Quyền Quân Lâm nhìn món quà bị trả lại, có chút bất lực, anh thật sự hy vọng cô có thể nhận lấy.

“Thiển Hạ, anh nói rồi, anh tặng quà cho em thì em coi đó là ý tốt của anh đi. Đừng quan tâm món quà có quý giá hay không?” Quyền Quân Lâm thở dài một hơi.

Lâm Thiển Hạ nhìn anh, ánh mắt đầy ưu tư. Sự thật này cũng khiến cô rất khó chịu, đột nhiên người đàn ông khiến cô có ấn tượng tốt lại trở nên xa lạ đến vậy, trở thành người tổn thương cô năm đó.

Hơn bất cứ ai khác, cô không muốn chuyện này xảy ra, nhưng nếu sự thật là như vậy, cô lại một lần nữa chấp nhận, chịu đựng tổn thương đau khổ này.

“Thiển Hạ, em sao vậy? Hôm nay em có hơi yên lặng đấy.” Quyền Quân Lâm tò mò hỏi.

Lâm Thiển Hạ lập tức cúi đầu, giấu hết ưu tư trong mắt. Cô là một diễn viên, đương nhiên biết diễn thế nào. Cô ngẩng đầu, hơi vuốt tóc: “Không sao đâu. Hôm nay em hơi mệt thôi.”

“Nếu như học lời mệt mỏi, anh có thể bảo đạo diễn ngừng quay mấy ngày cho em nghỉ ngơi.”

“Không được, ngày mai chúng em phải phát sóng trước kỳ nghỉ hè, nếu cứ tiếp tục tiến độ này, rồi còn nghỉ ngơi thì sẽ không kịp. Hơn nữa, nếu không thể phát sóng lúc lưu lượng đang tốt thì cũng không thể bán với giá tốt, anh cũng có tổn thất.” Lâm Thiển Hạ không muốn như vậy.

Quyền Quân Lâm cười một tiếng: “Với anh thì chuyện kiếm hay không kiếm được tiền không quan trọng, quan trọng là nhờ bộ phim này, em có thể bật lên, trở thành người có danh tiếng.”

Lâm Thiển Hạ không khỏi sững sờ mấy giây, nếu không biết tất cả những điều này, cô sẽ thực sự cảm động không biết làm thế nào. Nhưng giờ đây, tất cả những gì anh làm đều là để đền bù cho năm đó, cô thật sự không cần.

“Lần trước chúng ta nói đưa Nhan Nhan đi du lịch ngắn ngày. Anh đã lên kế hoạch rồi, ngày mai có thể lên đường.” Quyền Quân Lâm nói với cô.

Trong mắt Lâm Thiển Hạ hiện lên tia lo lắng, cô không thể làm gì khác, đành hoảng hốt nói: “Có lẽ em không có thời gian rồi. Em có một người bạn tổ chức sinh nhật tối mai, em phải đưa Nhan Nhan tham gia bữa tiệc này.”

“Vậy sao? Sao có thể trùng hợp vậy chứ?” Quyền Quân Lâm ngẩn người.

“Đúng vậy, em phải đến, không thì bạn em sẽ buồn lắm.” Lâm Thiển Hạ tùy ý nói.

“Vậy được rồi. Chúng ta chọn ngày khác.” Quyền Quân Lâm cười. “Mấy ngày nay anh không gặp cô bé. Không thì sáng mai chúng ta ra ngoài ăn sáng?”

Lâm Thiển Hạ lắc đầu nói: “Nhan Nhan thường sẽ ngủ muộn vào buổi sáng, có lẽ làm đồ ăn sáng ở nhà sẽ tốt hơn.”

Trong lòng Quyền Quân Lâm không khỏi có chút thất vọng, thậm chí anh còn nhạy cảm cảm thấy phản ứng, cảm xúc của Lâm Thiển Hạ tối nay có chút bất thường.

Lúc này, đồ ăn đã được phục vụ, Lâm Thiển Hạ vẫn ăn như bình thường, chỉ là rất im lặng, như thể cô đang chất chứa tâm sự.

Quyền Quân Lâm rất muốn dò hỏi thêm mấy câu, nhưng thấy Lâm Thiển Hạ có chút mệt mỏi, anh không thể làm gì khác ngoài im lặng.

Lâm Thiển Hạ đang nghĩ làm thế nào lấy được DNA của anh, nghe nói lấy tóc là có thể xét nghiệm.

Ăn cơm xong, Lâm Thiển Hạ cũng không nói là phải lập tức rời đi. Cô đột nhiên cười đi đến trước mặt Quyền Quân Lâm, giả vờ như chân vấp vào bàn bị ngã.

“A…” Cả người cô đổ về phía Quyền Quân Lâm, anh lập tức đỡ lấy cô. Lâm Thiển Hạ cứ như vậy nằm trong ngực anh. Cô ngẩng đầu lên, Quyền Quân Lâm vuốt eo cô, ánh mắt cũng lóe lên tia sáng đặc biệt.

“Em không sao chứ?” Giọng anh khàn khàn.

“Em không sao.” Lâm Thiển Hạ cười, đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn tóc anh, kinh ngạc nói: “Anh có sợi tóc bạc.”

Quyền Quân Lâm kinh ngạc ngẩn ra: “Vậy sao? Ở chỗ nào?”

Lâm Thiển Hạ đứng thẳng lên, ở chỗ Quyền Quân Lâm đang ngồi, cô có thể nhổ ra thay anh.

“Đừng nhúc nhích, để em nhổ giúp anh. Nhổ hết là được.”

Quyền Quân Lâm than thở một câu: “Có lẽ anh thật sự già rồi.”

Nhưng mà tóc anh làm gì có sợi bạc nào,đều là kế hoạch của Lâm Thiển Hạ. Mái tóc của anh dày còn sáng bóng, thật sự rất khỏe.

“Đau đấy, anh nhịn chút nhé.” Lâm Thiển Hạ nói.

Quyền Quân Lâm không nhịn được cười: “Nhổ hết đi. Anh không sợ đau.”

Lâm Thiển Hạ không thể làm gì khác, đành tàn nhẫn một chút, nhổ vài sợi tóc tận gốc. Quyền Quân Lâm chỉ hơi nhíu mắt, còn Lâm Thiển Hạ ngay lập tức cầm tóc trong tay. Để dời sự chú ý của người đàn ông này, cô lại giả bộ đứng không vững, ngã vào lòng anh.

Quyền Quân Lâm quả nhiên không hỏi gì về chuyện tóc, anh vội đỡ cô, Lâm Thiển Hạ ngẩng đầu nhìn anh: “Xin lỗi, em đứng không vững.”

“Không sao.” Quyền Quân Lâm vốn không để ý, ngược lại anh càng hy vọng cô có thể ngồi lâu hơn một chút.

Lâm Thiển Hạ ngồi về vị trí, đưa tay rút khăn giấy. Dưới mặt bàn nhìn có vẻ như đang lau tay, nhưng thật ra cô gói kỹ tóc vào giấy, cất vào trong túi. Quyền Quân Lâm vẫn hơi buồn bực: “Anh thật sự có tóc bạc sao? Anh mới có ba mươi tuổi mà.”

Lâm Thiển Hạ giả vờ cười một chút, an ủi: “Đừng lo, chỉ có một sợi mà thôi.”

Mục đích đã hoàn thành, cô đứng lên nói: “Em phải về rồi, Nhan Nhan đang đợi.”

“Anh chở em về.”

“Không cần, em vừa biết là tài xế của em đang đợi gần đây. Để tài xế chở em về là được.”

“Cũng thuận đường, anh đưa em về.” Quyền Quân Lâm giữ vững ý định muốn đưa cô về.

Lâm Thiển Hạ vội nói: “Em còn muốn tặng quà cho trợ lý nữa, là sinh nhật cô ấy. Hôm khác gặp lại.”

Nói xong, Lâm Thiển Hạ vội vàng rời đi trước, mà Quyền Quân Lâm nhìn bóng lưng cô, không thể làm gì khác ngoài thở dài một hơi. Bên cạnh có hai người phụ nữ đi ngang qua, lập tức nhìn anh như si ngốc, cũng không thấy được nhiều người đàn ông đẹp trai như vậy tức giận đâu!

Quyền Quân Lâm không hề để ý tới ánh mắt ngưỡng mộ của những người bên cạnh, lúc này, anh đang lo lắng. Vốn anh không dám nói sự thật bốn năm trước cho cô, giờ Lâm Thiển Hạ hình như đối xử có chút lạnh nhạt với anh, anh nên làm thế nào? Làm thế nào mới không tổn thương cô, mà có thể hóa giải chuyện bốn năm trước chứ? Anh biết, chuyện bốn năm trước để lại tổn thương không thể xem nhẹ với Lâm Thiển Hạ, dù giờ anh có làm bất cứ điều gì cũng không thể bù đắp, không thể khiến cô tha thứ cho anh.

Giờ phút này, ngồi trong xe của bảo mẫu, ánh mắt Lâm Thiển Hạ lóe lên sự khó chịu và đau khổ. Cô ôm chặt túi xách, ngày mai, cô sẽ biết được sự thật này.

Anh có phải là người đàn ông của bốn năm trước không, cô không tin lời của Sở Trạch Hiên, cô chỉ tin một sự thật duy nhất.

Cô muốn chính bản thân nhìn báo cáo này. Nếu anh là người đàn ông bốn năm trước, vậy cô nhất định phải có được câu trả lời, tại sao bốn năm trước anh lại hành động không bằng cầm thú như vậy.

Lâm Thiển Hạ nhắm mắt lại, nghĩ đến gương mặt đáng yêu của con gái, nghĩ đến ba của con đang ở ngay cạnh cô đây, mà cô lại không thể để hai người nhận nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện