Điều Dạ Trạch Hạo muốn, chẳng qua cũng chỉ là Tô Lạc Lạc chăm sóc anh mà thôi.
“Chị ấy còn nói gì nữa không?”
“Một lát nữa có trợ lí đưa thức ăn qua đây, tôi hầm cho anh chút canh để bồi bổ cơ thể.” Tô Lạc Lạc nói xong, lại quan sát chân anh hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
“Nghiêm trọng lắm, anh xin nghỉ nửa tháng rồi.”
“Sao anh lại bất cẩn như vậy chứ?” Tô Lạc Lạc than thở
“Em cho rằng làm minh tinh màn bạc rất dễ dàng sao? Những cảnh đánh đánh giết giết mọi người xem trên màn hình đó cũng không phải là giỡn chơi đâu, mà là đánh thật đó.” Dạ Trạch Hạo oán giận nói.
Tô Lạc Lạc nghe vậy, trong lòng cũng biết rõ công việc đóng phim của diễn viên cũng không dễ dàng gì, không biết nói gì hơn: “Vậy anh nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe đi! Trước khi chân khỏi thì nơi nào anh cũng không được đi.”
Dạ Trạch Hạo thấy cô ra lệnh bá đạo như vậy, tâm trạng tốt đáp lại: “Được, nghe lời em.”
Tô Lạc Lạc nghe, không kìm được nói thêm một câu: “Tôi cũng là suy nghĩ cho anh thôi.”
“Anh biết, em quan tâm anh.” Dạ Trạch Hạo cười lên thật mê người.
Tô Lạc Lạc đối với anh ta có chút hết cách, rõ ràng chuyện này không có ám muội như vậy, anh ta liền nói thành ám muội như thế.
Một tiếng sau, trợ lý đem rất nhiều thức ăn tới, Tô Lạc Lạc cầm tất cả vào trong bếp, sau đó chọn mấy thứ bắt đầu nấu ăn.
Dạ Trạch Hạo ngồi trên sô pha, bên cạnh anh để hai cái gậy để anh muốn làm gì đó thì có thể tự do hoạt động.
Trong tập đoàn Long Thị, Long Dạ Tước đưa mắt nhìn bữa ăn vô vị trên xe đẩy, nói với trợ lí: “Đẩy ra đi.”
“Vậy tổng giám đốc Long ngài tính dùng cơm trưa ở đâu?”
“Tôi tự sắp xếp.” Long Dạ Tước nói, buổi chiều anh cũng không có việc gì quan trọng, hiện tại, không biết tại sao, suy nghĩ của anh cứ quẩn quanh Tô Lạc Lạc, dường như có chuyện gì đều lập tức nghĩ muốn cùng cô làm.
Anh nghĩ, vào lúc này chắc hẳn cô vẫn đang phát rầu ở nhà xem trưa nay ăn gì nhỉ! Lúc này anh vừa vặn có thể về đưa cô ra ngoài, sau đó đến nhà hàng lần trước ăn trưa.
Dù sao chăng nữa lúc dùng cơm, có người ăn cùng tâm trạng cũng tốt hơn.
Long Dạ Tước cũng không gọi điện báo trước một tiếng, cầm chìa khóa xe lên bèn xuống lầu.
Anh khởi động chiếc xe thể thao đen, lái thẳng về nhà.
Trong biệt thự của Dạ Trạch Hạo, Tô Lạc Lạc đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu xào rau.
Dạ Trạch Hạo nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp, rất mong đợi lát nữa sẽ được ăn món gì.
Hơn nữa, loại cảm giác như gia đình này cũng rất tuyệt.
Điện thoại Tô Lạc Lạc đột nhiên vang lên, bởi vì âm lượng không lớn, cô ở phòng bếp cũng không nghe thấy.
Dạ Trạch Hạo cầm lấy túi của cô, lục tìm điện thoại của cô và tắt tiếng, lại nhìn tên cuộc gọi tới.
Anh nhếch môi hừ một tiếng, để điện thoại lại vào trong túi của Tô Lạc Lạc, mà chuông điện thoại đã bị tắt.
Long Dạ Tước sắp về đến nhà, thấy Tô lạc lạc vẫn không bắt máy, gương mặt có chút khó coi.
Người phụ nữ này có chuyện gì rồi? Cố tình không nghe điện thoại của anh?
Xe của Long Dạ Tước tiến vào lối vào biệt thự, chạy đến cửa đại sảnh, Long Dạ Tước xuống xe, vừa đi vào đại sảnh biệt thự anh liền có linh cảm Tô Lạc Lạc không có nhà.
Sắc mặt Long Dạ Tước trầm xuống, người phụ nữ này lại chạy đi đâu rồi?
Long Dạ Tước lại cầm điện thoại lên tiếp tục gọi cho Tô Lạc Lạc, gọi được, nhưng không ai bắt máy.
Chết tiệt, cái cảm giác này khiến người ta rất bực bội.
Long Dạ Tước lập tức nheo mắt suy nghĩ, lẽ nào cô đi tìm bạn cô rồi? Phút chốc, Long Dạ Tước nghĩ đến ở cổng lớn có camera giám sát, xem một cái không phải là biết rồi sao?
Long Dạ Tước đi đến thư phòng, mở máy tính lên xem, nhìn thấy Tô Lạc Lạc không phải có ai đến đón mà là tự mình chạy ra ngoài.
Cô không có xe cộ gì cả, có thể đi đâu chứ? Ngoại trừ nhà của Dạ Trạch Hạo, hình như cô ở quanh đây cũng không có bạn bè gì.
Vẻ mặt Long Dạ Tước lúc này âm trầm tới cực điểm, người phụ nữ này buổi trưa vậy mà lại giấu anh đi đến nhà của Dạ Trạch Hạo.
Long Dạ Tước tức giận nắm chặt nắm đấm, có một loại kích động muốn kéo cô về ngay lập tức.
Anh ngồi vào xe, xe nổ máy, anh lái xe chạy ra khỏi biệt thự.
Đi đến giao lộ anh vốn là muốn đi tìm cô, nhưng lúc này lại có một suy nghĩ khác nảy ra.
Anh tức giận, hình như người phụ nữ này căn bản không để anh vào trong mắt, nếu đã như vậy, anh việc gì phải đi tìm cô?
Long Dạ Tước anh dù sao đi nữa cũng là người có lòng tự trọng mạnh mẽ, cũng không phải không cần mặt mũi mà quấn lấy cô.
Nhưng mà cái cảm giác chết tiệt này thật sự không dễ chịu.
Tô Lạc Lạc cự tuyệt đến gần anh, nhưng lại ra sức bám lấy Dạ Trạch Hạo.
Xem ra, không phải là cô không muốn có, mà là đàn ông mà cô muốn không phải anh!
Long Dạ Tước tức giận đến nỗi cả lồng ngực đều là bực bội.
Tô Lạc Lạc làm cho Dạ Trach Hạo một bàn đồ ăn, còn hầm canh sườn rất dinh dưỡng.
Dạ Trạch Hạo đói bụng, ngồi vào bàn ăn, ăn đồ ăn cô nấu, vô cùng thỏa mãn.
“Tay nghề của em lại tiến bộ rồi.”
“Đúng thế! Công việc bây giờ của tôi mỗi ngày chính là ở nhà nấu cơm cho con, sau này, nói không chừng còn có thể đuuỏi kịp bếp trưởng năm sao.” Tô Lạc Lạc ha ha cười.
Dạ Trạch Hạo cười: “Vậy em sống chung với Long Dạ Tước thế nào rồi?
“Vì con cái, tôi nguyện ý cùng anh ta chung sống hòa bình.”
“Chỉ là chung sống hòa bình thôi?”
“Không thế thì còn thế nào nữa?”
“Nam nữ ở chung một nhà, thế nào cũng phát sinh cái gì đó chứ!” Dạ Trach Hạo tiếp lời cô.
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là bởi vì bọn nhỏ mới ở cùng với anh ta, anh cho rằng tôi sẽ thích con người của anh ta sao?”
Dạ Trạch Hạo có chút buồn cười, anh nghĩ, anh không tiếp cận được Tô lạc Lạc thì Long Dạ Tước cũng đừng hòng lấy được lòng cô.
Bởi vì cô giống như là đối với chuyện tình cảm không có tí hứng thú nào cả.
Dạ Trach Hạo ăn cơm cũng thấy ngon hơn nhiều, nghe được câu này của cô, anh yên tâm rồi.
“Sau này, buổi trưa em có thể đều qua đây nấu cơm được không?”
“Hai ngày nghỉ thì không được.”
“Đưa cả bọn nhỏ qua đây.”
“Long Dạ Tước không cho tôi đưa hai đứa nhỏ qua đây đâu.” Tô Lạc Lạc phiền não.
“Con cũng là con của em.
Lại nói, anh sẽ đối xử tốt với chúng, sẽ không bạc đãi hai đứa nhỏ.” Dạ Trạch Hạo khuyên cô một tiếng.
“Nói sau đi! Dù sao trưa thứ hai đến thứ sáu tôi rảnh rỗi.”
Dạ Trạch Hạo cũng không quá ép buộc, cười nói: “Được, vậy chúng ta cứ quyết thế đi.”
Ăn cơm trưa xong, Tô Lạc Lạc muốn lấy điện thoại xem video của bọn trẻ.
Nhưng vừa cầm lên đã thấy trên màn hình hiện lên năm cuộc gọi nhỡ, cô giật mình, mở ra xem, thì ra là Long Dạ Tước gọi tới.
Anh ta tại sao lại gọi điện cho cô nhỉ? Có chuyện gì sao?
Tô Lạc Lạc suy nghĩ một hồi, cầm di động đi tới trong sân, gọi lại cho Long Dạ Tước.
Trong phòng họp yên tĩnh.
Long Dạ Tước nhìn di động đang đổ chuông, tên người gọi hiện trên màn hình khiến trán anh nhăn lại, nhưng anh không bắt máy.
Quản lí cấp cao ngồi họp ở phía dưới lập tức im lặng, nhìn ông chủ.
Hồi chuông cuối cùng vang lên, Long Dạ Tước vẫn là nhấc điện thoại lên, lạnh nhạt nghe máy: “Alo.”.
“Chị ấy còn nói gì nữa không?”
“Một lát nữa có trợ lí đưa thức ăn qua đây, tôi hầm cho anh chút canh để bồi bổ cơ thể.” Tô Lạc Lạc nói xong, lại quan sát chân anh hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
“Nghiêm trọng lắm, anh xin nghỉ nửa tháng rồi.”
“Sao anh lại bất cẩn như vậy chứ?” Tô Lạc Lạc than thở
“Em cho rằng làm minh tinh màn bạc rất dễ dàng sao? Những cảnh đánh đánh giết giết mọi người xem trên màn hình đó cũng không phải là giỡn chơi đâu, mà là đánh thật đó.” Dạ Trạch Hạo oán giận nói.
Tô Lạc Lạc nghe vậy, trong lòng cũng biết rõ công việc đóng phim của diễn viên cũng không dễ dàng gì, không biết nói gì hơn: “Vậy anh nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe đi! Trước khi chân khỏi thì nơi nào anh cũng không được đi.”
Dạ Trạch Hạo thấy cô ra lệnh bá đạo như vậy, tâm trạng tốt đáp lại: “Được, nghe lời em.”
Tô Lạc Lạc nghe, không kìm được nói thêm một câu: “Tôi cũng là suy nghĩ cho anh thôi.”
“Anh biết, em quan tâm anh.” Dạ Trạch Hạo cười lên thật mê người.
Tô Lạc Lạc đối với anh ta có chút hết cách, rõ ràng chuyện này không có ám muội như vậy, anh ta liền nói thành ám muội như thế.
Một tiếng sau, trợ lý đem rất nhiều thức ăn tới, Tô Lạc Lạc cầm tất cả vào trong bếp, sau đó chọn mấy thứ bắt đầu nấu ăn.
Dạ Trạch Hạo ngồi trên sô pha, bên cạnh anh để hai cái gậy để anh muốn làm gì đó thì có thể tự do hoạt động.
Trong tập đoàn Long Thị, Long Dạ Tước đưa mắt nhìn bữa ăn vô vị trên xe đẩy, nói với trợ lí: “Đẩy ra đi.”
“Vậy tổng giám đốc Long ngài tính dùng cơm trưa ở đâu?”
“Tôi tự sắp xếp.” Long Dạ Tước nói, buổi chiều anh cũng không có việc gì quan trọng, hiện tại, không biết tại sao, suy nghĩ của anh cứ quẩn quanh Tô Lạc Lạc, dường như có chuyện gì đều lập tức nghĩ muốn cùng cô làm.
Anh nghĩ, vào lúc này chắc hẳn cô vẫn đang phát rầu ở nhà xem trưa nay ăn gì nhỉ! Lúc này anh vừa vặn có thể về đưa cô ra ngoài, sau đó đến nhà hàng lần trước ăn trưa.
Dù sao chăng nữa lúc dùng cơm, có người ăn cùng tâm trạng cũng tốt hơn.
Long Dạ Tước cũng không gọi điện báo trước một tiếng, cầm chìa khóa xe lên bèn xuống lầu.
Anh khởi động chiếc xe thể thao đen, lái thẳng về nhà.
Trong biệt thự của Dạ Trạch Hạo, Tô Lạc Lạc đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu xào rau.
Dạ Trạch Hạo nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp, rất mong đợi lát nữa sẽ được ăn món gì.
Hơn nữa, loại cảm giác như gia đình này cũng rất tuyệt.
Điện thoại Tô Lạc Lạc đột nhiên vang lên, bởi vì âm lượng không lớn, cô ở phòng bếp cũng không nghe thấy.
Dạ Trạch Hạo cầm lấy túi của cô, lục tìm điện thoại của cô và tắt tiếng, lại nhìn tên cuộc gọi tới.
Anh nhếch môi hừ một tiếng, để điện thoại lại vào trong túi của Tô Lạc Lạc, mà chuông điện thoại đã bị tắt.
Long Dạ Tước sắp về đến nhà, thấy Tô lạc lạc vẫn không bắt máy, gương mặt có chút khó coi.
Người phụ nữ này có chuyện gì rồi? Cố tình không nghe điện thoại của anh?
Xe của Long Dạ Tước tiến vào lối vào biệt thự, chạy đến cửa đại sảnh, Long Dạ Tước xuống xe, vừa đi vào đại sảnh biệt thự anh liền có linh cảm Tô Lạc Lạc không có nhà.
Sắc mặt Long Dạ Tước trầm xuống, người phụ nữ này lại chạy đi đâu rồi?
Long Dạ Tước lại cầm điện thoại lên tiếp tục gọi cho Tô Lạc Lạc, gọi được, nhưng không ai bắt máy.
Chết tiệt, cái cảm giác này khiến người ta rất bực bội.
Long Dạ Tước lập tức nheo mắt suy nghĩ, lẽ nào cô đi tìm bạn cô rồi? Phút chốc, Long Dạ Tước nghĩ đến ở cổng lớn có camera giám sát, xem một cái không phải là biết rồi sao?
Long Dạ Tước đi đến thư phòng, mở máy tính lên xem, nhìn thấy Tô Lạc Lạc không phải có ai đến đón mà là tự mình chạy ra ngoài.
Cô không có xe cộ gì cả, có thể đi đâu chứ? Ngoại trừ nhà của Dạ Trạch Hạo, hình như cô ở quanh đây cũng không có bạn bè gì.
Vẻ mặt Long Dạ Tước lúc này âm trầm tới cực điểm, người phụ nữ này buổi trưa vậy mà lại giấu anh đi đến nhà của Dạ Trạch Hạo.
Long Dạ Tước tức giận nắm chặt nắm đấm, có một loại kích động muốn kéo cô về ngay lập tức.
Anh ngồi vào xe, xe nổ máy, anh lái xe chạy ra khỏi biệt thự.
Đi đến giao lộ anh vốn là muốn đi tìm cô, nhưng lúc này lại có một suy nghĩ khác nảy ra.
Anh tức giận, hình như người phụ nữ này căn bản không để anh vào trong mắt, nếu đã như vậy, anh việc gì phải đi tìm cô?
Long Dạ Tước anh dù sao đi nữa cũng là người có lòng tự trọng mạnh mẽ, cũng không phải không cần mặt mũi mà quấn lấy cô.
Nhưng mà cái cảm giác chết tiệt này thật sự không dễ chịu.
Tô Lạc Lạc cự tuyệt đến gần anh, nhưng lại ra sức bám lấy Dạ Trạch Hạo.
Xem ra, không phải là cô không muốn có, mà là đàn ông mà cô muốn không phải anh!
Long Dạ Tước tức giận đến nỗi cả lồng ngực đều là bực bội.
Tô Lạc Lạc làm cho Dạ Trach Hạo một bàn đồ ăn, còn hầm canh sườn rất dinh dưỡng.
Dạ Trạch Hạo đói bụng, ngồi vào bàn ăn, ăn đồ ăn cô nấu, vô cùng thỏa mãn.
“Tay nghề của em lại tiến bộ rồi.”
“Đúng thế! Công việc bây giờ của tôi mỗi ngày chính là ở nhà nấu cơm cho con, sau này, nói không chừng còn có thể đuuỏi kịp bếp trưởng năm sao.” Tô Lạc Lạc ha ha cười.
Dạ Trạch Hạo cười: “Vậy em sống chung với Long Dạ Tước thế nào rồi?
“Vì con cái, tôi nguyện ý cùng anh ta chung sống hòa bình.”
“Chỉ là chung sống hòa bình thôi?”
“Không thế thì còn thế nào nữa?”
“Nam nữ ở chung một nhà, thế nào cũng phát sinh cái gì đó chứ!” Dạ Trach Hạo tiếp lời cô.
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là bởi vì bọn nhỏ mới ở cùng với anh ta, anh cho rằng tôi sẽ thích con người của anh ta sao?”
Dạ Trạch Hạo có chút buồn cười, anh nghĩ, anh không tiếp cận được Tô lạc Lạc thì Long Dạ Tước cũng đừng hòng lấy được lòng cô.
Bởi vì cô giống như là đối với chuyện tình cảm không có tí hứng thú nào cả.
Dạ Trach Hạo ăn cơm cũng thấy ngon hơn nhiều, nghe được câu này của cô, anh yên tâm rồi.
“Sau này, buổi trưa em có thể đều qua đây nấu cơm được không?”
“Hai ngày nghỉ thì không được.”
“Đưa cả bọn nhỏ qua đây.”
“Long Dạ Tước không cho tôi đưa hai đứa nhỏ qua đây đâu.” Tô Lạc Lạc phiền não.
“Con cũng là con của em.
Lại nói, anh sẽ đối xử tốt với chúng, sẽ không bạc đãi hai đứa nhỏ.” Dạ Trạch Hạo khuyên cô một tiếng.
“Nói sau đi! Dù sao trưa thứ hai đến thứ sáu tôi rảnh rỗi.”
Dạ Trạch Hạo cũng không quá ép buộc, cười nói: “Được, vậy chúng ta cứ quyết thế đi.”
Ăn cơm trưa xong, Tô Lạc Lạc muốn lấy điện thoại xem video của bọn trẻ.
Nhưng vừa cầm lên đã thấy trên màn hình hiện lên năm cuộc gọi nhỡ, cô giật mình, mở ra xem, thì ra là Long Dạ Tước gọi tới.
Anh ta tại sao lại gọi điện cho cô nhỉ? Có chuyện gì sao?
Tô Lạc Lạc suy nghĩ một hồi, cầm di động đi tới trong sân, gọi lại cho Long Dạ Tước.
Trong phòng họp yên tĩnh.
Long Dạ Tước nhìn di động đang đổ chuông, tên người gọi hiện trên màn hình khiến trán anh nhăn lại, nhưng anh không bắt máy.
Quản lí cấp cao ngồi họp ở phía dưới lập tức im lặng, nhìn ông chủ.
Hồi chuông cuối cùng vang lên, Long Dạ Tước vẫn là nhấc điện thoại lên, lạnh nhạt nghe máy: “Alo.”.
Danh sách chương