Đợi cô tích lũy thêm chút tiền đã, hiện tại cô không dám tùy tiện đụng vào số tiền trong thẻ bởi vì cô nghĩ sau này số tiền đó là dùng để nuôi dưỡng bọn nhỏ.

Tô Lạc Lạc thấy Dạ Trạch Hạo vẫn chưa trở lại thì cô không gọi điện báo cho anh ta nữa, cô nhấc túi đi thang máy xuống lầu, một đường đi đến chỗ Long Dạ Tước đã đợi hôm qua.

Tô Lạc Lạc cảm thấy khát, vừa vặn bên cạnh có một tiệm trà sữa, Tô Lạc Lạc lập tức đi qua mua một ly trà sữa đá, vừa uống vừa đứng bên đường chờ người đàn ông đó.

Hôm nay, cô mặc một chiếc váy hoa nhỏ dài đến đầu gối, lộ ra một đôi bắp chân thon thả mềm mại.

Cô không thích đi giày cao gót nên đi một đôi giày bệt, lúc cô không đi giày cao gót thì chiều cao thực của cô là 1,6 mét, nhưng tỷ lệ cơ thể cân đối, mảnh mai và tinh tế, trong mắt đàn ông cô như một con chim sẻ ngọt ngào có thể nép vào lòng người.

Tô Lạc Lạc cắn ống hút, nhìn trong dòng xe xuôi ngược, chiếc xe màu đen tràn đầy bá khí đang chạy đến, dưới ánh mặt trời nước sơn màu đen trông thật rạng rỡ và chói mắt.

Tô Lạc Lạc cắn cắn môi, có chút không được tự nhiên nhìn chiếc xe đang dừng trước mặt cô, cô đứng ngay bên cạnh ghế lái phụ.

Tô Lạc Lạc cũng muốn ngồi ở phía sau nhưng nếu ngồi ở ghế sau cô luôn phải đối mắt với người đàn ông này, cho nên cô đổi ý, kéo cửa ghế phụ ngồi vào.


Tô Lạc Lạc ngồi trong xe vô thức liếc nhìn người đàn ông, sáng ra mới biết hôm nay anh ăn mặc rất chỉnh tề, bộ đồ âu phục thủ công đen tuyền mặc trên người anh trông anh giống như một lưỡi dao sắc bén.

Ánh mắt Long Dạ Tước rơi trên người cô đặc biệt tối tăm và sắc bén, như thể đang tìm xem có dấu vết khả nghi nào trên người cô hay không?
Tô Lạc Lạc bị anh nhìn có chút mất tự nhiên, quay đầu, nhấp một ngụm trà sữa trong tay, xe vững vàng chạy về phía trước.

Trên đường đi hai người đều không giao lưu, trong lúc chờ đèn giao thông, Long Dạ Tước lên tiếng: ” Tối mai, bánh kem tôi sẽ cho người làm theo yêu cầu.


“Tôi sẽ tự đi đặt, không cần anh hao tâm tổn trí.

” Tô Lạc Lạc cắn môi, không muốn làm phiền anh, nếu như không phải ăn sinh nhật cũng bọn nhỏ cô cũng sẽ không để anh tham dự.

Long Dạ Tước lông mày kiếm nhíu lại: “Đã đặt rồi!”
“Chắc chắn là chưa được làm đâu, anh có thể hủy.

” Tô Lạc Lạc vừa nói vừa cắn ống hút.

Chiếc xe của anh đột ngột nghiêng về phía trước, anh đạp mạnh phanh, đầu óc Tô Lạc Lạc chấn động, một giọng nam tức giận truyền vào tai cô.

“Em muốn tính toán rõ ràng với tôi như vậy sao?” Long Dạ Tước quay đầu trừng cô.

Tô Lạc Lạc nghẹn giọng: “Chúng ta vốn cũng không phải ở bên nhau, cái gì mà gọi là tính toán rõ ràng chứ?” Nói xong, đầu óc Tô Lạc Lạc nóng lên nói: ” Sau này tôi sẽ ở nhà anh, mỗi tháng tiền ăn tiền nhà tôi sẽ tính đưa cho anh, đưa anh khoảng ba mươi lăm triệu được không?”
Không biết tại sao sắc mặt của người đàn ông này càng ngày càng khó coi rồi?
“Ba mươi lăm triệu không tính là ít đâu nhỉ!” Tô Lạc Lạc nghĩ là anh sẽ đáp ứng, như vậy về sau chuyện gì cũng sẽ rõ ràng đối với hai bên đều tốt.

“Tôi không cần của em, nhà tôi tùy em ở, ở bao lâu cũng được.

” Long Dạ Tước lạnh lùng nói, người phụ nữ này muốn tính toán rõ ràng với anh nhưng anh sẽ không để cô tính toán rõ ràng như thế.

Tô Lạc Lạc nghẹn giọng: “Không được, cuối mỗi tháng tôi sẽ tính toán rõ ràng đưa cho anh, tôi không muốn thiếu nợ anh.



Long Dạ Tước hừ lạnh một tiếng: “Em đưa tôi thì tôi cũng không cần.


Tô Lạc Lạc cạn lời, cô quay mặt ra ngoài cửa sổ không biết phải nói chuyện tiếp với anh như thế nào nữa.

“Cái kia nếu anh đã đặt rồi thì đặt đi vậy!” Tô Lạc Lạc chỉ có thể không cự tuyệt nữa.

Dù sao bánh kem đều là cùng với bọn nhỏ ăn, bánh kem anh đặt không chừng sẽ ngon hơn một chút.

Không khí suốt đường đến trường nặng nề, đón hai đứa trẻ đi ra, nghe bọn nhỏ nhảy nhót tíu tíu, đáng yêu lại ngây thơ, Tô Lạc Lạc cũng chỉ có trông thấy hai bảo bối nhỏ thì phiền não và ưu sầu trong lòng mới quên đi.

“Mommy, hôm nay con có thể ăn khoai tây chiên được không? Anh trai và con đều muốn ăn!”
“Được, lát nữa mẹ đi mua đem về nhà ăn được không?”
“Vâng ạ!” Tô Tiểu Hinh nói xong, giống như con mèo ham ăn nói với Tô Tiểu Sâm: “Anh ơi, chúng ta có khoai tây chiên ăn rồi!”
Tô Lạc Lạc nhìn qua người đàn ông nói: “Chút nữa tôi muốn đi mua một phần khoai tây chiên cho bọn nhỏ.


Long Dạ Tước tự nhiên biết cách trường không xa có một tiệm KFC, nên lái đi đến chỗ đó, anh đỗ xe trước cửa hàng, Tô Lạc Lạc xuống đi mua mang về.

Lúc gọi món, ngoại trừ chọn khoai tây chiên cô cũng nhịn không được mà gọi phần gà miếng và coca cola.

Lúc nhân viên hỏi cô còn muốn gọi thêm gì nữa không, Tô Lạc Lạc nghĩ một chút rồi gọi: “Hai ly coca đi!”
Tuy là không biết anh có uống hay không nhưng cô không thể ích kỉ mà chỉ gọi cho một mình cô được!
Tô Lạc Lạc mua xong đi ra, mới lên xe bọn nhỏ đã không nhịn được mà ăn luôn, Tô Lạc Lạc đưa đến trước mặt cho người đàn ông đó một ly coca: “Uống không?”
Tô Lạc Lạc đang nghĩ đến thân phận cao quý của anh chắc sẽ không uống loại thức uống này đâu, không nghĩ tới ly nước uống đột nhiên bị anh cầm lấy, Tô Lạc Lạc sững sờ vài giây, trong lòng không biết dâng lên loại tư vị gì.

Vậy mà anh lại uống.

Tô Lạc Lạc cầm một miếng gà rán lên miệng, cô thật sự rất đói!
Tô Tiểu Sâm cầm một cọng khoai tây chiên đưa đến bên miệng Long Dạ Tước: “Daddy, ba ăn đi.



Long Dạ Tước vui vẻ cho con trai mặt mũi, lập tức cầm đồ ăn cho vào miệng, sau đó anh khởi động xe chuyển bánh lái chạy về hướng biệt thự, trong lúc chờ đèn giao thông, Long Dạ Tước cầm ly coca lên uống một ngụm.

Không biết tại sao Tô Lạc Lạc lại chú ý đến anh, sau khi anh uống xong, cô đột nhiên chạm phải đôi mắt thâm thúy khó lường của anh trong gương chiếu hậu, Tô Lạc Lạc nhanh chóng nhìn xuống né tránh ánh mắt của anh.

Thật quẫn bách, cô cảm thấy bản thân như kẻ rình trộm, thật không ngờ lại tò mò về cuộc sống sinh hoạt riêng tư của người đàn ông này.

“Mommy, con thật muốn ngày mai mau đến! Như vậy thì con có thể ăn bánh kem sinh nhật của mẹ rồi.

” Miệng Tô Tiểu Hinh vừa ăn khoai tây chiên còn nhớ tới ngày mai có thể ăn bánh sinh nhật nữa.

Tô Lạc Lạc có chút buồn cười nhìn con gái: “Yên tâm đi, ngày mai con nhất định sẽ được ăn bánh sinh nhật mà.


“Mommy, chúng ta có thể mời chú Dạ đến nhà cùng ăn bánh kem sinh nhật không?” Khuôn mặt hiếu kỳ của Tô Tiểu Hinh hỏi.

Tô Lạc Lạc khẽ giật mình, vô thức ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe phía trước, chỉ thấy đôi mày nhíu chặt của anh phản chiếu trong gương chiếu hậu.

“Tiểu Hinh, chú Dạ của con có thể rất bận, chú ấy không có thời gian đâu.

” Tô Lạc Lạc dỗ dành con gái.

Cho dù Long Dạ Tước không nói gì cô cũng cảm giác được anh không được vui rồi, mà cô cũng không biết Dạ Trạch Hạo có đến hay không, bởi vì cô cảm giác hai người đàn ông này có một mối hận thù không thể giải thích được.

Cả hai đều nhìn đối phương không vừa mắt.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện