Xe khách của hiệp hội quản lý dừng lại trong sân, Hàn Đông xuống xe rồi nói với mọi người:

- Nhanh chóng triệu tập các vị nhân viên công tác của khoa quản lý đến phòng họp, mười phút sau chủ nhiệm Âu cũng phải tham gia.

- Vâng, chủ nhiệm Hàn!

Mã Lợi Bình lớn tiếng nói nhưng trong lòng thầm cảm thấy bất an, nhìn vẻ mặt Hàn Đông thì thấy không được tốt lắm, xem ra khá bất mãn với các hạng mục thu phí của hiệp hội quản lý, những thứ này lại cho chính hắn dẫn người đi thu, Hàn Đông có khai đao với mình không?

Hàn Đông trực tiếp đi vào phòng họp, Tôn Hiểu Linh lúc này đang chỉ huy nhân viên công tác chế tác tư liệu công khai hành chính, khi thấy Hàn Đông quay về thì ngây người, thầm nghĩ sao về nhanh như vậy?

- Chủ nhiệm Tôn, chị đến phòng làm việc của tôi một lúc.

Hàn Đông trầm giọng nói.

- Vâng, chủ nhiệm Hàn!

Tôn Hiểu Linh thả tư liệu trong tay xuống, trong lòng có chút căng thẳng, không biết Hàn Đông có gì bất mãn.

- Đúng là quá trẻ!

- Có cá tính!

Trong văn phòng có một nhóm nhân viên nữ trẻ tuổi chụp đầu nghị luận, trong mắt chợt lóe lên hào quang.

- Chủ nhiệm Hàn, anh có gì phân phó?

Tôn Hiểu Linh đi đến trước bàn làm việc của Hàn Đông rồi cẩn thận nói.

Hàn Đông nói:

- Ngồi đi, chị có biết các phần phí mà hiệp hội quản lý đã thu hay không? Chi như thế nào?

Tôn Hiểu Linh thầm giật mình, tuy Hàn Đông dùng giọng bình thản nhưng lại tràn đầy sát khí cho thấy sự phẫn nộ.

- Chủ nhiệm Hàn, việc này do vài vị chủ nhiệm của hiệp hội quản lý quyết định, phí tổn cũng không thu về văn phòng.

- Mà dùng thế nào?

- Đều phát theo phúc lợi, bình thường là mỗi tháng và mỗi năm đều có...

Tôn Hiểu Linh biết việc này không thể nào giấu đi, dù sao thì cũng khó thể che hết tất cả lỗ hổng, mà đây cũng không phải là hiện tượng đặc biệt ở hiệp hội quản lý.

Hàn Đông tất nhiên cũng biết chuyện quỹ riêng ở các đơn vị, mà mười năm sau thì lãnh đạo cao tầng đặc biệt đẩy mạnh thanh tra vào quỹ riêng này, định vị nó là không hợp pháp. Lúc đó các đơn vị và ban ngành mới không còn quỹ riêng.

Nước trong không có cá, Hàn Đông cũng hiểu, cũng không phản đối mọi người thông qua các con đường để lấy chút phúc lợi, nhưng hắn phải nắm chắc phương hướng, lấy tiền cũng được nhưng trước tiên phải làm tốt công tác, hơn nữa còn không làm tổn hại đến chất lượng công tác. Bây giờ hiệp hội quản lý vì lấy tiền mà thu các loại phí của xí nghiệp trong vùng, đây là điều mà Hàn Đông không thể tha thứ.

- Lúc này còn lại bao nhiêu tiền?

- Tổng cộng có ba mươi lăm ngàn bảy trăm sáu mươi lăm đồng.

Tôn Hiểu Linh suy nghĩ một lát rồi nói ra số lượng chính xác.

- Nhiều như vậy sao?

Hàn Đông nhíu mày:

- Bình thường phát phúc lợi thế nào?

- Chủ nhiệm một ngàn năm, hai phó chủ nhiệm thì mỗi người một ngàn, nhân viên trung tầng là năm trăm, nhân viên công tác thì một trăm một người. Cứ mỗi tháng phát ra chín ngàn năm trăm đồng, cuối năm sẽ căn cứ vào tình huống mà phân phát, bình thường sẽ gấp đôi, mà phúc lợi tháng này còn chưa phát.

- Bắt đầu từ bây giờ cũng không được phát phúc lợi nữa.

Hàn Đông chợt nghĩ đến một vấn đề:

- Hiệp hội quản lý có bao nhiêu người? Chị cẩn thận nói rõ ra một chút.

- Vâng!

Tôn Hiểu Linh xem xét lại, sau đó nói như cháo chảy:

- Hiệp hội quản lý có tổng cộng ba mươi chín người, nhân viên công tác chính thức có mười tám người, trong đó có chín người vào trong biên chế hành chính, có cả anh bên trong, nhưng anh là biên chế ở khối chính quyền huyện, hai mươi mốt người còn lại đều là nhân viên viên hợp đồng.

Hàn Đông có hơi giật mình, khó trách hằng năm huyện đều phải bỏ ra khá nhiều tiền cho hiệp hội quản lý, vì nuôi không nhiều người nhưng lại không có hiệu quả và lợi ích, xem ra nhiều người ít việc cũng là tình huống nghiêm trọng.

Hàn Đông suy nghĩ một chút mà cảm thấy nên đề cao hiệu suất, đầu tiên phải tinh giản nhân viên, nếu không phát tiền lương cho nhiều người, không tìm huyện để đòi tiền mới là lạ.

Lúc này trưởng khoa quản lý là Mã Lợi Bình đi qua đi lại bên ngoài cửa, Hàn Đông nhìn đồng hồ, thấy đã quá mười phút, hắn nhân tiện nói:

- À, bắt đầu từ bây giờ số tiền trong quỹ riêng không được sử dụng, xử lý thế nào thì để sau này xem xét. Còn nữ, chị làm ra một bản danh sách tất cả nhân viên cho tôi, đồng thời cũng có tư liệu về phí tổn phải chi trả trong những tháng gần đây.

- Vâng, chủ nhiệm Hàn!

Tôn Hiểu Linh cung kín nói, nàng hiểu Hàn Đông sợ rằng đang muốn gây chiến.

Mã Lợi Bình cẩn thận nói:

- Chủ nhiệm Hàn, tất cả mọi người đang đợi anh ở phòng họp.

- Biết rồi.

Hàn Đông lạnh lùng nói, hắn đứng lên đi đến phòng họp, bên trong đã có hơn mười người đang ngồi. Âu Đạo Khôn đang ngồi trên ghế thấy Hàn Đông đến thì đứng lên.

Hàn Đông đi đến ngồi xuống vị trí chính giữa đài chủ tịch, hắn quét mắt một vòng, nhìn qua là biết đám người bên dưới thật sự không có tố chất gì, có hai tên để tóc dài, còn có hai tên đầu bóng loáng, thật sự giống như côn đồ.

Hàn Đông không khỏi nhíu mày, đây là đám người thế nào? Tập hợp bọn họ để phục vụ xí nghiệp sao?

Âu Đạo Khôn lúc này nói:

- Mời mợi người hoan nghênh chủ nhiệm Hàn phát biểu.

Trong phòng họp chợt vang lên tiếng vỗ tay bốp bốp, Hàn Đông khoát tay áo nói:

- Trước khi bắt đầu hội nghị thì mọi người nên tự giới thiệu, tôi là Hàn Đông, sau này sẽ đồng cam cộng khổ với hiệp hội quản lý khu công nghiệp Thần Quang, nếu trên công tác có gì đắc tội, mọi người bỏ quá cho.

Vài câu bình thản của Hàn Đông làm cho bầu không trí trong phòng họp trở nên ngưng trọng, mọi người dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Hàn Đông, cũng không biết hắn muốn làm gì.

- Lúc này bắt đầu từ hàng đầu tiên, mời mọi người tự giới thiệu, nói ra tên tuổi và những gì mình hiểu về công tác của khoa quản lý, mỗi người không được quá hai phút.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ tham gia một hội nghị như vậy, trước kia khi còn Tiết Nhân Nghĩa thì cũng thường xuyên hội họp nhưng mỗi lần như vậy chỉ cần ngồi dưới nghe là xong, căn bản không có ai có thể lên tiếng.

Một lúc lâu sau cũng không có ai đứng lên, Hàn Đông đành phải chỉ điểm:

- Được rồi, Mã Lợi Bình, anh là trưởng khoa, anh lên tiếng trước làm gương.

- Ơ!

Mã Lợi Bình chợt sững sờ, sau đó hắn đứng lên làm ra giới thiệu đơn giản, cũng nó ra những gì mình biết về công tác của khoa quản lý, nhưng khi thấy vẻ mặt của Hàn Đông thì cuối cùng còn bồi thêm một câu:

- Tất nhiên nhiệm vụ chính là phục vụ cho các xí nghiệp.

Người thứ hai đứng lên là phó khoa quản lý, đây là một người đàn ông béo tốt:

- Chủ nhiệm Hàn, tôi là Chu Quảng Khê, tôi cho rằng công tác của khoa quản lý được chia làm hai bộ phận, quản lý là chính, phục vụ là phụ.

So với Mã Lợi Bình thì Chu Quảng Khê có nhận thức sâu hơn một chút, nhưng như vây vẫn chưa đủ làm cho Hàn Đông thỏa mãn.

Sau đó có vài công nhân viên của khoa quản lý đứng lên giới thiệu, có đủ mọi cách nói, trên cơ bản đều muốn bày ra vị trí quản lý của mình, có người thậm chí còn đưa ra những biện pháp xử lý các xí nghiệp không nghe lời.

Hàn Đông kiên nhẫn lắng nghe và ghi nhớ từng cách nói của mỗi người, cố gắng tim ra được một người có suy nghĩ khác biệt một chút.

Âu Đạo Khôn ngồi bên cạnh Hàn Đông, thấy Hàn Đông chú ý lắng nghe thì thầm cảm thấy khó hiểu, theo hắn hiểu thì Hàn Đông sẽ không đơn giản chỉ muốn hiểu ý nghĩ của mọi người, chắc chắn có toan tính gì đó.

Sau khi mọi người giới thiệu xong thì Hàn Đông khép vở lại, hắn dùng ánh mắt sắc bén đảo một vòng rồi nói:

- Chức trách của hiệp hội quản lý chính là cung cấp điều kiện ưu đãi và phục vụ tốt cho các xí nghiệp trong khu công nghiệp, để cho bọn họ an tâm sản xuất, chỉ cần là xí nghiệp kinh doanh hợp pháp, tất cả chúng ta đều hoan nghênh.

- Chức trách của khoa quản lý là phục vụ mà không phải là quản lý, các vị đang ngồi đây ghi khắc điều đấy cho tôi, các anh không phải là thượng đế, các anh chỉ có thể làm công tác phục vụ, quan niệm này không thể chuyển biến, nếu không sẽ mất đi ý nghĩa công tác của khoa quản lý.

Hàn Đông dừng lại một chút rồi nhìn Mã Lợi Bình trầm giọng nói:

- Bắt đầu từ một vị trưởng khoa như anh, chuyện cũ sẽ bỏ qua, trước kia công tác thế nào tôi không truy cứu, nhưng nếu sau này anh vẫn không chuyển biến quan niệm và công tác cho tốt, không thể phục vụ tốt các xí nghiệp trong vùng, như vậy cũng đừng làm trưởng khoa quản lý nữa. Những người khác cũng như vậy, nếu làm không tốt thì sau này khảo sát sẽ cho lui ra.

Gọi là trưởng khoa của hiệp hội quản lý cũng không phải là cấp khoa, chỉ là cấp ban mà thôi, muốn điều chỉnh cũng không phải là vấn đề.

- Ớ!

Đám người bên dưới dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn Đông.

Hai tên đàn ông để tóc dài và đầu trọc lại lộ ra nụ cười lạnh, giống như căn bản không thèm quan tâm đến lời nói của Hàn Đông.

Âu Đạo Khôn khẽ nói:

- Chủ nhiệm Hàn, việc này có cần phải thương lượng một chút không?

Hàn Đông nói:

- Không có gì để thương lượng, cứ làm dựa theo lời của tôi, có gì tôi chịu trách nhiệm.

Hàn Đông biết thương lượng với đám người này thuần túy chỉ là mất thời gian vô ích, nếu hắn đã làm thì phải cho triệt để.

Âu Đạo Khôn bị Hàn Đông từ chối thẳng thừng thì nhanh chóng im lặng, vẻ mặt âm trầm, cũng cảm thấy mất mặt.

Trước kia khi Tiết Nhân Nghĩa còn là chủ nhiệm hiệp hội quản lý thì Âu Đạo Khôn là phó bí thư đảng ủy khối, lại là phó chủ nhiệm hiệp hội quản lý, vì vậy mà ngày thường tự coi mình là lãnh đạo cao nhất, cực kỳ uy phong, dù là phó chủ nhiệm Diêu Trì Minh cũng không có bao nhiêu tư cách nói chuyện trước mặt hắn. Nhưng lúc này đối mặt với Hàn Đông mà hắn không dám hít thở, nếu cứ tiếp tục như vậy thì còn lăn lộn thế nào?

- Được rồi, tôi đã nói xong, tất cả mọi người nên suy xét lại, khoa quản lý nên tổ chức học tập và thảo luận để làm sao làm tốt công tác phục vụ cho các xí nghiệp, chiều mai trước khi tan tầm thì các anh phải đưa đến báo cáo tổng kết cho tôi.

hàn đông nói xong thì xách vở đi ra.

- Hừ, sao vậy?

- Cần gì phải quan tâm, chúng ta làm gì?

Trong phòng họp chợt ồn ào, ai cũng tỏ ra tức giận.

Trưởng khoa quản lý Mã Lợi Bình đi đến bên cạnh Âu Đạo Khôn, hắn tức giận nói:

- Chủ nhiệm Âu, sau này khoa quản lý sao có thể công tác? Dứt khoát đổi tên làm khoa phục vụ cho rồi.

Âu Đạo Khôn trừng mắt nhìn Mã Lợi Bình, sau đó dùng giọng âm trầm nói:

- Nếu chủ nhiệm Hàn đã muốn phục vụ, các anh nên làm tốt công tác phục vụ, cố gắng làm cho xí nghiệp thỏa mãn, các anh cũng phải tỏ ra có thái độ đoan chính với những thôn dân thích gây rối, phương thức làm việc cũng nên chuyển biến cho tôi.

Mã Lợi Bình ngây người, hắn thật sự không hiểu rõ ý của Âu Đạo Khôn:

- Đám thôn dân kia cũng không chịu nghe lời của chúng ta.

- Được rồi, dùng cái đầu mà làm việc.

Âu Đạo Khôn cũng không nói thêm, hắn âm trầm đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện