Từ thang máy đi ra, sắc mặt Lâm Thiển Hạ vẫn rất đỏ. Cô không dám nhìn Quyền Quân Lâm đang đi phía sau. Ở cùng một chỗ với anh quả nhiên gây ra hiểu lầm rất lớn.
“Cô không sao chứ!” Quyền Quân Lâm ôm cô bé kia, híp mắt cười hỏi.
“Tôi không sao.” Lâm Thiển Hạ trả lời, đôi mắt cụp xuống.
“Lần sau cô có thể giải thích với bọn họ rằng chúng ta chỉ là bạn bè.” Quyền Quân Lâm đề nghị.
Bạn bè sao? Nhưng nhìn dáng vẻ anh ôm cô bé rõ ràng chẳng giống bạn bè tí nào. Hơn nữa, con gái cô còn thường xuyên gọi anh ấy là ba. Nói là bạn bè, còn bị người ta bàn luận nhiều hơn.
“Thôi. Tôi thật sự không sao.” Lâm Thiển Hạ mím môi cười. Cô cũng không quan tâm lắm. Dù sao, sau khi trải qua chuyện bốn năm trước, nội tâm của cô đã trở nên mạnh mẽ hơn. Người khác có nói thế nào cô cũng không quan tâm.
Không hiểu sao Quyền Quân Lâm cảm thấy hơi đau lòng. Việc này liên quan đến thanh danh của cô, sao cô có thể nói ra nhẹ nhàng như không có gì như vậy được? Cô ấy thích anh hay là không thích anh. Những lời này tùy ý để người khác nói, cảm thấy rằng người khác hiểu lầm cũng không sao cả? Không hiểu sao trong lòng Quyền Quân Lâm nghĩ đến rất nhiều chuyện. Nhìn người phụ nữ trước mặt mình vẫn đang một mực bước đi, từ bóng lưng mảnh mai, nhìn ra được một sự kiên cường.
Sau khi điều tra được gia cảnh của cô, anh phát hiện ra rằng sự kiên cường của cô tuyệt đối không phải giả vờ, mà là cô thật sự kiên cường.
Một người cha giàu có nhưng vô lương tâm, một người mẹ kế hận cô đến tận xương tủy, một người chị em cùng cha khác mẹ rắp tâm muốn hại chết đứa nhỏ này. Cuộc đời của cô phải nói là tràn ngập mối nguy hiểm.
Cô bé vô cùng an tâm và thoải mái ngồi trong vòng tay to lớn của ba, đôi mắt to chớp chớp. Khi cô bé nhìn thấy một đứa trẻ đang chơi đùa trong vòng tay của ba đi ngang qua mình, cô cũng lập tức hơi khoe ra, liếc nhìn thằng nhỏ kia một cái.
Giống như đang nói: Nhìn nè, tớ cũng có ba đấy nhé.
Đến cửa vào siêu thị, Lâm Thiển Hạ tính để con bé vào giỏ xe rồi đẩy đi, nhưng con bé lại dính chặt lấy Quyền Quân Lâm, không chịu vào giỏ xe. Quyền Quân Lâm cười nói: “Để tôi ôm cho!”
“Anh bế lâu như vậy sẽ mệt đấy.” Lâm Thiển Hạ không muốn anh mệt.
“Không sao hết. Con bé nhẹ như vậy, tôi ôm bao lâu cũng không mệt.” Quyền Quân Lâm mím môi cười.
Lâm Thiển Hạ không khỏi giật mình. Con gái không chịu ngồi vào giỏ xe, cô cũng không còn cách nào khác. Hình như từ khi ở với anh, con bé trở nên rất dính anh, ngay cả lời của cô cũng không nghe.
“Anh Quyền, bình thường anh thích ăn gì?”
“Tôi sao cũng được, không kén chọn.” Quyền Quân Lâm trả lời một câu như vậy.
Trả lời như thế làm cho Lâm Thiển Hạ có hơi khó xử. Vậy thì cô nên mua cái gì đây? Cô đi dạo một lúc liền mua một con cá để về hấp, cũng coi như là một trong những món sở trường của cô.
Lại mua sườn heo về nấu canh, Lúc này, đi qua khu đồ chơi, cô bé chỉ tay về phía con búp bê vừa to vừa đẹp: “Mẹ, con muốn cái này!”
“Không được, trong nhà con có không ít đâu.”
Cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn, sau đó lại nhìn về phía một cái khác: “Cái này con chưa có!”
Lâm Thiển Hạ không nói gì, chỉ kiên nhẫn dạy bảo: “Nhan Nhan, con không thích mấy bé…búp bê trong nhà nữa sao? Chúng nó từng cùng con nghe kể chuyện, từng ngủ với con kia mà! Con muốn vứt bỏ chúng nó sao? Chúng nó thật đáng thương.”
Con bé chớp chớp mắt, hình như đang nhớ đến mấy bé búp bê trong nhà, rồi nghĩ đến việc vứt đi, cô bé lắc lắc cái đầu nhỏ: “Đừng vứt!”
“Được! Chúng ta hãy chăm sóc mấy bé búp bê trong nhà trước được không!”
Con bé “dạ” một tiếng rồi không đòi mua nữa. Quyền Quân Lâm hơi kinh ngạc. Cách người phụ nữ này giáo dục đứa trẻ rất đặc biệt. Bên kia còn có một bà mẹ rất nghiêm khắc không mua đồ chơi cho con gái, còn cô ấy thì dùng tình cảm để thuyết phục con mình.
Nhưng mà cũng không phải là Lâm Thiển Hạ không mua gì cho con bé cả. Cô ấy mua cho cô bé một cái bánh bao mềm mềm. Con bé ôm vào lòng, rất vui vẻ.
Lúc tính tiền, sản phẩm mới được tạo mã quét, Lâm Thiển Hạ đã cúi đầu định quét mã để trả tiền, một người đàn ông lại nhanh tay đưa điện thoại tới. Người bán hàng thấy hai người đi cùng nhau nên đã quét mã trên điện thoại người đàn ông.
Nghe một tiếng “ting”, Lâm Thiển Hạ ngẩng đầu, có hơi hoảng hốt nói: “Anh Quyền, sao có thể để anh trả tiền được?”
“Tôi không có thói quen để phụ nữ trả tiền.” Quyền Quân Lâm trả lời một cách tự nhiên, một tay ôm cô bé, tay còn lại xách túi thức ăn rồi bước đi.
Lâm Thiển Hạ lập tức nhanh chân đi theo, vươn tay xách túi thức ăn: “Để tôi cầm đi!”
“Không sao đâu, không nặng.” Quyền Quân Lâm không cho cô cầm, dùng một tay ôm đứa nhỏ cũng rất dễ dàng.
“Nhan Nhan, để mẹ bế một chút được không?” Lâm Thiển Hạ đành phải tìm cách để ôm con.
“Không đâu! Con muốn ba bế.” Con bé lập tức ôm chặt lấy Quyền Quân Lâm.
Lâm Thiển Hạ không nói gì, nhưng mà cô cũng không thể để Quyền Quân Lâm mệt như thế được. Cô đành phải bước tới, cầm lấy tay anh, kiên trì nói: “Để tôi cầm đi!”
Quyền Quân Lâm không khỏi ngẩn ra, cụp mắt nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang giữ lấy cổ tay hắn, xúc cảm từ da thịt non mềm tác động đến trái tim anh vô cùng mãnh liệt. Anh vươn tay đưa túi đồ cho cô.
Bỗng dưng khuôn mặt thanh tú của Lâm Thiển Hạ đỏ lên, nhanh chóng buông cổ tay anh ra, có hơi ngượng ngùng lùi từng bước về phía sau. Chỉ vì vừa rồi là tình huống cấp bách nên cô mới nắm tay anh.
Quyền Quân Lâm nói chuyện với cô bé mãi. Con bé nói cho anh ấy biết bình thường hay thích đi đâu chơi, Quyền Quân Lâm luôn nghiêm túc lắng nghe lời con bé nói, lúc nghe không hiểu thì Lâm Thiển Hạ đang đứng một bên sẽ giải thích cho anh.
Bởi vì có một số từ, chỉ có mẹ con bé mới hiểu được.
Đi vào thang máy trong tiểu khu, Lâm Thiển Hạ cầu mong rằng sẽ không chạm mặt người quen, nhưng mà không như mong muốn, lại gặp phải hàng xóm của cô, một người mẹ mang theo đứa con bốn tuổi.
Người mẹ trẻ tuổi này nhìn thấy Quyền Quân Lâm, ánh mắt lập tức ngớ ra. Người đàn ông đẹp trai thế không biết, cảm giác giống như mấy nhân vật nam chính đúng chuẩn mà cô hay thức đêm thảo luận vậy!
“Ba cháu.” Cô bé kiêu ngạo nói.
Chị hàng xóm sửng sốt một chút, “Cô Lâm, cô may mắn thật đấy! Đây là chồng cô thật sao!”
Lâm Thiển Hạ mím môi cười, không muốn giải thích.
“Con gái với chồng cô nhìn thật giống nhau quá đi! Quá giống, giống như con gái tôi giống ba nó vậy, con gái giống ba.” Chị hàng xóm cười rộ lên.
“Thật sao?” Lần đầu tiên Quyền Quân Lâm nghe được những lời này, rất tò mò.
“Đúng vậy! Tiểu khu của chúng tôi phải có đến bảy, tám bé gái giống ba.” Chị hàng xóm nhiệt tình nói.
Lâm Thiển Hạ đứng một bên, bất giác khuôn mặt lại đỏ lên. Hiểu lầm kiểu này, lần nào cũng khiến cô mặt đỏ tim đập, cảm thấy rất ngại ngùng.
Đến thang máy, Lâm Thiển Hạ và Quyền Quân Lâm về nhà, chị hàng xóm nhìn bọn họ với vẻ mặt ghen tị, Lâm Thiển Hạ xinh đẹp, con gái đáng yêu, ngay cả chồng cũng đẹp trai như vậy.
Lâm Thiển Hạ đi vào phòng, hơi thở phào nhẹ nhõm. Cô nghĩ rằng dù sao về sau Quyền Quân Lâm cũng không đến đây nữa, muốn hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi!
Lâm Thiển Hạ nhìn thoáng qua thời gian, đã gần tới sáu giờ rồi. Cô vội nói: “Tôi xuống phòng bếp, anh chăm sóc Nhan Nhan giúp tôi một tí.”
“Được! Đi đi!” Việc Quyền Quân Lâm thích làm nhất là thay cô chăm sóc đứa nhỏ.
“Cô không sao chứ!” Quyền Quân Lâm ôm cô bé kia, híp mắt cười hỏi.
“Tôi không sao.” Lâm Thiển Hạ trả lời, đôi mắt cụp xuống.
“Lần sau cô có thể giải thích với bọn họ rằng chúng ta chỉ là bạn bè.” Quyền Quân Lâm đề nghị.
Bạn bè sao? Nhưng nhìn dáng vẻ anh ôm cô bé rõ ràng chẳng giống bạn bè tí nào. Hơn nữa, con gái cô còn thường xuyên gọi anh ấy là ba. Nói là bạn bè, còn bị người ta bàn luận nhiều hơn.
“Thôi. Tôi thật sự không sao.” Lâm Thiển Hạ mím môi cười. Cô cũng không quan tâm lắm. Dù sao, sau khi trải qua chuyện bốn năm trước, nội tâm của cô đã trở nên mạnh mẽ hơn. Người khác có nói thế nào cô cũng không quan tâm.
Không hiểu sao Quyền Quân Lâm cảm thấy hơi đau lòng. Việc này liên quan đến thanh danh của cô, sao cô có thể nói ra nhẹ nhàng như không có gì như vậy được? Cô ấy thích anh hay là không thích anh. Những lời này tùy ý để người khác nói, cảm thấy rằng người khác hiểu lầm cũng không sao cả? Không hiểu sao trong lòng Quyền Quân Lâm nghĩ đến rất nhiều chuyện. Nhìn người phụ nữ trước mặt mình vẫn đang một mực bước đi, từ bóng lưng mảnh mai, nhìn ra được một sự kiên cường.
Sau khi điều tra được gia cảnh của cô, anh phát hiện ra rằng sự kiên cường của cô tuyệt đối không phải giả vờ, mà là cô thật sự kiên cường.
Một người cha giàu có nhưng vô lương tâm, một người mẹ kế hận cô đến tận xương tủy, một người chị em cùng cha khác mẹ rắp tâm muốn hại chết đứa nhỏ này. Cuộc đời của cô phải nói là tràn ngập mối nguy hiểm.
Cô bé vô cùng an tâm và thoải mái ngồi trong vòng tay to lớn của ba, đôi mắt to chớp chớp. Khi cô bé nhìn thấy một đứa trẻ đang chơi đùa trong vòng tay của ba đi ngang qua mình, cô cũng lập tức hơi khoe ra, liếc nhìn thằng nhỏ kia một cái.
Giống như đang nói: Nhìn nè, tớ cũng có ba đấy nhé.
Đến cửa vào siêu thị, Lâm Thiển Hạ tính để con bé vào giỏ xe rồi đẩy đi, nhưng con bé lại dính chặt lấy Quyền Quân Lâm, không chịu vào giỏ xe. Quyền Quân Lâm cười nói: “Để tôi ôm cho!”
“Anh bế lâu như vậy sẽ mệt đấy.” Lâm Thiển Hạ không muốn anh mệt.
“Không sao hết. Con bé nhẹ như vậy, tôi ôm bao lâu cũng không mệt.” Quyền Quân Lâm mím môi cười.
Lâm Thiển Hạ không khỏi giật mình. Con gái không chịu ngồi vào giỏ xe, cô cũng không còn cách nào khác. Hình như từ khi ở với anh, con bé trở nên rất dính anh, ngay cả lời của cô cũng không nghe.
“Anh Quyền, bình thường anh thích ăn gì?”
“Tôi sao cũng được, không kén chọn.” Quyền Quân Lâm trả lời một câu như vậy.
Trả lời như thế làm cho Lâm Thiển Hạ có hơi khó xử. Vậy thì cô nên mua cái gì đây? Cô đi dạo một lúc liền mua một con cá để về hấp, cũng coi như là một trong những món sở trường của cô.
Lại mua sườn heo về nấu canh, Lúc này, đi qua khu đồ chơi, cô bé chỉ tay về phía con búp bê vừa to vừa đẹp: “Mẹ, con muốn cái này!”
“Không được, trong nhà con có không ít đâu.”
Cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn, sau đó lại nhìn về phía một cái khác: “Cái này con chưa có!”
Lâm Thiển Hạ không nói gì, chỉ kiên nhẫn dạy bảo: “Nhan Nhan, con không thích mấy bé…búp bê trong nhà nữa sao? Chúng nó từng cùng con nghe kể chuyện, từng ngủ với con kia mà! Con muốn vứt bỏ chúng nó sao? Chúng nó thật đáng thương.”
Con bé chớp chớp mắt, hình như đang nhớ đến mấy bé búp bê trong nhà, rồi nghĩ đến việc vứt đi, cô bé lắc lắc cái đầu nhỏ: “Đừng vứt!”
“Được! Chúng ta hãy chăm sóc mấy bé búp bê trong nhà trước được không!”
Con bé “dạ” một tiếng rồi không đòi mua nữa. Quyền Quân Lâm hơi kinh ngạc. Cách người phụ nữ này giáo dục đứa trẻ rất đặc biệt. Bên kia còn có một bà mẹ rất nghiêm khắc không mua đồ chơi cho con gái, còn cô ấy thì dùng tình cảm để thuyết phục con mình.
Nhưng mà cũng không phải là Lâm Thiển Hạ không mua gì cho con bé cả. Cô ấy mua cho cô bé một cái bánh bao mềm mềm. Con bé ôm vào lòng, rất vui vẻ.
Lúc tính tiền, sản phẩm mới được tạo mã quét, Lâm Thiển Hạ đã cúi đầu định quét mã để trả tiền, một người đàn ông lại nhanh tay đưa điện thoại tới. Người bán hàng thấy hai người đi cùng nhau nên đã quét mã trên điện thoại người đàn ông.
Nghe một tiếng “ting”, Lâm Thiển Hạ ngẩng đầu, có hơi hoảng hốt nói: “Anh Quyền, sao có thể để anh trả tiền được?”
“Tôi không có thói quen để phụ nữ trả tiền.” Quyền Quân Lâm trả lời một cách tự nhiên, một tay ôm cô bé, tay còn lại xách túi thức ăn rồi bước đi.
Lâm Thiển Hạ lập tức nhanh chân đi theo, vươn tay xách túi thức ăn: “Để tôi cầm đi!”
“Không sao đâu, không nặng.” Quyền Quân Lâm không cho cô cầm, dùng một tay ôm đứa nhỏ cũng rất dễ dàng.
“Nhan Nhan, để mẹ bế một chút được không?” Lâm Thiển Hạ đành phải tìm cách để ôm con.
“Không đâu! Con muốn ba bế.” Con bé lập tức ôm chặt lấy Quyền Quân Lâm.
Lâm Thiển Hạ không nói gì, nhưng mà cô cũng không thể để Quyền Quân Lâm mệt như thế được. Cô đành phải bước tới, cầm lấy tay anh, kiên trì nói: “Để tôi cầm đi!”
Quyền Quân Lâm không khỏi ngẩn ra, cụp mắt nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang giữ lấy cổ tay hắn, xúc cảm từ da thịt non mềm tác động đến trái tim anh vô cùng mãnh liệt. Anh vươn tay đưa túi đồ cho cô.
Bỗng dưng khuôn mặt thanh tú của Lâm Thiển Hạ đỏ lên, nhanh chóng buông cổ tay anh ra, có hơi ngượng ngùng lùi từng bước về phía sau. Chỉ vì vừa rồi là tình huống cấp bách nên cô mới nắm tay anh.
Quyền Quân Lâm nói chuyện với cô bé mãi. Con bé nói cho anh ấy biết bình thường hay thích đi đâu chơi, Quyền Quân Lâm luôn nghiêm túc lắng nghe lời con bé nói, lúc nghe không hiểu thì Lâm Thiển Hạ đang đứng một bên sẽ giải thích cho anh.
Bởi vì có một số từ, chỉ có mẹ con bé mới hiểu được.
Đi vào thang máy trong tiểu khu, Lâm Thiển Hạ cầu mong rằng sẽ không chạm mặt người quen, nhưng mà không như mong muốn, lại gặp phải hàng xóm của cô, một người mẹ mang theo đứa con bốn tuổi.
Người mẹ trẻ tuổi này nhìn thấy Quyền Quân Lâm, ánh mắt lập tức ngớ ra. Người đàn ông đẹp trai thế không biết, cảm giác giống như mấy nhân vật nam chính đúng chuẩn mà cô hay thức đêm thảo luận vậy!
“Ba cháu.” Cô bé kiêu ngạo nói.
Chị hàng xóm sửng sốt một chút, “Cô Lâm, cô may mắn thật đấy! Đây là chồng cô thật sao!”
Lâm Thiển Hạ mím môi cười, không muốn giải thích.
“Con gái với chồng cô nhìn thật giống nhau quá đi! Quá giống, giống như con gái tôi giống ba nó vậy, con gái giống ba.” Chị hàng xóm cười rộ lên.
“Thật sao?” Lần đầu tiên Quyền Quân Lâm nghe được những lời này, rất tò mò.
“Đúng vậy! Tiểu khu của chúng tôi phải có đến bảy, tám bé gái giống ba.” Chị hàng xóm nhiệt tình nói.
Lâm Thiển Hạ đứng một bên, bất giác khuôn mặt lại đỏ lên. Hiểu lầm kiểu này, lần nào cũng khiến cô mặt đỏ tim đập, cảm thấy rất ngại ngùng.
Đến thang máy, Lâm Thiển Hạ và Quyền Quân Lâm về nhà, chị hàng xóm nhìn bọn họ với vẻ mặt ghen tị, Lâm Thiển Hạ xinh đẹp, con gái đáng yêu, ngay cả chồng cũng đẹp trai như vậy.
Lâm Thiển Hạ đi vào phòng, hơi thở phào nhẹ nhõm. Cô nghĩ rằng dù sao về sau Quyền Quân Lâm cũng không đến đây nữa, muốn hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi!
Lâm Thiển Hạ nhìn thoáng qua thời gian, đã gần tới sáu giờ rồi. Cô vội nói: “Tôi xuống phòng bếp, anh chăm sóc Nhan Nhan giúp tôi một tí.”
“Được! Đi đi!” Việc Quyền Quân Lâm thích làm nhất là thay cô chăm sóc đứa nhỏ.
Danh sách chương