Bọn nhóc nằm giữa cũng không che khuất tầm nhìn.
Ánh mắt Long Dạ Tước dán chặt vào người phụ nữ nằm phía bên kia giường.

Dưới ánh đèn lờ mờ, mái tóc đen của Tô Lạc Lạc tán loạn trước ngực đầy gợi cảm, làm nổi bật lên gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo dịu dàng, trong đêm tối lại lộ ra hơi thở mê người.
Tô Lạc Lạc cảm giác được ánh mắt người đàn ông đối diện cứ nhìn cô chằm chằm, cô lập tức trừng mắt qua, tên này rốt cuộc đã nhìn đủ chưa?
Đám nhóc nằm giữa đã buồn ngủ đến cực điểm, nói ngủ liền ngủ, vừa nhắm mắt lại, hô hấp cũng trở nên đều đều.

Hai gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giống nhau như đúc, lúc ngủ vô cùng ngọt ngào.
Tô Lạc Lạc nhìn các con đang ngủ, trong lòng cũng thả lỏng ra nhiều, cơn buồn ngủ ập tới, cô xoay người, đưa lưng về phía Long Dạ Tước mà ngủ.
Long Dạ Tước lại khó ngủ, ánh mắt dịu dàng rơi trên mặt hai đứa trẻ, ánh mắt anh dịu dàng đến khó mà tin nổi, lại nhìn bóng người mảnh khảnh phía bên kia giường.


Bờ vai cô đẹp đẽ, dù chỉ là một bóng lưng cũng khiến cho người khác có cảm giác muốn kéo cô vào ngực mà ôm, anh sao có thể buồn ngủ?
Long Dạ Tước đối với khát vọng của mình với người phụ nữ này có chút kinh ngạc.

Làm sao có thể chứ? Anh lúc nào lại thiếu phụ nữ đến nỗi một người phụ nữ tùy tiện leo lên giường của anh, anh cũng có phản ứng?
Nghĩ đến đêm nay lúc anh ôm cô khiêu vũ, ngửi thấy hương hoa lan trên người cô, anh lập tức có phản ứng lạ thường.
Tô Lạc Lạc nhắm mắt lại, trong hô hấp tràn đầy hơi thở nam tính của người đàn ông này, bên trong mát lạnh mang theo một chút hormone, hòa vào không khí trong lành lại không khiến cho cô cảm thấy khó chịu, ngược lại còn khiến cô càng thêm buồn ngủ.
Bất tri bất giác, cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Long Dạ Tước nhìn cô gái đã ngủ say, trong lòng không nói nên lời, người phụ nữ này thật không coi anh ra gì.
Lúc Tô Lạc Lạc ngủ say, lật người lại, đột nhiên một gương mặt ngọt ngào đang say ngủ lại đối mặt với người đàn ông này.
Long Dạ Tước chống khuỷu tay, ánh mắt sâu tựa bóng đêm, dưới ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ nhìn kĩ gương mặt Tô Lạc Lạc.

Làn da căng mịn, lông mi dài che kín mắt, dưới cái mũi xinh đẹp là đôi môi anh đào hồng hồng, nhỏ nhắn, mềm mại, hơi thở đầy quyến rũ mê người.
Yết hầu Long Dạ Tước lăn nhẹ, xem ra, cùng người phụ nữ này đi ngủ chính là sai lầm, tự tạo nghiệt.
Bọn trẻ ngủ cũng thật ngoan, không có lăn qua lộn lại, trái lại Long Dạ Tước lại thấy khát nước nên rời giường xuống lầu uống nước.
Uống vài ly nước lạnh dường như mới có thể dập tắt ngọn lửa trong cơ thể.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy một cái chân nhỏ vắt lên bụng cô, cô cong môi cười, hóa ra là con trai đã dậy rồi.
“Mommy, dậy thôi” Tô Tiểu Sâm nâng mặt cô nói.
Tô Lạc Lạc lập tức nghĩ ra, hôm nay không phải hai ngày nghỉ, cũng không phải kì nghỉ, bọn trẻ vẫn phải đi học đúng giờ.
Lúc trước còn có thể ăn sáng tại nhà, bây giờ bọn nhóc lại càng muốn ăn trong trường, bởi vì có món ăn phong phú đa dạng, còn có bạn bè cùng ăn.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn phía bên kia giường, Long Dạ Tước không thấy đâu nữa rồi.
Ngay khi Tô Lạc Lạc từ phòng ngủ đi ra, đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn bước tới, trên người Long Dạ Tước mặc một chiếc áo thun đen mỏng bó sát, quần lửng, giày thể thao, đầu tóc có chút loạn, hiển nhiên là vừa mới chạy bộ trở về.

Ánh mắt Tô Lạc Lạc lơ đãng nhìn cơ bụng tám múi thoát ẩn thoát hiện dưới lớp áo.

Cô lại nghĩ đến năm năm trước cô nằm dưới thân anh chân thực đến vậy, cô nuốt một ngụm nước bọt, nỗi sợ hãi lại dâng lên.
“Bọn trẻ dậy rồi sao?” Đôi mắt sâu thẳm của anh khóa chặt dáng vẻ buổi sáng của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần, đôi mắt trong veo, rõ ràng cô đã ngủ rất ngon.
“Ừm.

Bọn trẻ dậy rồi.” Tô Lạc Lạc gật đầu, đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng di động trong phòng vang lên.
Cô mau chóng đi vào phòng nghe điện thoại.

Mặt Long Dạ Tước hơi trầm xuống, vểnh tai nghe ngóng, nghe thấy tiếng Tô Lạc Lạc từ trong phòng truyền tới: “A lô”.
“Bây giờ? Anh sao vậy? Không khỏe sao?”
“Được, tôi qua ngay đây.” Nói xong Tô Lạc Lạc đóng cửa phòng, dường như chuẩn bị đi thay đồ.
Long Dạ Tước không cần đoán cũng biết ai gọi điện tới, xem ra cô rất quan tâm đến tên Dạ Trạch Hạo kia.
Tô Lạc Lạc thay một bộ đồ đơn giản, áo sơ mi và quần bò đi ra, nhìn thấy Long Dạ Tước đang dựa vào cửa, cô giật mình.
“Một lúc nữa anh đưa con đi học được không? Tôi có chuyện muốn ra ngoài một lát.”
“Đi đến chỗ tên Dạ Trạch Hạo đó?” Long Dạ Tước lạnh giọng hỏi.
“Ừ, hôm qua anh ấy uống hơi nhiều, bây giờ đang đau đầu.” Tô lạc Lạc cũng không giấu diếm anh.
“Không phải tôi đã nói em bỏ việc rồi sao? Sao em vẫn làm?” Long Dạ Tước tức giận chất vấn cô.
Tô Lạc Lạc không nhịn được nhíu mày phản bác: “Tôi không đi làm, tôi hít gió Tây Bắc để sống chắc?”
Cơ thể cao lớn của Long Dạ Tước tiến đến gần, hai tay vây Tô Lạc Lạc giữa vách tường và lồng ngực anh, nghiến răng nói:
“Chỉ cần em ở nhà chăm sóc con cái, hàng tháng tôi sẽ đưa tiền cho em, đủ để em sống thoải mái.”
Tô lạc Lạc thoáng kinh ngạc vài giây, sau đó cô cúi người, thoát khỏi sự vây hãm của Long Dạ Tước: “Không cần, tôi có sự lựa chọn của riêng mình”

Nói xong, Tô Lạc Lạc quay trở lại phòng của bọn nhóc, nhìn thấy hai đứa trẻ ăn mặc chỉnh tề, cô dựng thẳng ngón cái: “Giỏi quá đi, một lúc nữa ba đưa hai đứa đến trường nhé, hôm nay mẹ không đưa hai đứa đi được.”
“Mommy đi đâu vậy?”
“Hình như chú Dạ bị ốm rồi, mẹ đi thăm chú ấy một lát.” Tô Lạc lạc không giấu bọn nhóc.
“Chú Dạ bị ốm sao? Mommy, mẹ phải chăm sóc chú ấy thật tốt nhé!” Tô Tiểu Hinh rất quan tâm nói.
Đôi mắt to của Tô Tiểu Sâm cũng hiện lên tia lo lắng, Tô lạc Lạc cười với hai đứa nhóc, nói: “Đừng lo lắng, bây giờ mẹ sẽ đi thăm chú, các con phải ngoan nhé.”
Nói xong cô hôn mỗi đứa một cái, Tô Lạc Lạc bước vội ra cửa.

Long Dạ Tước từ trong phòng bước ra, đã nhìn thấy bóng dáng vội vã xuống lầu của cô, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt tối sầm lại.
Xem ra, lúc đi gặp Dạ Trạch Hạo, cô đúng là rất nhiệt tình.
Tô Lạc Lạc cũng thật lo lắng, chạy một mạch đến nhà của Dạ Trạch Hạo, đến nơi cô thở hổn hển ấn chuông cửa.
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra, Tô Lạc Lạc bước vào phòng khách.
“Dạ Trạch Hạo, anh ở đâu?” Tô Lạc Lạc vội vã lên lầu tìm anh.
Rốt cục cô cũng tìm thấy Dạ Trạch Hạo đang ở trong phòng ngủ chính, Dạ Trạch Hạo cởi trần, dựa vào đầu giường.
“Á! Sao anh lại không mặc quần áo thế?” Tô Lạc Lạc nhìn một cái, sau đó nhanh chóng quay người lại.
“Rót cho tôi cốc nước ấm, tôi khát quá.” Dạ Trạch Hạo cất giọng khàn khàn.
Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn thấy trên mắc áo có một chiếc áo thun màu đen, cô lập tức ném lên giường “Anh mau mặc áo vào đi.”
“Tô Lạc Lạc, em chán ghét thân hình của tôi đến vậy sao?” Dạ Trạch Hạo có chút ảo não nói..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện