Luật sư cầm lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã được ký bởi Lâm Mộng Di, thuật lại lời nói của Sở Trạch Hiên: “Cô Lâm, ngài Sở hy vọng từ nay về sau, cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ngài ấy nữa, huống chi là cô lợi dụng quan hệ trước đây của hai người để tác oai tác quái khắp nơi.

Ngoài ra, cô cũng đừng tùy tiện làm tổn hại danh dự của ngài Sở.

Nếu không, ngài ấy sẽ có quyền khởi kiện cô.”
Nói xong, luật sư liền rời đi.
Dường như Lâm Mộng Di bị chọc giận đến mức muốn phun ra máu, cô ta nghiến răng nghiến lợi mắng to một câu: “Sở Trạch Hiên, tên khốn nạn, anh đi chết đi!”
Thiệu Thu vươn tay ra ôm lấy cô ta, an ủi: “Mộng Di, con nên cảm thấy may mắn vì đã thoát khỏi tên khốn nạn này.

Sau này, chúng ta còn phải đứng cách xa bao nhiêu khi gặp phải hạng người này.”
“Mẹ, nhưng con chẳng còn gì nữa.” Lâm Mộng Di ôm mẹ mình bật khóc lớn hơn.
“Không phải con còn có ba và mẹ hay sao? Sau này, ba mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt.


Hơn nữa, con đừng lo lắng, bây giờ công ty của ba con đang phát triển.

Nói không chừng trong tương lai công ty nhà mình sẽ lớn hơn công ty nhà họ Sở!”
Những ngày qua, Lâm Mộng Di đều sống trong tình trạng rất chán nản, tinh thần cực kỳ sa sút, vốn dĩ cô ta không quan tâm đến chuyện của ba mình.

Giờ phút này, cô ta mới cảm thấy khá hơn mà tò mò hỏi: “Khoản đầu tư để mở rộng nhà máy của ba từ đâu tới?”
Mấy ngày nay, Thiệu Thu vẫn luôn giấu diếm cô ta vì bà ta sợ rằng một khi mình nói ra sẽ khiến tâm trạng của cô ta càng tệ hơn.
Bà ta tỏ ra vẻ khinh thường nói: “Cũng không biết từ đâu mà con bé chết tiệt Lâm Thiển Hạ kia đã lôi kéo được một khách hàng lớn cho ba con.

Hơn nữa, nghe nói khách hàng lớn này càng giàu có và gia thế còn mạnh hơn so với Sở Trạch Hiên nữa.”
Lâm Mộng Di cũng lờ mờ đoán ra đó là ai, chính là anh chàng đẹp trai cùng Lâm Thiển Hạ ăn cơm trong nhà hàng mà cô ta trông thấy lần trước!
Đến bây giờ cô ta cũng không thể quên diện mạo của người đàn ông đó.

Sở Trạch Hiên cũng không có cách nào có thể so sánh với anh ấy về cả khí chất lẫn ngoại hình.

Thật đáng tiếc, vì sao người đàn ông này lại thích Lâm Thiển Hạ được chứ?
“Còn có một chuyện mà mẹ cũng muốn nói cho con biết.

Mẹ nghe ba con nói, đứa con của Lâm Thiển Hạ chính là thuộc về người đàn ông này trong một đêm tình cờ ở bốn năm trước.”
“Cái gì? Bốn năm trước sao?” Hai mắt Lâm Mộng Di lập tức mở to, cô ta nghĩ đến màn kịch đã được dàn xếp ở bốn năm trước.

Dường như Lâm Thiển Hạ không bị người mà bọn họ sắp xếp ngủ qua, mà là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ ngủ với cô ấy.
Chẳng lẽ người đàn ông đó chính là người đàn ông này sao? Anh ấy vừa đẹp trai vừa giàu có như vậy sao?
“Không, không thể nào.

Vì sao cô ta lại có thể may mắn như vậy?” Lâm Mộng Di cắn môi, cô ta không tin Lâm Thiển Hạ sẽ có vận may như vậy, tùy tiện ngủ mà vớ phải một người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có như thế.

“Con gái, người đàn ông này tên là Quyền Quân Lâm.

Bất cứ lúc nào mẹ cũng muốn gặp qua cậu ấy!” Trong ánh mắt của Thiệu Thu toát ra sự sùng bái đối với những người giàu có.
Bỗng nhiên Lâm Mộng Di cong môi cười một tiếng: “Mẹ, hôm nào cho con gặp anh ấy một chút đi! Con cũng rất tò mò về anh ấy!”
Sau khi Thiệu thu nghe xong, bà ta hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của con gái, trùng hợp thay, trong lòng của bà ta cũng có ý nghĩ này.
Nếu có một ngày nào đó, Quyền Quân Lâm yêu thích con gái của bà ta thì chẳng phải con gái lại có vinh hoa phú quý để hưởng thụ một lần nữa hay sao?
Năm đó, cũng chính là bà ta dựa vào bản lĩnh của mình mới có thể quyến rũ một người đã có gia đình như Lâm Bằng và có được địa vị như ngày hôm nay, cả đời này còn dài mà! Con gái của bà ta lại rất trẻ trung, ai biết về sau có thể hay không cũng leo lên ngồi vị trí bà Quyền!
Trông thấy con đang nhen nhóm những hy vọng ở trong lòng, bà ta trở nên vui vẻ, gật đầu nói: “Được rồi, hôm nào con trang điểm một chút rồi để ba dẫn con đi gặp cậu ấy.”
Đang nói chuyện, xe của Lâm Bằng đã tới trước cửa, hai mẹ con lập tức ra chào đón.
“Ba, gần đây ba rất bận đúng không? Ba có chuyện gì cần con gái giúp hay không?” Lâm Mộng Di cực kỳ nhiệt tình tiến lên.
“Con thì biết hỗ trợ chuyện gì, ký rồi sao?”
“Ký, con mới không quay trở lại với một tên cặn bã như Sở Trạch Hiên!” Lâm Mộng Di lập tức hừ một câu.
Lâm Bằng gật đầu nói: “Được rồi, bây giờ con đã ký tên rồi thì sau này, con cũng đừng có bất kỳ liên hệ nào cùng người nhà họ Sở.”
“Ba, nghe nói ba vừa mới hợp tác với một khách hàng lớn.

Khi nào ba mới dẫn con gái đi gặp anh ấy?” Lâm Mộng Di khoác lấy cánh tay của ông ấy xin xỏ.
Lâm Bằng không nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, ông ấy chỉ liếc cô ta một cái: “Con đi để làm gì?”
“Anh Bằng, không phải con gái vừa mới ly hôn hay sao? Anh cũng nên cho con bé mở mang kiến thức một chút đi mà!” Thiệu thu lập tức nói đỡ.
Lâm Bằng suy nghĩ một chút nói: “Anh vừa mới nhận được cuộc gọi từ nhà họ Quyền, bọn họ bảo rằng muốn hẹn hai nhà ra gặp mặt.”
“Gặp mặt sao? Gặp mặt vì chuyện gì cơ?” Thiệu thu lập tức hỏi han.
“Có lẽ là gặp mặt để bàn bạc về hôn lễ giữa Quân Lâm và Thiển Hạ.”
“Cái gì? Bọn họ sẽ đính hôn sớm như vậy sao?”
“Không phải đính hôn mà là trực tiếp cử hành hôn lễ!” Lâm Bằng ngồi xuống, ánh mắt của ông ấy toát ra một sự mừng rỡ.

Ông ấy không ngờ hai cô con gái của mình thật may mắn, đặc biệt là cô con gái lớn của ông ấy.
Trong ánh mắt Lâm Mộng Di toát ra một sự ghen tỵ mãnh liệt, không ngờ một người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có như vậy lại bị Lâm Thiển Hạ ra tay trước rồi chiếm được lợi thế như vậy.

“Vậy khi nào thì gặp mặt? Hai mẹ con em cũng muốn trông thấy người nhà họ Quyền một chút.” Thiệu Thu không khỏi ổn định tâm trí trước, bà ta nên gặp gia đình bên kia trước rồi mới lên kế hoạch sau vậy.
Lâm Bằng suy tư một lúc: “Ý của anh là hai mẹ con em không nên đi, cứ để anh đi ăn bữa cơm này đi! Dù sao thì trước kia cũng đã phát sinh chuyện không vui giữa hai người và Thiển Hạ.”
“Chuyện này làm sao có thể như thế! Thiển Hạ cũng là một nửa con gái của em, chẳng lẽ em không thể tham dự hôn lễ của con bé hay sao? Anh Bằng, em và Mộng Di, một người là mẹ kế và một người là em gái của con bé.

Vì sao con bé có thể không mời hai mẹ con em được chứ?” Thiệu Thu tỏ vẻ chanh chua nói.
“Đúng! Chị ấy làm như vậy chính là không đặt hai mẹ con con ở trong mắt!” Lâm Mộng Di cũng tức giận như thể Lâm Thiển Hạ đã bạc đãi mẹ con bọn họ vậy.
Bình thường Lâm Bằng sẽ không tranh luận những vấn đề tương tự như chuyện này, ông ấy hơi nhức đầu: “Được được, đến lúc đó chúng ta cùng đi! Cũng chỉ là ăn bữa cơm thôi mà.”
“Đúng! Chúng ta cùng đi ăn cơm và gặp mặt đi!” Thiệu Thu lập tức vui vẻ, bà ta cùng Lâm Mộng Di liếc nhau.
Lâm Mộng Di cong môi cười một tiếng, cô ta đã sớm ném Sở Trạch Hiên ra khỏi đầu từ lâu, bây giờ trong đầu chỉ xuất hiện bóng dáng của Quyền Quân Lâm.
Trong lòng của cô ta không còn trống rỗng nữa, bởi vì cô ta đã có mục tiêu và nguyện vọng lớn nhất cuộc đời cô ta chính là hung hăng tranh giành lấy toàn bộ những gì thuộc về Lâm Thiển Hạ để biến mọi thứ trở thành của cô ta.
Bởi vì cô ta cảm thấy mình xứng đáng có được toàn bộ mọi thứ hơn Lâm Thiển Hạ.
Lâm Mộng Di bước nhanh vào trong toilet, bật đèn lên rồi soi mình trong gương.

Mặc dù cô ta hơi tiều tụy một chút, nhưng nếu được chưng diện lên thì cô ta vẫn sẽ rất xinh đẹp rung động lòng người.
Anh ấy không phải là một người đàn ông sao? Cho dù như thế nào thì cô ta cũng sẽ giải quyết được, trong lòng Lâm Mộng Di đã nhìn thấu hiểu rõ loại sinh vật như đàn ông.

Cũng tựa như năm đó, không phải cũng giống như Sở Trạch Hiên là người đàn ông núp dưới váy của cô ta hay sao?
Cho dù là một người đàn ông tốt đến đâu thì cũng không thể cưỡng lại được hai chữ “mới mẻ”! Mà cô ta chính là một người phụ nữ mới mẻ chủ động dâng đến cửa cho nên cũng không sợ anh ấy coi thường.
Bây giờ, Lâm Mộng Di giống như đang nằm mơ, cô ta đang nghĩ đến tương lai cô ta sẽ ngồi lên vị trí bà Quyền, ngẫm lại một chút thì cô ta đã cảm thấy giấc mơ này quá đẹp.
Cô ta vươn tay ra làm động tác nắm lấy một thứ gì đó trong không trung tựa như chẳng mấy chốc nữa thì cô ta sẽ nắm được trái tim của Quyền Quân Lâm..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện