Cô là nhân viên của anh ta, không phải là bạn gái của anh ta.
– Này, Dạ Trạch Hạo, anh buông tôi ra.
Tô Lạc Lạc nhìn người đàn ông ra lệnh.
Chị Mai đi bên cạnh lập tức hoảng sợ.

Phải biết rằng vốn Dạ Trạch Hạo tính tình lạnh lùng, người bình thường không dám đắc tội anh ta, càng miễn bàn gọi cả tên họ anh ta, còn ra lệnh.
Dạ Trạch Hạo không buông ra.
Tô Lạc Lạc cứ bị anh ta nắm tay như vậy đi vào trong.

Nhân viên công tác vội lên tiếp đón:
– Cậu Sinh, mời đi bên này.
Bên cạnh thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng các cô gái trầm trồ:
– Trời ạ, đẹp trai quá.
– Không nghĩ anh ấy cao như vậy, ồ, anh ấy nắm tay ai vậy?

Tô Lạc Lạc âm thầm phân cao thấp một hồi, cuối cùng rút tay mình từ trong tay Dạ Trạch Hạo ra, quay đầu lại thấy Dạ Trạch Hạo cũng được nhân viên tiếp đón nhiệt tình, mà anh đang bắt tay nói với người ta cái gì đó.
Vẻ mặt tự phụ, quả thực khiến những người đàn ông quanh mình bị lu mờ.
Chỉ sợ ở đây chỉ có Dạ Trạch Hạo có thể ganh đua cao thấp với anh.
Thấy mấy nhân viên chính quyền tiến lên, Tô Lạc Lạc tự giác lui ra phía sau.

Nhân viên chính phủ rất tôn kính Dtj:
– Cậu Dạ, cậu có thể đích thân tới đây chúng tôi rất vinh hạnh.
– Khách khí, có thể đến đây là vinh hạnh của tôi.
Dạ Trạch Hạo mỉm cười.
Lúc này Long Dạ Tước cũng đi về phía bên này.

Người vừa đón tiếp Dạ Trạch Hạo cũng quay sang anh:
– Cậu long, xin chào, xin chào, mời sang bên này.
Long Dạ Tước biết rõ Tô Lạc Lạc ở bên cạnh mà ánh mắt của anh lại giống như không nhìn thấy cô vậy, không hề liếc nhìn cô một cái.
Tô Lạc Lạc cũng thầm ngượng ngùng tự giễu.

Lúc này Long Dạ Tước là khách của chính phủ, sao có thể thể hiện có quen biết với nhân vật nhỏ như cô, như vậy không phải mất thể diện của anh sao?
Đương nhiên, cô biết Long Dạ Tước căn bản không quan tâm đến cô.
Cũng cảm thấy lạ, rõ ràng đều là khách quý nhưng Long Dạ Tước cùng Dạ Trạch Hạo đứng chung một chỗ cảm giác tản ra sự đối kháng, giống như căn bản không muốn gặp người đối diện.
Nhưng hai người kia lại thu hút hết ánh mắt của mọi người ở đây.
Lúc trước Tô Lạc Lạc đã cảm thấy hai người hơi giống nhau.

Lúc này cô nhìn dáng họ Dạ Trạch Hạo cao hơn Long Dạ Tước nửa ngón tay, nhưng đàn ông một mét tam đã là cao rồi.
– Bây giờ đã đến giờ cắt băng khánh thành, tiếp theo mời hai vị đi theo tôi.
Một người đàn ông có địa vị nói.
– Tôi có thể mang theo lễ tân riêng của tôi không?
Dạ Trạch Hạo đột nhiên hỏi.
– Có thể.
Dạ Trạch Hạo quay đầu nhìn Tô Lạc Lạc:
– Đi theo tôi.

Tô Lạc Lạc có chút buồn bực rõ ràng ở đây đã sắp xếp các cô lễ tân, vì sao phải mang theo cô? Tô Lạc Lạc đành phải cắn răng đuổi kịp anh ta.
Long Dạ Tước đi trước cô, dáng người lạnh lùng, thi thoảng lộ ra sườn mặt.

Trong hội trường đám người ồn ào, anh dùng khí chất của riêng mình tạo ra một thế giới không thể xâm phạm.
Khi đi về phía cửa, ánh mắt trời chiếu lên người anh càng khiến anh trở nên thâm thúy và tuấn tú.
Khi Tô Lạc Lạc nhìn chằm chằm Long Dạ Tước lại không phát hiện ánh mắt Dạ Trạch Hạo cũng dừng trên người anh, trong ánh mắt là sự oán hận mãnh liệt.
Cùng là con của người đàn ống đó, anh lại tôn quý danh vọng mà anh ta phải dựa vào tự mình lấy được sự quang vinh này.
Không công bằng.
Vị trí của Long Dạ Tước và Dạ Trạch Hạo ở giữa, giữa họ là một nhân vật lớn, Tô Lạc Lạc tiếp nhận khay mà lễ tân đưa cho cô, trên vải đỏ đặt một cái kéo.
Lúc này giọng của người chủ trì vang lên, phía trước máy ánh của các phương tiện truyền thông liên tục ấn nút, âm thanh đó có thể phát ra một bản giao hưởng.
Đây là một sự kiện lớn của thành phố, rất được sự chú ý, ngay cả báo chí về giải trí cũng phải tham gia, bởi vì hôm nay có sự xuất hiện của người đàn ông.
Một người là ông vua của thương giới, một người là người nổi tiếng trong giới giải trí.

Chỉ một biểu tình của họ cũng đủ họ viết một trang báo lớn.
Tô Lạc Lạc đứng phía sau Dạ Trạch Hạo, nhưng ánh mắt cô vẫn tò mò dừng trên người của Long Dạ Tước.
Rốt cuộc, đây là cha của các con cô.
Chiếc cằm quý phái, dáng người anh tuấn, bộ âu phục không một chút nếp nhăn.

Người đàn ông này đẹp trai như ánh mặt trời, cả người khí chất cao quý phi thường.
Tô Lạc Lạc nhìn Dạ Trạch Hạo, ngay cả đường cong của chiếc cằm cũng hoàn mỹ mê người.

Hai người này không phải là anh em chứ?
Tô Lạc Lạc cảm thấy có thể để họ nhận ra người thân của mình.
Giọng người chủ trì rất lớn, đầu tiên anh ta long trọng tuyên bố lý do, 12 giờ đúng anh ta để các vị khách quý cầm kéo, bắt đầu lễ cắt băng đúng giờ.
Khi Dạ Trạch Hạo quay đầu, Tô Lạc Lạc giữ chặt khau và nâng lên để cho anh ta cầm kéo.

Lúc này Tô Lạc Lạc cảm giác được hơi thở nguy hiểm đập vào mặt, là Long Dạ Tước, anh ta xoay người lấy kéo, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn cô một cái.
Tô Lạc Lạc căng thẳng, có cảm giác Long Dạ Tước không phải muốn cắt dải băng mà là cô vậy.
Chết tiệt, quy định không phải do anh định ra sao?

Không can thiệp sinh hoạt cá nhân của đối phương.

Cho dù bây giờ cô xuất hiện ở một nơi như thế này lại còn xuất hiện cùng Dạ Trạch Hạo, anh có ý kiến gì không?
Thật buồn cười.
Tất cả mọi người cắt dải lụa màu cùng thời gian, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Dừng lại một hai phút để chụp ảnh, Long Dạ Tước đặt cây kéo xuống, ánh mắt sắc bén liếc cô một cái rồi bước xuống, khi Dạ Trạch Hạo nhìn cô thấy cô đang sững sờ.
– Ngẩn người gì vậy?
Dạ Trạch Hạo nhướng mày hỏi.
– Lát nữa chúng ta quay về công ty sao?
Tô Lạc Lạc tò mò hỏi bởi vì cô không muốn nhìn thấy Long Dạ Tước.
– Có thể có bữa tiệc, tôi xem có thể từ chối không.
Dạ Trạch Hạo nói xong thấy Long Dạ Tước đang nói chuyện phiếm với người của ban tổ chức, anh ta đột nhiên nhếch miệng dắt tay Tô Lạc Lạc đi qua đó.
– Này, anh có thể không loạn cầm tay tôi được không, hôm nay rất nhiều truyền thông ở đây, tôi cũng không muốn trở thành đối tượng cho họ bàn tán.
Tô Lạc Lạc giãy dụa.
Dạ Trạch Hạo nháy mắt với chị Mai một cái, sau đó cầm tay Tô Lạc Lạc đi sang đó.

Đến chỗ mà ánh mắt Long Dạ Tước có thể nhìn thấy Dạ Trạch Hạo đổi thành ôm vai rất mờ ám.
Long Dạ Tước vốn đang nhìn người đối diện, ánh mắt trầm xuống, dừng ở đôi nam nữ đang đi đến kia, ánh mắt đầy phức tạp.
Một hơi thở tức giận từ trên người anh toát ra, ngay cả người đang nói chuyện với anh cũng cảm nhận được, lập tức nở nụ cười thận trọng.
Còn chị Mai lại âm thầm kinh ngạc, không nghĩ tới Long Dạ Tước quả nhiên để ý Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc sắp tức chết rồi, Dạ Trạch Hạo vì sao cứ chủ động ra tay với cô.
Vừa ra khỏi hội trường, đến bãi đỗ xe, cô không khách khi chui ra khỏi cái khoác vai của anh ta, có chút buồn bực cảnh cáo:
– Dạ Trạch Hạo, anh không đươc như vậy tôi cũng không thích..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện