Sau khi tắm rửa xong, Tô Lạc Lạc nhìn thấy Long Dạ Tước đang gọi điện thoại ở đại sảnh trên lầu hai: “Được, các người chăm sóc tốt cho bọn nhỏ, tôi sẽ đến đón chúng muộn một chút.”
Nói xong, anh cúp điện thoại, ngước mắt nhìn cô gái mặc bộ váy mới rồi nheo mắt.
“Khi nào thì tụi nhỏ quay lại?” Tô Lạc Lạc nhìn anh hỏi.
“Bọn nhỏ ăn tối ở nhà họ Long xong sẽ quay lại.

Vì vậy, tối nay, chúng ta có thể thưởng thức bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.”
Trái tim Tô Lạc Lạc kịch liệt run lên, người đàn ông này quả nhiên tới rồi, anh đây là muốn làm gì? Muốn lấy được trái tim của cô, để cô gả cho anh?
Tô Lạc Lạc mở miệng, đang muốn nói gì đó, lại phát hiện cô tuyệt đối không thể chủ động đề cập đến việc này.
Bởi vì ngay cả khi anh sẵn sàng bỏ mạng để cứu cô, không có nghĩa là cô sẽ đồng ý kết hôn với anh.
Cô đối với anh chỉ là lòng cảm ơn, điều này không có nghĩa là thích hay yêu.
“Được rồi, em mời.”

“Em chắc không?”
“Anh đã cứu em, em nên mời anh.” Tô Lạc Lạc rất chắc chắn, bởi vì cô nợ anh một mạng, cho nên cô hi vọng dùng chút sức lực của mình để bù đắp lại cho anh.
Trong mắtLong Dạ Tước hiện lên một tia cười không thể giải thích, anh làm sao có thể không nhìn ra cô muốn báo đáp ân tình của người khác?
Tuy nhiên, cô muốn trả lại, mà anh chỉ là không muốn để cô trả lại, ngược lại, anh phải khiến cô nợ nhiều hơn nữa.

Tốt nhất, nợ đến cuối cùng cô không thể có khả năng trả, sẽ đem cô trả cho anh.
Tô Lạc Lạc đi tới trước mặt anh, mở to đôi mắt nhìn thật tỉ mỉ chỗ vết thương của anh.

Đây là do khả năng băng bó nghiệp dư của cô, vì vậy nhìn chỗ băng bó có chút khó coi.

Cô quay đầu về phía anh hỏi: “Có cần đi viện nằm không, hay quấn lại gạt vải cho dễ nhìn hơn?”
“Không cần, chỉ cần là em băng bó, xấu một chút cũng không vấn đề gì.” Long Dạ Tước nói.
Sắc mặt Tô Lạc Lạc có chút đỏ lên, cô băng bó nhìn rất khó coi, bởi vì lúc đó trong lòng cảm thấy hoảng loạn, cũng đừng hi vọng cô sẽ băng đẹp hơn .
“Tối nay đi ăn ở đâu?” Tô Lạc Lạc thầm nghĩ, bây giờ cô mời anh, cô nhất định không thể keo kiệt, nhất định tiêu tiền không tiếc.
“Anh sẽ đặt nhà hàng.

Em chỉ cần mang theo thẻ và tiền”.
“Em sẽ mang theo.” Tô Lạc Lạc mím môi cười, chỉ cần có thể báo đáp công ơn của anh, cô rất vui.
Chỉ là cô quên mất một điều, thân phận như người đàn ông này, thông thường có lẽ không đến những nhà hàng bình dân.
Tuy nhiên, Tô Lạc Lạc nghĩ rằng bữa tối hôm nay, có thể cô sẽ phải tiêu khoảng chừng mấy triệu.
Mặc dù hơi đắt, có chút đau lòng, nhưng cô nguyện ý.
Long Dạ Tước cũng trở về phòng, thay quần áo, đó là một chiếc áo sơ mi lụa đen dài tay cùng quần tây, vừa vặn che đi cái băng gạc xấu xí trên cánh tay.


Khiến cho anh nhìn vẫn rất sang trọng và lịch lãm, ở vị trí cao giống như vị thần mà người bình thường không được phép phạm vào.
Long Dạ Tước lái một chiếc xe việt dã màu đen độc đoán khác, Tô Lạc Lạc ngồi ở bên cạnh tò mò hỏi: “Ăn ở đâu?”
“Đến nơi thì sẽ biết.” Long Dạ Tước vẫn thần bí.
Tô Lạc Lạc hy vọng có thể biết trước địa điểm của nhà hàng, sau đó sẽ chuẩn bị chu đáo số tiền có thể cần tiêu đến.
Cuối cùng, xe của Long Dạ Tước cũng đậu ở bãi đậu xe của một tòa nhà cao tầng, Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn, đây không phải trung tâm mua sắm, nhà hàng cũng không có bảng hiệu lớn.
“Trên lầu có nhà hàng sao?” Tô Lạc Lạc nghi ngờ hỏi.
“Đi lên rồi sẽ biết.” Long Dạ Tước cười, ý cười không rõ, Tô Lạc Lạc bị anh làm cho xúc động, sống lưng cảm thấy ớn lạnh.
Tô Lạc Lạc đi theo anh vào đại sảnh với vẻ mặt hoài nghi, đến cửa thang máy, cùng nhau vào thang máy.
Tô Lạc Lạc nhìn anh bấm số lầu tám không chút do dự, chớp mắt hỏi: “Anh đến đây ăn bao giờ chưa?”
“Ừm! Thường xuyên!”
Tô Lạc Lạc vừa nghe, hình như quả nhiên có một nhà hàng trên lầu.
Tô Lạc Lạc đột nhiên nhớ tới điện thoại vẫn đang sạc, cô quên gọi điện cho Dạ Trạch Hạo, anh nhất định sẽ rất lo lắng! Hazz, chỉ có thể đợi đến lúc về nhà mới gọi được rồi.
Thang máy kêu lên một tiếng, Tô Lạc Lạc theo Long Dạ Tước đi xuống.
Nhìn thấy cánh cửa hoàn toàn mang phong cách tây, lúc này, cửa lớn hai bên tự động mở ra, hai cô gái mặc bộ sườn sám nghiêng mình chào đón họ: “Chào mừng quý khách đến nhà hàng Nha Thượng.”
Tô Lạc Lạc thầm oa lên một tiếng, ở đây không chỉ đơn thuần là nhà hàng, mà bầu không khí cũng rất cao cấp.
Khoảnh khắc đó không khỏi làm tim cô thắt lại, cô vô thức nắm chặt lấy túi xách của mình.
Ôi trời! Một bữa ăn ở đây sẽ tốn bao nhiêu tiền a? Có thể không cần trong một đêm mà ăn hết thịt cô không.
Vừa bước vào một đại sảnh, mới phát hiện ra ở đây cái gì cũng không có, trái lại cực kỳ thanh lịch, trưng bày không ít những tác phẩm nghệ thuật cổ.
Ngay sau đó, cánh cửa trước mặt cô được kéo ra, lại có hai cô gái xinh đẹp trong bộ sườn sám cổ bước ra chào đón.

Một vị tiểu thư trong số đó cất giọng ngọt ngào hướng về phía Long Dạ Tước nói: “ Ngài Long, xin hỏi vẫn là vị trí cũ sao? ”
“Ừm!” Long Dạ Tước nhẹ giọng đáp.
Tô Lạc Lạc nghe xong, quả nhiên anh thường xuyên đến đây! Tô Lạc Lạc nhìn thấy một thế giới nhỏ bé được tách biệt bởi những cọc tre xanh đậm và thẳng tắp.


bàn ghế và tách trà được bày trí rất tinh tế, một ngọn nến nho nhỏ hết sức sang trọng.
Trên tường, giống như có một bức tranh vẽ về một ngôi chùa cổ, rất tinh tế và cổ điển, gợi mở và sâu sắc.
Tô Lạc Lạc thầm kinh ngạc, thế giới nhà giàu thật sự khác biệt, bọn họ không đi ăn ở những nơi ồn ào náo nhiệt, mà là chọn nơi tao nhã và thanh tịnh để ăn.
Ngay khi Tô Lạc Lạc vừa ngồi xuống, nhìn thấy một tách trà nhỏ tinh xảo đặt trước mặt, nó quá đẹp khiến cô lập tức có ý định muốn trộm về.
“Thật đẹp!” Tô Lạc Lạc không khỏi cảm thán.
Cô gái mặc sườn xám xinh đẹp giúp bọn họ ngâm trà, rửa trà, đợi đến nước trà thơm nồng rồi rót vào trong cốc cho bọn họ.

Tô Lạc Lạc lập tức cảm nhận được mùi thơm xộc lên mũi, khiến người không thích uống trà như cô cũng không thể nhịn được mà cầm lên nhấp một ngụm.
“Mời dùng trà.” Nói xong, trước mặt hai người đặt một cuốn thực đơn vô cùng đẹp mắt.
Tô Lạc Lạc không nhịn được nhấp một ngụm trà, sau đó nhìn thực đơn, thấy giá cả ở phía sau, trà trong miệng cô suýt chút nữa bị phun ra.

May mắn thay, cô đã kịp ngăn nó lại và nuốt xuống.
Trời ơi, sau mỗi một món ăn là bốn con số, trực tiếp lên thẳng năm con số, mà đây mới chỉ là những món ăn cơ bản.
Tô Lạc Lạc còn không dám xem ở phía dưới, hẳn là càng đắt! Thật đáng tiếc tối nay túi tiền của cô sẽ băng huyết rồi
Ánh mắt Long Dạ Tước thấu hiểu được tâm tư phức tạp của người phụ nữ ngồi đối diện, anh nín cười, bình tĩnh gọi đồ ăn.
Giọng người đàn ông này rất dễ nghe, nhưng vào lúc này, anh lại dùng giọng nói tử tính mê lòng người để gọi liên tục sáu món.
Tô Lạc Lạc còn chưa kịp phản ứng, anh không cần đến cuốn thực đơn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện