Cái ôm mạnh của Hàn Đông, Kiều San San hoàn toàn không cử động gì được, đầu óc trống rỗng.

Cô cảm giác mình dường như được bay lên vậy, thân thể nhẹ bẫng, lại giống như đó không phải là cơ thể của mình vậy.

Bỗng nhiên, tay Hàn Đông giật giật, động tác ở bàn tay, dường như đang nặn bánh bao vậy.

Mặt Kiều San San nóng lên, người này là cố ý hay sao?

Phía sau cái cứng cứng đó như đứng lên, trong lòng Kiều San San hoảng loạn, ra sức giãy dụa.

- Đừng lộn xộn.

Hàn Đông đứng phía sau bất mãn nói, ôm Kiều San San chặt hơn nữa. Hơn nữa người hắn còn hơi dịch về phía trước, vật phía dưới lại dựa sát vào hơn.

Càng đáng chết hơn là, lúc này mặt Hàn Đông liền ghé vào cổ Kiều San San, hơi thở ở mũi, trực tiếp thổi vào tai Kiều San San.

Trong lòng lại tràn đầy sự bối rối, Kiều San San lại cảm thấy cả người như nóng lên, thân mềm đi, quả thực không còn sức lực để giãy dụa nữa.

Hàn Đông phía sau, lúc này ngủ thật ngon.

Có lẽ hắn đang mơ một giấc mơ đẹp, từ vật cứng rắn của hắn không ngừng hướng lên trước có thể cảm nhận được.

Ngọn đèn trong phòng vẫn luôn được mở, ánh sáng nhàn nhạt chiết lên bức màn màu hồng nhạt. Cảnh tượng vô cùng ấm áp, mờ ám.

Nhưng mà, Kiều San San lúc này không cảm thấy được điều gì, chỉ ngu ngốc nằm như vậy. Mỗi một thớ thịt trên người đều căng đến tột độ.

Trong lòng, là sự hoảng sự vô cùng, sự e lệ, còn có cả sự oán hận nhẹ nhàng.

- A…

Kiều San San bỗng nhiên bạo phát, hét lớn lên.

Cô ra sức thoát khỏi cánh tay Hàn Đông, chỉ cảm thấy trước ngực đau đớn. Trong lòng không khỏi mắng tên Hàn Đông này thật không biết thương hoa tiếc ngọc.

Hàn Đông cuối cùng cũng bị làm cho tỉnh giấc, nửa tỉnh nửa mê hỏi:

- Sao thế?

Lập tức, Hàn Đông hét lên kinh ngạc, đột nhiên ngồi thẳng dậy, kinh ngạc nhìn Kiều San San,

- Sao tôi lại ngủ ở đây?

Kiều San San ngồi chồm hỗm trên giường, nhìn bộ dạng mơ hồ của Hàn Đông, trong lòng không khỏi tức giận. Làm cả nửa ngày, tên này lại không hề biết gì hết, bộ dạng có vẻ hoàn toàn kinh ngạc, thật đáng giận. Đánh liên tục vào ngực Hàn Đông, cô không khỏi thẹn thùng nói:

- Tên háo sắc xấu xa, tên háo sắc.

Hàn Đông xấu hổ mỉm cười, mặc cho Kiều San San đánh mình.

Lúc này, Hàn Đông đã nhớ lại những việc đã xảy ra.

Hắn và Kiều San San uống rượu, thấy cô uống say rồi, liền ôm cô đặt trên giường trong phòng ngủ. Trong lúc vô tình phong cảnh trước ngực cô lộ ra, liền kìm không nổi mà đưa tay sờ soạng.

Còn về những việc xảy ra sau đó, cũng không phải là Hàn Đông cố ý làm.

Hoặc là nói, cũng không phải Hàn Đông làm lúc ở trong trạng thái tỉnh táo.

Với tửu lượng của Hàn Đông, cho dù khống chế được việc uống rượu, thì trong tình huống Kiều San San đã uống say, hắn có thể duy trì sự tỉnh táo cũng đã là lạ rồi.

Chỉ có điều, bây giờ Hàn Đông căn bản không thể giải thích. Chẳng lẽ nói do rượu gây nên, không thể trách hắn được, là do cô xui xẻo? Ai bảo cô để tôi uống say!

Hiển nhiên, Hàn Đông căn bản không mở nổi miệng, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

Lúc cúi đầu, lại nhìn thấy cổ áo hở ra của Kiều San San, áo lót bên trong cũng đã lỏng, hai bầu ngực tuyết trắng không ngừng rung động.

Hàn Đông không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay giật giật, giống như nắn bánh bao vậy.

Tuy rằng tất cả các động tác trong mơ đều vô ý thức, nhưng lúc này khi hồi tưởng lại, Hàn Đông vẫn còn có cảm giác rõ ràng.

Trong sự mơ màng ấy, chính hắn không ngờ lại đã đặt tay lên tòa núi đẹp đẽ đó của Kiều San San?

- Anh…

Kiều San San dừng lại, ngồi sang một góc giường khác, quay người sửa sang lại váy.

Hàn Đông ngẫm nghĩ một lúc, nói:

- Tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Kiều San San ngẩn người, lúc này Hàn Đông đã đi tới ôm lấy cô, hai tay bao trùm lên hai cái đầy đặn kia của cô. Tuy có cách một lớp váy, nhưng vẫn khiến Kiều San San run lên.

Hàn Đông ôm Kiều San San, đầu dựa lên vai cô, mặt hai người tiếp xúc với nhau, nhưng vẫn không có động tác gì thêm nữa.

- Yên tâm đi, có tôi ở đây, vấn đề gì cũng sẽ được giải quyết! Nếu chúng ta gặp lại một lần nữa, chính là một duyên phận rất lớn, tại sao lại không trân trọng nó chứ?

Nghe câu nói ấm áp này của Hàn Đông, Kiều San San im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên dùng sức tránh khỏi vòng tay của Hàn Đông, hạ giọng nói:

- Để tôi suy nghĩ một chút.

Hàn Đông cười nói:

- Tôi tuyên bố, bắt đầu từ bây giờ, cô hoàn toàn thuộc về tôi.

- Nói cái gì vậy?

Kiều San San hờn dỗi nói, mặt hơi ửng đỏ,

- Mấy giờ rồi, anh còn không về ngủ đi?

Hàn Đông nhìn đồng hồ, bây giờ đã là năm giờ sáng sớm, liền cười nói:

- Còn lâu trời mới sáng, hay là chúng ta ngủ tiếp đi.

- Đi chết đi!

Kiều San San thẹn thùng, giơ tay cầm một cái gối ném tới.

Hàn Đông đưa một tay bắt lấy, ngửi một chút rồi nói:

- Thơm quá!

- Anh…

Kiều San San tức đến hết chỗ nói, làm thế nào cũng không ngờ được da mặt Hàn Đông lại dày đến như vậy. Mặt cô đỏ bừng, lại cầm lấy một cái gối ném Hàn Đông.

Hàn Đông ôm lấy cô, nói:

- Đừng động nữa, chúng ta im lặng đi.

Kiều San San chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, hờn dỗi nói:

- Vậy anh buông ra trước đi.

- Được rồi.

Hàn Đông buông Kiều San San ra, sau đó mỉm cười nhìn cô,

- Nói với tôi xem cuối cùng là có chuyện gì không vui, để tôi giúp cô giải quyết.

Sắc mặt Kiều San San bỗng nhiên thay đổi, vẻ mặt cũng yên tĩnh hơn, nói:

- Bây giờ tôi không muốn nói, tôi hơi buồn, anh về đi.

Hàn Đông chăm chú nhìn cô, thấy lông mi cô rủ xuống, bộ dạng rất khổ sở đáng thương, lòng liền mềm nhũn, nói:

- Được rồi, tôi về trước.

Đứng lên, đi tới cửa, Hàn Đông quay đầu lại cười nói:

- Nhớ kỹ lời của tôi, cô là người của tôi…

- Đi tìm chết đi.

Kiều San San ném cái gối trong tay đi.

Hàn Đông lại bắt lấy được, lại ném nó trở về, nói:

- Tôi nói được thì làm được.

Sau đó, Hàn Đông quay về ký túc xá của mình. Lúc này, để Kiều San San yên tĩnh một mình, cũng là điều tốt.

Lúc này cũng ngủ không được nữa, Hàn Đông dứt khoát đi tắm một cái, sau đó mặc quần áo, mở Tạ Vũ, xem những tiết mục vô vị trong đó. Trong đầu lại đang suy nghĩ đến một loạt sự việc.

Xem ra Kiều San San nhất định là vì nguyên nhân một cá nhân, mới có thể không khống chế được cảm xúc, rồi kéo hắn đi uống rượu. Còn về những sự việc tiếp theo, lại là vì say rượu, nên trong vô thức hắn mới chiếm được tiện nghi của Kiều San San.

- Cảm giác cũng không tệ lắm.

Bàn tay Hàn Đông cũng không tự chủ được mà giật giật.

Bảy giờ, Kiều San San liền đứng bên ngoài gõ cửa ầm ầm, kêu lên:

- Hàn Đông, đã dậy chưa, đi làm thôi!

Hàn Đông ra mở cửa, Kiều San San mặc một váy liền thân màu hồng nhạt, mặt trang điểm hơi nhạt, một mùi thơm nhàn nhạt bay tới.

- Ha ha, tôi vẫn đang xem tivi…

- Anh cũng không ngủ được?

Kiều San San cảm thán một câu, bỗng nhiên nhận ra được điều gì, liền nói sang chuyện khác,

- Tôi quyết định rồi, bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày anh đưa tôi đi làm đi. Dù sao anh cũng có xe, đi qua Cục thông tin cũng không mất bao nhiêu thời gian.

- Được, cô nói thế nào đều được!

Hàn Đông cười cười, dù sao cũng sắp lấy được bằng lái, đến lúc đó không cần phải lo có một bóng đèn lớn là Hoắc Khải Sơn ở bên cạnh nữa.

Hai người xuống lầu, rất nhanh Hoắc Khải Sơn liền lái chiếc Santana tới. Sau khi lên xe, y lấy bằng lái đưa cho Hàn Đông:

- Chủ nhiệm Hàn, bằng lái của anh làm xong rồi, chứng minh cũng ở đây.

- Hàn Đông, anh biết lái xe à?

Kiều San San kinh ngạc hỏi.

Hàn Đông cười nói:

- Cái này có gì đáng ngạc nhiên chứ, có cái bằng lái cũng thuận tiện hơn một chút.

Kiều San San nhìn Hàn Đông, mặt bỗng nhiên âm u, nhìn bên ngoài không nói gì nữa.

Sau khi đưa Kiều San San đến Cục thông tin, rất nhanh liền đi tới Ban quản lý. Hàn Đông vừa đến văn phòng chưa lâu, Đặng Học Vinh – trưởng phòng Thu hút đầu tư liền gõ cửa bước vào, trong tay cầm một tập tài liệu.

- Chủ nhiệm Hàn, đây là tài liệu về mặt hóa chất mà anh bảo tôi thu thập. Anh xem còn có gì chưa đủ nữa không.

- Nhanh vậy sao?

Hàn Đông nghi hoặc nói, tiếp nhận tập tài liệu kia nhìn một lúc. Quả thật cũng rất đầy đủ, trong đó còn có không ít tài liệu là viết tay.

Đặng Học Vinh nói:

- Chủ nhiệm Hàn, những tư liệu này phần lớn là trước đây đã có, còn có một số là tôi dựa theo yêu cầu của Chủ nhiệm Hàn, đến thư viện huyện tìm các đồng chí ở huyện, tìm những tài liệu có liên quan từ lâu về.

Hàn Đông cảm thấy rất vừa lòng, nói:

- Ừ, không tồi, tôi xem qua trước, có vấn đề gì tôi sẽ hỏi cậu.

- Được, vậy tôi đi trước đây.

Xem xong tư liệu, Hàn Đông liền mỉm cười. Tư liệu của Đặng Học Vinh rất phong phú, cũng rất tỉ mỉ xác thực. Từ trong tư liệu có thể nhìn ra, lịch sử ngành hóa chất ở huyện Phú Nghĩa có thể nói là đến hàng ngàn năm. Từ rất lâu trước đây, nơi đây đã nổi tiếng là khu sản xuất muối, hóa chất muối đã có lịch sử rất lâu ở đây.

- Ừ, đó là một cánh cửa đột phá không tồi.

Hàn Đông lấy ra một cây bút đỏ, gạch lên những phần quan trọng.

Có những thứ này rồi, Hàn Đông cũng nắm chắc được vài phần đối với viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang rồi.

Tuy nhiên, Hàn Đông cũng không muốn nóng lòng để lộ chuyện này ra ngoài, dù sao hiện nay toàn bộ sự việc vẫn còn nằm trong vòng bí mật. Hơn nữa bản thân hắn cũng chưa tiếp xúc được với những người có liên quan. Hơn nữa cũng không nên rùm beng quá, chờ cho sự việc được rõ ràng hơn, rồi mới báo cáo cho lãnh đạo có liên quan.

Vừa nghĩ đến việc phải báo cáo chuyện này cho lãnh đạo, Hàn Đông bỗng nhiên nghĩ đến việc ngày hôm qua Phương Trung gọi điện thoại cho hắn, hắn vẫn chưa gọi lại. Lập tức hắn liền gọi điện thoại đến chỗ Thạch Dũng, nói:

- Trưởng phòng Thạch, Phó chủ tịch huyện Phương có thời gian không, tôi muốn qua đó báo cáo công tác một chút.

Chuyện này tốt nhất là nên gặp mặt giải thích một chút, cũng có vẻ chính thức, có thành ý một chút.

- Trợ lý Hàn, anh đợi một lát, tôi hỏi ý kiến Phó chủ tịch huyện.

Thạch Dũng khách sáo nói. Rất nhanh, y liền nói:

- Trợ lý Hàn, Phó chủ tịch huyện bây giờ không có thời gian rảnh.

Hàn Đông cúp máy, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ. Phương Trung làm vậy là chứng tỏ sự bất mãn đối với hắn. Cho dù không rảnh, cũng có thể nói thời gian đại khái lúc nào rảnh. Xem ra, chuyện ngày hôm qua, khiến cho thái độ của Phương Trung đối với hắn lại thay đổi hơn rồi, sau này e rằng công việc của hắn cũng sẽ gặp nhiều trở ngại hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện