Trong sân chơi, Lâm Thiển Hạ kín đáo mang khẩu trang vào, trong khi Quyền Quân Lâm dắt cô nhóc đến sân chơi dành cho trẻ em ở bên cạnh.

Đứng trong nhóm phụ huynh, người đàn ông này đặc biệt trông rất bắt mắt.
Tâm trạng hôm nay của Lâm Thiển Hạ thực sự không được tốt lắm, đặc biệt tức giận bởi vì hành động của hai mẹ con Thiệu Thu.
Quyền Quân Lâm đang đứng cách đó không xa, cô nhóc cũng đã chơi xong khiến cả người đầy mồ hôi, ngồi trên cổ ba, khuôn mặt nhỏ nhắn cười trông giống như một chú mèo con.
“Mẹ, nhìn con… Mẹ mau nhìn con đi!” Cô nhóc đắc ý giơ một cánh tay nhỏ lên.
Lâm Thiển Hạ ngẩng đầu nhìn qua, không khỏi mỉm cười một tiếng, đứng dậy bước tới, nói với cô bé: “Xuống đây.”
“Con không muốn, con muốn cưỡi ngựa.” Cô nhóc ôm trán của ba, khuôn mặt nhỏ trốn trong mái tóc đen như mực của anh, không muốn xuống.
Quyền Quân Lâm cõng cô nhóc một mạch đến chiếc xe mới đặt cô bé xuống đất.

Lúc này, Tống Cầm đã gọi điện thoại đến bảo bọn họ mau trở về nhà ăn cơm, mới một buổi chiều không gặp mà bà ấy đã nhớ cháu gái rồi.
Trở về nhà họ Quyền, Quyền Quân Lâm biết tâm trạng của cô không tốt, cho nên anh tìm một lý do nói với mẹ mình rồi đưa Lâm Thiển Hạ ra ngoài giải sầu.
Quyền Quân Lâm đã đặt chỗ trong một nhà hàng cao cấp, ngồi vào trong xe, anh nghiêng người qua an ủi: “Em đừng tức giận vì hai mẹ con bọn họ, không đáng đâu.

Anh sẽ đề cập chuyện này với ba mẹ về những chuyện bọn họ đã làm trong quá khứ.


Anh tin rằng ba mẹ anh cũng sẽ không quan tâm bọn họ đâu.”
Lâm Thiển Hạ biết vốn dĩ loại người này không còn cách nào khác, cô chỉ có thể trốn tránh bọn họ mà thôi.
“Em không sao.” Lâm Thiển Hạ lắc đầu cười nói.
Quyền Quân Lâm thực sự rất yêu thương cô và luôn chịu đựng hai mẹ con bọn họ nhưng anh lại không thể làm gì họ.

Ngược lại, bọn họ luôn được nước làm tới.
Cũng giống như bữa cơm hôm nay, rõ ràng chính bọn họ là những người mặt dày không được mời nhưng vẫn đến.
Sau bữa tối, anh nhận được điện thoại của Tống Cầm bảo rằng cô nhóc đã ngủ quên trong phòng của bọn họ.
Lâm Thiển Hạ nghĩ đến chuyện hôm nay cô nhóc vui vẻ nên cả ngày không ngủ được chút nào.

Nếu lúc này con bé ngủ quên thì chắc chắn sẽ không tỉnh lại vào nửa đêm đâu.
Ý của Tống Cầm chính là để cô bé ngủ lại ở đó với bọn họ.

Tất nhiên là Lâm Thiển Hạ đồng ý.

Bây giờ, cô chuẩn bị sắp kết hôn với anh nên có một số việc cần hai người phải hòa hợp.
Lâm Thiển Hạ và Quyền Quân Lâm trở về biệt thự, biệt thự to như vậy, không có tiếng nói cười của trẻ con khiến nơi đây có vẻ hơi vắng lặng một chút, nhưng đêm nay, ở đây cũng lộ ra một bầu không khí mập mờ.
Vừa rồi trong nhà hàng, bởi vì buồn bực trong lòng cho nên Lâm Thiển Hạ đã uống một ly rượu đỏ, muốn tâm trạng trở nên tốt một chút.
“Đêm nay, em ngủ ở đâu?” Quyền Quân Lâm trầm giọng hỏi, trong giọng nói lộ ra sự khàn đặc và chờ mong.
Lâm Thiển Hạ cũng nghe hiểu được ý của anh, thật ra cô thực sự không muốn để cho anh chờ đợi thêm nữa.

Mặc dù sau khi kết hôn, anh vẫn sẽ tôn trọng cô, nhưng làm như vậy là không công bằng đối với anh.
Cô là vợ của anh, cô cũng nên làm tròn nghĩa vụ của một người vợ.
“Trong nhà anh còn rượu không?” Lâm Thiển Hạ đột nhiên hỏi.
Quyền Quân Lâm khẽ giật mình, theo, vừa nghĩ tới ý của cô thì anh cười khổ một tiếng: “Có!”
“Em muốn uống thêm một chút rượu vang đỏ, được chứ?” Lâm Thiển Hạ hỏi.
Làm sao Quyền Quân Lâm không đồng ý với cô được, thậm chí anh cũng hơi vui mừng.

Cho dù cô dùng cách gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không để ý, chỉ cần cô tình nguyện làm như thế mà thôi.

Lâm Thiển Hạ cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo của mình, cô xấu hổ cắn môi nói: “Em đi tắm trước, anh mở một chai rượu đỏ ở trong phòng đi!”
Nói xong, cô xấu hổ bỏ chạy lên lầu.

Đối với cô mà nói, chuyện này khiến cô thực sự cảm thấy rất khó xử.
Quyền Quân Lâm hơi thở dài một hơi, anh bước đến tủ rượu ở lầu một, chọn ra một chai rượu đỏ ngon nhất mang lên lầu.
Lâm Thiển Hạ chạy vào trong phòng khách dành cho mình, bởi vì quần áo của cô vẫn còn để ở đây.

Cô đứng trước gương, ôm lấy gương mặt xinh đẹp đang đỏ bừng, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh.
Ở bên anh lâu như vậy, cuối cùng, cô cũng không muốn bị ám ảnh bởi những chuyện trong quá khứ, cô phải tin tưởng anh và phải tin tưởng vào tình yêu của họ.
Lúc Lâm Thiển Hạ đang chọn đồ ngủ, cuối cùng cô đã chọn một cái váy ngủ màu đỏ rượu mà ngày thường cô đã mua nhưng chưa từng mặc qua.

Cái váy ngủ bằng tơ lụa mềm mại và quyến rũ, khi nó được khoác trên người cô thì chính là một cảnh tượng đầy quyến rũ.
Lâm Thiển Hạ bước từng bước một tới trước cửa phòng của anh, anh không đóng cửa, cô đẩy cửa bước vào.
Chỉ bắt gặp bóng dáng của Quyền Quân Lâm đang đứng trước cửa sổ ở sát đất, tư thế một tay đút vào túi quần, dáng người đẹp trai quyến rũ, toát ra khí chất người đàn ông trưởng thành.
Lâm Thiển Hạ bước từng bước một về phía anh ấy, hai ly rượu vang đỏ được đặt trên mặt bàn của chiếc ghế sô pha bên cạnh anh.
Quyền Quân Lâm cảm nhận được tiếng bước chân ở phía sau lưng, anh quay đầu lại.

Hơi thở của anh gần như bị rút đi, ánh mắt của anh cũng ngây ngốc nhìn thẳng rồi không còn cách nào có thể rời khỏi người của cô được nữa.
Cô thực sự rất đẹp, là một sự tồn tại xinh đẹp nhất trong trái tim anh.
Lâm Thiển Hạ trông thấy dáng vẻ anh nhìn mình như vậy, cô hơi xấu hổ mà rũ mắt xuống: “Em… Có phải là em trông không được đẹp hay không?”
Dù sao thì cô vẫn còn có chút không tự tin.

Bất kể là như thế nào, cô cảm thấy cô chưa đủ hoàn hảo trong khi anh lại hoàn hảo như vậy.
Quyền Quân Lâm bước nhẹ đến bên cạnh cô, hai tay ôm lấy bờ vai của cô, giọng nói nghiêm túc và chắc nịch: “Em là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng thấy trên đời.”
Lâm Thiển Hạ thật sự không dám nhận những lời nhận xét như vậy, chỉ có điều trong lòng của cô đang thực sự cảm thấy rất ngọt ngào.

Cô có thể cảm nhận được đây là tiếng lòng chân thành của người đàn ông này, chứ không phải là cố ý nói ra để lừa gạt cô.
Quyền Quân Lâm thực sự rất muốn ôm cô vào trong lòng, nhưng đêm nay anh không thể vội vàng bởi vì anh không muốn làm cho cô sợ hãi.
Anh vươn tay cầm một ly đỏ đưa cho cô: “Rượu mà em thích đây.”
Lâm Thiển Hạ cầm lên, nhấp một ngụm rượu vào trong miệng.


Đây quả nhiên là vị ngọt mà cô yêu thích, lòng cô trở nên ấm áp hơn.

Người đàn ông này luôn nhớ những thứ mà cô yêu thích!
“Vâng! Uống ngon quá.” Lâm Thiển Hạ gật đầu, sau đó cô lại nhấp thêm vài ngụm vào trong miệng.

Cô sợ lát nữa mình sẽ tiếp tục từ chối anh, cho nên cô phải uống say một chút để phối hợp với anh, để không từ chối và làm tổn thương anh thêm lần nữa.
Quyền Quân Lâm không khỏi đau lòng khi trông thấy dáng vẻ uống rượu vang đỏ lúc này của cô.

Khi Lâm Thiển Hạ còn muốn uống tiếp cho tới khi nào hết thì mới thôi, anh đã vươn tay ra để giành lại ly rượu của cô: “Em đừng uống nhanh như vậy, cũng đừng uống nhiều như vậy.

Anh không muốn bởi vì em muốn đón nhận anh mà lại làm tổn thương cơ thể mình như thế.”
Lâm Thiển Hạ không nhịn được uống một ngụm rượu, cô tỏ vẻ vừa đáng yêu vừa mê rượu nhìn anh nói: “Rượu này thực sự uống rất ngon, em hơi khát.

Anh cho em uống thêm hai ly có được không?”
Quyền Quân Lâm cứ tưởng bản thân mình còn có thể kiên nhẫn thêm một lát, nhưng anh thực sự không nhẫn nhịn được trước dáng vẻ quyến rũ động lòng người này của cô.
“Em còn muốn uống nữa sao?”
“Vâng! Em muốn.”
Quyền Quân Lâm cầm lấy ly rượu của cô đặt xuống rồi cầm lấy ly của mình lên.

Lâm Thiển Hạ trừng mắt nhìn, cô muốn hỏi rằng có phải anh không muốn cho cô uống thêm đấy chứ?
Có phải là rượu quá đắt cho nên anh mới không muốn để cho cô uống thêm không?
Nhưng đúng lúc này, Quyền Quân Lâm cũng đặt ly rượu xuống, anh cúi người tới gần cô.

Lâm Thiển Hạ lập tức hiểu ra, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, anh dùng miệng mình để mời cô uống thêm rượu khiến cô cảm thấy cả người mình chưa bao giờ nóng như vậy….


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện