Lâm Thiển Hạ ngắm nhìn gương mặt con gái đang ngủ. Một lúc sau, cô cũng cảm thấy buồn ngủ, khiến cho cô cũng có cảm giác muốn ngủ theo cô con gái bé nhỏ.
Trong lúc này thời gian hoàn toàn thuộc về cô, cô muốn làm gì thì có thể làm cái đấy.
Khi Lâm Thiển Hạ vừa mới nhắm mắt, dần chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên có tiếng chuông cửa phòng vọng lại, khiến cô giật mình tỉnh dậy.
Căn phòng cô thuê có ba phòng ngủ và hai sảnh. Cô vội vàng đứng dậy đóng cửa phòng, không để tiếng chuông cửa làm ồn ào đến con gái.
Lâm Thiển Hạ vừa bước về phía cửa phòng, vừa có chút ngạc nhiên. Lúc này còn có ai đến tìm cô chứ? Lâm Thiển Hạ là một ngôi sao, vì vậy mỗi lần cô đều cảnh giác mà nhìn vào mắt mèo. Khi cô nhìn qua mắt mèo nhìn người đàn ông ở ngoài cửa, cô đã lập tức giật thót người lên.
‘Tại sao lại là anh ấy?’
‘Quyền Quân Lâm, tại sao anh ấy lại đến đây? Anh ấy có việc gì sao?’
Nhưng nếu là anh thì Lâm Thiển Hạ không có gì lo lắng nữa. Cô đưa tay mở cửa, ngạc nhiên nhìn người đàn ông trên tay đang cầm đồ đạc: “Anh Quyền, sao anh lại đến đây?”
Quyền Quân Lâm đưa tay cầm một trong những bịch túi trên tay: “Tôi đến đưa cho cô đồ đạc của con gái cô, đây là bộ quần áo của con bé.”
Lâm Thiển Hạ ngơ ngác đưa tay nhận lấy túi đồ. Bên trong là chiếc váy màu đỏ chính là của con bé. ‘Chẳng lẽ anh ấy chỉ đến để đưa chiếc váy này thôi sao?’
“Anh Quyền, thật sự quá làm phiền anh rồi. Tôi rất cảm ơn anh.” Lâm Thiển Hạ cảm thấy chỉ vì chiếc váy mà anh ấy chạy ra ngoài một chuyến, điều này thật sự rất lấy làm ngại.
“Không có gì. Tôi còn mua cho con bé vài món đồ chơi và sữa uống.” Quyền Quân Lâm đưa tay còn lại ra hiệu.
“Anh Quyền, thật sự rất cảm ơn anh.” Lâm Thiển Hạ ngoài nói câu cảm ơn ra thì thật sự không biết phải nói gì nữa. Bởi vì người đàn ông này đã làm rất nhiều việc khiến cô cảm động.
“Con bé đâu rồi?” Khi Quyền Quân Lâm nghe thấy nhà của cô thật yên lặng, không có chút âm thanh nào của con bé nên có chút ngạc nhiên.
“Con bé đang ngủ.” Lâm Thiển Hạ nói xong mới để ý là anh vẫn còn đang đứng ngoài cửa.
“Anh Quyền, mời anh vào trong uống ly trà.” Lâm Thiển Hạ vội vàng chào hỏi anh ấy.
Quyền Quân Lâm khẽ cười, không từ chối mà bước vào. Anh quan sát nhìn căn phòng khách được dọn dẹp một cách ngăn nắp, được trang hoàng bằng một gam màu vàng ấm áp, phối thêm một vài món đồ thật tinh xảo, mang đến không khí gia đình thật ấm áp.
‘Đây là căn phòng cuộc sống thường ngày của con bé sao?’ Quyền Quân Lâm cảm thấy Lâm Thiển Hạ là một người con gái có nội tâm tinh tế!
“Căn phòng có chút bừa bộn, mời anh cứ tự nhiên ngồi, tôi đi pha trà cho anh.” Lâm Thiển Hạ có chút ngại ngùng, dọn dẹp một vài quyển sách thiếu nhi mà con bé đã xem đang nằm rải rác trên ghế sô pha.
“Nhà của cô thật đẹp.” Quyền Quân Lâm đưa ra lời khen.
Lâm Thiển Hạ có chút ngại ngùng, đưa tay vén mái tóc lòa xòa quanh tai. Ở trong nhà cô không trang điểm, ăn mặc giản dị. Lúc này, trên người cô đang mặc một chiếc áo phông rộng và cái quần đùi thể dục làm lộ ra đôi chân thon và trắng nõn.
Quyền Quân Lâm mới để ý tới. Trong căn phòng này thật sự rất đẹp, và nữ chủ nhà của căn phòng này cũng quyến rũ tương tự. Nét mặt của Lâm Thiển Hạ trông giống như nữ sinh đại học vừa mới tan trường. Thật sự không ngờ rằng cô lại là mẹ của một đứa bé ba tuổi.
Dáng người của cô rất thanh mảnh, không có chút thay đổi, hiện rõ vẻ săn chắc và quyến rũ.
Lâm Thiển Hạ vào trong nhà bếp rửa ly, rồi lấy ra loại trà mà cô hay dùng để chào đón khách. Cô pha trà và rót vào ly đầu tiên, rót sang ly thứ hai rồi bưng ra ngoài.
Trong lúc Lâm Thiển Hạ đang pha trà, Quyền Quân Lâm có chút tò mò nên đứng dậy bước vào trong phòng mà anh ấy cho rằng là phòng ngủ chính. Anh nhẹ nhàng nắm tay cầm cửa, đưa mắt nhìn vào bên trong. Trên chiếc giường to có bóng hình nho nhỏ đang nằm ngủ, cái bụng được đắp bằng chiếc chăn len nhỏ nhắn, khóe môi cong nhẹ, tâm trạng nhẹ nhõm khó giải thích được.
Khi Lâm Thiển Hạ đang bưng trà bước ra ngoài, thì thấy anh đang đứng quan sát mấy tấm hình đang treo trên tường nhà.
Lâm Thiển Hạ cảm thấy có chút đỏ mặt. Bức ảnh đang treo trên tường đó, đều là những tấm hình của đứa con gái sau sinh mà cô đã ghi lại những khoảnh khắc trưởng thành của con bé. Tất nhiên là ngoài bức hình rất dễ thương của con bé thì cũng có những tấm hình mà cô ngẫu hứng chụp lại. Lúc này, cô nhìn thấy người đàn ông đang chăm chú quan sát, cô cảm thấy có chút xấu hổ. Bởi vì, có một số bức ảnh mà cô đầu tóc rối xù, nhưng lại cười rất tươi. Còn có một số bức hình chụp ở trong nhà khi cô đang mặc áo ngủ hai dây và ôm đứa con gái.
“Anh Quyền, mời uống trà!” Lâm Thiển Hạ to giọng gọi.
“Được rồi.” Quyền Quân Lâm đáp lại, nhưng mắt của anh thì vẫn chăm chú nhìn vào những bức hình trên tường. Bởi vì những bức hình này đối với anh mà nói rất là thú vị.
Trong bức ảnh này đã cho anh thấy được khoảnh khắc được ghi lại của con bé từ lúc sinh ra đến khi lớn lên.
Lúc nhỏ con bé được chăm sóc trông rất bụ bẫm như chiếc bánh bao nhỏ. Có những bức hình cạo trọc đầu của con bé, bức hình con bé chu miệng ra khóc, cái miệng chưa mọc răng của bé cười haha. Tất nhiên, ngoài những bức hình của con bé còn có bức hình của người phụ nữ này.
Mỗi bức hình của cô, đều hiện rõ tình yêu của tình mẫu tử. Trong nụ cười, ánh mắt của cô đều thể hiện sự cưng chiều con bé.
Lâm Thiển Hạ nhìn thấy anh vẫn còn đứng nhìn nên đã thẹn thùng bước lại gần: “Những bức hình này không có gì đẹp cả.”
Quyền Quân Lâm mở miệng cười: “Không có, tôi thấy chúng rất đẹp.”
Lâm Thiển Hạ nghe thấy lời nói của anh, đó không phải là lời nói làm cho cô vui lòng mà là lời khen xuất phát từ trong đáy lòng. Cô không khỏi ngạc nhiên. Có lẽ Quyền Quân Lâm là người đàn ông giàu có, phong thái đối nhân xử thế đúng mực nhất mà cô từng gặp.
Chỉ là, anh cũng đã lớn tuổi tại sao lại vẫn chưa kết hôn. Điều này làm cho Lâm Thiển Hạ cho chút khó hiểu.
Quyền Quân Lâm ngồi trên ghế sô pha, cầm tách trà uống từng ngụm nhỏ. Hương thơm ngào ngạt của trà làm cho anh thấy sảng khoái. Anh uống thêm một ngụm nữa rồi ngẩng đầu lên cười: “Tay nghề pha trà của cô thật không tệ.”
Lâm Thiển Hạ có một cảm giác rất nhẹ nhõm. Trong những người từng đến đây uống trà rồi khen tay nghề pha trà của cô thì anh là người đầu tiên.
“Cảm ơn anh, tôi đi gọt trái cây một chút.” Lâm Thiển Hạ đứng dậy rồi lại vào trong phòng bếp.
Quyền Quân Lâm cũng không quá vội phải rời đi nên rất tự nhiên cầm ly trà lên rồi quan sát phòng khách không quá lớn, tiến lại đứng cạnh cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Đột nhiên, bên cạnh nơi anh đang ngắm lại nhìn thấy một vài căn biệt thự rất đẹp. Anh chợt nảy ra suy nghĩ muốn mua căn biệt thự này. Ở chỗ này gần cô, sau này anh cũng không cần phải tìm lý do để đến gặp con bé.
Với suy nghĩ này, Quyền Quân Lâm đã âm thầm đưa ra quyết định.
Lâm Thiển Hạ bưng ra những quả táo và quả lê đã được rửa sạch. Đã không thấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha nữa rồi, cô vội quay đầu lại ngó tìm xung quanh, và thấy anh đang đứng ở ngoài ban công. Dáng hình thon dài ở ban công nhỏ của cô, hiện rõ vẻ săn chắc, đẹp trai lạ thường. Đúng lúc này, ở trong phòng vọng lại âm thanh của cô con gái nhỏ, “Mami, mami.”
Lâm Thiển Hạ vội vàng vào trong phòng ngủ, thấy cô con gái đã tỉnh lại, ngồi trên giường gọi cô ấy.
“Mami ở đây.” Lâm Thiển Hạ đi qua ôm cô con gái vào lòng, con bé nằm sấp trên vài cô, vẫn còn chút buồn ngủ.
Và cũng trong lúc này, cửa phòng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông làm cho con bé mở to mắt sáng ngời. Cô bé ngạc nhiên mừng rỡ gọi: “Ba.”
Trong lúc này thời gian hoàn toàn thuộc về cô, cô muốn làm gì thì có thể làm cái đấy.
Khi Lâm Thiển Hạ vừa mới nhắm mắt, dần chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên có tiếng chuông cửa phòng vọng lại, khiến cô giật mình tỉnh dậy.
Căn phòng cô thuê có ba phòng ngủ và hai sảnh. Cô vội vàng đứng dậy đóng cửa phòng, không để tiếng chuông cửa làm ồn ào đến con gái.
Lâm Thiển Hạ vừa bước về phía cửa phòng, vừa có chút ngạc nhiên. Lúc này còn có ai đến tìm cô chứ? Lâm Thiển Hạ là một ngôi sao, vì vậy mỗi lần cô đều cảnh giác mà nhìn vào mắt mèo. Khi cô nhìn qua mắt mèo nhìn người đàn ông ở ngoài cửa, cô đã lập tức giật thót người lên.
‘Tại sao lại là anh ấy?’
‘Quyền Quân Lâm, tại sao anh ấy lại đến đây? Anh ấy có việc gì sao?’
Nhưng nếu là anh thì Lâm Thiển Hạ không có gì lo lắng nữa. Cô đưa tay mở cửa, ngạc nhiên nhìn người đàn ông trên tay đang cầm đồ đạc: “Anh Quyền, sao anh lại đến đây?”
Quyền Quân Lâm đưa tay cầm một trong những bịch túi trên tay: “Tôi đến đưa cho cô đồ đạc của con gái cô, đây là bộ quần áo của con bé.”
Lâm Thiển Hạ ngơ ngác đưa tay nhận lấy túi đồ. Bên trong là chiếc váy màu đỏ chính là của con bé. ‘Chẳng lẽ anh ấy chỉ đến để đưa chiếc váy này thôi sao?’
“Anh Quyền, thật sự quá làm phiền anh rồi. Tôi rất cảm ơn anh.” Lâm Thiển Hạ cảm thấy chỉ vì chiếc váy mà anh ấy chạy ra ngoài một chuyến, điều này thật sự rất lấy làm ngại.
“Không có gì. Tôi còn mua cho con bé vài món đồ chơi và sữa uống.” Quyền Quân Lâm đưa tay còn lại ra hiệu.
“Anh Quyền, thật sự rất cảm ơn anh.” Lâm Thiển Hạ ngoài nói câu cảm ơn ra thì thật sự không biết phải nói gì nữa. Bởi vì người đàn ông này đã làm rất nhiều việc khiến cô cảm động.
“Con bé đâu rồi?” Khi Quyền Quân Lâm nghe thấy nhà của cô thật yên lặng, không có chút âm thanh nào của con bé nên có chút ngạc nhiên.
“Con bé đang ngủ.” Lâm Thiển Hạ nói xong mới để ý là anh vẫn còn đang đứng ngoài cửa.
“Anh Quyền, mời anh vào trong uống ly trà.” Lâm Thiển Hạ vội vàng chào hỏi anh ấy.
Quyền Quân Lâm khẽ cười, không từ chối mà bước vào. Anh quan sát nhìn căn phòng khách được dọn dẹp một cách ngăn nắp, được trang hoàng bằng một gam màu vàng ấm áp, phối thêm một vài món đồ thật tinh xảo, mang đến không khí gia đình thật ấm áp.
‘Đây là căn phòng cuộc sống thường ngày của con bé sao?’ Quyền Quân Lâm cảm thấy Lâm Thiển Hạ là một người con gái có nội tâm tinh tế!
“Căn phòng có chút bừa bộn, mời anh cứ tự nhiên ngồi, tôi đi pha trà cho anh.” Lâm Thiển Hạ có chút ngại ngùng, dọn dẹp một vài quyển sách thiếu nhi mà con bé đã xem đang nằm rải rác trên ghế sô pha.
“Nhà của cô thật đẹp.” Quyền Quân Lâm đưa ra lời khen.
Lâm Thiển Hạ có chút ngại ngùng, đưa tay vén mái tóc lòa xòa quanh tai. Ở trong nhà cô không trang điểm, ăn mặc giản dị. Lúc này, trên người cô đang mặc một chiếc áo phông rộng và cái quần đùi thể dục làm lộ ra đôi chân thon và trắng nõn.
Quyền Quân Lâm mới để ý tới. Trong căn phòng này thật sự rất đẹp, và nữ chủ nhà của căn phòng này cũng quyến rũ tương tự. Nét mặt của Lâm Thiển Hạ trông giống như nữ sinh đại học vừa mới tan trường. Thật sự không ngờ rằng cô lại là mẹ của một đứa bé ba tuổi.
Dáng người của cô rất thanh mảnh, không có chút thay đổi, hiện rõ vẻ săn chắc và quyến rũ.
Lâm Thiển Hạ vào trong nhà bếp rửa ly, rồi lấy ra loại trà mà cô hay dùng để chào đón khách. Cô pha trà và rót vào ly đầu tiên, rót sang ly thứ hai rồi bưng ra ngoài.
Trong lúc Lâm Thiển Hạ đang pha trà, Quyền Quân Lâm có chút tò mò nên đứng dậy bước vào trong phòng mà anh ấy cho rằng là phòng ngủ chính. Anh nhẹ nhàng nắm tay cầm cửa, đưa mắt nhìn vào bên trong. Trên chiếc giường to có bóng hình nho nhỏ đang nằm ngủ, cái bụng được đắp bằng chiếc chăn len nhỏ nhắn, khóe môi cong nhẹ, tâm trạng nhẹ nhõm khó giải thích được.
Khi Lâm Thiển Hạ đang bưng trà bước ra ngoài, thì thấy anh đang đứng quan sát mấy tấm hình đang treo trên tường nhà.
Lâm Thiển Hạ cảm thấy có chút đỏ mặt. Bức ảnh đang treo trên tường đó, đều là những tấm hình của đứa con gái sau sinh mà cô đã ghi lại những khoảnh khắc trưởng thành của con bé. Tất nhiên là ngoài bức hình rất dễ thương của con bé thì cũng có những tấm hình mà cô ngẫu hứng chụp lại. Lúc này, cô nhìn thấy người đàn ông đang chăm chú quan sát, cô cảm thấy có chút xấu hổ. Bởi vì, có một số bức ảnh mà cô đầu tóc rối xù, nhưng lại cười rất tươi. Còn có một số bức hình chụp ở trong nhà khi cô đang mặc áo ngủ hai dây và ôm đứa con gái.
“Anh Quyền, mời uống trà!” Lâm Thiển Hạ to giọng gọi.
“Được rồi.” Quyền Quân Lâm đáp lại, nhưng mắt của anh thì vẫn chăm chú nhìn vào những bức hình trên tường. Bởi vì những bức hình này đối với anh mà nói rất là thú vị.
Trong bức ảnh này đã cho anh thấy được khoảnh khắc được ghi lại của con bé từ lúc sinh ra đến khi lớn lên.
Lúc nhỏ con bé được chăm sóc trông rất bụ bẫm như chiếc bánh bao nhỏ. Có những bức hình cạo trọc đầu của con bé, bức hình con bé chu miệng ra khóc, cái miệng chưa mọc răng của bé cười haha. Tất nhiên, ngoài những bức hình của con bé còn có bức hình của người phụ nữ này.
Mỗi bức hình của cô, đều hiện rõ tình yêu của tình mẫu tử. Trong nụ cười, ánh mắt của cô đều thể hiện sự cưng chiều con bé.
Lâm Thiển Hạ nhìn thấy anh vẫn còn đứng nhìn nên đã thẹn thùng bước lại gần: “Những bức hình này không có gì đẹp cả.”
Quyền Quân Lâm mở miệng cười: “Không có, tôi thấy chúng rất đẹp.”
Lâm Thiển Hạ nghe thấy lời nói của anh, đó không phải là lời nói làm cho cô vui lòng mà là lời khen xuất phát từ trong đáy lòng. Cô không khỏi ngạc nhiên. Có lẽ Quyền Quân Lâm là người đàn ông giàu có, phong thái đối nhân xử thế đúng mực nhất mà cô từng gặp.
Chỉ là, anh cũng đã lớn tuổi tại sao lại vẫn chưa kết hôn. Điều này làm cho Lâm Thiển Hạ cho chút khó hiểu.
Quyền Quân Lâm ngồi trên ghế sô pha, cầm tách trà uống từng ngụm nhỏ. Hương thơm ngào ngạt của trà làm cho anh thấy sảng khoái. Anh uống thêm một ngụm nữa rồi ngẩng đầu lên cười: “Tay nghề pha trà của cô thật không tệ.”
Lâm Thiển Hạ có một cảm giác rất nhẹ nhõm. Trong những người từng đến đây uống trà rồi khen tay nghề pha trà của cô thì anh là người đầu tiên.
“Cảm ơn anh, tôi đi gọt trái cây một chút.” Lâm Thiển Hạ đứng dậy rồi lại vào trong phòng bếp.
Quyền Quân Lâm cũng không quá vội phải rời đi nên rất tự nhiên cầm ly trà lên rồi quan sát phòng khách không quá lớn, tiến lại đứng cạnh cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Đột nhiên, bên cạnh nơi anh đang ngắm lại nhìn thấy một vài căn biệt thự rất đẹp. Anh chợt nảy ra suy nghĩ muốn mua căn biệt thự này. Ở chỗ này gần cô, sau này anh cũng không cần phải tìm lý do để đến gặp con bé.
Với suy nghĩ này, Quyền Quân Lâm đã âm thầm đưa ra quyết định.
Lâm Thiển Hạ bưng ra những quả táo và quả lê đã được rửa sạch. Đã không thấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha nữa rồi, cô vội quay đầu lại ngó tìm xung quanh, và thấy anh đang đứng ở ngoài ban công. Dáng hình thon dài ở ban công nhỏ của cô, hiện rõ vẻ săn chắc, đẹp trai lạ thường. Đúng lúc này, ở trong phòng vọng lại âm thanh của cô con gái nhỏ, “Mami, mami.”
Lâm Thiển Hạ vội vàng vào trong phòng ngủ, thấy cô con gái đã tỉnh lại, ngồi trên giường gọi cô ấy.
“Mami ở đây.” Lâm Thiển Hạ đi qua ôm cô con gái vào lòng, con bé nằm sấp trên vài cô, vẫn còn chút buồn ngủ.
Và cũng trong lúc này, cửa phòng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông làm cho con bé mở to mắt sáng ngời. Cô bé ngạc nhiên mừng rỡ gọi: “Ba.”
Danh sách chương