Tô Lạc Lạc nghiến răng nghiến lợi trả đũa nói: “Em muốn chọn nhà hàng đắt tiền nhất.
”
“Địa chỉ em chọn.
”
“Hôm nay em muốn uống một chai Louis XIII.
” Tô Lạc Lạc biết thứ anh có là tiền, nhưng cô chỉ muốn chọc tức anh một chút, để sau này anh không dám mời cô đi ăn tối.
“Nếu em có thể uống hết, anh mở cho em mười chai.
” Người đàn ông cong môi, nhẹ nhàng trả lời.
Tô Lạc Lạc không khỏi có chút buồn bực, quả nhiên dường như trời sinh chỉ có người đàn ông này mới có thể uy hiếp cô, ngược lại cô không có khả năng uy hiếp anh.
Tô Lạc Lạc cố gắng nghĩ, cũng không biết nhà hàng đắt nhất của thành phố nằm ở chỗ nào, ngược lại nghĩ quá nhiều tới mức phình đầu, cô chỉ có thể tức giận ngoảnh gương mặt nhỏ nhắn ra phía ngoài cửa sổ: “Anh chọn nhà hàng đi!”
Long Dạ Tước cười xấu xa, tao nhã điều chỉnh vô lăng xe hơi, hơi nghiêng người dựa vào ghế, trong mắt tràn ngập ý cười, anh thích dáng vẻ người con gái này chịu khuất phục anh.
Điều này khiến anh cảm thấy vô cùng thành tựu.
“Thông báo cho em một tin tốt, Tô Vũ Phỉ sắp phải đối mặt với thời gian tạm giam một tháng, đợi tới lúc vụ án bắt cóc được điều tra xong, cô ta có thể phải ngồi tù hơn hai năm.
”
Tô Lạc Lạc có chút kinh ngạc, Tô Vũ Phỉ bị bắt lại rồi sao? Nhanh như vậy sao? Hai năm ngồi tù đối với đại tiểu thư như cô ta mà nói, nhất định là khó chấp nhận được!
“Đó cũng là những gì cô ta đáng nhận được.
” Tô Lạc Lạc không có gì để thông cảm.
Long Dạ Tước nhìn liếc qua cô: “Sau này ai dám bắt nạt em, cứ việc nói với anh.
” Tô Lạc Lạc biết sự việc này của Tô Vũ Phỉ, cũng may mắn có sự giúp đỡ của anh, cộng thêm việc cứu thoát khỏi vụ bắt cóc lần trước, người đàn ông này có công sức không hề nhỏ.
“Cảm ơn.
” Tô Lạc Lạc cắn môi, bày tỏ sự biết ơn với anh.
“Anh không thích cảm ơn bằng lời nói.
Tốt hơn hết là tự mình làm việc gì đó, anh sẽ hài lòng hơn.
” Lúc này, đang chờ đèn giao thông, người đàn ông hơi quay người sang một bên, nụ cười trong đáy mắt mắt như ma quỷ muốn dụ dỗ người con gái ngốc nghếch.
Dùng khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh của anh để mê hoặc cô.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc hơi cảm động ửng hồng, nhịn không được mở miệng nói: “Ngoài nói cám ơn, em không biết nên làm như thế nào.
”
Long Dạ Tước cũng chỉ trêu chọc cô, vừa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng, anh không thể không tranh thủ lúc đèn đỏ suồng sã thưởng ngoạn.
Đèn xanh vừa sáng, chiếc xe địa hình màu đen ngay lập tức ngang ngược lao về phía trước như một con ngựa hoang.
Long Dạ Tước vẫn đưa cô đến nhà hàng đắt tiền lần trước, vì anh nhớ rằng cô thích những món ăn ở đó.
Tô Lạc Lạc bước vào trong nhà hàng này, thầm nghĩ, có lẽ đây là nhà hàng đắt nhất ở trung tâm thành phố!
Ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, người đàn ông bắt đầu gọi món, Tô Lạc Lạc cầm tách trà, quyền gọi món hoàn toàn giao cho anh, mà người đàn ông cũng không khách khí, dường như gọi ít nhất mười mấy món ăn.
Tô Lạc Lạc hơi trợn trừng mắt, người đàn ông này muốn biến cô thành một con lợn con hay sao? Những lần sau đi ăn với anh, cô nhất định sẽ mập thêm vài cân.
“Mang chỗ rượu vang lần trước tới đây cho tôi.
” Long Dạ Tước nói với nhân viên phục vụ.
Tô Lạc Lạc vừa nghe thấy vậy, thần kinh ngay lập tức căng thẳng, còn có chút xấu hổ, vừa rồi ở trong xe cô cũng chỉ nói bừa thôi.
Ngược lại người đàn ông rõ ràng lại làm thật: “Rượu vang mở ra rồi không nên để quá lâu, vì vậy lát nữa em có trách nhiệm uống nốt phần còn lại.
”
Tô Lạc Lạc lập tức trừng mắt: “Em không uống được nhiều như vậy.
”
“Anh lái xe, không uống rượu.
” Long Dạ Tước đẩy phần của mình ra rồi liếc mắt nhìn cô cười: “Ai vừa nói với anh là muốn uống hết một chai?
Tô Lạc Lạc xấu hổ đến mức muốn độn thổ, cảm thấy ở bên người đàn ông này, cô luôn không dễ gì mà cãi lại, còn bị chỉnh đốn ở khắp nơi.
Lúc này, nhân viên phục vụ đưa rượu vang tới, vẫn còn lại nửa chai, Tô Lạc Lạc nhìn rượu thơm, cho dù là rượu ngon, cô cũng thật sự không dám uống hết cả bình này đâu! Cô là kiểu người chỉ nhấp một chút rượu cũng đã say.
Long Dạ Tước rất lịch sự đứng lên, rót nửa ly rượu vang trong ly đế cao của cô, sau đó tự mình rót nửa ly, “Anh sẽ cùng em uống nửa ly.
”
Nói xong, anh nâng ly, muốn cùng cô cụng ly.
Tô Lạc Lạc chỉ có thể trợn mắt phồng má, cầm ly rượu lên chạm với ly của anh, Long Dạ Tước vừa uống vừa nhìn chằm chằm đánh giá cô gái ở phía đối diện, Tô Lạc Lạc đang cầm một ly rượu vang, ly thủy tinh trong suốt phản chiếu đôi môi đỏ mọng dịu dàng của cô, uống từng ngụm, từng ngụm nhỏ.
Long Dạ Tước phía bên này tùy ý thưởng thức, Tô Lạc Lạc vậy mà đã uống hết nửa ly rượu, uống một hơi cạn sạch rồi nhanh chóng che miệng lại.
Cô xấu hổ đến mức lông mi thường xuyên khẽ động, đôi mắt trong veo dường như thoáng chốc đã nhuốm màu rượu, có chút mờ ảo say đắm lòng người, quyến rũ như suối trong veo dưới ánh trăng.
Long Dạ Tước đột nhiên cảm thấy cơ thể nóng bừng, bộ vest và quần tây bó sát một chút.
Trước đây anh đã biết rất rõ cảm giác của mình đối với người phụ nữ này, cho dù cô không cần dùng đến bất kỳ thủ đoạn nào như những người phụ nữ khác, hoặc là có hành động quyến rũ người khác, nhưng dường như có một loại ma lực khó tả ở trên người cô đang thu hút anh, kích thích loại bản năng nguyên thủy nhất trong cơ thể anh.
Chẳng trách năm năm trước, dù biết rõ bản thân bị tính toán, nhưng anh vẫn không thể nào đẩy được người con gái chủ động lao tới này, mới có một đêm hoang đường đó.
Tô Lạc Lạc nhìn Long Dạ Tước đứng dậy, lại rót thêm nửa ly rượu vang cho cô, cô ngay lập tức cảm thấy động cơ của người đàn ông này không trong sáng, đây là anh muốn chuốc say cô sao?
Cô cũng không dám uống thêm nữa, lúc này, món tráng miệng đã đưa lên trước, Tô Lạc Lạc hơi đói một chút, ở cùng với người đàn ông này, đầu óc của cô luôn luôn cảm thấy không đủ dùng, có loại cảm giác như bị rút kiệt quệ vì vậy cũng sẽ tương đối mệt, tiêu hao năng lượng.
Tô Lạc Lạc gắp một miếng cho vào miệng nhai, có lẽ đồ ăn rất ngon, khiến đôi mắt to tròn của cô không kìm chế được mà sáng lên một chút.
Mà Long Dạ Tước cũng nhớ ra vài món điểm tâm mà cô yêu thích lần trước, hôm nay anh đã gọi hết lên nhưng Tô Lạc Lạc lại không biết dụng ý của anh.
Có điều, món điểm tâm mang lên tiếp theo, cô thật sự rất thích ăn, Long Dạ Tước không mấy hứng thú với đồ ngọt, chỉ là một bên thanh nhã thưởng thức rượu vang, một bên ngắm nhìn cô ăn.
Giống như, chỉ cần thế này thôi, tất cả đều rất mới mẻ và thú vị.
Vốn dĩ hôm nay anh cũng không muốn đi về, nhưng mà, không biết tại sao, lúc xuống lầu, anh vẫn định quay lại đưa cô đi ra ngoài, thứ nhất anh sợ cô ở nhà một mình ăn uống không tốt, thứ hai, anh ấy muốn bổ sung dinh dưỡng cho cô ấy, cô hơi gầy.
Tuy nhiên, anh không ngờ người phụ nữ này đang ở trong nhà của Dạ Trạch Hạo, anh tốt bụng muốn mời cô đi ăn trưa, còn cô đang chăm sóc cho người đàn ông kia, làm sao anh có thể không tức giận?
Loại tức giận này không kém gì cảm giác cô phản bội anh, anh cảm thấy người phụ nữ này không để anh ở trong lòng, có phải là cô quá thoải mái rồi, bên trong có thể chung sống với bao nhiêu người đàn ông?
Nghĩ tới đây, Long Dạ Tước liền cảm thấy tương lai nên để cho cô biết, trái tim nhỏ bé của cô nhất định chỉ có thể chứa một người đàn ông duy nhất là anh, tốt nhất cô đừng mơ tưởng tới những người đàn ông khác.
Tô Lạc Lạc một bên ăn, liền cảm thấy ánh mắt của người đàn ông ngồi đối diện đang đóng đinh vào mình, cô lập tức đưa cho anh một món điểm tâm mà cô vẫn còn giữ trên tay: “Này, cho anh ăn đấy!”
Cô cho rằng người đàn ông này cho rằng cô ăn quá nhiều, sau khi Long Dạ Tước hiểu ra, liền cười hì một cái, mở miệng: “Đút cho anh.
”
Gương mặt Tô Lạc Lạc ửng đỏ, sau đó, nhanh chóng đứng dậy, nhét Hương Vu Viên cuối cùng vào miệng anh.
.
”
“Địa chỉ em chọn.
”
“Hôm nay em muốn uống một chai Louis XIII.
” Tô Lạc Lạc biết thứ anh có là tiền, nhưng cô chỉ muốn chọc tức anh một chút, để sau này anh không dám mời cô đi ăn tối.
“Nếu em có thể uống hết, anh mở cho em mười chai.
” Người đàn ông cong môi, nhẹ nhàng trả lời.
Tô Lạc Lạc không khỏi có chút buồn bực, quả nhiên dường như trời sinh chỉ có người đàn ông này mới có thể uy hiếp cô, ngược lại cô không có khả năng uy hiếp anh.
Tô Lạc Lạc cố gắng nghĩ, cũng không biết nhà hàng đắt nhất của thành phố nằm ở chỗ nào, ngược lại nghĩ quá nhiều tới mức phình đầu, cô chỉ có thể tức giận ngoảnh gương mặt nhỏ nhắn ra phía ngoài cửa sổ: “Anh chọn nhà hàng đi!”
Long Dạ Tước cười xấu xa, tao nhã điều chỉnh vô lăng xe hơi, hơi nghiêng người dựa vào ghế, trong mắt tràn ngập ý cười, anh thích dáng vẻ người con gái này chịu khuất phục anh.
Điều này khiến anh cảm thấy vô cùng thành tựu.
“Thông báo cho em một tin tốt, Tô Vũ Phỉ sắp phải đối mặt với thời gian tạm giam một tháng, đợi tới lúc vụ án bắt cóc được điều tra xong, cô ta có thể phải ngồi tù hơn hai năm.
”
Tô Lạc Lạc có chút kinh ngạc, Tô Vũ Phỉ bị bắt lại rồi sao? Nhanh như vậy sao? Hai năm ngồi tù đối với đại tiểu thư như cô ta mà nói, nhất định là khó chấp nhận được!
“Đó cũng là những gì cô ta đáng nhận được.
” Tô Lạc Lạc không có gì để thông cảm.
Long Dạ Tước nhìn liếc qua cô: “Sau này ai dám bắt nạt em, cứ việc nói với anh.
” Tô Lạc Lạc biết sự việc này của Tô Vũ Phỉ, cũng may mắn có sự giúp đỡ của anh, cộng thêm việc cứu thoát khỏi vụ bắt cóc lần trước, người đàn ông này có công sức không hề nhỏ.
“Cảm ơn.
” Tô Lạc Lạc cắn môi, bày tỏ sự biết ơn với anh.
“Anh không thích cảm ơn bằng lời nói.
Tốt hơn hết là tự mình làm việc gì đó, anh sẽ hài lòng hơn.
” Lúc này, đang chờ đèn giao thông, người đàn ông hơi quay người sang một bên, nụ cười trong đáy mắt mắt như ma quỷ muốn dụ dỗ người con gái ngốc nghếch.
Dùng khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh của anh để mê hoặc cô.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc hơi cảm động ửng hồng, nhịn không được mở miệng nói: “Ngoài nói cám ơn, em không biết nên làm như thế nào.
”
Long Dạ Tước cũng chỉ trêu chọc cô, vừa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng, anh không thể không tranh thủ lúc đèn đỏ suồng sã thưởng ngoạn.
Đèn xanh vừa sáng, chiếc xe địa hình màu đen ngay lập tức ngang ngược lao về phía trước như một con ngựa hoang.
Long Dạ Tước vẫn đưa cô đến nhà hàng đắt tiền lần trước, vì anh nhớ rằng cô thích những món ăn ở đó.
Tô Lạc Lạc bước vào trong nhà hàng này, thầm nghĩ, có lẽ đây là nhà hàng đắt nhất ở trung tâm thành phố!
Ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, người đàn ông bắt đầu gọi món, Tô Lạc Lạc cầm tách trà, quyền gọi món hoàn toàn giao cho anh, mà người đàn ông cũng không khách khí, dường như gọi ít nhất mười mấy món ăn.
Tô Lạc Lạc hơi trợn trừng mắt, người đàn ông này muốn biến cô thành một con lợn con hay sao? Những lần sau đi ăn với anh, cô nhất định sẽ mập thêm vài cân.
“Mang chỗ rượu vang lần trước tới đây cho tôi.
” Long Dạ Tước nói với nhân viên phục vụ.
Tô Lạc Lạc vừa nghe thấy vậy, thần kinh ngay lập tức căng thẳng, còn có chút xấu hổ, vừa rồi ở trong xe cô cũng chỉ nói bừa thôi.
Ngược lại người đàn ông rõ ràng lại làm thật: “Rượu vang mở ra rồi không nên để quá lâu, vì vậy lát nữa em có trách nhiệm uống nốt phần còn lại.
”
Tô Lạc Lạc lập tức trừng mắt: “Em không uống được nhiều như vậy.
”
“Anh lái xe, không uống rượu.
” Long Dạ Tước đẩy phần của mình ra rồi liếc mắt nhìn cô cười: “Ai vừa nói với anh là muốn uống hết một chai?
Tô Lạc Lạc xấu hổ đến mức muốn độn thổ, cảm thấy ở bên người đàn ông này, cô luôn không dễ gì mà cãi lại, còn bị chỉnh đốn ở khắp nơi.
Lúc này, nhân viên phục vụ đưa rượu vang tới, vẫn còn lại nửa chai, Tô Lạc Lạc nhìn rượu thơm, cho dù là rượu ngon, cô cũng thật sự không dám uống hết cả bình này đâu! Cô là kiểu người chỉ nhấp một chút rượu cũng đã say.
Long Dạ Tước rất lịch sự đứng lên, rót nửa ly rượu vang trong ly đế cao của cô, sau đó tự mình rót nửa ly, “Anh sẽ cùng em uống nửa ly.
”
Nói xong, anh nâng ly, muốn cùng cô cụng ly.
Tô Lạc Lạc chỉ có thể trợn mắt phồng má, cầm ly rượu lên chạm với ly của anh, Long Dạ Tước vừa uống vừa nhìn chằm chằm đánh giá cô gái ở phía đối diện, Tô Lạc Lạc đang cầm một ly rượu vang, ly thủy tinh trong suốt phản chiếu đôi môi đỏ mọng dịu dàng của cô, uống từng ngụm, từng ngụm nhỏ.
Long Dạ Tước phía bên này tùy ý thưởng thức, Tô Lạc Lạc vậy mà đã uống hết nửa ly rượu, uống một hơi cạn sạch rồi nhanh chóng che miệng lại.
Cô xấu hổ đến mức lông mi thường xuyên khẽ động, đôi mắt trong veo dường như thoáng chốc đã nhuốm màu rượu, có chút mờ ảo say đắm lòng người, quyến rũ như suối trong veo dưới ánh trăng.
Long Dạ Tước đột nhiên cảm thấy cơ thể nóng bừng, bộ vest và quần tây bó sát một chút.
Trước đây anh đã biết rất rõ cảm giác của mình đối với người phụ nữ này, cho dù cô không cần dùng đến bất kỳ thủ đoạn nào như những người phụ nữ khác, hoặc là có hành động quyến rũ người khác, nhưng dường như có một loại ma lực khó tả ở trên người cô đang thu hút anh, kích thích loại bản năng nguyên thủy nhất trong cơ thể anh.
Chẳng trách năm năm trước, dù biết rõ bản thân bị tính toán, nhưng anh vẫn không thể nào đẩy được người con gái chủ động lao tới này, mới có một đêm hoang đường đó.
Tô Lạc Lạc nhìn Long Dạ Tước đứng dậy, lại rót thêm nửa ly rượu vang cho cô, cô ngay lập tức cảm thấy động cơ của người đàn ông này không trong sáng, đây là anh muốn chuốc say cô sao?
Cô cũng không dám uống thêm nữa, lúc này, món tráng miệng đã đưa lên trước, Tô Lạc Lạc hơi đói một chút, ở cùng với người đàn ông này, đầu óc của cô luôn luôn cảm thấy không đủ dùng, có loại cảm giác như bị rút kiệt quệ vì vậy cũng sẽ tương đối mệt, tiêu hao năng lượng.
Tô Lạc Lạc gắp một miếng cho vào miệng nhai, có lẽ đồ ăn rất ngon, khiến đôi mắt to tròn của cô không kìm chế được mà sáng lên một chút.
Mà Long Dạ Tước cũng nhớ ra vài món điểm tâm mà cô yêu thích lần trước, hôm nay anh đã gọi hết lên nhưng Tô Lạc Lạc lại không biết dụng ý của anh.
Có điều, món điểm tâm mang lên tiếp theo, cô thật sự rất thích ăn, Long Dạ Tước không mấy hứng thú với đồ ngọt, chỉ là một bên thanh nhã thưởng thức rượu vang, một bên ngắm nhìn cô ăn.
Giống như, chỉ cần thế này thôi, tất cả đều rất mới mẻ và thú vị.
Vốn dĩ hôm nay anh cũng không muốn đi về, nhưng mà, không biết tại sao, lúc xuống lầu, anh vẫn định quay lại đưa cô đi ra ngoài, thứ nhất anh sợ cô ở nhà một mình ăn uống không tốt, thứ hai, anh ấy muốn bổ sung dinh dưỡng cho cô ấy, cô hơi gầy.
Tuy nhiên, anh không ngờ người phụ nữ này đang ở trong nhà của Dạ Trạch Hạo, anh tốt bụng muốn mời cô đi ăn trưa, còn cô đang chăm sóc cho người đàn ông kia, làm sao anh có thể không tức giận?
Loại tức giận này không kém gì cảm giác cô phản bội anh, anh cảm thấy người phụ nữ này không để anh ở trong lòng, có phải là cô quá thoải mái rồi, bên trong có thể chung sống với bao nhiêu người đàn ông?
Nghĩ tới đây, Long Dạ Tước liền cảm thấy tương lai nên để cho cô biết, trái tim nhỏ bé của cô nhất định chỉ có thể chứa một người đàn ông duy nhất là anh, tốt nhất cô đừng mơ tưởng tới những người đàn ông khác.
Tô Lạc Lạc một bên ăn, liền cảm thấy ánh mắt của người đàn ông ngồi đối diện đang đóng đinh vào mình, cô lập tức đưa cho anh một món điểm tâm mà cô vẫn còn giữ trên tay: “Này, cho anh ăn đấy!”
Cô cho rằng người đàn ông này cho rằng cô ăn quá nhiều, sau khi Long Dạ Tước hiểu ra, liền cười hì một cái, mở miệng: “Đút cho anh.
”
Gương mặt Tô Lạc Lạc ửng đỏ, sau đó, nhanh chóng đứng dậy, nhét Hương Vu Viên cuối cùng vào miệng anh.
.
Danh sách chương