Lâm Mộng Di dường như tuyệt vọng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông cô ta từng yêu sâu đậm, lúc này hoàn toàn xa lạ với cô ta.

“Sở Trạch Hiên, anh còn là người sao?” Lâm Mộng Di nhìn chằm chằm, nước mắt chảy ra.

“Vậy tôi sẽ sớm đưa cho cô đơn thoả thuận ly hôn. Cô chỉ cần ký vào là được.”

Sở Trạch Hiên quay người đi, không muốn nhìn thấy cô ta nữa.

Lâm Mộng Di cắn môi, lớn tiếng nói: “Vậy thời gian mấy năm qua em ở cùng với anh thì sao? Chẳng lẽ anh lại muốn đuổi em đi như vậy?”

Sở Trạch Hiên không ngờ cô ta lại dám đòi hỏi thêm gì, anh ta quay đầu lại chế nhạo: “Lâm Mộng Di, tôi thấy cô sống rất thư thái mà. Lúc trước khi cô gả cho tôi, cô đã ký hợp đồng. Mà những năm qua ngoại trừ việc cô sống phóng túng ở nhà tôi thì cô cũng chẳng làm ra việc gì có giá trị cả. Cô đã tiêu bao nhiêu tiền của tôi, tôi đều ký cho cô, những thứ đó xem như tôi bố thí cho cô không đòi lại. Vậy mà cô còn dám đòi tiền tôi hay sao?”

Lâm Mộng Di nghẹn lời, sững sờ nhìn anh ta, nghĩ đến những thứ mà cô ta đã tiêu xài phung phí mấy năm qua. Lúc này, cô ta thật sự phát hiện ra bản thân mình không còn mặt mũi nào để đòi hỏi thêm gì nữa, bởi vì chính xác là cô ta đã tiêu rất nhiều tiền của anh ta.

“Sở Trạch Hiên, anh muốn ly hôn với tôi cũng được. Đưa tôi ba trăm năm mươi tỷ, không có ba trăm năm mươi tỷ tôi sẽ không ly hôn với anh.” Hiện giờ Lâm Mộng Di chỉ muốn đòi tiền.

Sắc mặt của Sở Trạch Hiên đột nhiên tối sầm lại, cười lạnh bước lại gần cô ta: “Cô còn dám đòi ba trăm năm mươi tỷ, cô lấy mặt mũi ở đâu mà đòi số tiền này?”

“Tôi…vậy ba mươi lăm tỷ cũng được.” Lâm Mộng Di biết mình đưa giá quá cao, nên lập tức giảm giá.

“Một đồng cũng không, nếu như cô không ký tên thì cẩn thận tôi sẽ cho nhà họ Lâm của cô không còn gì cả.” Sở Trạch Hiên lạnh lùng đe dọa.

Sắc mặt của Lâm Mộng Di tái nhợt, cô ta tức giận vươn tay muốn cho anh ta một cái tát, nhưng Sở Trạch Hiên lại nắm lấy cổ tay cô ta, hung hăng tát cô ta một cái: “Cô còn muốn đánh tôi, cô không có tư cách.”

Lâm Mộng Di loạng choạng ngã xuống đất, đau đớn tuyệt vọng. Cô ta bỗng nhiên nghĩ đến bốn năm trước cô ta hạnh phúc thế nào khi trở thành cô dâu của anh ta. Cô ta đã cướp lấy anh ta từ tay của Lâm Thiển Hạ, cô ta còn cho rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất đời này. Thật không ngờ cuối cùng kết cục của cô ta lại trở thành như vậy.

Nếu Lâm Thiển Hạ biết, cô ấy sẽ cười cô ta như thế nào? Lâm Mộng Di oán hận nghĩ đến chuyện này, Lâm Thiển Hạ chắc chắn là sẽ hả hê lắm!

Sở Trạch Hiên gọi nhân viên bảo vệ, nhân viên bảo vệ đến kéo Lâm Mộng Di trên mặt đất ra ngoài.

Nhà họ Quyền.

Tống Cầm vội vàng đưa nhóc con đến siêu thị gần đó, mua vài món đồ chơi để khiến cho cô bé vui vẻ. Nhưng mà nhóc con đối với người bà nội như bà vẫn chưa thân thiết được, ngược lại thì nhóc con lại thân với ông nội hơn.

Tống Cầm thật sự hối hận, có một số chuyện không nên nói trước mặt trẻ con. Bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi, nhóc con làm gì để ý đến bà ấy nữa!

Quyền Chính Hoa ôm nhóc con, vui vẻ đi một vòng trong siêu thị. Đã từng là ông hoàng trong giới kinh doanh, lúc này ở trước mặt cháu gái lại trở thành ông nội luôn cưng chiều cháu.

“Nào, bà nội ôm, bà nội bế cục cưng của bà nào.” Tống Cầm vỗ hai tay, vậy gọi đứa nhóc trong lòng của chồng mình.

Quyền Chính Hoa lập tức đưa nhóc con cho vợ, nhóc con chớp chớp đôi mắt to có chút không vui, nhưng vẫn không từ chối để bà bế. Tống Cầm bế cháu gái nhỏ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt con trai của mình hồi nhỏ, bà ấy quả thật là vui mừng đến phát điên. Đây là một chuyện vui từ trên trời rơi xuống!

Chỉ trong nháy mắt, cháu gái của bà ấy đã gần bốn tuổi, mà dáng vẻ lại xinh xắn dễ thương đến như thế, thật sự giống như búp bê vậy.

Quyền Quân Lâm để nhóc con và ba mẹ xây đắp quan hệ. Anh đi sang nói chuyện với ông nội, ông nội Quyền bây giờ cũng rất vui. Ở tuổi này rồi mà còn gặp được cháu chắt là đã mãn nguyện rồi, tâm nguyện của ông ấy đã sớm được thực hiện.

“Quân Lâm, con không được đối xử không tốt với mẹ của đứa trẻ. Cô ấy hẳn là đã rất vất vả mới nuôi được đứa nhỏ lớn như vậy. Nên đối xử tốt với cô ấy suốt cả đời.”

“Ông nội, ông đừng lo lắng, con sẽ đối xử tốt với cô ấy.” Đôi mắt Quyền Quân Lâm lộ ra nụ cười thâm thúy.

Lâm Thiển Hạ là ánh sáng mặt trời sáng nhất trong thế giới của anh, chiếu vào trái tim anh và sưởi ấm toàn bộ thế giới của anh.

Buổi trưa trong phòng ăn của nhà họ Quyền thật sự có chút lộn xộn, vì một bữa cơm của nhóc con, vợ chồng Tống Cầm không để ý đến việc ăn uống. Cả nhà ngồi nhìn nhóc con ăn cơm, nhưng mà nhóc con này cầm thìa cũng không chắc chắn, tí là lọt chỗ này, tí là rơi chỗ kia, trên chiếc miệng nhỏ còn dính vài hạt cơm, nhưng cả nhà lại thấy thật đáng yêu.

Chỉ nhìn chằm chằm vào nhóc con này, Quyền Quân Lâm nhìn thấy nhóc con vừa đến nhà thì cả nhà đã trở nên ấm áp náo nhiệt. Trong lòng anh nghĩ nếu như có thể cùng Lâm Thiển Hạ sinh thêm một đứa nữa thì thật là tốt biết bao!

Nghĩ đến chuyện này, Quyền Quân Lâm cũng thở dài một hơi, chuyện này thật sự thật khó mà thực hiện.

Trong đoàn phim, Lâm Thiển Hạ đã quay phim cả một ngày, cả người cô rất mệt. Trên đường quay về, cô bắt đầu nghĩ về con gái mình.

Mặc dù nhà họ Quyền rất muốn giữ nhóc con ở lại. Nhưng mà hiện giờ cô bé không thể rời xa mẹ được, chỉ có thể miễn cưỡng đưa nhóc con lên xe, còn để đồ chơi vào trong xe rồi nhìn cô bé rời đi.

Tống Cầm thật sự đã có vài giọt nước mắt ở khóe mắt, bà ấy chịu đựng sự kích động, quay người lại nói với chồng: “Anh nói xem sao đến giờ chúng ta mới biết chuyện đứa trẻ này? Nếu như biết sớm hơn một chút thì tốt biết bao nhiêu!”

Quyền Chính Hoa gật đầu: “Đúng vậy! Nếu như sớm biết chúng ta có một đứa cháu gái như vậy thì chúng ta đã sớm quay trở về nước rồi. Cũng sẽ không bỏ lỡ nhiều thời gian bên cạnh cô bé như vậy.”

Xe chuyên dụng của Lâm Thiển Hạ lái về biệt thự của Quyền Quân Lâm, cô mở khóa cửa nhỏ bên hông rồi đẩy ra.

Nhìn đèn trong sảnh chính đã bật lên sáng sủa, trong lòng của cô mừng thầm, con gái của cô đã về chưa? Lâm Thiển Hạ sải bước đến, ngay khi cô bước vào sảnh, cô đã nhìn thấy trên mặt đất đang trải một tấm thảm xốp. Quyền Quân Lâm và nhóc con đang ngồi chơi trò chơi trên đó!

“Mẹ ơi…” Nhóc con nhìn thấy cô, nhanh chóng chạy đến.

Lâm Thiển Hạ mỉm cười và vươn tay ra, ôm cô bé vào lòng và hôn cô bé: “Con có nhớ mẹ không?”

“Nhớ ạ.”

Quyền Quân Lâm đứng lên, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sâu thẳm: “Em về rồi.”

Lâm Thiển Hạ bắt gặp ánh mắt của anh, không hề quay lại mà gậy đầu: “Ừ!”

“Mệt lắm à?”

“Không mệt, phim sắp quay xong rồi, hai ngày nữa là đóng máy.” Lâm Thiển Hạ ôm con gái đến ghế sô pha, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé, mọi mệt mỏi của cô đều bị cuốn trôi đi.

“Mẹ ơi, hôm nay con đã gặp ông bà nội rồi.” Nhóc con báo cáo.

Lâm Thiển Hạ nhìn cô bé với một nụ cười: “Vậy thì con có thích họ không?”

“Thích ạ.” Nhóc con nói xong, lại nghiêng đầu suy nghĩ: “Nhưng mà bà nội lại không thích mẹ.”

Quyền Quân Lâm nghe xong, lập tức đi đến giải thích: “Nhan Nhan, bà nội thích mẹ của con. Chỉ là lúc đầu bà ấy hiểu lầm mẹ của con mà thôi.”

Nói xong, ánh mắt của anh nhìn Lâm Thiển Hạ với vẻ lo lắng.

Đối với vấn đề này, Lâm Thiển Hạ bình tĩnh đón nhận: “Em không sao.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện