Lời tuyên bố mạnh mẽ của Quyền Quân Lâm đã làm chấn động đa số phóng viên truyền thông ở dưới sân khấu, họ không ngờ đến chuyện này.

Trước khi đến đây, họ còn tưởng rằng Lâm Thiển Hạ sắp trở thành người sẽ bị mắng chửi trong giới giải trí.

Nhưng là không ngờ kết quả nhận được lại là Lâm Thiển Hạ trở thành người trong lòng của người đàn ông này.
“Ngài Quyền, ngài thực sự yêu cô Lâm Thiển Hạ sao?” Một người phụ nữ hỏi để xác định thêm một lần nữa.
Ánh mắt của Quyền Quân Lâm vừa sâu xa vừa kiên định nhìn chằm chằm vào cô ta, trả lời vấn đề này: “Tôi yêu cô ấy.

Cho dù các người có hỏi lại bao nhiêu lần đi nữa thì cũng không thể thay đổi được kết quả này.

Cô ấy là người mà tôi yêu và cũng là người vợ suốt đời này của tôi.”
Câu nói này để khiến cô ta lập tức đỏ mặt.
Những phóng viên có mặt ở đây đều ghi chép lại câu nói kia và ngay lập tức yêu cầu công ty truyền thông công ty của mình nhanh chóng đưa tin này, cũng như thu hút sự chú ý của mọi người càng sớm càng tốt.

Quyền Quân Lâm không muốn nói thêm câu nào với đám phóng viên này nữa, anh đứng dậy, khẽ gật đầu rồi rời khỏi buổi họp báo.
Các phóng viên ở bên cạnh muốn hỏi thêm một vài câu nữa, nhưng bọn họ đã bị vệ sĩ của Quyền Quân Lâm vươn tay ra giữ họ lại: “Xin lỗi, ngài Quyền Quân Lâm cần phải đi giải quyết công việc.”
Các phóng viên cũng không dám đến gần anh lần nữa, nhưng bọn họ lập tức muốn đăng tin tức này.
Lâm Mộng Di đang ngồi ở nhà, cô ta đang xem những bình luận trên internet dành cho Lâm Thiển Hạ.

Bỗng nhiên, cô ta trông thấy một tin tức mới đăng.
Cô ta vội vàng bấm vào xem, nhưng bên trong lại là một đoạn video.

Cô ta bấm vào đoạn video, bóng dáng của Quyền Quân Lâm hiện lên, chỉ trông thấy anh ấy đang đối diện ống kính….
Khi tỏ tình với Lâm Thiển Hạ, đôi mắt sâu thẳm của anh ấy từ từ toát ra tình yêu chân thành sâu nặng.
Cảm giác này như thể anh ấy thực sự yêu Lâm Thiển Hạ đến tận xương tủy.
Hơi thở của Lâm Mộng Di chợt nghẹn lại, dường như có một bàn tay vô hình nào đó đang tát vào trên mặt của cô ta.

Bây giờ ngay cả Quyền Quân Lâm cũng chủ động đứng ra, anh không tiếc mở một buổi họp báo để giải thích rõ ràng chuyện này.
Lâm Mộng Di tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cô ta vừa mới trông thấy những bình luận mắng chửi chuyện của Lâm Thiển Hạ thì trong lòng cảm thấy cực kỳ vui vẻ thoải mái! Nhưng sau khi quay lại thì cô ta lại bị người khác hung hăng tát một bạt tai.
Cuối cùng thì Lâm Thiển Hạ có năng lực gì chứ? Làm sao cô ấy có thể khiến một người đàn ông như Quyền Quân Lâm đối xử tốt với cô ấy như vậy? Trong khi cô ta gả vào một gia đình giàu có nhưng lại có kết thúc thảm hại như vậy.
Đúng lúc này, có người chụp được ảnh cô tình nhân Tống Liên đang mang thai của Sở Trạch Hiên, có người nói rằng đã trông thấy cô ta tiến vào một bệnh viện để kiểm tra sinh nở.
Giờ phút này, máu nóng của Lâm Mộng Di xông lên, cô ta trông thấy Tống Liên trước ống kính, vẻ mặt tràn đầy kiêu hãnh hoàn toàn đã chiếm đoạt thân phận bà Sở năm đó của cô ta.
Cô ta trông thấy người phóng viên truyền thông này còn miêu tả rất kỹ là chụp ở bệnh viện nào, Lâm Mộng Di nóng nảy đứng lên, cầm lấy chìa khóa xe rồi bước ra ngoài.

Cô ta cũng phải đi xem một chút, bây giờ Tống Liên đang đắc ý đến mức nào.
Lúc này, Tống Liên đã mang thai được bốn tháng, bây giờ cô ta được hưởng thụ đãi ngộ như một bà hoàng.

Cả nhà họ Sở đều tràn đầy chờ mong đợi hạt giống trong bụng cô ta, bọn họ muốn cô ta sinh ra được một đứa bé mập mạp.
Hơn nữa, cô ta có thể khiến Sở Trạch Hiên đồng ý việc đợi sau cô ta sinh con trai ra, anh ta sẽ lập tức đi đăng ký kết hôn với cô ta và để cho cô ta ngồi lên vị trí bà Sở.
Tống Liên cũng xuất phát rất khoa trương, cho nên cô ta mới có thể ngồi trên một chiếc xe thương mại sang trọng để đến đó, ngoài ra còn có bốn người bảo mẫu đi theo ở bên cạnh để xách đồ và dìu cô ta.
Giờ phút này, bóng dáng của Lâm Mộng Di đã xuất hiện trong bệnh viện.


Đây là một bệnh viện tư nhân, trước đây cô ta cũng hay đến đây khám bệnh, bệnh viện chuyên phục vụ những người giàu có.
Lâm Mộng Di cũng đã tới đây để kiểm tra sinh sản qua rất nhiều lần, lúc này, cô ta đã rất quen thuộc nơi này!
Lâm Mộng Di tránh né một vài y tá, cô ta bước vào hành lang khu vực sản khoa, cô ta trông thấy vài bảo mẫu ngồi ở trên ghế sô pha ở bên cạnh chờ cô ta.
Cô ta lập tức thầm nghĩ họ chính là những người hầu hạ mà Sở Trạch Hiên đã tìm cho Tống Liên.
Lâm Mộng Di cắn môi, nhìn vào cánh cửa bên trong sản khoa, cô ta vươn tay ra gõ cửa.
Cửa được mở ra từ bên trong, một y tá hơi tức giận, nhưng khi nhìn thấy cô ta thì hơi ngạc nhiên một chút: “Bà Sở… Cô Lâm, cô có chuyện gì sao?”
“Tôi tìm bác sĩ Trần, tôi muốn kiểm tra cơ thể.”
“Xin lỗi, bác sĩ Trần đang bận.”
Tống Liên ngồi ở bên trong, cô ta cực kỳ nhạy cảm khi nghe được giọng nói của Lâm Mộng Di: “Ồ! Đây không phải là cô Lâm sao? Để cho cô ấy vào đi! Tôi đã kiểm tra xong rồi.”
Lâm Mộng Di nghe thấy giọng nói cực kỳ đắc ý của Tống Liên, cô ta âm thầm nghiến răng bước vào trong.

Toàn thân của Tống Liên đều mặc toàn hàng hiệu, ngay cả ở trên cổ tay cô ta nữa.
Cô ta nâng cao chiếc vòng ngọc trên cổ tay lên: “Cô đang nhìn cái gì, mẹ chồng đã tặng cho tôi đó.

Trước kia khi cô làm bà Sở, bà ấy không có tặng cho cô hay sao?”
“Dựa vào việc làm người thứ ba để trèo cao, cô còn đắc ý chuyện gì chứ?” Lâm Mộng Di lập tức khịt mũi.
Tống Liên cũng không phải là ngọn đèn đã cạn dầu, cô ta cười nhạo nói: “Tôi đã nghe Trạch Hiên nói, năm đó cô đã bày mưu hãm hại mối tình đầu của anh ấy, còn âm thầm quyến rũ anh ấy rồi cướp đi vị trí của mối tình đầu kia!”
Lâm Mộng Di tức giận đến mức tái mặt, ngay cả chuyện này mà Sở Trạch Hiên cũng nói cho cô ta biết sao?
“Đúng vậy, trước đây tôi đã từng dùng thủ đoạn gì, bây giờ cô cũng dùng nó đi.

Kết cục bây giờ của tôi cũng là kết cục sau này của cô thôi.” Lâm Mộng Di phản bác lại.
Tống Liên chậc chậc một tiếng: “Nhưng không giống cô, tôi có lá bùa hộ mạng! Nói xong, cô ta đắc ý vuốt ve bụng mình: “Còn cô lại không có.”
Lâm Mộng Di tức giận đến mức thực sự muốn phát điên rồi, cô ta thật sự hận không thể lập tức tống khứ mầm mống bất chính ở trong bụng của cô ta ra thì mới cam tâm.

Với suy nghĩ này, trong ánh mắt của cô ta lóe lên một sự ác độc.

“Được rồi! Tôi không so đo với cô nữa, hi vọng cuộc sống sau này của cô sẽ trôi qua tốt.” Lâm Mộng Di giả vờ thở dài một hơi tỏ vẻ đã thông suốt mà buông bỏ mọi chuyện.
Vốn dĩ Tống Liên muốn ở trước mặt cô ta tìm cảm giác, bây giờ lại trông thấy giọng điệu lạnh nhạt như thể chẳng còn quan tâm đến chuyện này khiến cô ta cũng cảm thấy nhàm chán, nói với bác sĩ Trần: “Bác sĩ Trần, vậy tôi đi trước.

Bữa khác tôi ghé nữa.”
“Được! Bà Sở, bà vẫn phải chú ý một chút.” Bác sĩ Trần trực tiếp gọi cô ta là bà Sở.
Lâm Mộng Di ở bên cạnh âm thầm tức giận đến mức nghiến răng, người phụ nữ này cũng xứng với cách xưng hô đó sao?
“Cô Lâm, cô có khó chịu gì không?” Bác sĩ Trần nhìn rồi hỏi cô ta.
“Bác sĩ Trần, vậy ông đang nói đùa rồi.

Cô ta còn cảm thấy khó chịu ở đâu được chứ? Chỉ có điều là cô ta không có cách nào để sinh con mà thôi.” Tống Liên nhướng mày, vui vẻ bước ra cửa.
“Quên đi, bác sĩ Trần, tôi không khám nữa.” Lâm Mộng Di giả vờ hơi tức giận.

Đúng lúc này, cô ta nhìn thấy Tống Liên đi ra ngoài, bên ngoài, bảo mẫu của Tống Liên lập tức tiến lên đỡ lấy cô ta.
Lâm Mộng Di trông thấy Tống Liên ở trung tâm được bọn họ bảo vệ với dáng vẻ cực kỳ cẩn thận, sự ác độc xuất hiện nơi đáy mắt.
Vừa rồi bác sĩ Trần đã nói rằng bụng của cô ta cần chú ý một chút, vậy có phải là thai nhi không ổn định hay không? Nếu đúng là như vậy, chỉ cần cô ta đẩy ngã Tống Liên thì có phải là đứa con trong bụng cô ta sẽ không còn nữa hay không?
Lúc này, Lâm Mộng Di thực sự rất muốn làm như vậy.

Chính lúc đó, Tống Liên đang đứng chờ thang máy, cô ta cũng bước đến.
Tống Liên liếc cô ta một cái, rồi hừ lạnh không nói gì.

Ở trong mắt của cô ta, vốn dĩ Lâm Mộng Di không xứng đứng ở bên cạnh cô ta, bởi vì bây giờ, cô ta mới thật sự chính là bà Sở..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện