Tô Tiểu Sâm nhíu nhíu mày, quay trở lại trang chính lại vừa lúc thấy một tin tức mới.

Tin tức về thời gian và địa điểm tổ chức lễ đính hôn của Long Dạ Tước và Tô Vũ Phỉ là thứ sáu, tại khách sạn Hoàng Gia.
Tô Tiểu Sâm cắn cắn môi dưới nhỏ bé.

Nếu người đàn ông này thật sự là ba cậu, thì hắn nhất định không thể kết hôn cùng người phụ nữ khác.
Chỉ là, phải làm thế nào để biết người đàn ông này có phải ba của bọn chúng không? Chỉ nhìn vẻ bề ngoài người đàn ông này cực kỳ giống cậu, hơn nữa cậu ta cũng có dự cảm mãnh liệt, chỉ nhìn vẻ bề ngoài của người đàn ông này cậu ta đã cảm giác mình cùng anh có quan hệ gì đó.
– Tiểu Hinh ngu ngốc, em có muốn tìm ba không?
– Vâng, em muốn.
Tô Tiểu Sâm bắt đầu tính toán một chút, còn có ba ngày là đến thứ sáu, cậu ta ngoắc ngón tay với em gái:
– Vậy giúp anh mạo hiểm một lần đi.

Tô Tiểu Hinh lập tức mở to hai mắt:
– Vui không anh?
– Tuyệt đối là rất vui.
Tô Tiểu Sâm mỉm cười.

Cậu nhóc cúi đầu phát hiện trên bức ảnh chính là nụ cười của Long Dạ Tước.

Một lớn một nhỏ giống như khắc ra từ một khuôn mẫu.
Trong phòng.
Phòng làm việc của Hạ Tần gần đây đưa ra một số mẫu quần áo mới.

Chẳng qua cô hiện giờ không có linh cảm gì, rất buồn bực.

Tô Lạc Lạc có thể giúp đỡ.

Dù cô không làm về lĩnh vực này nhưng cô vẫn có những hiểu biết nhất định.
Bởi vì hiện giờ cô là chuyên gia trang điểm, cũng liên quan một chút đến lĩnh vực này.
– Ai, không nghĩ nữa, tối nay chúng ta đi ăn đi.
Đối với Hạ Tần chỉ có đồ ăn ngon mới có thể trị được buồn bực.
– Được, tối nay tớ sẽ mời.
Tô Lạc Lạc cười nói.
Thời gian tiếp theo Hạ Tần lái xe mang theo hai đứa trẻ thăm quan cảnh quan của thành phố, chăm sóc hai đứa trẻ, chạy đi chạy lại với bọn chúng, mỗi ngày mệt nhoài mới trở về.


Cho nên, mấy hôm nay Tô Lạc Lạc cùng Hạ Tần cũng không có thời gian xem tin tức trên mạng.
Càng không biết ở thành phố A lúc này đang có một tin tức lớn.

Thái tử gia của tập đoàn Long thị cùng thiên kim tiểu thư của tập đoàn Tô thị đính hôn.
Nháy mắt ba ngày trôi qua.

Sau khi thăm quan hết mọi cảnh quanh, buổi sáng hôm nay hai cô quyết định ngủ một giấc ngon.
Nhưng, khi Tô Lạc Lạc cùng Hạ Tần ngủ say sưa, tám giờ sáng hai đứa trẻ đã thức giậy ăn mặc chỉnh tề.

Tô Tiểu Hinh vui vẻ theo anh trai ra khỏi nhà, hai người đều tự đeo ba lô, nhẹ nhàng đi vào thang máy.
– Anh, chúng ta đi mạo hiểm ở đâu?
– Đến một khách sạn, Tiểu Hinh, em nhất định phải đi theo anh không được chạy lung tung.
– Chúng ta đến khách sạn làm gì?
– Đi tìm ba.
– Nhưng mẹ nói ba đã ngủ dưới đất rồi.
– Ngu ngốc, đó là mẹ lừa em.

Người đàn ông ngủ dưới dất kia không phải ba chúng ta.

Hiện giờ chúng ta muốn đi tìm có thể chính là ba chúng ta.
Tô Tiểu Sâm giải thích.
Tô Tiểu Hinh chớp chớp đôi mắt to ngập nước hỏi:

– Thật vậy chăng? Ba chúng ta đang ở khách sạn kia.
– Đi xong em sẽ biết.
Tô Tiểu Sâm nói xong nắm tay em gái xuống dưới lầu.

Lúc này chỉ có một chiếc taxi đậu ở đây, cậu nhóc lập tức kéo em gái đến nhìn thoáng qua, là một lái xe nữ, cậu lập tức cười nói
– Dì ơi, xin hỏi có thể đưa bọn cháu đến một chỗ không?
– Cậu bạn nhỏ, bố mẹ của bọn cậu đâu?
– Mẹ bọn con còn…
Tổ Tiểu Hinh đang muốn nói còn đang ngủ nhưng Tô Tiểu Sâm đã ngắt lời cô bé:
– Mẹ và ba con cãi nhau, chúng con đi tìm ba.
– À, thật là hai đứa nhỏ đáng thương.

Lên xe đi, đi đâu?
Nữ lái xe nhìn nhìn cũng rất nhiệt tình.
Tô Tiểu Hinh lập tức im lặng.

Từ nhỏ đến lớn, cô đều nghe lời anh trai, anh trai nói cái gì cô nghe cái đó cho nên rất nhiều khi anh cô đều gọi cô là tiểu ngu ngốc, mà anh trai chính là người thông minh nhất mà cô bé từng gặp..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện