Vừa ăn Dạ Trạch Hạo tò mò hỏi:
– Bọn trẻ nhà cô mấy giờ thì tan?
– Nếu người nhà đến đón thì 5 giờ có thể đón, nhưng bình thường là xe nhà trường đưa về lúc 6 giờ hơn là về đến nhà.
Dạ Trạch Hạo vừa ăn vừa nói:
– Buổi chiều chúng ta đi đón bọn chúng đi.
– Hả?
Tô Lạc Lạc ngạc nhiên nhìn anh ta.
– ý của tôi là sau này cô sẽ thường xuyên đến nhà tôi, bọn trẻ còn nhỏ như vậy, chắc chắn cô rất lo lắng, cô không yên tâm làm việc sẽ không hiệu quả cho nên nếu tôi có thời gian tôi muốn đi đón bọn trẻ với cô.
Tô Lạc Lạc hơi cảm kích nhìn ảnh ta:
– Cám ơn anh hiểu và thông cảm với công việc của tôi.
Yên tâm, mặc dù là anh lừa tôi ký hợp đồng nhưng tôi nhận lương của anh anh lại tin tôi tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt.
Lần này là Dạ Trạch Hạo giật mình.
Anh nhìn vẻ mặt chân thành của cô trong lòng có chút phức tạp.
Mục đích thật sự của anh ta là lợi dụng cô.
Anh ta căn bản không phải để ý đến năng lực cũng như nhân phẩm của cô.
– Tay nghề của cô không tồi, xem ra cô là người đa tài đa nghệ.
Dạ Trạch Hạo khen cô.
Được khen ai cũng sẽ vui vẻ, Tô Lạc Lạc mím môi cười:
– Cám ơn.
– Buổi chiều tôi sẽ xem kịch bản, nếu cô nhàm chán có thể vào rạp chiếu phim của tôi xem phim hoặc là đến thư phòng của tôi đọc sách, cũng có thể dùng IPAD của tôi.
– Anh không phải lo cho tôi tôi sẽ tự tìm việc làm.
Tô Lạc Lạc coi nhà của anh ta trở thành mục tiêu làm việc cô đương nhiên sẽ cầm mười vạn tiền lương để xem phim.
Cô phải dọn dẹp tốt nhà của anh ta.
Mười vạn tiền lương đã là không tồi.
Buổi chiều, Dạ Trạch Hạo đọc kịch bản trong phòng khách, Tô Lạc Lạc quét sân trong biệt thực cố gắng dọn dẹp gọn dẽ.
Khi Dạ Trạch Hạo xuống tầng uống nước thấy cô đang quét dọn trong vườn anh ta hơi giật mình ngạc nhiên vài giây.
Nhưng anh ta cũng không nói gì.
Có lẽ anh ta không có người giúp việc, vì anh ta ghét người khác vào nhà mình sờ vào đồ vật của anh ta.
Tô Lạc Lạc thì anh lại đồng ý để cô chia sẻ không giang tư nhân của mình.
Đúng 5 giờ, Dạ Trạch Hạo xuống tầng tìm cô, định đi đón con cô.
Lúc này Dạ Trạch Hạo lái một chiếc xe việt dã, trường học của bọn trẻ ngay cửa khu biệt thự.
Lúc này cửa trường học đỗ rất nhiều xe, đều là xe sang.
Người đi đón bọn trẻ cho dù là cha mẹ thân phận cao như nào trước mặt bọn trẻ cũng đều thể hiện vẻ mặt trìu mến, thường xuyên có thể gặp một người cha mặc vest uy nghiêm lạnh lùng nhưng ánh mắt lập tức dịu dàng khi nhìn thấy con mình.
Họ bế đứa trẻ lên, vừa hôn nó vừa đi về phía xe, vừa tươi cười chuyện ở trường của bọn trẻ.
Tô Lạc Lạc quẹt thẻ vào trong khu trường, đi đến một khu vui chơi thấy hai đứa con đang ngồi ở chỗ xếp gỗ.
– Mẹ…
Tô Tiểu Hinh thấy mẹ đến lập tức ném xếp gỗ lao đến.
Tô Tiểu Sâm cũng nhanh chóng ném đồ chơi chạy ra.
Tô Lạc Lạc bế con gái lên rồi cúi xuống hôn lên trán con trai:
– Mẹ đón bọn con về.
– Mẹ, mẹ đến cùng ba sao?
Tô Tiểu Sâm tò mò hỏi.
– Không phải bọn con muốn gặp ngôi sao nổi tiếng sao? Là ông chủ của mẹ lái xe đến đây đón bọn con.
Tô Lạc Lạc mỉm cười nói.
Tô Tiểu Hinh lập tức kích động:
– Thật hả mẹ, chú ấy đến đón bọn con?
Tô Tiểu Sâm cũng kinh ngạc, ông chủ đối với mẹ thật tốt, việc này chắc chắn ba sẽ lo lắng.
Dạ Trạch Hạo ngồi trên xe, mắt nhìn về phía cửa ra vào, anh ta muốn xem con của Long Dạ Tước như thế nào.
Rất nhanh anh ta thấy Tô Lạc Lạc hai tay nắm tay hai đứa trẻ đi ra.
Cậu nhóc mặc tây trang màu lam, cô bé mặc váy công chúa đáng yêu.
Anh em sinh đôi nên khuôn mặt có chút tương tự, Dạ Trạch Hạo có chút ngạc nhiên không ngĩ tới con của Long Dạ Tước đáng yêu như vậy.
Tô Lạc Lạc kéo cửa sau, hai đứa nhỏ lập tức rụt rè leo lên xe, Dạ Trạch Hạo từ ghế lái quay đầu lại, nhìn kỹ hai đứa trẻ đồng tử của anh ta co rụt lại, đặc biệt nhìn chằm chằm cậu nhóc kia, sao có thể? Cậu ta có ba phần tương tự anh ta.
– Chào chú.
Tô Tiểu Sâm lễ phép chào.
Tô Tiểu Hinh mở to đôi mắt nai trong suốt nhìn anh ta.
Tô Lạc Lạc ngồi vào, đóng cửa lại nhìn Dạ Trạch Hạo nói:
– Có phiền anh quá không?
Dạ Trạch Hạo nhìn hai đứa trẻ cười:
– Chú giới thiệu một chút, chú là Dạ Trạch Hạo, là bạn của mẹ các cháu, về sau bọn cháu gọi chú là chú Dạ đi.
– Cháu là Tô Tiểu Sâm.
– Cháu là Tô Tiểu Hinh.
Hai giọng nói trẻ con vang lên.
Dạ Trạch Hạo cười khen:
– Tên thật dễ nghe.
– Là mẹ đặt.
– Được rồi, ngồi cẩn thận, chúng ta về nha.
Dạ Trạch Hạo nói xong khởi động xe đi về phía biệt thự của anh, chỉ mất mười phút.
Xe của Dạ Trạch Hạo vừa đi không lâu, một chiếc Rolls-Royce cao cấp dừng ở cửa, từ ghế lái bước xuống một người đàn ông cao lớn đẹp trai, cả người sắc bén như vương giả.
Anh ta xuất hiện, khiến những cha mẹ và cô giáo đều cảm thấy giật mình, Long Dạ Tước lại tự mình đến đón con, chỉ là con anh không phải vừa mới được vợ đón rồi sao?
Trong mắt cô giáo Long Dạ Tước cùng Tô Lạc Lạc chính là vợ chồng, trong giới người giàu ẩn hôn cũng không có gì kỳ quái.
– Ông Long, chào ông, ngài đến đón Tiểu Sâm và Tiểu Hinh sao?
Một cô giáo cười nhẹ nhàng hỏi.
– Bọn chúng còn ở trường học không?
Long Dạ Tước hỏi với giọng trầm ấm dễ nghe.
Cô giáo lắc đầu:
– Tiểu Sâm và Tiểu Hinh đã được vợ ngài đón đi mười phút trước rồi.
Long Dạ Tước hơi trầm mặt, anh ta lịch sẽ nói với cô giáo:
– Cám ơn.
Anh xoay người đi về phía xe, nhăn mắt, cô gái này không có xe, sao có thể đón bọn trẻ? Chẳng lẽ cô đón bọn trẻ đến nhà bạn chơi?
Con của anh hiện giờ thân phận không phải là nhỏ.
Sao có thể đi ra ngoài mà không được bảo vệ gì? Long Dạ Tước lúc này tức giận, cô gái này không lo lắng gì cho bọn trẻ sao?
Anh cầm di động gọi điện thoại cho Tô Lạc Lạc.
– Alo.
Đầu dây bên kia Tô Lạc Lạc có chút lo lắng.
– Bọn trẻ đâu?
Long Dạ Tước lạnh giọng hỏi..
– Bọn trẻ nhà cô mấy giờ thì tan?
– Nếu người nhà đến đón thì 5 giờ có thể đón, nhưng bình thường là xe nhà trường đưa về lúc 6 giờ hơn là về đến nhà.
Dạ Trạch Hạo vừa ăn vừa nói:
– Buổi chiều chúng ta đi đón bọn chúng đi.
– Hả?
Tô Lạc Lạc ngạc nhiên nhìn anh ta.
– ý của tôi là sau này cô sẽ thường xuyên đến nhà tôi, bọn trẻ còn nhỏ như vậy, chắc chắn cô rất lo lắng, cô không yên tâm làm việc sẽ không hiệu quả cho nên nếu tôi có thời gian tôi muốn đi đón bọn trẻ với cô.
Tô Lạc Lạc hơi cảm kích nhìn ảnh ta:
– Cám ơn anh hiểu và thông cảm với công việc của tôi.
Yên tâm, mặc dù là anh lừa tôi ký hợp đồng nhưng tôi nhận lương của anh anh lại tin tôi tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt.
Lần này là Dạ Trạch Hạo giật mình.
Anh nhìn vẻ mặt chân thành của cô trong lòng có chút phức tạp.
Mục đích thật sự của anh ta là lợi dụng cô.
Anh ta căn bản không phải để ý đến năng lực cũng như nhân phẩm của cô.
– Tay nghề của cô không tồi, xem ra cô là người đa tài đa nghệ.
Dạ Trạch Hạo khen cô.
Được khen ai cũng sẽ vui vẻ, Tô Lạc Lạc mím môi cười:
– Cám ơn.
– Buổi chiều tôi sẽ xem kịch bản, nếu cô nhàm chán có thể vào rạp chiếu phim của tôi xem phim hoặc là đến thư phòng của tôi đọc sách, cũng có thể dùng IPAD của tôi.
– Anh không phải lo cho tôi tôi sẽ tự tìm việc làm.
Tô Lạc Lạc coi nhà của anh ta trở thành mục tiêu làm việc cô đương nhiên sẽ cầm mười vạn tiền lương để xem phim.
Cô phải dọn dẹp tốt nhà của anh ta.
Mười vạn tiền lương đã là không tồi.
Buổi chiều, Dạ Trạch Hạo đọc kịch bản trong phòng khách, Tô Lạc Lạc quét sân trong biệt thực cố gắng dọn dẹp gọn dẽ.
Khi Dạ Trạch Hạo xuống tầng uống nước thấy cô đang quét dọn trong vườn anh ta hơi giật mình ngạc nhiên vài giây.
Nhưng anh ta cũng không nói gì.
Có lẽ anh ta không có người giúp việc, vì anh ta ghét người khác vào nhà mình sờ vào đồ vật của anh ta.
Tô Lạc Lạc thì anh lại đồng ý để cô chia sẻ không giang tư nhân của mình.
Đúng 5 giờ, Dạ Trạch Hạo xuống tầng tìm cô, định đi đón con cô.
Lúc này Dạ Trạch Hạo lái một chiếc xe việt dã, trường học của bọn trẻ ngay cửa khu biệt thự.
Lúc này cửa trường học đỗ rất nhiều xe, đều là xe sang.
Người đi đón bọn trẻ cho dù là cha mẹ thân phận cao như nào trước mặt bọn trẻ cũng đều thể hiện vẻ mặt trìu mến, thường xuyên có thể gặp một người cha mặc vest uy nghiêm lạnh lùng nhưng ánh mắt lập tức dịu dàng khi nhìn thấy con mình.
Họ bế đứa trẻ lên, vừa hôn nó vừa đi về phía xe, vừa tươi cười chuyện ở trường của bọn trẻ.
Tô Lạc Lạc quẹt thẻ vào trong khu trường, đi đến một khu vui chơi thấy hai đứa con đang ngồi ở chỗ xếp gỗ.
– Mẹ…
Tô Tiểu Hinh thấy mẹ đến lập tức ném xếp gỗ lao đến.
Tô Tiểu Sâm cũng nhanh chóng ném đồ chơi chạy ra.
Tô Lạc Lạc bế con gái lên rồi cúi xuống hôn lên trán con trai:
– Mẹ đón bọn con về.
– Mẹ, mẹ đến cùng ba sao?
Tô Tiểu Sâm tò mò hỏi.
– Không phải bọn con muốn gặp ngôi sao nổi tiếng sao? Là ông chủ của mẹ lái xe đến đây đón bọn con.
Tô Lạc Lạc mỉm cười nói.
Tô Tiểu Hinh lập tức kích động:
– Thật hả mẹ, chú ấy đến đón bọn con?
Tô Tiểu Sâm cũng kinh ngạc, ông chủ đối với mẹ thật tốt, việc này chắc chắn ba sẽ lo lắng.
Dạ Trạch Hạo ngồi trên xe, mắt nhìn về phía cửa ra vào, anh ta muốn xem con của Long Dạ Tước như thế nào.
Rất nhanh anh ta thấy Tô Lạc Lạc hai tay nắm tay hai đứa trẻ đi ra.
Cậu nhóc mặc tây trang màu lam, cô bé mặc váy công chúa đáng yêu.
Anh em sinh đôi nên khuôn mặt có chút tương tự, Dạ Trạch Hạo có chút ngạc nhiên không ngĩ tới con của Long Dạ Tước đáng yêu như vậy.
Tô Lạc Lạc kéo cửa sau, hai đứa nhỏ lập tức rụt rè leo lên xe, Dạ Trạch Hạo từ ghế lái quay đầu lại, nhìn kỹ hai đứa trẻ đồng tử của anh ta co rụt lại, đặc biệt nhìn chằm chằm cậu nhóc kia, sao có thể? Cậu ta có ba phần tương tự anh ta.
– Chào chú.
Tô Tiểu Sâm lễ phép chào.
Tô Tiểu Hinh mở to đôi mắt nai trong suốt nhìn anh ta.
Tô Lạc Lạc ngồi vào, đóng cửa lại nhìn Dạ Trạch Hạo nói:
– Có phiền anh quá không?
Dạ Trạch Hạo nhìn hai đứa trẻ cười:
– Chú giới thiệu một chút, chú là Dạ Trạch Hạo, là bạn của mẹ các cháu, về sau bọn cháu gọi chú là chú Dạ đi.
– Cháu là Tô Tiểu Sâm.
– Cháu là Tô Tiểu Hinh.
Hai giọng nói trẻ con vang lên.
Dạ Trạch Hạo cười khen:
– Tên thật dễ nghe.
– Là mẹ đặt.
– Được rồi, ngồi cẩn thận, chúng ta về nha.
Dạ Trạch Hạo nói xong khởi động xe đi về phía biệt thự của anh, chỉ mất mười phút.
Xe của Dạ Trạch Hạo vừa đi không lâu, một chiếc Rolls-Royce cao cấp dừng ở cửa, từ ghế lái bước xuống một người đàn ông cao lớn đẹp trai, cả người sắc bén như vương giả.
Anh ta xuất hiện, khiến những cha mẹ và cô giáo đều cảm thấy giật mình, Long Dạ Tước lại tự mình đến đón con, chỉ là con anh không phải vừa mới được vợ đón rồi sao?
Trong mắt cô giáo Long Dạ Tước cùng Tô Lạc Lạc chính là vợ chồng, trong giới người giàu ẩn hôn cũng không có gì kỳ quái.
– Ông Long, chào ông, ngài đến đón Tiểu Sâm và Tiểu Hinh sao?
Một cô giáo cười nhẹ nhàng hỏi.
– Bọn chúng còn ở trường học không?
Long Dạ Tước hỏi với giọng trầm ấm dễ nghe.
Cô giáo lắc đầu:
– Tiểu Sâm và Tiểu Hinh đã được vợ ngài đón đi mười phút trước rồi.
Long Dạ Tước hơi trầm mặt, anh ta lịch sẽ nói với cô giáo:
– Cám ơn.
Anh xoay người đi về phía xe, nhăn mắt, cô gái này không có xe, sao có thể đón bọn trẻ? Chẳng lẽ cô đón bọn trẻ đến nhà bạn chơi?
Con của anh hiện giờ thân phận không phải là nhỏ.
Sao có thể đi ra ngoài mà không được bảo vệ gì? Long Dạ Tước lúc này tức giận, cô gái này không lo lắng gì cho bọn trẻ sao?
Anh cầm di động gọi điện thoại cho Tô Lạc Lạc.
– Alo.
Đầu dây bên kia Tô Lạc Lạc có chút lo lắng.
– Bọn trẻ đâu?
Long Dạ Tước lạnh giọng hỏi..
Danh sách chương