Còn nửa tiếng nữa là buổi đấu giá sẽ bắt đầu, các vị khách mời cùng nhau đi đến phòng tổ chức tiệc buffet để hưởng thụ một bữa tiệc tối mỹ vị với thực đơn phong phú.
Long Dạ Tước dẫn Tô Lạc Lạc đến một chỗ ngồi yên tĩnh, lúc này Tô Lạc Lạc vẫn hơi không dám tin, trước đây cô luôn nghĩ rằng liệu có phải Long Dạ Tước chỉ thích mình vì bề ngoài thôi không, bây giờ cô đã hiểu rồi, người đàn ông này không chỉ thích bề ngoài của cô mà còn thích cả con người cô nữa.
Không có điều gì làm người ta có cảm giác an toàn hơn là nghe được câu nói này.
Nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc cô đã chọc giận Thiện Oánh, người chị song sinh của cô.
“Anh thật sự đến đây vì dây chuyền ngọc trai đó sao?” Tô Lạc Lạc nhìn người đàn ông đối diện mình, hỏi.
Long Dạ Tước gật đầu: “Đúng vậy, vì nó là của mẹ em nên anh nghĩ em nhất định sẽ thích nó.”
“Anh đấu giá nó là để tặng cho em?” Tô Lạc Lạc có chút kinh ngạc nhìn anh.
“Dĩ nhiên rồi, vốn là tối nay anh đến vì em mà.” Trong đôi mắt sâu thăm thẳm của Long Dạ Tước hiện lên tình ý sâu nặng: “Nếu bữa tiệc tối nay không có em, nó chẳng đem lại niềm vui gì cho anh cả.”
Trái tim Tô Lạc Lạc rạo rực, khuôn mặt xinh đẹp cũng bất giác ửng đỏ lên, cô yên lặng vùi đầu ăn các món trong khay.
Trong một căn phòng trên tầng hai, bà Thiện bảo trợ lý gọi con gái mình vào. Thiện Oánh vào phòng, thấy khuôn mặt mẹ mình đầy nghiêm túc thì không khỏi ngẩn ra, vừa cười vừa hỏi: “Mẹ, mẹ tìm con có gì không ạ?”
Bà Thiện nhìn cô ta, không nói bằng giọng tức giận mà chỉ ôn hòa như thường ngày: “Tiểu Oánh, con còn nhớ cậu Tưởng không? Lúc còn nhỏ tụi con hay đọc sách với nhau lắm, hôm nay nó cũng tới, bây giờ nó điển trai tuấn tú lắm, nghe nói cũng thừa kế gia sản rồi, vô cùng không tệ.”
Nghe bà Thiện nói vậy, Thiện Oánh cũng nhớ ra cậu Tưởng đó, nhưng anh ta chỉ là người thừa kế của một công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán, cô ta nhìn thì thấy gia thế của người này còn không bằng nhà mình nữa! Cô ta ra vẻ không mấy thích thú: “Mẹ nhắc tới anh ta làm gì? Con không có cảm giác gì với anh ta cả!”
Bà Thiện tiếp tục nói: “Vậy cậu chủ Tập đoàn Vương thị hoặc cậu chủ trẻ của Tập đoàn Chính Khai cũng được đấy! Hai người này đều nằm trong lớp những thanh niên xuất chúng, con nên tiếp xúc nhiều với mấy đứa nó, sau này cũng có lợi ích lớn cho việc con tiếp nhận công ty.”
Thiện Oánh thấy mẹ liên tục giới thiệu mấy tên đàn ông mình chẳng hứng thú gì thì mặt hơi tỏ ra phiền chán: “Mẹ à, sao mẹ cứ nói những người này thế! Con không có hứng thú gì với họ cả, nếu mẹ không có chuyện gì khác thì con ra ngoài trước đây.”
Bà Thiện vội gọi cô ta lại: “Tiểu Oánh, khoan đã con.”
Thiện Oánh cắn môi, đứng một bên chờ xem mẹ mình còn định nói gì.
“Vừa rồi lúc con nói chuyện với cậu Long, mẹ đều thấy hết, chẳng lẽ mục tiêu của con là cậu Long à?” Bà Thiện hỏi thẳng.
Một tia sáng lướt qua trong mắt Thiện Oánh, cô ta lập tức nhướng mày nói: “Đúng vậy ạ! Một người con trai như anh ấy mới xứng đáng để con chú ý!”
Nét mặt bà Thiện lập tức nghiêm nghị hẳn đi: “Không được, cậu ta là bạn trai của cô Tô mà, mẹ không cho phép con làm loại chuyện cướp bạn trai người khác.”
“Chỉ là bạn trai thôi mà, đã kết hôn đâu ạ! Chỉ cần hai người đó chưa kết hôn thì con vẫn có thể cạnh tranh công bằng!” Thiện Oánh nói một cách rất đường hoàng.
Bà Thiện tức giận đến mức mặt cũng hơi trắng bệch đi: “Con… Không được là không được, mẹ không cho phép con có cái suy nghĩ đó, tóm lại là con thích thiếu gia nhà nào cũng được, nhưng không được cướp của cô Tô.”
“Mẹ, rốt cuộc cô ta là con của mẹ hay con là con của mẹ vậy, tại sao mẹ chỉ bảo vệ mỗi mình cô ta thôi?” Thiện Oánh nhìn mẹ mình bằng đôi mắt chứa đầy tức giận, bây giờ nỗi oán hận mà cô ta dành cho Tô Lạc Lạc đã trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Bà Thiện sững người ra mấy giây, nhìn vào vẻ mặt khó chịu của cô ta, khẽ thở dài rồi nói: “Dĩ nhiên con là con của mẹ rồi, chính vì con là con của mẹ nên mẹ mới cấm con làm chuyện ngu xuẩn đó.”
“Mẹ nói đi, con kém hơn Tô Lạc Lạc ở đâu, tại sao trong mắt Long Dạ Tước chỉ có cô ta thôi? Không phải con giống hệt cô ta sao? Anh ấy cũng thích con mới phải chứ!” Thiện Oánh trách móc mẹ mình.
Lúc này bà Thiện cũng cảm giác sự việc đã trở nên nghiêm trọng, con gái bà quá mù quáng với Long Dạ Tước rồi.
“Dù thế nào đi nữa con cũng không được làm vậy, có nghe không hả!” Bà Thiện ra lệnh.
Thiện Oánh mà nghe theo yêu cầu này của mẹ mình mới lạ! Cô ta bĩu môi nói: “Con đi xuống chào hỏi khách đây.”
Bà Thiện hết cách với cô ta, đành than khổ một tiếng.
Sau khi xuống lầu, đương nhiên mục tiêu của Thiện Oánh vẫn là tìm kiếm Long Dạ Tước. Trong bữa tiệc tối nay có không ít thanh niên tuấn tú tài giỏi đến dự nhưng không một ai có thể sánh bằng Long Dạ Tước, bàn về tài sản, ngoại hình và quyền thế, anh mới là người đàn ông tuyệt vời nhất.
Thiện Oánh hỏi thăm một lát thì biết Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc đang ở phòng ăn, cô ta nhanh chóng đi qua, cầm cái khay hối hả bỏ một vài món vào rồi õng ẹo ra dáng mà đi về phía chiếc bàn Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc đang ngồi, giả vờ nói: “Xin lỗi, xung quanh khách ngồi cả rồi, tôi có thể ngồi ở đây không?”
Long Dạ Tước nhìn Tô Lạc Lạc, Tô Lạc Lạc gật đầu, Thiện Oánh bèn ngồi vào bên trái cô. Cô ta liếc mắt đưa tình nhìn anh, đồng thời cầm một ly rượu vang lên nói với anh: “Anh Long, tôi kính anh một ly.”
“Tôi không uống rượu.” Long Dạ Tước lạnh nhạt đáp.
“Nhưng trên bàn anh cũng có rượu mà?” Thiện Oánh không muốn để anh từ chối.
Long Dạ Tước híp mắt, vẫn không cầm ly rượu lên. Thiện Oánh cứ thế mà lúng túng cầm ly rượu một lúc rồi đặt xuống, sau đó quay đầu lại quan sát Tô Lạc Lạc. Cô ta rất muốn học Tô Lạc Lạc xem cô đã lợi dụng điểm nào để quyến rũ Long Dạ Tước.
“Chiều mai đi đón mấy đứa nhóc nhé em.” Long Dạ Tước đột nhiên nói với Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc hơi ngẩn ra mấy giây rồi gật đầu đáp: “Vâng!”
Câu nói này chứa đựng một thông tin gây đả kích quá nặng cho Thiện Oánh, cô ta hoảng hồn trợn to hai mắt nhìn hai người: “Hai người… hai người có con?”
Để khiến Thiện Oánh bỏ đi ý định dây dưa với anh, Tô Lạc Lạc gật đầu trả lời: “Đúng thế, chúng tôi đã có hai đứa rồi, đều sắp bốn tuổi rưỡi.”
Lòng Thiện Oánh bị đánh một cú thật mạnh, cô ta hoàn toàn không ngờ rằng Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc lại có hai đứa con tận bốn tuổi, vậy nghĩa là họ đã thân mật với nhau từ năm năm trước rồi sao? Sao có thể chứ?
“Cô Tô, chúng ta giống nhau quá, cô có muốn chúng ta làm bạn nhau không?” Thiện Oánh hơi giả tạo mà hỏi Tô Lạc Lạc.
Cô cũng không muốn làm căng quan hệ giữa mình và cô ta, bèn mỉm cười: “Tôi không với tới cô Thiện đây nổi đâu.”
Thiện Oánh nhếch môi cười: “Vậy cô muốn làm bạn với tôi chứ?”
Long Dạ Tước dẫn Tô Lạc Lạc đến một chỗ ngồi yên tĩnh, lúc này Tô Lạc Lạc vẫn hơi không dám tin, trước đây cô luôn nghĩ rằng liệu có phải Long Dạ Tước chỉ thích mình vì bề ngoài thôi không, bây giờ cô đã hiểu rồi, người đàn ông này không chỉ thích bề ngoài của cô mà còn thích cả con người cô nữa.
Không có điều gì làm người ta có cảm giác an toàn hơn là nghe được câu nói này.
Nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc cô đã chọc giận Thiện Oánh, người chị song sinh của cô.
“Anh thật sự đến đây vì dây chuyền ngọc trai đó sao?” Tô Lạc Lạc nhìn người đàn ông đối diện mình, hỏi.
Long Dạ Tước gật đầu: “Đúng vậy, vì nó là của mẹ em nên anh nghĩ em nhất định sẽ thích nó.”
“Anh đấu giá nó là để tặng cho em?” Tô Lạc Lạc có chút kinh ngạc nhìn anh.
“Dĩ nhiên rồi, vốn là tối nay anh đến vì em mà.” Trong đôi mắt sâu thăm thẳm của Long Dạ Tước hiện lên tình ý sâu nặng: “Nếu bữa tiệc tối nay không có em, nó chẳng đem lại niềm vui gì cho anh cả.”
Trái tim Tô Lạc Lạc rạo rực, khuôn mặt xinh đẹp cũng bất giác ửng đỏ lên, cô yên lặng vùi đầu ăn các món trong khay.
Trong một căn phòng trên tầng hai, bà Thiện bảo trợ lý gọi con gái mình vào. Thiện Oánh vào phòng, thấy khuôn mặt mẹ mình đầy nghiêm túc thì không khỏi ngẩn ra, vừa cười vừa hỏi: “Mẹ, mẹ tìm con có gì không ạ?”
Bà Thiện nhìn cô ta, không nói bằng giọng tức giận mà chỉ ôn hòa như thường ngày: “Tiểu Oánh, con còn nhớ cậu Tưởng không? Lúc còn nhỏ tụi con hay đọc sách với nhau lắm, hôm nay nó cũng tới, bây giờ nó điển trai tuấn tú lắm, nghe nói cũng thừa kế gia sản rồi, vô cùng không tệ.”
Nghe bà Thiện nói vậy, Thiện Oánh cũng nhớ ra cậu Tưởng đó, nhưng anh ta chỉ là người thừa kế của một công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán, cô ta nhìn thì thấy gia thế của người này còn không bằng nhà mình nữa! Cô ta ra vẻ không mấy thích thú: “Mẹ nhắc tới anh ta làm gì? Con không có cảm giác gì với anh ta cả!”
Bà Thiện tiếp tục nói: “Vậy cậu chủ Tập đoàn Vương thị hoặc cậu chủ trẻ của Tập đoàn Chính Khai cũng được đấy! Hai người này đều nằm trong lớp những thanh niên xuất chúng, con nên tiếp xúc nhiều với mấy đứa nó, sau này cũng có lợi ích lớn cho việc con tiếp nhận công ty.”
Thiện Oánh thấy mẹ liên tục giới thiệu mấy tên đàn ông mình chẳng hứng thú gì thì mặt hơi tỏ ra phiền chán: “Mẹ à, sao mẹ cứ nói những người này thế! Con không có hứng thú gì với họ cả, nếu mẹ không có chuyện gì khác thì con ra ngoài trước đây.”
Bà Thiện vội gọi cô ta lại: “Tiểu Oánh, khoan đã con.”
Thiện Oánh cắn môi, đứng một bên chờ xem mẹ mình còn định nói gì.
“Vừa rồi lúc con nói chuyện với cậu Long, mẹ đều thấy hết, chẳng lẽ mục tiêu của con là cậu Long à?” Bà Thiện hỏi thẳng.
Một tia sáng lướt qua trong mắt Thiện Oánh, cô ta lập tức nhướng mày nói: “Đúng vậy ạ! Một người con trai như anh ấy mới xứng đáng để con chú ý!”
Nét mặt bà Thiện lập tức nghiêm nghị hẳn đi: “Không được, cậu ta là bạn trai của cô Tô mà, mẹ không cho phép con làm loại chuyện cướp bạn trai người khác.”
“Chỉ là bạn trai thôi mà, đã kết hôn đâu ạ! Chỉ cần hai người đó chưa kết hôn thì con vẫn có thể cạnh tranh công bằng!” Thiện Oánh nói một cách rất đường hoàng.
Bà Thiện tức giận đến mức mặt cũng hơi trắng bệch đi: “Con… Không được là không được, mẹ không cho phép con có cái suy nghĩ đó, tóm lại là con thích thiếu gia nhà nào cũng được, nhưng không được cướp của cô Tô.”
“Mẹ, rốt cuộc cô ta là con của mẹ hay con là con của mẹ vậy, tại sao mẹ chỉ bảo vệ mỗi mình cô ta thôi?” Thiện Oánh nhìn mẹ mình bằng đôi mắt chứa đầy tức giận, bây giờ nỗi oán hận mà cô ta dành cho Tô Lạc Lạc đã trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Bà Thiện sững người ra mấy giây, nhìn vào vẻ mặt khó chịu của cô ta, khẽ thở dài rồi nói: “Dĩ nhiên con là con của mẹ rồi, chính vì con là con của mẹ nên mẹ mới cấm con làm chuyện ngu xuẩn đó.”
“Mẹ nói đi, con kém hơn Tô Lạc Lạc ở đâu, tại sao trong mắt Long Dạ Tước chỉ có cô ta thôi? Không phải con giống hệt cô ta sao? Anh ấy cũng thích con mới phải chứ!” Thiện Oánh trách móc mẹ mình.
Lúc này bà Thiện cũng cảm giác sự việc đã trở nên nghiêm trọng, con gái bà quá mù quáng với Long Dạ Tước rồi.
“Dù thế nào đi nữa con cũng không được làm vậy, có nghe không hả!” Bà Thiện ra lệnh.
Thiện Oánh mà nghe theo yêu cầu này của mẹ mình mới lạ! Cô ta bĩu môi nói: “Con đi xuống chào hỏi khách đây.”
Bà Thiện hết cách với cô ta, đành than khổ một tiếng.
Sau khi xuống lầu, đương nhiên mục tiêu của Thiện Oánh vẫn là tìm kiếm Long Dạ Tước. Trong bữa tiệc tối nay có không ít thanh niên tuấn tú tài giỏi đến dự nhưng không một ai có thể sánh bằng Long Dạ Tước, bàn về tài sản, ngoại hình và quyền thế, anh mới là người đàn ông tuyệt vời nhất.
Thiện Oánh hỏi thăm một lát thì biết Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc đang ở phòng ăn, cô ta nhanh chóng đi qua, cầm cái khay hối hả bỏ một vài món vào rồi õng ẹo ra dáng mà đi về phía chiếc bàn Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc đang ngồi, giả vờ nói: “Xin lỗi, xung quanh khách ngồi cả rồi, tôi có thể ngồi ở đây không?”
Long Dạ Tước nhìn Tô Lạc Lạc, Tô Lạc Lạc gật đầu, Thiện Oánh bèn ngồi vào bên trái cô. Cô ta liếc mắt đưa tình nhìn anh, đồng thời cầm một ly rượu vang lên nói với anh: “Anh Long, tôi kính anh một ly.”
“Tôi không uống rượu.” Long Dạ Tước lạnh nhạt đáp.
“Nhưng trên bàn anh cũng có rượu mà?” Thiện Oánh không muốn để anh từ chối.
Long Dạ Tước híp mắt, vẫn không cầm ly rượu lên. Thiện Oánh cứ thế mà lúng túng cầm ly rượu một lúc rồi đặt xuống, sau đó quay đầu lại quan sát Tô Lạc Lạc. Cô ta rất muốn học Tô Lạc Lạc xem cô đã lợi dụng điểm nào để quyến rũ Long Dạ Tước.
“Chiều mai đi đón mấy đứa nhóc nhé em.” Long Dạ Tước đột nhiên nói với Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc hơi ngẩn ra mấy giây rồi gật đầu đáp: “Vâng!”
Câu nói này chứa đựng một thông tin gây đả kích quá nặng cho Thiện Oánh, cô ta hoảng hồn trợn to hai mắt nhìn hai người: “Hai người… hai người có con?”
Để khiến Thiện Oánh bỏ đi ý định dây dưa với anh, Tô Lạc Lạc gật đầu trả lời: “Đúng thế, chúng tôi đã có hai đứa rồi, đều sắp bốn tuổi rưỡi.”
Lòng Thiện Oánh bị đánh một cú thật mạnh, cô ta hoàn toàn không ngờ rằng Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc lại có hai đứa con tận bốn tuổi, vậy nghĩa là họ đã thân mật với nhau từ năm năm trước rồi sao? Sao có thể chứ?
“Cô Tô, chúng ta giống nhau quá, cô có muốn chúng ta làm bạn nhau không?” Thiện Oánh hơi giả tạo mà hỏi Tô Lạc Lạc.
Cô cũng không muốn làm căng quan hệ giữa mình và cô ta, bèn mỉm cười: “Tôi không với tới cô Thiện đây nổi đâu.”
Thiện Oánh nhếch môi cười: “Vậy cô muốn làm bạn với tôi chứ?”
Danh sách chương