Nghĩ lại những ngày tháng hoang phí của mình đời trước, Hàn Đông bỗng nhiên cảm thấy có chút vô vị nhàm chán. Nhưng đã đến đây rồi, cũng không tiện làm mất hứng của họ. Đến lúc đó tự mình biết chừng mực là được rồi.

Lúc này có mấy người cùng đi theo một người đàn ông có phong độ, mang mắt kính gọng vàng đi vào một đại sảnh. Tên kính gọng vàng nhìn về hướng bọn Hàn Đông đang ngồi một lúc, liền chau mày, nói với một gã đàn ông thấp đứng bên cạnh:

- Hà Vĩ, cậu đi nói một tiếng, xem thử có thể đổi chỗ được không.

Hà Vĩ nhìn một lúc, thấp giọng nói:

- Anh Nhiên, đó hình như là Lữ Nam Phương.

- Hử?

Tên kính gọng vàng hừ một tiếng,

- Lai lịch thế nào?

Hà Vĩ nuốt một ngụm nước bọt, nói:

- Hình như là con trai của Tư lệnh Lữ quân khu Thục Đô…

- Phải không?

Tên kính gọng vàng kinh ngạc một lúc, hiển nhiên có chút nghi kỵ đối với thân phận của Lữ Nam Phương.

Lúc này một gã đứng bên cạnh khoa trương nói:

- Tư lệnh viên quân khu Thục Đô thì sao? Đây là nơi nào, anh Nhiên tối hôm nay đến đây là vì tìm sự vui vẻ, đương nhiên phải ngồi vị trí hàng đầu rồi.

Gã nói như vậy, tên kính gọng vàng dường như động lòng. Bọn Lữ Nam Phương ngồi ở vị trí tốt nhất, chính giữa sân khấu, như vậy mới có thể nhìn thấy rõ hơn, cũng dễ chọn người hơn. Người có thể giải trí ở lầu năm, ngoài vương hậu ra, còn có thể ưu tiên chọn hai người đẹp làm phi tần, đến lúc đó cùng nhau thưởng thức. Nếu đã phải trả một giá tiền cao, đương nhiên phải chọn được người mình hài lòng, để thưởng thức một lần thật sự, không nhìn rõ ràng thì sao được?

- Vậy cậu đi nói thử xem, khách khí một chút.

Tên kính gọng vàng nói với Hà Vĩ.

Hà Vĩ có chút không bằng lòng, nhưng tên kính gọng vàng đã nói rồi, gã cũng chỉ có thể đâm đầu vào mà thôi. Gã đi tới, cười nói với Lữ Nam Phương,

- Anh Lữ cũng ở đây sao?

- Cậu là?

Lữ Nam Phương nghi hoặc nhìn Hà Vĩ, người này y không quen.

La Khải Bản, Quách Tiên Chu, Thôi Khánh Dương cũng đều quen Hà Vĩ, lúc này đều cười chào hỏi gã. Quách Tiên Chu cười nói:

- Anh Vĩ cũng đến chơi à?

Hà Vĩ gật gật đầu nói:

- Tôi cùng anh Nhiên đến đây.

Đám người La Khải Bản ngẩng đầu lên, nhìn thấy tên kính gọng vàng đứng ở phía xa, thần sắc của mấy người bỗng nhiên thay đổi, thân người cũng lùi về sau mấy bước.

Hà Vĩ cười nói với Lữ Nam Phương:

- Anh Lữ, tôi là Hà Vĩ, anh Nhiên bảo tôi đến đây hỏi anh, xem liệu có thể đổi chỗ ngồi một chút được không. Hóa đơn của các anh hôm nay sẽ tính hết cho anh Nhiên…

Lữ Nam Phương vốn dĩ còn cười hì hì, nghe gã nói xong sắc mặt bỗng trầm hẳn xuống, cười lạnh một tiếng, nói:

- Tôi nhìn giống loại người phải nhờ người khác thanh toán giúp sao?

Hà Vĩ ngượng ngùng cười cười, nói:

- Anh Lữ, anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó, chỉ là… mong anh Lữ dễ dãi cho…

Gã bị kẹp giữa hai người, rất buồn bực, cả hai bên đều không tiện đắc tội. Trong lòng gã thầm mắng cái tên trước đó đã nịnh bợ, tuy nơi này là nơi ăn chơi, nhưng người ta là con trai của Tư lệnh viên quân khu mà. Liệu có dễ đụng vào đến vậy hay sao? Nếu xảy ra chuyện người ta vỗ vỗ mông là có thể bỏ đi rồi, những nơi ăn chơi quản lý cũng không dễ.

Lữ Nam Phương không quan tâm nói:

- Không có gì phải dàn xếp cả, việc gì cũng phải phân biệt đến trước đến sau. Tiết mục sắp bắt đầu rồi, tôi không hy vọng có người đến gây phiền nhiễu.

Hà Vĩ ngượng ngùng, chắp tay, quay về chỗ nhóm người đang đứng ở kia, nói với tên kính gọng vàng:

- Anh Nhiên, người ta không chịu nhường, nói phải phân biệt đến trước đến sau!

- Hừ!!!

Tên kính gọng vàng tức giận hừ một tiếng, trừng mắt liếc nhìn Lữ Nam Phương một cái, đi đến vị trí ngồi ở hàng thứ hai, trong ánh mắt tràn đầy sự tức giận.

….

Lữ Nam Phương hỏi:

- Tên đó lai lịch thế nào, ầm ĩ như vậy, không ngờ lại còn muốn tôi nhường chỗ.

La Khải Bản cẩn thận nhìn vào vị trí ở hàng thứ hai, thấp giọng nói:

- Đó là Lăng Tĩnh Nhiên, con trai của Phó chủ tịch tỉnh Lăng, bố của Hà Vĩ là Cục trưởng cục công an Thục Đô.

Lữ Nam Phương cười cười nói:

- Thì ra là con trai của Phó chủ tịch tỉnh, thảo nào lại khoa trương như vậy.

Lăng Tụ Giai là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường vụ, cũng là một nhân vật lớn ở tỉnh Tây Xuyên. Chỉ có điều Lữ Nam Phương cũng không quan tâm đến y, cho dù là con trai của Chủ tịch tỉnh, Bí thư Tỉnh ủy thì đã làm sao, như vậy cũng không thể cưỡi lên đầu người khác được.

Hàn Đông im lặng ngồi một bên, cũng không hề lo lắng gì cả. Hắn nghĩ nhất định Lữ Nam Phương cũng có chừng mực, cũng không cần đến lượt hắn phải xuất hiện. Chỉ là Hàn Đông cảm thấy việc cạnh tranh này chẳng có gì hay ho, đối phó với những công tử bột này, không ra tay thì tốt hơn. Nếu không ra tay rồi thì nhất định phải cho chúng biết mùi lợi hại mới được.

Nhưng ba người La Khải Bản, Quách Tiên Chu, Thôi Khánh Dương đều có chút lo lăng. Lữ Nam Phương đương nhiên không có gì đáng phải sợ, nhưng ba người bọn họ lại khác.

Bố của La Khải Bản và Quách Tiên Chu đều làm việc ở những bộ phận bên dưới Ủy ban nhân dân tỉnh, mà kinh doanh của nhà Thôi Khánh Dương cũng chủ yếu ở tỉnh Tây Xuyên. Nếu Phó chủ tịch thường vụ tỉnh muốn đối phó với bố của họ, là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cho dù Lăng Tụ Giai không làm gì, Lăng Tĩnh Nhiên động tay động chân, bố của ba người họ cũng phải chịu phiền phức. Bọn họ quả thật không muốn mang lại phiền phức gì lớn cho bố mình.

Thấy bộ dạng lo lắng của ba người họ, Lữ Nam Phương bĩu môi nói:

- Các cậu lo lắng cái gì, tối nay không liên quan đến các cậu, có lẽ Lăng Tĩnh Nhiên cũng không làm gì các cậu được đâu.

Nếu Lăng Tĩnh Nhiên không dám gây hấn tiếp với Lữ Nam Phương, ngược lại lại đối phó với bọn La Khải Bản, nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bất lợi đối với danh tiếng của bọn họ, đây chính là điển hình của việc bắt nạt yếu mà sợ mạnh đây.

Lại có người bước vào, nhưng tổng cộng ngồi hàng phía trước cũng chỉ có bốn bàn, người ngồi ở hai bàn còn lại xem ra cũng khá thân thiết với Lăng Tĩnh Nhiên, rất khách khí mà chào hỏi y. Còn cười nói quốc vương hôm nay chắc chắn sẽ là Lăng Tĩnh Nhiên rồi.

Một nhân viên phục vụ nữ mặc một cái váy ngắn khá mát mẻ bưng một khay trà lên, cúi người xuống chào hỏi, hai quả đào trắng trước ngực như muốn nhảy ra khỏi áo, cô yểu điệu nói:

- Mời đại gia chọn tấm biển.

Lữ Nam Phương cười cười, đưa tay cầm lấy một tấm biển có số một, nói:

- Hôm nay phải cạnh tranh chắc rồi, xem ai có thể giành được số một của chúng ta.

Hàn Đông cười nhìn y, con người này bây giờ mới đích thực là công tử bột, dường như không có gì khác với những người khác

Lúc này nhân viên phục vụ kia lại mang những tấm biển đến bàn thứ hai, Lăng Tĩnh Nhiên nhìn vào khay biển số một chút, giơ tay cầm lấy tấm biển mang số chín.

Khi ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Lữ Nam Phương đã chọn tấm biển mang số một, nụ cười rạng ngời. Lăng Tĩnh Nhiên cười lạnh một cái, quay đầu qua một bên.

Tiếng âm nhạc lả lướt bắt đầu vang lên, trên sân khấu bắt đầu có người đẹp bước lên biểu diễn. Họ đều mặc những y phục mỏng, bên trong như ẩn như hiện, vô cùng hấp dẫn người khác. Nhìn bộ dạng của họ, dường như đang biểu diễn tài nghệ vậy, có người lên nhảy, có người hát, còn có người vừa nhảy vừa hát. Nhưng cho dù biểu diễn gì, đều cố tình bày ra những tư thế vô cùng hấp dẫn người khác.

Những người đã biểu diễn xong liền đứng sau tấm màn che sân khấu, chờ người khác tiếp tục biểu diễn. Nửa giờ đồng hồ qua đi, việc biểu diễn cũng hoàn tất, trên sân khấu tổng cộng có tám người đẹp đang đứng. Người nào cũng có thân hình tuyệt đẹp, hoặc quyến rũ, hoặc thanh tú, vô cùng hấp dẫn.

- Thế nào?

Lữ Nam Phương cười hỏi.

Hàn Đông bĩu môi nói:

- Bình thường thôi mà…

- Ha ha, anh Đông thật đúng là nói ngược. Nhưng vương hậu cũng sắp ra rồi, chắc chắn sẽ không khiến anh Đông thất vọng.

Lúc này người dẫn chương trình dùng chất giọng quyến rũ của cô ta để giới thiệu về vương hậu chưa lên sân khấu. Chiều cao của cô, ba vòng, học lực, tài nghệ v.v… Miêu tả cô như một tiên nữ hạ phàm vậy.

Những người phía dưới đều gào thét bảo vương hậu ra nhanh đi, sắc mặt người nào cũng tràn đầy sự hưng phấn.

Hàn Đông nhìn quanh một vòng, trong lòng cảm thán. Những người này đều giống như những con sói đói, không khỏi cảm thấy bi ai cho những người đẹp đứng trên sân khấu.

Nhưng, rất nhanh Hàn Đông liền nghĩ thông suốt, bản thân hắn không phải Chúa cứu thế, việc này ở một đất nước phồn hoa nào đều có. Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, cay đắng ngọt bùi, bản thân hắn làm sao có thể quản được nhiều như vậy được.

- Chà…

Từng tràng vỗ tay vang lên, khắp nơi đều là những tiếng hò hét, tán thưởng, khen ngợi.

Hàn Đông nhìn về hướng sân khấu, chỉ thấy tấm màn sân khấu phân làm hai, một người con gái thân thể yểu điệu nhảy từng bước trên không chạy ra sân khấu. Làn da trắng đó càng lộ ra rõ ràng dưới ánh đèn, cô chỉ mặc bikini, nhẹ nhàng xoay người. Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, dường như còn có chút bi ai, khiến người khác nhất thời xuất hiện một loại thương xót vô tận.

Đây quả thật là một mỹ nữ, chỉ là Hàn Đông đã biết cuộc giao dịch phía sau. Người này cho dù đẹp hơn nữa, cũng chỉ có thể nhìn ngắm mà thôi. Ngoài ra, không thể xuất hiện hứng thú thật sự với cô ta được.

Làm người hai đời, có rất nhiều thứ Hàn Đông thường nhìn thấy rõ ràng hơn những người khác nhiều.

Lữ Nam Phương vui vẻ nói:

- Cũng không tồi, anh Đông chuẩn bị hưởng thụ đi, ha ha ha…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện