Ánh mắt Long Dạ Tước đầy lo lắng.

Nghe giọng của hai đứa trẻ thật sự giống mẹ chúng, đây là cách cô dạy bọn trẻ sao? Đánh người còn không nhận sai?
– Tiểu Sâm, Tiểu Hinh, ngoan, hai đứa đi chơi đi.
Tô Lạc Lạc cảm thấy chuyện này không thể để bọn trẻ con tham dự.
– Tô Lạc Lạc, xem ra tôi nên lo lắng việc cô và các con tôi sống cùng nhau.

Nếu hôm nay cô không nhận sai tôi chỉ có thể mời cô rời khỏi nhà tôi.

Long Dạ Tước lạnh lùng nói.
Tô Lạc Lạc vốn đang tức giận, cô tức giận đến hốc mắt đỏ lên, cô chỉ có thể tự nhận sai, ai bảo bọn họ là một đôi? Cho dù cô không đánh Tô Vũ Phỉ, anh chắc chắn vẫn bảo vệ cô ta.
– Ba, ba không thể đuổi mẹ đi, con không để ba đuổi mẹ đi.
– Tiểu Hinh, chúng ta đi dọn đồ, chúng ta cùng đi với mẹ.
Tô Tiểu Sâm nói với em gái.
Tô Tiểu Hinh đôi mắt đầy nước sắp khóc nhìn anh trai, cuối cùng cô ra sức gật đầu
– Được, anh chúng ta đi cùng mẹ.
Người đàn ông lúc này tức giận sắp phá điên, anh đột nhiên nói với ba người giúp việc:
– Đưa đứa nhỏ vào phòng tôi không cho bọn chúng xuống tầng.
Ba người giúp việc lập tức chạy đến.

Tô Tiểu Sâm và Tô Tiểu Hinh cũng chỉ là đứa trẻ hơn bốn tuổi đã bị người giúp việc bế lên:
– Cô chủ cậu chủ ngoan.
– Buông ra, mấy người buông ra, tôi muốn mẹ.
Tô Tiểu Sâm dùng sắc giãy dụa muốn xuống.
– Mẹ…
Tô Tiểu Hinh lập tức khóc to hai tay giang ra không muốn bị người khác bế đi.
Tô Lạc Lạc nhìn hai đứa con bị Long Dạ Tước bắt bế đi như vậy trong ánh mắt kiên cường của cô lập tức rơi hai hàng nước mắt, cô mở to mắt đẫm lệ trừng mắt nhìn Long Dạ Tước

– Tôi có thể đi, anh không cần tổn thương con tôi.
– Cô yên tâm, Dạ Tước yêu bọn trẻ bao nhiêu cô không thấy sao? Chỉ là bọn chúng không hiểu chuyện Dạ Tước mới làm như vậy.
Tô Vũ Phỉ đứng bên cạnh nói giúp.
Tô Lạc Lạc đã bị Tô Vũ Phỉ làm cho tức giận thật sự muốn đánh người, cô cắn răng nén giận nói
– Cô câm miệng cho tôi!
Long Dạ Tước nhìn chằm chằm cô:
– Tô Lạc Lạc, cô có thể rời khỏi nhà tôi, không được sự cho phép của tôi không được gặp bọn trẻ.
Tô Lạc Lạc lập tức tức giận đến sắp khóc, cô không nên đến đây sống với anh, càng không nên giao bọn trẻ cho anh, cô hối hận cực kỳ.
– Được, tôi sẽ đi, nhưng tôi không thể để anh cho cô ta nuôi con của tôi.
Tô Lạc Lạc tức giận chỉ vào Tô Vũ Phỉ.
– Cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt con của Dạ Tước.
Tô Vũ Phỉ càng nói thêm.
Long Dạ Tước nhìn người hầu bên cạnh nói:
– Lý tẩu, phiền cô đưa cô ta đi, hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy cô ta.
Tô Lạc Lạc cắn răng nói
– Tôi đi lấy đồ của tôi.
Cô vội vàng lên phòng chỉ thấy trong phòng ngủ của Long Dạ Tước vang lên tiếng khóc tê tâm liệt phế của bọn trẻ con, cô lập tức che miệng khóc, không muốn rời bọn trẻ.
Cô đi tới cửa nói vòng vào:

– Tiểu Sâm, tiểu Hinh, mẹ đi tìm dì Tần Tần, hai đứa đừng khóc, chờ mẹ quay trở lại.
– Mẹ, mẹ đừng đi, mẹ đừng đi.
Phía sau cửa Tiểu Hinh khóc đập cửa.
– Đừng khóc, đừng khóc không phải mẹ không cần các con, mẹ sẽ nhanh chóng trở về.

Tiểu Sâm nhớ chăm sóc em gái.
Nói xong, Tô Lạc Lạc nén khóc, xuống tầng.

Tô Vũ Phỉ lúc này đang ngồi trong phòng khách tỏ vẻ đáng thương, thấy cô xuống đáy mắt của cô ta hiện lên một tia đắc ý, nhưng miệng lại ra vẻ rộng lượng:
– Cô yên tâm, tôi sẽ tha thứ cho cô, tôi cũng sẽ chăm sóc con của cô.
– Cô đừng động đến bọn chúng.
Tô Lạc Lạc nắm tay cảnh cáo.
– Đêm nay tôi sẽ ở lại cùng Dạ Tước chăm sóc bọn chúng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện