Cô bé nằm giữa hai người, lại làm ầm ĩ một chút, trong chốc lát lại ôm Lâm Thiển Hạ rồi hôn lên má cô một cái, sau đó lại ôm lên mặt ba, thơm má một cái, sau đó một tay vuốt má ba, bàn tay nhỏ của cô bé không với tới mặt của Lâm Thiển Hạ, cô bé liền chu cái miệng nhỏ nhắn lên, ra vẻ không vui nói: “Mẹ, mẹ…”
Lâm Thiển Hạ đành phải đưa mặt qua, lúc này cô bé mới tỏ ra vui vẻ.
Cuối cùng cô bé này cũng thỏa mãn, chỉ là khoảng cách của hai người càng lúc càng gần.
Ai bảo cánh tay của cô bé này ngắn như vậy chứ? Lâm Thiển Hạ nhìn khuôn mặt nhỏ bé của con gái, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, lơ đãng, lại nhìn vào đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, cô hoảng sợ mấy giây, rồi giấu mặt mình ở trong bàn tay nhỏ bé của con gái, nhẹ nhàng hôn một cái.
Cô bé chơi đùa thật mệt, nhưng có lẽ đã đến lúc buồn ngủ, cô bé vẫn có thói quen bỏ tay trên khuôn mặt Quyền Quân Lâm ra, sau đó đưa tay lên mặt Lâm Thiển Hạ, nằm cuộn tròn người lại ngủ bên cạnh cô giống như một con mèo nhỏ.
Lâm Thiển Hạ muốn đợi đến lúc con gái ngủ rồi sau đó để cô bé ngủ ở đây, còn cô sẽ đi ra ngoài.
Nhưng mà bây giờ cô bé kia đang ôm chặt lấy khuôn mặt của cô, trong một khoảng thời gian ngắn, cô còn không thể rời khỏi được.
Quyền Quân Lâm nhìn thấy khung cảnh ấm áp này, khóe miệng anh nở một nụ cười, anh chống khuỷu tay nâng đầu lên quan sát con gái, đồng thời quan sát Lâm Thiển Hạ.
Lâm Thiển Hạ cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên, hơi thở mát lạnh của người đàn ông này đang tràn xuống, cô nghĩ đến chuyện trước đây hôn nhau với anh, trong lòng dâng lên một cảm giác khát vọng.
Lâm Thiển Hạ nhẹ nhàng lấy tay của con gái trên mặt mình xuống, cô bé này bây giờ ngủ rất ngon lành.
Lâm Thiển Hạ chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, người đàn ông bên cạnh đã nhẹ nhàng giữ cô lại sau đó nói với giọng khàn khàn: “Em ở lại đây ngủ với con, anh đi ra phòng kế bên ngủ.”
Lâm Thiển Hạ ngẩn ra: “Anh ngủ cùng con đi.”
Quyền Quân Lâm một mực nói: “Em ở lại với con đi.”
Nói xong, anh đi xuống giường, Lâm Thiển Hạ cũng cảm thấy hơi mệt, ở bên con gái như vậy, có mấy lần được ngủ cùng con gái đâu.
Nghĩ rằng Quyền Quân Lâm nói rồi sẽ đứng dậy rời đi, không ngờ rằng anh cúi người xuống bên cạnh mép giường của cô. Lâm Thiển Hạ thấy anh cúi đầu xuống, muốn hôn con gái một cái rồi đi.
Ngực của anh đè xuống cánh tay của cô, khiến cho cô khẩn trương đến nỗi lạc mất một nhịp thở.
Nhìn thấy người đàn ông này dịu dàng hôn lên mái tóc của con gái, rồi lại hôn một cái lên mặt của con.
Lâm Thiển Hạ cảm thấy ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông này đang nhìn về phía mặt mình, mặc dù là góc tối, nhưng vẫn cảm nhận thấy được từng góc cạnh của khuôn mặt, rất gợi cảm, ánh mắt sâu thẳm của anh làm cho người khác muốn trầm mê vào trong đó.
Trong lúc anh đang cúi mặt nhìn mình, trong lòng Lâm Thiển Hạ cảm thấy có chút mong đợi nhưng lại không biết cô đang mong đợi điều gì.
Có thể, cô mong rằng người đàn ông này cũng tặng cho cô một cái hôn chúc ngủ ngon.
Lâm Thiển Hạ nghĩ rằng bản thân nhất định bị điên rồi, vậy mà lại mong đợi anh sẽ hôn mình. Hai mắt của Lâm Thiển Hạ lóe sáng lên, người đàn ông này không hề làm cho cô thất vọng, anh cúi đầu xuống, đặt lên trán của cô một cái hôn.
Lâm Thiển Hạ lại càng cảm thấy ngạc nhiên hơn, cảm giác được trên đôi môi đỏ mọng cũng bị đôi môi lạnh của người đàn ông này hôn đến.
Lâm Thiển Hạ nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn quen thuộc từ lâu, không hề cảm thấy chán ghét mà ngược lại còn cảm thấy thích thú.
Nhưng mà Quyền Quân Lâm rất có chừng mực, anh không hôn lâu lắm, chỉ một lát đã đứng dậy, dịch người khỏi hai mẹ con một chút rồi đứng dậy xoay người rời đi.
Trái tim của Lâm Thiển Hạ bỗng cảm thấy lo lắng, loại cảm giác này lại làm cho cô cảm thấy dâng lên một niềm hạnh phúc, thật giống như, bọn họ là một gia đình ba người hạnh phúc, ấm áp thật sự.
Lâm Thiển Hạ ôm con gái, lại hôn lên cái đầu nhỏ của con, cô cảm thấy nhất định là ông trời đang trêu đùa cô, đưa con gái đến đây để làm cho cô quên đi một đoạn thời gian tăm tối trước đó, lại đưa đến người đàn ông này làm cô muốn hận cũng không thể hận được.
Nhưng cô mặc kệ tất cả, cô cảm thấy có thể sống cùng một người như vậy đã rất hạnh phúc rồi.
Ngủ trên giường lớn của Quyền Quân Lâm, không biết là do nằm cạnh con gái hay là do căn phòng này làm cô có cảm giác an toàn để rồi cô ấy nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, cô mặc một bộ váy cưới màu trắng tinh, tay cầm hoa đi về phía của Quyền Quân Lâm. Khi hai bọn họ ở cạnh nhau, con gái của cô cầm trên tay một cái giỏ hoa, trong giỏ hoa để nhẫn kim cương, vui vẻ chạy nhanh đến đó.
Chỉ là đang chìm vào giấc mộng, cô nghe thấy bên tai tiếng gọi của con gái: “Mẹ, mẹ dậy đi xuống giường đi.”
Lâm Thiển Hạ mở to hai mắt, bên ngoài cửa sổ đã ngập tràn ánh nắng ban mai, trong khi cô vẫn đang còn chìm trong giấc ngủ nên ngại ngùng ngồi dậy rời khỏi giường.
Lâm Thiển Hạ ôm con gái xinh xắn vào trong lồng ngực, cúi đầu xuống hôn bảo bối của mình một cái rồi nói: “Được rồi, để mẹ xuống giường.”
Cô giúp con gái mặc quần áo ổn thỏa rồi bế cô bé xuống lầu thì đã ngửi thấy mùi thức ăn của bữa sáng. Cô ngẩn người ra, không nói cũng biết là Quyền Quân Lâm đã tỉnh dậy trước.
Lâm Thiển Hạ bế con gái đưa ra ngoài phòng khách, sau đó cô lại đi vào nhà bếp, nói với người đàn ông đang bận rộn trước mặt: “Để em làm cho.”
Quyền Quân Lâm quay đầu lại nhìn cô, nở một nụ cười dịu dàng rồi nói: “Em dậy rồi à?”
Lâm Thiển Hạ nhìn vào ánh mắt của anh, nghĩ đến giấc mơ hôm qua, cô mím môi cười nói: “Ừm, vừa mới xuống khỏi giường.”
Vậy mà cô lại không hề rời đi, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Quyền Quân Lâm, bỗng nhiên trong lòng cô dâng lên cảm xúc muốn lại gần ôm anh một chút.
Cảm xúc này rất mãnh liệt nhưng vẫn bị cô đè nén xuống, cô vẫn còn cảm thấy do dự.
Nhưng nhìn bóng dáng này lâu, vẫn cảm thấy vô cùng hấp dẫn, cô không khỏi nghĩ thầm, dù sao cũng sẽ kết hôn với anh, cả đời này đều được sống chung với anh.
So với cảm giác không được tự nhiên mà sống chung cả đời, tại sao không lấy hết can đảm mà thả lỏng bản thân, toàn tâm toàn ý chăm sóc nhau cả đời đây?
Có đôi khi, tự mình an ủi mình, thật sự có tác dụng.
Ngay khi Quyền Quân Lâm muốn điều chỉnh lại ngọn lửa, Lâm Thiển Hạ ở phía sau, dang rộng tay ra ôm vào tấm lưng rắn chắc của Quyền Quân Lâm, gương mặt của cô đỏ bừng áp sát vào lưng của Quyền Quân Lâm.
Mặc kệ, dù sao Quyền Quân Lâm cũng không nhìn thấy, có ngại mấy thì ngại.
Đối mặt với một cái ôm bất ngờ, thân hình của Quyền Quân Lâm cứng đờ mất mấy giây, trên gương mặt đẹp trai của anh cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng mà phát sinh ra chuyện này cũng giống như một đứa trẻ con vui vẻ khi được nhận kẹo ngọt.
Anh cúi đầu xuống, xác nhận cánh tay đang ôm eo của mình, là đôi tay mảnh khảnh xinh đẹp của Lâm Thiển Hạ.
Ngay lúc anh muốn nắm lấy bàn tay ấy, thì người phía sau đã buông tay ra chuẩn bị rời đi.
Quyền Quân Lâm sao có thể để cô rời đi dễ dàng như vậy được đây?
Anh quay người đưa tay ra, muốn ôm chặt lấy người con gái đang chuẩn bị rời đi vào trong lồng ngực.
Điều này làm Lâm Thiển Hạ muốn che giấu gương mặt đang đỏ bừng của mình cũng không được, cô đành phải chôn mặt của mình vào trong lồng ngực của Quyền Quân Lâm, tránh đi ánh mắt của anh.
Lâm Thiển Hạ đành phải đưa mặt qua, lúc này cô bé mới tỏ ra vui vẻ.
Cuối cùng cô bé này cũng thỏa mãn, chỉ là khoảng cách của hai người càng lúc càng gần.
Ai bảo cánh tay của cô bé này ngắn như vậy chứ? Lâm Thiển Hạ nhìn khuôn mặt nhỏ bé của con gái, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, lơ đãng, lại nhìn vào đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, cô hoảng sợ mấy giây, rồi giấu mặt mình ở trong bàn tay nhỏ bé của con gái, nhẹ nhàng hôn một cái.
Cô bé chơi đùa thật mệt, nhưng có lẽ đã đến lúc buồn ngủ, cô bé vẫn có thói quen bỏ tay trên khuôn mặt Quyền Quân Lâm ra, sau đó đưa tay lên mặt Lâm Thiển Hạ, nằm cuộn tròn người lại ngủ bên cạnh cô giống như một con mèo nhỏ.
Lâm Thiển Hạ muốn đợi đến lúc con gái ngủ rồi sau đó để cô bé ngủ ở đây, còn cô sẽ đi ra ngoài.
Nhưng mà bây giờ cô bé kia đang ôm chặt lấy khuôn mặt của cô, trong một khoảng thời gian ngắn, cô còn không thể rời khỏi được.
Quyền Quân Lâm nhìn thấy khung cảnh ấm áp này, khóe miệng anh nở một nụ cười, anh chống khuỷu tay nâng đầu lên quan sát con gái, đồng thời quan sát Lâm Thiển Hạ.
Lâm Thiển Hạ cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên, hơi thở mát lạnh của người đàn ông này đang tràn xuống, cô nghĩ đến chuyện trước đây hôn nhau với anh, trong lòng dâng lên một cảm giác khát vọng.
Lâm Thiển Hạ nhẹ nhàng lấy tay của con gái trên mặt mình xuống, cô bé này bây giờ ngủ rất ngon lành.
Lâm Thiển Hạ chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, người đàn ông bên cạnh đã nhẹ nhàng giữ cô lại sau đó nói với giọng khàn khàn: “Em ở lại đây ngủ với con, anh đi ra phòng kế bên ngủ.”
Lâm Thiển Hạ ngẩn ra: “Anh ngủ cùng con đi.”
Quyền Quân Lâm một mực nói: “Em ở lại với con đi.”
Nói xong, anh đi xuống giường, Lâm Thiển Hạ cũng cảm thấy hơi mệt, ở bên con gái như vậy, có mấy lần được ngủ cùng con gái đâu.
Nghĩ rằng Quyền Quân Lâm nói rồi sẽ đứng dậy rời đi, không ngờ rằng anh cúi người xuống bên cạnh mép giường của cô. Lâm Thiển Hạ thấy anh cúi đầu xuống, muốn hôn con gái một cái rồi đi.
Ngực của anh đè xuống cánh tay của cô, khiến cho cô khẩn trương đến nỗi lạc mất một nhịp thở.
Nhìn thấy người đàn ông này dịu dàng hôn lên mái tóc của con gái, rồi lại hôn một cái lên mặt của con.
Lâm Thiển Hạ cảm thấy ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông này đang nhìn về phía mặt mình, mặc dù là góc tối, nhưng vẫn cảm nhận thấy được từng góc cạnh của khuôn mặt, rất gợi cảm, ánh mắt sâu thẳm của anh làm cho người khác muốn trầm mê vào trong đó.
Trong lúc anh đang cúi mặt nhìn mình, trong lòng Lâm Thiển Hạ cảm thấy có chút mong đợi nhưng lại không biết cô đang mong đợi điều gì.
Có thể, cô mong rằng người đàn ông này cũng tặng cho cô một cái hôn chúc ngủ ngon.
Lâm Thiển Hạ nghĩ rằng bản thân nhất định bị điên rồi, vậy mà lại mong đợi anh sẽ hôn mình. Hai mắt của Lâm Thiển Hạ lóe sáng lên, người đàn ông này không hề làm cho cô thất vọng, anh cúi đầu xuống, đặt lên trán của cô một cái hôn.
Lâm Thiển Hạ lại càng cảm thấy ngạc nhiên hơn, cảm giác được trên đôi môi đỏ mọng cũng bị đôi môi lạnh của người đàn ông này hôn đến.
Lâm Thiển Hạ nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn quen thuộc từ lâu, không hề cảm thấy chán ghét mà ngược lại còn cảm thấy thích thú.
Nhưng mà Quyền Quân Lâm rất có chừng mực, anh không hôn lâu lắm, chỉ một lát đã đứng dậy, dịch người khỏi hai mẹ con một chút rồi đứng dậy xoay người rời đi.
Trái tim của Lâm Thiển Hạ bỗng cảm thấy lo lắng, loại cảm giác này lại làm cho cô cảm thấy dâng lên một niềm hạnh phúc, thật giống như, bọn họ là một gia đình ba người hạnh phúc, ấm áp thật sự.
Lâm Thiển Hạ ôm con gái, lại hôn lên cái đầu nhỏ của con, cô cảm thấy nhất định là ông trời đang trêu đùa cô, đưa con gái đến đây để làm cho cô quên đi một đoạn thời gian tăm tối trước đó, lại đưa đến người đàn ông này làm cô muốn hận cũng không thể hận được.
Nhưng cô mặc kệ tất cả, cô cảm thấy có thể sống cùng một người như vậy đã rất hạnh phúc rồi.
Ngủ trên giường lớn của Quyền Quân Lâm, không biết là do nằm cạnh con gái hay là do căn phòng này làm cô có cảm giác an toàn để rồi cô ấy nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, cô mặc một bộ váy cưới màu trắng tinh, tay cầm hoa đi về phía của Quyền Quân Lâm. Khi hai bọn họ ở cạnh nhau, con gái của cô cầm trên tay một cái giỏ hoa, trong giỏ hoa để nhẫn kim cương, vui vẻ chạy nhanh đến đó.
Chỉ là đang chìm vào giấc mộng, cô nghe thấy bên tai tiếng gọi của con gái: “Mẹ, mẹ dậy đi xuống giường đi.”
Lâm Thiển Hạ mở to hai mắt, bên ngoài cửa sổ đã ngập tràn ánh nắng ban mai, trong khi cô vẫn đang còn chìm trong giấc ngủ nên ngại ngùng ngồi dậy rời khỏi giường.
Lâm Thiển Hạ ôm con gái xinh xắn vào trong lồng ngực, cúi đầu xuống hôn bảo bối của mình một cái rồi nói: “Được rồi, để mẹ xuống giường.”
Cô giúp con gái mặc quần áo ổn thỏa rồi bế cô bé xuống lầu thì đã ngửi thấy mùi thức ăn của bữa sáng. Cô ngẩn người ra, không nói cũng biết là Quyền Quân Lâm đã tỉnh dậy trước.
Lâm Thiển Hạ bế con gái đưa ra ngoài phòng khách, sau đó cô lại đi vào nhà bếp, nói với người đàn ông đang bận rộn trước mặt: “Để em làm cho.”
Quyền Quân Lâm quay đầu lại nhìn cô, nở một nụ cười dịu dàng rồi nói: “Em dậy rồi à?”
Lâm Thiển Hạ nhìn vào ánh mắt của anh, nghĩ đến giấc mơ hôm qua, cô mím môi cười nói: “Ừm, vừa mới xuống khỏi giường.”
Vậy mà cô lại không hề rời đi, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Quyền Quân Lâm, bỗng nhiên trong lòng cô dâng lên cảm xúc muốn lại gần ôm anh một chút.
Cảm xúc này rất mãnh liệt nhưng vẫn bị cô đè nén xuống, cô vẫn còn cảm thấy do dự.
Nhưng nhìn bóng dáng này lâu, vẫn cảm thấy vô cùng hấp dẫn, cô không khỏi nghĩ thầm, dù sao cũng sẽ kết hôn với anh, cả đời này đều được sống chung với anh.
So với cảm giác không được tự nhiên mà sống chung cả đời, tại sao không lấy hết can đảm mà thả lỏng bản thân, toàn tâm toàn ý chăm sóc nhau cả đời đây?
Có đôi khi, tự mình an ủi mình, thật sự có tác dụng.
Ngay khi Quyền Quân Lâm muốn điều chỉnh lại ngọn lửa, Lâm Thiển Hạ ở phía sau, dang rộng tay ra ôm vào tấm lưng rắn chắc của Quyền Quân Lâm, gương mặt của cô đỏ bừng áp sát vào lưng của Quyền Quân Lâm.
Mặc kệ, dù sao Quyền Quân Lâm cũng không nhìn thấy, có ngại mấy thì ngại.
Đối mặt với một cái ôm bất ngờ, thân hình của Quyền Quân Lâm cứng đờ mất mấy giây, trên gương mặt đẹp trai của anh cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng mà phát sinh ra chuyện này cũng giống như một đứa trẻ con vui vẻ khi được nhận kẹo ngọt.
Anh cúi đầu xuống, xác nhận cánh tay đang ôm eo của mình, là đôi tay mảnh khảnh xinh đẹp của Lâm Thiển Hạ.
Ngay lúc anh muốn nắm lấy bàn tay ấy, thì người phía sau đã buông tay ra chuẩn bị rời đi.
Quyền Quân Lâm sao có thể để cô rời đi dễ dàng như vậy được đây?
Anh quay người đưa tay ra, muốn ôm chặt lấy người con gái đang chuẩn bị rời đi vào trong lồng ngực.
Điều này làm Lâm Thiển Hạ muốn che giấu gương mặt đang đỏ bừng của mình cũng không được, cô đành phải chôn mặt của mình vào trong lồng ngực của Quyền Quân Lâm, tránh đi ánh mắt của anh.
Danh sách chương