Cô có chút lo sợ bất an, nếu để cho anh biết bản thân mình ở chỗ này thì không biết anh sẽ châm chọc khiêu khích cô như thế nào nữa? Ôi, cô vẫn là nhanh chóng trốn đi thôi!
Tô Lạc Lạc không yên lòng nói xong, xoay người đi từ đằng sau cây cột ra, nhưng khi cô vừa đi ra thì bất thình lình đụng phải một người đàn ông đối diện đi đến.
“Thật xin lỗi.

.

.” Tô Lạc Lạc hoảng lên nhẹ giọng nói xin lỗi một tiếng, cô dự định từ bên cạnh anh đi qua.
Nhưng cánh tay của cô đột nhiên bị một bàn tay siết chặt, Tô Lạc Lạc mạnh mẽ ngẩng đầu lên , trong nháy mắt cô sợ ngây người.
Trời ạ! Làm sao cô lại đụng trúng vào Long Dạ Tước chứ?
Cô vẫn luôn đứng ở nơi hẻo lánh, bên cạnh là một ban công rất lớn, được những tấm rèm cửa to lớn màu vàng che khuất , bình thường cô sẽ không đi vào bên trong.
Trừ phi làm chuyện gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng mới có thể trốn vào trong này!
Tô Lạc Lạc không kịp kinh ngạc đã cảm giác cánh tay bị bóp rất đau.
“Này, Long Dạ Tước, anh buông tôi ra, anh làm tôi đau.


.

.” Tô Lạc Lạc kháng cự nói.
Sau khi kéo cô vào ban công, Long Dạ Tước mạnh mẽ đẩy cô trên ban công, Tô Lạc Lạc dựa lưng vào lan can, giật nảy mình.

Cô nghĩ rằng mình sẽ bị anh ném xuống thì ngay lập tức cô làm ra hành động buồn cười.

Cô vội vàng giang hai cánh tay ra ôm vào thắt lưng của người nào đó.
Long Dạ Tước có chút chán ghét, vươn tay giật ra hai cái tay nhỏ của cô, ngay sau đó anh lại đẩy ra.
Tô Lạc Lạc run rẩy bị hai tay của anh giam cầm ở lan can trước mặt, mà ở phía dưới chính là khoảng cách của mười tầng lầu cao.

Từ nhỏ, Tô Lạc Lạc đã có chứng sợ độ cao, cho nên khi cô chỉ dựa lưng vào lan can đến eo thì thật sự lòng cô đã hoảng hốt.

Khuôn mặt phấn nộn phiếm hồng nhỏ nhắn của cô nâng lên, trừng mắt nhìn người đàn ông này, oán khí dưới đáy mắt rõ ràng biểu hiện cô đang tức giận.
“Nói đi, tại sao em lại xuất hiện ở nơi này?” Ánh mắt Long Dạ Tước lãnh khốc đe dọa nhìn cô.
“Sao chỉ cho phép anh xuất hiện nơi này, còn tôi thì không cho xuất hiện ở đây chứ?” Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, có chút không cam lòng yếu thế hỏi lại.
Khuôn mặt nhỏ quật cường của cô ở dưới ánh đèn lờ mờ giống như ngọn lửa đỏ mỹ lệ.
Ánh mắt Long Dạ Tước tối sầm lại, ép hỏi lần nữa: “Đi cùng ai đến đây?”
“Tôi không cần thiết phải báo cáo cho anh biết.” Tô Lạc Lạc không muốn bị anh thẩm vấn giống như phạm nhân vậy.
Long Dạ Tước đột nhiên có chút ám muội ghé sát vào tai của cô, thấp giọng cười lạnh: “Nếu như em đến đây để câu dẫn đàn ông thì em cảm thấy tôi có đủ tư cách để lọt vào mắt xanh của em không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc xấu hổ đỏ đến mang tai, ngay lập tức cô vội vàng đẩy anh ra: “Anh nói bậy bạ gì đó? Tôi mới không phải như vậy, anh thả tôi ra.”
“Nói còn chưa xong, ai cho phép em đi chứ?” Người đàn ông nguy hiểm lẩm bẩm nói nhỏ bên tai của cô.
Không thể phủ nhận, đêm nay người phụ nữ này rất đẹp, đẹp đến mức là một người đàn ông đều muốn đùa giỡn cô một chút.
Tô Lạc Lạc bị làm cho tức chết.
“Tô Lạc Lạc, dù sao em đã thừa nhận ngủ tôi năm đó, như vậy có phải tôi cũng nên có qua có lại, ngủ lại em một lần không?”
Tô Lạc Lạc bị dọa sợ đến xanh mắt: “Mới không phải.


.

.”
“Đây chính là em tự mình thừa nhận, con người của tôi không thích bị thiệt thòi.

Tất nhiên em đã ngủ với tôi, tôi nhất định phải ngủ trở về mới được.” Long Dạ Tước cong môi cười lạnh.
Tô Lạc Lạc sắp bị tức đến phát điên lên, một ngụm máu trào lên cổ họng.

Cô nhìn anh chằm chằm mới phát hiện cậu chủ Long tôn quý bất phàm lại chính là một tên vô lại, lưu manh.
“Anh nghĩ cũng đừng nghĩ.” Tô Lạc Lạc thở phì phò đẩy anh ra, sau đó, nghĩ đến điều gì, cô lại trừng mắt nhìn anh hỏi: “Anh ở chỗ này, vậy bọn trẻ đâu?”
“Ở nhà ba mẹ của tôi, tám giờ ba mươi phút, em theo tôi cùng đi đón bọn nhỏ.” Nói xong, Long Dạ Tước buông lỏng cô ra, híp mắt mắt cảnh cáo nói: “Tốt nhất đừng câu tam đáp tứ, nếu để cho tôi nhìn thấy, em tự gánh lấy hậu quả.”
Long Dạ Tước đi ra ngoài trước, sau đó Tô Lạc Lạc mới đi theo ra.

Chỉ là, bọn họ cũng không biết, trong đám người vẫn có người chú ý tới bọn họ, đó chính là Tô Vĩ Khâm, ông ta dường như không thể tin được mắt của mình.
Long Dạ Tước lôi kéo con gái riêng ngoài giá thú của ông ta đi vào màn cửa phía sau trên ban công, mà lúc đi ra, Tô Lạc Lạc theo bản năng sửa sang lại một chút váy áo khiến cho ông ta kinh ngạc mất mấy giây.
Chẳng lẽ Long Dạ Tước và con gái của ông ta ở đằng sau ban công đã làm gì đó?
Tô Vĩ Khâm đưa ánh mắt nhìn về phía người con gái mà ông chưa hề quan tâm tới kia, ký ức chỉ có lẻ tẻ rời rạc.

Từ khi cô sinh ra đến lớn lên, số lần ông ta nhìn thấy cô chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng hôm nay, ông ta mới ý thức được người con gái riêng này vậy mà xinh đẹp như vậy.
Dường như còn đẹp hơn ba phần so với một người con gái khác của ông ta.
Đương nhiên, điều này chỉ sợ cũng có quan hệ với mẹ của cô đi! Năm đó mẹ của cô đã rất đẹp, nếu không lúc đó Tô Vĩ Khâm sẽ không lựa chọn bà ấy ở trong nhiều phụ nữ như vậy để sinh con.

Mà năm đó, vợ của ông ta bởi vì sinh con gái bị băng huyết nhiều phải làm phẫu thuật, nên miệng tử cung bị hủy, bác sĩ nói vô cùng có khả năng cả đời không mang thai được nữa.
Khi đó nhìn thấy con đầu lòng là con gái, tất nhiên Tô Vĩ Khâm đã nghĩ muốn có một đứa con trai, cho nên ở trong nhân viên của công ty ông ta trong tuyển chọn một người phụ nữ, mà người phụ nữ này chính là mẹ của Tô Lạc Lạc.
Lúc đó, ông ta đã tiền trảm hậu tấu, vợ của ông ta Uông Nguyệt Dung còn không biết ở bên ngoài ông ta có phụ nữ, còn sinh ra một đứa con gái.
Cho đến tận sau này, Uông Nguyệt Dung mới điều tra ra được, tất cả mọi chuyện đã bày ở trước mắt thì Tô Vĩ Khâm mới thừa nhận.

Nhưng Uông Nguyệt Dung cấm chỉ cả đời ông ta không cho phép gặp mặt hai mẹ con họ.

Năm đó ông ta cũng quyết tâm tàn nhẫn, vốn ông ta vì muốn có con trai mới ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia, bây giờ lại sinh ra con gái, đương nhiên ông ta sẽ không gặp mặt lại.
Mỗi tháng ông ta đều chu cấp một ít tiền nuôi dưỡng, sau đó hoàn toàn biến mất trước mặt hai mẹ con nhà này, tuyệt sẽ không gặp lại.
Nhưng vào giờ phút này, Tô Vĩ Khâm lại có chút hối hận.

Nếu như lúc ấy ông ta quan tâm hai mẹ con nhà này một chút, nói không chừng bây giờ ông ta cũng có thể mặt dày nhận lại người con gái này.
Ai bảo dung mạo của cô xinh đẹp như vậy, lại sinh hạ con của Long Dạ Tước chứ? Mà buồn cười là tất cả những sai lầm này đều là do một tay ông ta tạo thành.
Có lẽ lúc kia, nên để con gái lớn đi làm phẫu thuật, sau đó lại leo lên giường của Long Dạ Tước , như vậy sẽ không phát sinh cục diện như bây giờ.
Tô Lạc Lạc đi đến chỗ vừa rồi tách ra với Dạ Trạch Hạo, lúc này, cũng gặp Dạ Trạch Hạo đi ra, sắc mặt của anh có chút khó coi, giống như tâm trạng cũng không được tốt lắm.
“Thế nào?”
“Không có việc gì.” Dạ Trạch Hạo lắc đầu.
“Lúc nào chúng ta có thể đi khỏi đây? Long Dạ Tước cũng ở nơi đây.” Tô Lạc Lạc cắn môi hỏi.
Dạ Trạch Hạo cũng không ngoài ý muốn, anh cong môi cười một tiếng: “Sợ cái gì?”
“Anh ấy bảo tôi đến 8:30 đi cùng anh ấy đến đón bọn nhỏ, có thể tôi sẽ đi trở về cùng với anh ấy.” Tô Lạc Lạc mở miệng nói, nhưng bây giờ mới bảy giờ rưỡi, còn một giờ nữa cô cũng không muốn ngây người ở đây.
“Bọn trẻ ở đâu?”
“Ở nhà họ Long.”
“Em có muốn tôi giúp em cùng đi đón bọn nhỏ không?” Dạ Trạch Hạo cười hỏi.
Tô Lạc Lạc lập tức lắc đầu: “Không được, nếu Long Dạ Tước biết anh đi, khẳng định sẽ hận chết tôi.”
“Vì sao?”
“Anh ấy không thích tôi ở cùng với anh.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện