí hậu có hơi ấm lên, nhiệt độ ở huyện Phú Nghĩa là không cao nhưng độ ẩm rất cao, trong không khí luôn có thứ gì đó ươn ướt, rất không thoải mái. Hàn Đông tắm rửa xong thì mở tivi, tìm kênh, tất cả chỉ là những tiết mục nhàm chán.
- Á!
Trong phòng đối diện chợt vang lên tiếng kêu sợ hãi.
Hàn Đông chợt sững sờ, hắn đứng lên gõ cửa:
- San San, cô làm sao vậy?
Bên trong truyền ra tiếng rên rỉ của Kiều San San, Hàn Đông vừa nghe đã lo lắng, hắn vội la lên:
- San San, cô không sao chứ?
- Không có gì, chỉ là ngã một cái mà thôi.
Kiều San San nói có chút đau đớn.
- Ầm!
Hàn Đông dùng sức hơi mạnh, cửa bật ra, hắn tiến vào trong, ngay sau đó lại ngây người.
Kiều San San đang đứng trên sàn nhà vệ sinh, hai tay ôm chân, lúc này nàng cũng kinh ngạc ngẩng đầu.
Một cái áo tắm màu trắng rơi trên sàn nhà, trên người Kiều San San chỉ có một bộ áo lót màu hồng phấn, da thịt toàn thân trắng nõn như tuyết, mái tóc ướt rũ xuống khoát lên hai quả cầu trắng tươi làm cho người ta cảm thấy cực kỳ hấp dẫn.
Hàn Đông chợt ngây dại, hắn không thể tưởng có một cảnh tượng kiều diễm như thế, vì vậy mà trong đầu chợt bùng lên rất nhiều ký ức, cuộc sống phong trần kiếp trước hiện lên, máu nóng sôi trào, không khỏi tiến lên phía trước vài bước.
- Á, anh làm gì vậy?
Kiều San San sợ hãi, nàng vung tay chụp lấy một chiếc khăn tắm.