Sau khi Trình Khiết rời đi, Lâm Thiển Hạ hơi ngại nên mở lời: “Xin lỗi anh nhé, cô gái đó là người quen của tôi trong giới giải trí nên tôi không muốn làm mất lòng cô ta.”
“Không sao đâu.” Vẻ mặt lạnh lùng vừa rồi của Quyền Quân Lâm đã trở lại dáng vẻ dịu dàng, ấm áp như cũ.
“Tôi là diễn viên mà ở ngành này, nếu có thể không làm mất lòng người khác thì sẽ cố gắng hết sức để không làm mất lòng bất cứ ai cả, nếu không thì sẽ rước về rất nhiều phiền phức cho bản thân.” Lâm Thiển Hạ cười khổ.
Quyền Quân Lâm thấy nụ cười gượng gạo đó của cô thì không nén được sự đau lòng, nhất là sau khi đã xem qua bộ phim mà cô đã diễn thì Quyền Quân Lâm cũng biết cô phải vất vả như thế nào mới hoàn thành xong những cảnh quay đó.
Anh khẽ nheo mắt rồi nói: “Dòng họ nhà tôi mới chuyển về nước nên sau này tôi sẽ sinh sống và làm việc ở đây, nếu cô gặp trở ngại gì thì có thể tới tìm tôi, tôi sẽ giúp cô.”
Lâm Thiển Hạ vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng bây giờ cô vẫn còn nợ Quyền Quân Lâm một ân tình rất lớn, vậy mà anh ấy còn nói muốn giúp đỡ mình. Trong lòng cô dâng lên sự biết ơn vô cùng nhưng cô vẫn lắc đầu: “Tôi không dám làm phiền anh nữa đâu, anh đã giúp tôi nhiều lắm rồi mà.”
“Nói chung, chỉ cần cô mở lời thì tôi đều sẽ giúp cô.” Quyền Quân Lâm nhướng mày nói để cô biết rõ điều này.
Lâm Thiển Hạ nhìn anh bằng ánh mắt biết ơn: “Cảm ơn anh nhé.”
Ở bàn chính giữa, bạn của Trình Khiết cũng đã đến rồi, đó chẳng qua chỉ là một người bạn bình thường mà cô ta quen trong giới giải trí mà thôi, làm gì có vị khách quan trọng nào đâu cơ chứ. Vừa nãy cô ta nói vậy chỉ để Lâm Thiển Hạ nhường bàn cho mình thôi.
Nhưng hôm nay, thậm chí Lâm Thiển Hạ không nhường bàn cho cô ta mà còn ngồi nói chuyện, ăn cơm trong sự vui vẻ với một người đàn ông đẹp trai như vậy nữa, thế nên trong lòng cô ta cảm thấy rất đố kỵ.
“Cậu thấy người phụ nữ ở bàn bên kia không? Cô ta đã từng diễn vai con hầu bên cạnh tớ đấy. Hôm nay không biết số cô ta may mắn thế nào mà lại vớ được một người đàn ông đẹp trai như vậy, lại còn cùng nhau đi ăn tối nữa chứ, đúng là không công bằng mà.” Trình Khiết nói bằng vẻ chán ghét.
“Phụ nữ bây giờ ấy à, để lấy lòng mấy người đàn ông có điều kiện tốt thì không tiếc bất cứ thủ đoạn nào cả, ai mà biết cô ta có giở mấy trò dụ dỗ đàn ông ra hay không!” Người phụ nữ này nhìn thấy thế thì cũng cảm thấy gai mắt.
“Tiếc thật đấy, tớ mà có được số điện thoại của người đàn ông kia thì tốt rồi, như thế thì tớ sẽ có cách để nắm gọn anh ta trong lòng bàn tay mình.”
“Chuyện này dễ như trở bàn tay còn gì nữa. Ngày mai cậu hỏi Lâm Thiển Hạ là được mà, cô ta dám không cho cậu ư? Nếu cô ta không đưa số điện thoại của người đàn ông đó cho cậu thì với vị trí hiện giờ của cậu cũng đủ hủy hoại toàn bộ nguồn tài nguyên của cô ta rồi còn gì, lúc đó thì cô ta toi đời luôn.”
“Cậu nói đúng, đúng là tớ có thể làm như vậy mà.” Trình Khiết hừ một tiếng rồi nói, cô ta quyết định sau khi ăn cơm xong sẽ tìm cơ hội gặp Lâm Thiển Hạ để đòi số điện thoại của người đàn ông này, cô ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ hy vọng như vậy đâu.
Mặc dù Lâm Thiển Hạ cảm nhận được ánh mắt của Trình Khiết đã hướng về phía mình mấy lần rồi nhưng cô vẫn giả vờ như không biết gì. Cô nhìn con gái mình rồi bảo cô bé đi sang ngồi vào lòng mẹ nhưng cô bé nhất quyết không chịu mà cứ dựa vào người Quyền Quân Lâm. Anh cho cô bé uống nước rồi hai người cười đùa rất vui vẻ.
Nhan Nhan nhìn Quyền Quân Lâm bằng đôi mắt to tròn, long lanh như ngập tràn những đốm sao nhỏ. Trong nháy mắt, toàn bộ khung cảnh như ngừng lại khiến khuôn mặt của hai người càng trở nên giống nhau hơn.
Lâm Thiển Hạ ngồi đối với với Quyền Quân Lâm và Nhan Nhan, cô nhìn thấy cảnh này thì trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Món ăn được dọn lên, lần này Lâm Thiển Hạ không tiết kiệm tiền nữa, cô ấy gọi tổng cộng sáu món, giá cả của từng món cũng không hề rẻ.
“Mẹ, con muốn ăn tôm…” Nhan Nhan chỉ vào đĩa tôm rồi nói.
“Được rồi, con lại đây ngồi bên cạnh mẹ thì mẹ bóc tôm cho con ăn, được không?” Lâm Thiển Hạ không còn cách nào khác ngoài việc dùng điều kiện này để ép con gái ngồi bên cạnh mình, vì nếu con gái cô cứ ngồi ở trong lòng Quyền Quân Lâm như vậy thì anh sẽ không thể ăn ngon được.
Nhưng cô bé lắc đầu ngay tức khắc rồi chu cái miệng nhỏ lên rồi nói: “Không đâu, con không muốn đâu, con muốn ba bóc tôm…”
“Nhan Nhan, con không được hư như thế nhé, mau qua đây.” Lâm Thiển Hạ đành giả vờ tức giận vì cô phải để con gái ngồi bên cạnh mình mới được. Quyền Quân Lâm vốn không phải là ba của Nhan Nhan nên nếu cứ để con bé quấy rầy anh như thế này thì không được hay cho lắm.
Nhan Nhan bị mẹ mắng thì đôi mắt to của cô bé ngân ngấn nước ngay lập tức, còn cái miệng nhỏ nhắn thì xệ xuống như thể cô bé sẽ khóc nấc lên bất cứ lúc nào.
Lâm Thiển Hạ đành để Nhan Nhan khóc một trận, Quyền Quân Lâm nhìn dáng vẻ của cô bé đang ngồi trong lòng mình thì đau lòng mà cười một tiếng: “Thôi được rồi, để tôi bóc tôm cho con bé đi.”
“Vậy thì ngại lắm, để tôi bóc rồi anh đút cho con bé ăn nhé.” Lâm Thiển Hạ nói xong thì đeo bao tay vào rồi bóc tôm cho Nhan Nhan.
Cô bé cảm thấy hạnh phúc ngay tức khắc, có ba, có mẹ, cả gia đình cùng ở bên nhau, cô bé chưa bao giờ cảm thấy vui mừng nhanh như thế. Vậy nên cô bé ăn rất ngon miệng, Lâm Thiển Hạ thấy con gái vui như vậy thì cô ấy cũng cảm thấy rất vui.
Quyền Quân Lâm vô cùng kiên nhẫn với Nhan Nhan, hoàn toàn có đủ tiêu chuẩn của một người ba tốt. Nhưng rõ ràng là anh còn chưa có con, không hiểu tại sao mà từ lúc gặp cô bé này, anh lại có thể phát huy tinh thần của một người ba như vậy.
Đám người Trình Khiết ngồi ở bàn bên kia càng cảm thấy khó chịu, sao con gái riêng của Lâm Thiển Hạ lại khiến người đàn ông này vui vẻ như thế chứ? Nhưng Lâm Thiển Hạ còn chưa lập gia đình mà đã có con, loại phụ nữ chưa chồng mà chửa như thế mà cũng có đàn ông để mắt đến ấy à? Thế nên Trình Khiết vẫn rất tự tin, chỉ cần cô ta có cơ hội làm quen với người đàn ông này thì cô ta có thể tiếp tục phát triển mối quan hệ với anh rồi.
“Ba, ba ăn đi.” Đột nhiên cô bé cầm con tôm trên cái khay nhỏ rồi đưa cho Quyền Quân Lâm ăn, Lâm Thiển Hạ nhìn thấy cảnh đó thì cảm thấy căng thẳng ngay lập tức.
Con tôm đó là do cô bóc, sau đó Nhan Nhan lại dùng tay không cầm vào, cô có thể không ngại nhưng chắc người đàn ông đang ngồi cùng họ sẽ không muốn ăn con tôm đó đâu nhỉ?
“Nhan Nhan, con tự ăn đi.” Lâm Thiển Hạ nói với con gái.
“Ba ăn đi.” Cô bé rất cố chấp vì cô bé muốn chia sẻ mọi thứ với ba mình.
Quyền Quân Lâm khẽ cười rồi cúi người ngậm lấy con tôm trong tay Nhan Nhan mà nhai. Cảnh đó khiến người ngồi ở phía đối diện là Lâm Thiển Hạ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đến mức mà quai hàm của cô cũng sắp rơi ra rồi. Chuyện này sao có thể xảy ra được cơ chứ? Anh ấy không để ý à?
Hơi thở của cô trở nên dồn dập trong chốc lát, cô cảm thấy sự quý mến mà Quyền Quân Lâm dành cho Nhan Nhan còn vượt ra khỏi dự đoán của cô.
Nhan Nhan cảm thấy rất hài lòng, đôi mắt to của cô bé chớp chớp mấy cái trông vô cùng đáng yêu.
Lâm Thiển Hạ không bóc tôm nữa vì cô sợ con gái mình lại không hiểu chuyện mà đưa cho Quyền Quân Lâm ăn. Người ta có thể chịu đựng mà ăn một miếng nhưng chắc chắn sẽ không kiên nhẫn nuốt xuống miếng thứ hai đâu.
Cô lấy một bát cơm cho Nhan Nhan rồi đặt xuống trước mặt cô bé để cô bé tự ăn. Nhan Nhan cầm thìa lên rồi ăn uống một cách nghiêm túc, thỉnh thoảng Lâm Thiển Hạ lại gắp rau đặt vào bát cô bé. Cô vừa đặt thức ăn vào bát của cô bé thì một đôi đũa khác cũng đặt thức ăn vào khiến hai đầu đũa khẽ chạm vào nhau một lát.
Mặt Lâm Thiển Hạ khẽ ửng hồng rồi vội vàng rút đũa của mình lại. Quyền Quân Lâm ngẩng đầu lên nhìn cô rồi cười một cái, chỉ tiếp xúc như vậy thôi mà người bên cạnh anh cũng thấy ngại hả?
Mới nãy đầu đũa của hai người vừa chạm vào nhau nhưng Lâm Thiển Hạ thấy hình như người đàn ông ngồi đối diện cũng không ngại, anh gắp thức ăn lên rồi đưa vào miệng.
Đầu óc Lâm Thiển Hạ nổ ầm ầm vài tiếng, anh không để ý đến chuyện đó hả?
Lâm Thiển Hạ cắn cắn môi, cũng giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra mà gắp thức ăn rồi cho vào miệng. Nhưng khuôn mặt của cô đang dần dần nóng lên rồi.
Nhan Nhan ăn no rồi thì cảm thấy rất thỏa mãn, bấy giờ Quyền Quân Lâm mới đứng lên rồi nói: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Lâm Thiển Hạ ôm lấy con gái, cô bé cũng hiểu nên không đòi đi theo Quyền Quân.
“Không sao đâu.” Vẻ mặt lạnh lùng vừa rồi của Quyền Quân Lâm đã trở lại dáng vẻ dịu dàng, ấm áp như cũ.
“Tôi là diễn viên mà ở ngành này, nếu có thể không làm mất lòng người khác thì sẽ cố gắng hết sức để không làm mất lòng bất cứ ai cả, nếu không thì sẽ rước về rất nhiều phiền phức cho bản thân.” Lâm Thiển Hạ cười khổ.
Quyền Quân Lâm thấy nụ cười gượng gạo đó của cô thì không nén được sự đau lòng, nhất là sau khi đã xem qua bộ phim mà cô đã diễn thì Quyền Quân Lâm cũng biết cô phải vất vả như thế nào mới hoàn thành xong những cảnh quay đó.
Anh khẽ nheo mắt rồi nói: “Dòng họ nhà tôi mới chuyển về nước nên sau này tôi sẽ sinh sống và làm việc ở đây, nếu cô gặp trở ngại gì thì có thể tới tìm tôi, tôi sẽ giúp cô.”
Lâm Thiển Hạ vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng bây giờ cô vẫn còn nợ Quyền Quân Lâm một ân tình rất lớn, vậy mà anh ấy còn nói muốn giúp đỡ mình. Trong lòng cô dâng lên sự biết ơn vô cùng nhưng cô vẫn lắc đầu: “Tôi không dám làm phiền anh nữa đâu, anh đã giúp tôi nhiều lắm rồi mà.”
“Nói chung, chỉ cần cô mở lời thì tôi đều sẽ giúp cô.” Quyền Quân Lâm nhướng mày nói để cô biết rõ điều này.
Lâm Thiển Hạ nhìn anh bằng ánh mắt biết ơn: “Cảm ơn anh nhé.”
Ở bàn chính giữa, bạn của Trình Khiết cũng đã đến rồi, đó chẳng qua chỉ là một người bạn bình thường mà cô ta quen trong giới giải trí mà thôi, làm gì có vị khách quan trọng nào đâu cơ chứ. Vừa nãy cô ta nói vậy chỉ để Lâm Thiển Hạ nhường bàn cho mình thôi.
Nhưng hôm nay, thậm chí Lâm Thiển Hạ không nhường bàn cho cô ta mà còn ngồi nói chuyện, ăn cơm trong sự vui vẻ với một người đàn ông đẹp trai như vậy nữa, thế nên trong lòng cô ta cảm thấy rất đố kỵ.
“Cậu thấy người phụ nữ ở bàn bên kia không? Cô ta đã từng diễn vai con hầu bên cạnh tớ đấy. Hôm nay không biết số cô ta may mắn thế nào mà lại vớ được một người đàn ông đẹp trai như vậy, lại còn cùng nhau đi ăn tối nữa chứ, đúng là không công bằng mà.” Trình Khiết nói bằng vẻ chán ghét.
“Phụ nữ bây giờ ấy à, để lấy lòng mấy người đàn ông có điều kiện tốt thì không tiếc bất cứ thủ đoạn nào cả, ai mà biết cô ta có giở mấy trò dụ dỗ đàn ông ra hay không!” Người phụ nữ này nhìn thấy thế thì cũng cảm thấy gai mắt.
“Tiếc thật đấy, tớ mà có được số điện thoại của người đàn ông kia thì tốt rồi, như thế thì tớ sẽ có cách để nắm gọn anh ta trong lòng bàn tay mình.”
“Chuyện này dễ như trở bàn tay còn gì nữa. Ngày mai cậu hỏi Lâm Thiển Hạ là được mà, cô ta dám không cho cậu ư? Nếu cô ta không đưa số điện thoại của người đàn ông đó cho cậu thì với vị trí hiện giờ của cậu cũng đủ hủy hoại toàn bộ nguồn tài nguyên của cô ta rồi còn gì, lúc đó thì cô ta toi đời luôn.”
“Cậu nói đúng, đúng là tớ có thể làm như vậy mà.” Trình Khiết hừ một tiếng rồi nói, cô ta quyết định sau khi ăn cơm xong sẽ tìm cơ hội gặp Lâm Thiển Hạ để đòi số điện thoại của người đàn ông này, cô ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ hy vọng như vậy đâu.
Mặc dù Lâm Thiển Hạ cảm nhận được ánh mắt của Trình Khiết đã hướng về phía mình mấy lần rồi nhưng cô vẫn giả vờ như không biết gì. Cô nhìn con gái mình rồi bảo cô bé đi sang ngồi vào lòng mẹ nhưng cô bé nhất quyết không chịu mà cứ dựa vào người Quyền Quân Lâm. Anh cho cô bé uống nước rồi hai người cười đùa rất vui vẻ.
Nhan Nhan nhìn Quyền Quân Lâm bằng đôi mắt to tròn, long lanh như ngập tràn những đốm sao nhỏ. Trong nháy mắt, toàn bộ khung cảnh như ngừng lại khiến khuôn mặt của hai người càng trở nên giống nhau hơn.
Lâm Thiển Hạ ngồi đối với với Quyền Quân Lâm và Nhan Nhan, cô nhìn thấy cảnh này thì trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Món ăn được dọn lên, lần này Lâm Thiển Hạ không tiết kiệm tiền nữa, cô ấy gọi tổng cộng sáu món, giá cả của từng món cũng không hề rẻ.
“Mẹ, con muốn ăn tôm…” Nhan Nhan chỉ vào đĩa tôm rồi nói.
“Được rồi, con lại đây ngồi bên cạnh mẹ thì mẹ bóc tôm cho con ăn, được không?” Lâm Thiển Hạ không còn cách nào khác ngoài việc dùng điều kiện này để ép con gái ngồi bên cạnh mình, vì nếu con gái cô cứ ngồi ở trong lòng Quyền Quân Lâm như vậy thì anh sẽ không thể ăn ngon được.
Nhưng cô bé lắc đầu ngay tức khắc rồi chu cái miệng nhỏ lên rồi nói: “Không đâu, con không muốn đâu, con muốn ba bóc tôm…”
“Nhan Nhan, con không được hư như thế nhé, mau qua đây.” Lâm Thiển Hạ đành giả vờ tức giận vì cô phải để con gái ngồi bên cạnh mình mới được. Quyền Quân Lâm vốn không phải là ba của Nhan Nhan nên nếu cứ để con bé quấy rầy anh như thế này thì không được hay cho lắm.
Nhan Nhan bị mẹ mắng thì đôi mắt to của cô bé ngân ngấn nước ngay lập tức, còn cái miệng nhỏ nhắn thì xệ xuống như thể cô bé sẽ khóc nấc lên bất cứ lúc nào.
Lâm Thiển Hạ đành để Nhan Nhan khóc một trận, Quyền Quân Lâm nhìn dáng vẻ của cô bé đang ngồi trong lòng mình thì đau lòng mà cười một tiếng: “Thôi được rồi, để tôi bóc tôm cho con bé đi.”
“Vậy thì ngại lắm, để tôi bóc rồi anh đút cho con bé ăn nhé.” Lâm Thiển Hạ nói xong thì đeo bao tay vào rồi bóc tôm cho Nhan Nhan.
Cô bé cảm thấy hạnh phúc ngay tức khắc, có ba, có mẹ, cả gia đình cùng ở bên nhau, cô bé chưa bao giờ cảm thấy vui mừng nhanh như thế. Vậy nên cô bé ăn rất ngon miệng, Lâm Thiển Hạ thấy con gái vui như vậy thì cô ấy cũng cảm thấy rất vui.
Quyền Quân Lâm vô cùng kiên nhẫn với Nhan Nhan, hoàn toàn có đủ tiêu chuẩn của một người ba tốt. Nhưng rõ ràng là anh còn chưa có con, không hiểu tại sao mà từ lúc gặp cô bé này, anh lại có thể phát huy tinh thần của một người ba như vậy.
Đám người Trình Khiết ngồi ở bàn bên kia càng cảm thấy khó chịu, sao con gái riêng của Lâm Thiển Hạ lại khiến người đàn ông này vui vẻ như thế chứ? Nhưng Lâm Thiển Hạ còn chưa lập gia đình mà đã có con, loại phụ nữ chưa chồng mà chửa như thế mà cũng có đàn ông để mắt đến ấy à? Thế nên Trình Khiết vẫn rất tự tin, chỉ cần cô ta có cơ hội làm quen với người đàn ông này thì cô ta có thể tiếp tục phát triển mối quan hệ với anh rồi.
“Ba, ba ăn đi.” Đột nhiên cô bé cầm con tôm trên cái khay nhỏ rồi đưa cho Quyền Quân Lâm ăn, Lâm Thiển Hạ nhìn thấy cảnh đó thì cảm thấy căng thẳng ngay lập tức.
Con tôm đó là do cô bóc, sau đó Nhan Nhan lại dùng tay không cầm vào, cô có thể không ngại nhưng chắc người đàn ông đang ngồi cùng họ sẽ không muốn ăn con tôm đó đâu nhỉ?
“Nhan Nhan, con tự ăn đi.” Lâm Thiển Hạ nói với con gái.
“Ba ăn đi.” Cô bé rất cố chấp vì cô bé muốn chia sẻ mọi thứ với ba mình.
Quyền Quân Lâm khẽ cười rồi cúi người ngậm lấy con tôm trong tay Nhan Nhan mà nhai. Cảnh đó khiến người ngồi ở phía đối diện là Lâm Thiển Hạ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đến mức mà quai hàm của cô cũng sắp rơi ra rồi. Chuyện này sao có thể xảy ra được cơ chứ? Anh ấy không để ý à?
Hơi thở của cô trở nên dồn dập trong chốc lát, cô cảm thấy sự quý mến mà Quyền Quân Lâm dành cho Nhan Nhan còn vượt ra khỏi dự đoán của cô.
Nhan Nhan cảm thấy rất hài lòng, đôi mắt to của cô bé chớp chớp mấy cái trông vô cùng đáng yêu.
Lâm Thiển Hạ không bóc tôm nữa vì cô sợ con gái mình lại không hiểu chuyện mà đưa cho Quyền Quân Lâm ăn. Người ta có thể chịu đựng mà ăn một miếng nhưng chắc chắn sẽ không kiên nhẫn nuốt xuống miếng thứ hai đâu.
Cô lấy một bát cơm cho Nhan Nhan rồi đặt xuống trước mặt cô bé để cô bé tự ăn. Nhan Nhan cầm thìa lên rồi ăn uống một cách nghiêm túc, thỉnh thoảng Lâm Thiển Hạ lại gắp rau đặt vào bát cô bé. Cô vừa đặt thức ăn vào bát của cô bé thì một đôi đũa khác cũng đặt thức ăn vào khiến hai đầu đũa khẽ chạm vào nhau một lát.
Mặt Lâm Thiển Hạ khẽ ửng hồng rồi vội vàng rút đũa của mình lại. Quyền Quân Lâm ngẩng đầu lên nhìn cô rồi cười một cái, chỉ tiếp xúc như vậy thôi mà người bên cạnh anh cũng thấy ngại hả?
Mới nãy đầu đũa của hai người vừa chạm vào nhau nhưng Lâm Thiển Hạ thấy hình như người đàn ông ngồi đối diện cũng không ngại, anh gắp thức ăn lên rồi đưa vào miệng.
Đầu óc Lâm Thiển Hạ nổ ầm ầm vài tiếng, anh không để ý đến chuyện đó hả?
Lâm Thiển Hạ cắn cắn môi, cũng giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra mà gắp thức ăn rồi cho vào miệng. Nhưng khuôn mặt của cô đang dần dần nóng lên rồi.
Nhan Nhan ăn no rồi thì cảm thấy rất thỏa mãn, bấy giờ Quyền Quân Lâm mới đứng lên rồi nói: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Lâm Thiển Hạ ôm lấy con gái, cô bé cũng hiểu nên không đòi đi theo Quyền Quân.
Danh sách chương