Không ngờ chỉ trong một đêm, ước nguyện bao năm của anh đã được thực hiện, ba anh ta biết đến sự tồn tại của anh ta và đã không tiếc mọi giá hiến máu cho anh ta.
Đúng lúc này, Dạ Trạch Hạo lần thứ hai tỉnh lại, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt yếu ớt, nhưng thương thế đã ổn định, chỉ cần tĩnh dưỡng đợi vết thương bình phục là được.
Ngoài cửa phòng bệnh, có người nhẹ nhàng gõ cửa, bà Dạ bước tới mở cửa, thấy Tô Lạc Lạc cầm một lẵng hoa và Long Dạ Tước đang đứng ngoài cửa.
Long Dạ Tước nhìn Dạ Trạch Hạo đang nằm trên giường, hai ánh mắt chạm nhau, Dạ Trạch Hạo nhất thời không nói nên lời, Long Dạ Tước cũng nhất thời không biết nên nói cái gì.
Long Dạ Tước quay đầu lại và nói với bà Dạ: “Ba tôi đã nói với mẹ tôi, và mẹ tôi cũng đã tha thứ cho bà rồi”.
Mắt bà Dạ ươn ướt, bà ấy đã chịu đựng quá nhiều vì lỗi lầm năm xưa của mình, bà ấy cũng đã vô cùng ăn năn ray rứt khôn nguôi, vậy mà bây giờ bà ấy lại có thể nhận được sự tha thứ của bà Long, bà ấy thực sự cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Dạ Trạch Hạo nhìn Tô Lạc Lạc đầy cảm kích, anh ta biết việc thân thế của mình đã được thừa nhận, sự đau khổ của mẹ mình được loại bỏ, hẳn là liên quan đến sự giúp đỡ của cô gái này.
Tô Lạc Lạc mím môi cười với anh ta: “Anh nghỉ ngơi cho thật tốt, chữa lành vết thương mới là điều quan trọng nhất”.
“Cảm ơn em!” Dạ Trạch Hạo nói xong, lại nhìn về phía Long Dạ Tước, cũng nói: “Cũng cảm ơn cậu đã cứu tôi”.
Long Dạ Tước từng xem anh ta là tình địch nhưng bây giờ, anh không còn cảm thấy như vậy nữa, anh bình tĩnh trả lời: “Tôi không muốn ba tôi truyền hết tất cả máu để cứu cậu nên tôi phải thay ông ấy chịu một phần trách nhiệm”.
Trái tim Dạ Trạch Hạo bỗng nhiên ấm lên, hóa ra đêm qua ba ruột của anh ta sẵn sàng liều mạng cứu anh ta, dù là Long Dạ Tước nói như vậy, nhưng anh ta có thể nhận ra rằng ông đã thừa nhận sự tồn tại của mình.
Hạnh phúc nhất là Tô Lạc Lạc, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, vì bây giờ vấn đề giữa hai anh em họ cũng đã được giải quyết.
Ra khỏi bệnh viện, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt tươi cười của Tô Lạc Lạc, Long Dạ Tước đột nhiên cảm thấy có việc nên làm, nhà họ Long đã lâu không có chuyện vui, cũng nên làm gì đó để chúc mừng cho chuyện này.
Anh đưa tay ra gọi trợ lý, khi Tô Lạc Lạc bước vào xe, anh hướng dẫn trợ lý Từ bên cạnh: “Đi tới ngăn tủ bên trái trong văn phòng của tôi, đưa cho tôi hộp đựng nhẫn, còn nữa, đặt cho tôi một căn phòng lãng mạn một chút”.
“Vâng, thưa ông chủ, bây giờ ngài đang ở đâu?”.
“Tôi sẽ đến khách sạn Cảnh Tôn ăn tối, nhanh lên!” Sau khi Long Dạ Tước dặn dò xong, anh mở cửa ghế lái rồi ngồi vào.
Tô Lạc Lạc quay đầu lại nhìn anh, tò mò hỏi: “Công ty anh có bận sao?”.
“Không bận!” Long Dạ Tước nói xong liền vươn tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, dùng ngón tay đo kích cỡ ngón tay của cô, xem xem có thích hợp không.
Tô Lạc Lạ mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
“Anh đặt nhà hàng rồi, cùng nhau đi ăn nhé!”.
Hôm nay tâm trạng của Tô Lạc Lạc cũng rất tốt, cô rất vui khi Dạ Trạch Hạo có thể được nhà họ Long thừa nhận, cô gật đầu: “Ưm, cũng được!”.
Trên đường đến nhà hàng, lúc này, đã có người chuyên môn đặc biệt sắp xếp căn phòng cho anh, căn phòng được bố trí rất lãng mạn và ấm áp, trên bàn là một cặp sôcôla cao cấp hình trái tim, một viên pha lê hình trái tim và cả ngọn đèn thủy tinh tượng trưng cho tình yêu, một bó hoa hồng đỏ tươi nở rộ tỏa hương thơm. Khi Tô Lạc Lạc được Long Dạ Tước dẫn vào, cô không khỏi ngạc nhiên mà sững sờ vài giây.
Nhà hàng này vậy mà lại chuẩn bị nhiều thứ như vậy cho các cặp đôi sao? Long Dạ Tước nói với cô: “Em ở đây đợi anh một lát”. Anh xoay người đẩy cửa ra rồi đóng cửa lại, trợ lý đã đợi sẵn ở cửa giơ hai tay lên một chiếc hộp nhung vàng. Tống Nhã cười nói: “Tổng giám đốc Long, chúc anh cầu hôn thành công”.
Long Dạ Tước nhẹ nhàng chỉnh lại cà vạt của mình, và hỏi cô: “Cô có nghĩ rằng tôi có thể thành công không?”.
“Tổng giám đốc Long đẹp trai phong độ như vậy, nhất định sẽ thành công”.
“Được rồi, tôi mượn lời tốt đẹp của cô” Long Dạ Tước cuồ mỉm, cầm hộp nhẫn kim cương trong tay bước vào trong căn phòng.
Tô Lạc Lạc đang ngồi trên ghế sô pha đợi Long Dạ Tước, mọi sự bày trí ở đây khiến cô cảm thấy ấm áp và hơi ấm của tình yêu đang tuôn trào.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, thân hình thon dài của Long Dạ Tước bước vào, một tay anh giấu ở phía sau, Tô Lạc Lạc không nhịn được cười tò mò hỏi: “Có gì giấu em đấy?”.
“Đoán xem?” Long Dạ Tước mỉm cười nhìn cô.
Tô Lạc Lạc nghiêng đầu suy nghĩ: “Hẳn là rất ngon”. Nói xong, cô định đứng dậy kiểm tra.
Long Dạ Tước ngay lập tức ấn cô xuống ghế sô pha bằng một tay, sau đó anh quỳ một gối, cầm hộp nhẫn kim cương đang giấu sau lưng đưa ra trước mặt cô: “Lạc Lạc, gả cho anh đi!”.
Đôi mắt Tô Lạc Lạc hơi mở to, trong ánh mắt ẩn chứa sự vui mừng hạnh phúc, tựa như có dự liệu được, nhưng lại sớm hơn cô tưởng, cô vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy hộp nhẫn kim cương, sau đó, trong một giây tiếp theo, cô đã dùng hai tay ôm lấy anh, vùi mặt vào cổ anh khuôn mặt nhỏ nhắn, nở nụ cười đáp lại: “Được!”.
Một tháng sau, một đám cưới hoành tráng và xa hoa được tổ chức tại thành phố A. Cô dâu là Thiện Lạc Lạc, thợ kim hoàn, còn chú rể là thái tử của tập đoàn Long thị.
Sau một đám cưới sôi động và hoành tráng, trong biệt thự của cặp đôi mới cưới, lúc này đã khoảng mười giờ tối, Thiện Lạc Lạc, người vừa trang điểm xong, thật xinh đẹp diễm lệ động lòng người, cô ấy đang mặc một bộ đồ ngủ màu rượu vang. Chú rể ở trên bàn rượu, đã uống vài ly rượu nên đã có chút say, nhưng khi nhìn thấy cô dâu ngồi trên giường đợi mình, ánh mắt Long Dạ Tước dường như say đắm, rượu không làm người say, người đã làm say người.
Tô Lạc Lạc đã trở về gia đình họ Thiện, đổi thân phận thành Thiện Lạc Lạc, thân phận rất cao quý, lần này hai người kết hôn quả là rất đẹp đôi.
Long Dạ Tước bước đi một cách chắc chắn và vững vàng đến mép giường, anh ngồi xuống nhẹ nhàng vén mái tóc dài của cô lên mang tai, để lộ ra khuôn mặt xấu hổ của cô gái. Đêm nay Thiện Lạc Lạc biết rằng cô sẽ không bao giờ chạy trốn nữa. Cô đã là người của anh, đời này cũng là người của anh.
Cho nên, đêm nay không còn sợ chuyện nào đáng sợ hơn nữa, cũng không còn đường thoát.
“Lạc Lạc, em thật xinh đẹp”. Long Dạ Tước mỉm cười nâng gương mặt thanh tú lên, đôi môi mỏng nóng bỏng đã đợi không nổi mà trao nụ hôn.
Một đêm điên loan đảo phượng, hai người kết thành một đôi phu thê hoàn hảo, bóng hình của năm năm trước ở dưới hơi ấm của một người đàn ông, cô gái đã biến thành một người vợ, không còn e ngại sự gần gũi lẫn nhau, ngược lại, đến cuối cùng giường như đến bước không ngừng không nghỉ.
Tô Lạc Lạc chưa bao giờ biết rằng khi yêu một người, cô sẽ yêu hết tất thảy mọi thứ của người đó, yêu đến đủ để khắc phục tất cả những điều trong trái tim và nỗi sợ hãi, còn gì tuyệt vời hơn khi yêu một người hết lòng!
Cô nghĩ, kiếp này, ngoại trừ người đàn ông này, cô sẽ không bao giờ yêu ai, anh đã cho cô tất cả những gì cô muốn.
Đối với Long Dạ Tước, tất cả sự chờ đợi đều đáng giá, bởi vì sự tốt đẹp của cô đủ để khiến anh dùng sự kiên nhẫn của mình mà đối đãi.
Sáng sớm.
Khi hai người tay trong tay bước ra khu vườn, thấy dưới ánh mặt trời, hai bạn nhỏ xinh đang vui đùa, bỏ đồ chơi xuống, từ trên cỏ chạy lại: “Ba ơi, mẹ ơi…”.
Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc mỗi người bế một đứa nhấc lên, nhìn nhau, ánh mắt đầy hạnh phúc.
Đúng lúc này, Dạ Trạch Hạo lần thứ hai tỉnh lại, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt yếu ớt, nhưng thương thế đã ổn định, chỉ cần tĩnh dưỡng đợi vết thương bình phục là được.
Ngoài cửa phòng bệnh, có người nhẹ nhàng gõ cửa, bà Dạ bước tới mở cửa, thấy Tô Lạc Lạc cầm một lẵng hoa và Long Dạ Tước đang đứng ngoài cửa.
Long Dạ Tước nhìn Dạ Trạch Hạo đang nằm trên giường, hai ánh mắt chạm nhau, Dạ Trạch Hạo nhất thời không nói nên lời, Long Dạ Tước cũng nhất thời không biết nên nói cái gì.
Long Dạ Tước quay đầu lại và nói với bà Dạ: “Ba tôi đã nói với mẹ tôi, và mẹ tôi cũng đã tha thứ cho bà rồi”.
Mắt bà Dạ ươn ướt, bà ấy đã chịu đựng quá nhiều vì lỗi lầm năm xưa của mình, bà ấy cũng đã vô cùng ăn năn ray rứt khôn nguôi, vậy mà bây giờ bà ấy lại có thể nhận được sự tha thứ của bà Long, bà ấy thực sự cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Dạ Trạch Hạo nhìn Tô Lạc Lạc đầy cảm kích, anh ta biết việc thân thế của mình đã được thừa nhận, sự đau khổ của mẹ mình được loại bỏ, hẳn là liên quan đến sự giúp đỡ của cô gái này.
Tô Lạc Lạc mím môi cười với anh ta: “Anh nghỉ ngơi cho thật tốt, chữa lành vết thương mới là điều quan trọng nhất”.
“Cảm ơn em!” Dạ Trạch Hạo nói xong, lại nhìn về phía Long Dạ Tước, cũng nói: “Cũng cảm ơn cậu đã cứu tôi”.
Long Dạ Tước từng xem anh ta là tình địch nhưng bây giờ, anh không còn cảm thấy như vậy nữa, anh bình tĩnh trả lời: “Tôi không muốn ba tôi truyền hết tất cả máu để cứu cậu nên tôi phải thay ông ấy chịu một phần trách nhiệm”.
Trái tim Dạ Trạch Hạo bỗng nhiên ấm lên, hóa ra đêm qua ba ruột của anh ta sẵn sàng liều mạng cứu anh ta, dù là Long Dạ Tước nói như vậy, nhưng anh ta có thể nhận ra rằng ông đã thừa nhận sự tồn tại của mình.
Hạnh phúc nhất là Tô Lạc Lạc, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, vì bây giờ vấn đề giữa hai anh em họ cũng đã được giải quyết.
Ra khỏi bệnh viện, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt tươi cười của Tô Lạc Lạc, Long Dạ Tước đột nhiên cảm thấy có việc nên làm, nhà họ Long đã lâu không có chuyện vui, cũng nên làm gì đó để chúc mừng cho chuyện này.
Anh đưa tay ra gọi trợ lý, khi Tô Lạc Lạc bước vào xe, anh hướng dẫn trợ lý Từ bên cạnh: “Đi tới ngăn tủ bên trái trong văn phòng của tôi, đưa cho tôi hộp đựng nhẫn, còn nữa, đặt cho tôi một căn phòng lãng mạn một chút”.
“Vâng, thưa ông chủ, bây giờ ngài đang ở đâu?”.
“Tôi sẽ đến khách sạn Cảnh Tôn ăn tối, nhanh lên!” Sau khi Long Dạ Tước dặn dò xong, anh mở cửa ghế lái rồi ngồi vào.
Tô Lạc Lạc quay đầu lại nhìn anh, tò mò hỏi: “Công ty anh có bận sao?”.
“Không bận!” Long Dạ Tước nói xong liền vươn tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, dùng ngón tay đo kích cỡ ngón tay của cô, xem xem có thích hợp không.
Tô Lạc Lạ mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
“Anh đặt nhà hàng rồi, cùng nhau đi ăn nhé!”.
Hôm nay tâm trạng của Tô Lạc Lạc cũng rất tốt, cô rất vui khi Dạ Trạch Hạo có thể được nhà họ Long thừa nhận, cô gật đầu: “Ưm, cũng được!”.
Trên đường đến nhà hàng, lúc này, đã có người chuyên môn đặc biệt sắp xếp căn phòng cho anh, căn phòng được bố trí rất lãng mạn và ấm áp, trên bàn là một cặp sôcôla cao cấp hình trái tim, một viên pha lê hình trái tim và cả ngọn đèn thủy tinh tượng trưng cho tình yêu, một bó hoa hồng đỏ tươi nở rộ tỏa hương thơm. Khi Tô Lạc Lạc được Long Dạ Tước dẫn vào, cô không khỏi ngạc nhiên mà sững sờ vài giây.
Nhà hàng này vậy mà lại chuẩn bị nhiều thứ như vậy cho các cặp đôi sao? Long Dạ Tước nói với cô: “Em ở đây đợi anh một lát”. Anh xoay người đẩy cửa ra rồi đóng cửa lại, trợ lý đã đợi sẵn ở cửa giơ hai tay lên một chiếc hộp nhung vàng. Tống Nhã cười nói: “Tổng giám đốc Long, chúc anh cầu hôn thành công”.
Long Dạ Tước nhẹ nhàng chỉnh lại cà vạt của mình, và hỏi cô: “Cô có nghĩ rằng tôi có thể thành công không?”.
“Tổng giám đốc Long đẹp trai phong độ như vậy, nhất định sẽ thành công”.
“Được rồi, tôi mượn lời tốt đẹp của cô” Long Dạ Tước cuồ mỉm, cầm hộp nhẫn kim cương trong tay bước vào trong căn phòng.
Tô Lạc Lạc đang ngồi trên ghế sô pha đợi Long Dạ Tước, mọi sự bày trí ở đây khiến cô cảm thấy ấm áp và hơi ấm của tình yêu đang tuôn trào.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, thân hình thon dài của Long Dạ Tước bước vào, một tay anh giấu ở phía sau, Tô Lạc Lạc không nhịn được cười tò mò hỏi: “Có gì giấu em đấy?”.
“Đoán xem?” Long Dạ Tước mỉm cười nhìn cô.
Tô Lạc Lạc nghiêng đầu suy nghĩ: “Hẳn là rất ngon”. Nói xong, cô định đứng dậy kiểm tra.
Long Dạ Tước ngay lập tức ấn cô xuống ghế sô pha bằng một tay, sau đó anh quỳ một gối, cầm hộp nhẫn kim cương đang giấu sau lưng đưa ra trước mặt cô: “Lạc Lạc, gả cho anh đi!”.
Đôi mắt Tô Lạc Lạc hơi mở to, trong ánh mắt ẩn chứa sự vui mừng hạnh phúc, tựa như có dự liệu được, nhưng lại sớm hơn cô tưởng, cô vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy hộp nhẫn kim cương, sau đó, trong một giây tiếp theo, cô đã dùng hai tay ôm lấy anh, vùi mặt vào cổ anh khuôn mặt nhỏ nhắn, nở nụ cười đáp lại: “Được!”.
Một tháng sau, một đám cưới hoành tráng và xa hoa được tổ chức tại thành phố A. Cô dâu là Thiện Lạc Lạc, thợ kim hoàn, còn chú rể là thái tử của tập đoàn Long thị.
Sau một đám cưới sôi động và hoành tráng, trong biệt thự của cặp đôi mới cưới, lúc này đã khoảng mười giờ tối, Thiện Lạc Lạc, người vừa trang điểm xong, thật xinh đẹp diễm lệ động lòng người, cô ấy đang mặc một bộ đồ ngủ màu rượu vang. Chú rể ở trên bàn rượu, đã uống vài ly rượu nên đã có chút say, nhưng khi nhìn thấy cô dâu ngồi trên giường đợi mình, ánh mắt Long Dạ Tước dường như say đắm, rượu không làm người say, người đã làm say người.
Tô Lạc Lạc đã trở về gia đình họ Thiện, đổi thân phận thành Thiện Lạc Lạc, thân phận rất cao quý, lần này hai người kết hôn quả là rất đẹp đôi.
Long Dạ Tước bước đi một cách chắc chắn và vững vàng đến mép giường, anh ngồi xuống nhẹ nhàng vén mái tóc dài của cô lên mang tai, để lộ ra khuôn mặt xấu hổ của cô gái. Đêm nay Thiện Lạc Lạc biết rằng cô sẽ không bao giờ chạy trốn nữa. Cô đã là người của anh, đời này cũng là người của anh.
Cho nên, đêm nay không còn sợ chuyện nào đáng sợ hơn nữa, cũng không còn đường thoát.
“Lạc Lạc, em thật xinh đẹp”. Long Dạ Tước mỉm cười nâng gương mặt thanh tú lên, đôi môi mỏng nóng bỏng đã đợi không nổi mà trao nụ hôn.
Một đêm điên loan đảo phượng, hai người kết thành một đôi phu thê hoàn hảo, bóng hình của năm năm trước ở dưới hơi ấm của một người đàn ông, cô gái đã biến thành một người vợ, không còn e ngại sự gần gũi lẫn nhau, ngược lại, đến cuối cùng giường như đến bước không ngừng không nghỉ.
Tô Lạc Lạc chưa bao giờ biết rằng khi yêu một người, cô sẽ yêu hết tất thảy mọi thứ của người đó, yêu đến đủ để khắc phục tất cả những điều trong trái tim và nỗi sợ hãi, còn gì tuyệt vời hơn khi yêu một người hết lòng!
Cô nghĩ, kiếp này, ngoại trừ người đàn ông này, cô sẽ không bao giờ yêu ai, anh đã cho cô tất cả những gì cô muốn.
Đối với Long Dạ Tước, tất cả sự chờ đợi đều đáng giá, bởi vì sự tốt đẹp của cô đủ để khiến anh dùng sự kiên nhẫn của mình mà đối đãi.
Sáng sớm.
Khi hai người tay trong tay bước ra khu vườn, thấy dưới ánh mặt trời, hai bạn nhỏ xinh đang vui đùa, bỏ đồ chơi xuống, từ trên cỏ chạy lại: “Ba ơi, mẹ ơi…”.
Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc mỗi người bế một đứa nhấc lên, nhìn nhau, ánh mắt đầy hạnh phúc.
Danh sách chương