Trong nháy mắt thứ bảy đã đến rồi, những người lớn trong nhà họ Quyền đều mong chờ buổi gặp mặt ba mẹ hai nhà để bàn bạc một chút và chuẩn bị thật cẩn thận cho hôn lễ.

Bữa cơm trưa phải được đặt trước, bây giờ Lâm Thiển Hạ sống trong căn biệt thự của Quyền Quân Lâm, cô nhóc cũng đi theo bọn họ.

Ánh nắng ban mai đặc biệt dịu dàng rải trên giường lớn màu xám. Cô nhóc vẫn còn đang tham ngủ, cánh tay mũm mĩm trắng trẻo cho một ngón tay cái vào trong chiếc miệng nhỏ hồng hào mềm mại, cơ thể nhỏ bé nằm sấp mà ngủ trông rất say giấc.

Nhưng hai người ngủ ở bên cạnh cô nhóc đã thức dậy rồi. Chỉ có điều, động tác của hai người đều cực kỳ nhẹ nhàng, không hề đánh thức cô nhóc đang nằm ở trên giường.

Quyền Quân Lâm đã mặc quần áo chỉnh tề, anh mặc một bộ âu phục tối màu phong độ, gương mặt tuấn tú trưởng thành toát ra khí chất của một doanh nhân xuất chúng.

Lâm Thiển Hạ đang ngồi ở trước bàn trang điểm, cô trang điểm nhẹ.

Quyền Quân Lâm ôm lấy cô từ phía sau, rồi hôn lên tóc cô một chút. Anh  quan sát người phụ nữ trang điểm nhẹ nhàng nhưng vô cùng xinh đẹp ở trong gương, cô chính là công chúa xinh đẹp nhất trong lòng anh.

“Anh có muốn gọi con gái thức dậy ăn sáng hay không?” Lâm Thiển Hạ ngẩng đầu hỏi.

“Được! Anh đi gọi con bé.”

Quyền Quân Lâm nói xong, anh cất bước đến trước giường, cúi người xuống rồi hôn nhẹ lên cái đầu nhỏ của cô nhóc: “Nhan Nhan, con dậy đi.”

Cô nhóc lập tức trở người, cho dù có tỉnh lại thì cô bé cũng muốn nằm ở trên giường.

Quyền Quân Lâm lập tức nắm chặt một cánh tay nhỏ của cô bé, không ngừng hôn: “Bé cưng, con dậy đi. Chúng ta đi ăn sáng.”

Cuối cùng, cô nhóc không muốn rời khỏi giường bị ba kiên nhẫn và trêu chọc khiến cho khuôn mặt nhỏ đang vùi trong chăn lại phát ra tiếng cười khúc khích.

Lâm Thiển Hạ đang ngồi ở trước bàn trang điểm không khỏi mỉm cười nhìn sang, cô cũng đứng dậy rồi cầm một chiếc váy nhỏ xinh xắn: “Nhan Nhan, chúng ta đi thay quần áo đi.”

Cô nhóc trông thấy chiếc váy xinh đẹp thì lập tức ngồi dậy ngay, cô bé nhào về phía cô ấy: “Mẹ, con muốn mặc váy.”

“Được rồi! Hôm nay, mẹ sẽ cho con mặc một chiếc váy nhỏ xinh xắn và đeo một chiếc túi nhỏ xinh xắn.”

Cô nhóc cũng rất thích chưng diện cho nên vui vẻ ôm lấy cổ cô: “Nhan Nhan rất thích.”

Quyền Quân Lâm ngồi lại đây, ôm lấy cả hai mẹ con vào lòng. Cô nhóc lập tức tiếp tục cười khúc khích, Lâm Thiển Hạ dựa lưng vào lồng ngực rắn chắc của anh khiến cô cũng cảm thấy vô cùng an tâm.

“Có phải giờ hẹn là mười một giờ trưa đúng không? Vậy chúng ta hãy đến đó sớm một chút, em lo lắng là ba em sẽ đến sớm.”

“Được rồi! Sau khi ăn sáng xong, chúng ta sẽ đi dạo một vòng xung quanh. Đến mười một giờ, chúng ta sẽ đến phòng đã đặt trước.” Quyền Quân Lâm gật đầu.

Nhà họ Lâm.

Sáng hôm nay, Lâm Bằng cũng đã chọn lựa cho mình một bộ âu phục không tệ. Ông ấy chỉnh lại trang phục ở trước gương. Ngày hôm nay đối với ông ấy mà nói, đây là một ngày quan trọng hiếm có trong những năm qua.

Có thể trông thấy một đứa con gái khác gả đi khiến tâm trạng của ông ấy vô cùng vui vẻ.

Thiệu Thu ở bên cạnh trông thấy chồng mình ăn mặc lịch sự như thế, bà ta không khỏi hỏi: “Anh Bằng, anh thực sự không thể dắt em và Mộng Di đi cùng sao? Chúng em thực sự cũng rất muốn đến đó.”

“Hai người từ bỏ ý định đó đi! Thiển Hạ không đồng ý cho hai người đến đó.” Lâm Bằng khuyên một câu.

“Nhưng em là vợ của anh, cũng là mẹ kế của con bé! Mộng Di vẫn là em gái của nó! Chúng ta lại có quan hệ huyết thống! Vì sao chúng ta không thể cùng đi đến đó chứ?” Thiệu Thu vẫn tranh thủ tìm lý do.

Dù sao bà ta cũng muốn tới đó để nhìn xem gia tộc lớn nhà họ Quyền này là như thế nào, quan sát một ít chuyện đời cũng tốt.

“Hai người vẫn nên chờ ở trong nhà đi! Chờ anh quay về.” Lâm Bằng vẫn không đồng ý, ông ấy nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ rồi, anh đi trước! Hai người có thể đi ra ngoài ăn cơm trưa.”

Lâm Bằng vừa đi, Lâm Mộng Di liền bước từ trong phòng ra. Giờ phút này, cô ta đã mặc quần áo vào từ trước. Trải qua những ngày không thoải mái này, hôm nay cô ta lại vô cùng hưng phấn.

“Mẹ, ba đi rồi. Mẹ mau thay quần áo đi rồi chúng ta cũng tới đó.” Lâm Mộng Di nói với mẹ mình.

Thiệu Thu cũng vội vàng ngồi xuống bàn trang điểm, bà ta lập tức bắt đầu trang điểm. Mặc dù bà ta cũng đã làm tốt công tác bảo dưỡng làn da, nhưng mỗi ngày bà ta đều nhốt mình ở trong phòng để chơi mạt chược, cũng như bà ta cũng không thích vận động khiến vóc dáng của bà ta đã thay đổi trầm trọng. Chỉ có điều, bà ta cũng không quan tâm đến những chuyện này vì thứ mà bà ta muốn chỉ là sự hưởng thụ mà thôi.

Lâm Mộng Di cũng ở trong phòng mình, cô ta chọn lựa từng chiếc váy một, cô ta muốn chọn ra một chiếc váy đẹp mắt nhất. Cũng nhờ trước kia khi còn ở nhà họ Sở, cô ta đã cố gắng dùng tiền mua một ít trang phục thiết kế thì bây giờ mới có váy để cô ta có thể mặc ra ngoài.

Cô ta cũng không muốn thua Lâm Thiển Hạ ở phương diện này.

Chẳng mấy chốc, hai mẹ con cũng đã trang điểm đậm xong để xuất phát, Thiệu thu rất dễ dàng lấy được địa chỉ khách sạn từ chồng mình, cho nên bọn họ đến thẳng khách sạn.

Ở gần khách sạn, Quyền Quân Lâm dắt hai mẹ con Lâm Thiển Hạ đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại ở gần đó sau khi ăn sáng xong. Lâm Thiển Hạ đeo khẩu trang và cô nhóc đã cầm con búp bê vải yêu thích nhất của mình ở trong tay. Kể từ khi có ba, cô bé thực sự được chiều chuộng như một cô công chúa.

Lâm Thiển Hạ nhìn thời gian đã gần đến giờ hẹn, cô nói với Quyền Quân Lâm: “Chúng ta cũng đi đến đó đi! Chắc là ba em cũng đã đến rồi.”

“Được, trùng hợp với lúc ba mẹ anh cũng bắt đầu xuất phát.”

Cả hai người cùng đi dạo về phía khách sạn, cô nhóc cảm thấy vô cùng thoải mái khi ngồi trong vòng tay của anh. Lúc cô bé vui vẻ thì cô nhóc ôm lấy ba và liên tục hôn anh. Điều này khiến tình yêu thương của một người ba luôn tràn ngập trên gương mặt của Quyền Quân Lâm.

Anh hận không thể nâng toàn bộ thế giới đến trước mặt cô nhóc.

Quả nhiên Lâm Bằng tới trước và đang ngồi chờ trong sảnh lớn, Lâm Thiển Hạ vừa tiến vào đã trông thấy ông ấy.

“Ba, ba đã đến rồi.” Lâm Thiển Hạ nhẹ nhõm thở dài một hơi khi trông thấy một mình ba mình đến, bởi vì cô chỉ lo lắng Thiệu Thu nằng nặc đòi tới đây.

Dù sao trong lòng của cô sẽ không bao giờ tiếp tục tha thứ cho những gì mà hai mẹ con họ đã làm.

Hơn nữa, bây giờ cô cũng không sợ đắc tội bọn họ, dù sao hai mẹ con họ cũng có lỗi với cô.

“Bác trai, chúng ta đi lên phòng đã đặt uống trà trước đi!” Quyền Quân Lâm mời.

“Được rồi, Quân Lâm, thật sự là vất vả cho con rồi.” Lâm Bằng cũng vô cùng thích Quyền Quân Lâm.

Có thể nói Quyền Quân Lâm và Sở Trạch Hiên là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt. Anh là một người có trách nhiệm, lại là một người chồng yêu vợ một người cha thương con.

Không giống người đàn ông khốn nạn như Sở Trạch Hiên.

Sau khi bọn họ đi lên tầng trên, Thiệu Thu và Lâm Mộng Di cũng xuất hiện trong sảnh lớn. Chỉ có điều, hai người họ nhìn qua thời gian cũng không vội đi lên. Bởi vì bọn họ còn phải đợi tất cả mọi người cùng đến nơi thì bọn họ mới có thể đi lên trên, giả vờ tình cờ xuất hiện ở đây. Đến lúc đó, Lâm Thiển Hạ còn có thể đuổi hai người bọn họ đi hay sao? Đến lúc đó, chỉ cần bà ta giới thiệu thân phận của mình. Nếu Lâm Thiển Hạ tức giận quá mức thì chắc chắn bên nhà chồng sẽ cảm thấy cô là một đứa con bất hiếu, chẳng phải bọn họ sẽ chán ghét cô  sao?

Thiệu Thu và Lâm Mộng Di ngồi chờ trong sảnh lớn. Một lát sau, đúng mười một giờ rưỡi, bọn họ trông thấy một đôi vợ chồng cùng dìu một ông lão tiến vào. Tinh thần của ông lão này không tệ, mà ngay cả khí chất của hai vợ chồng kia cũng rất cao quý, khí chất danh gia vọng tộc cũng vô tình toát ra ngoài.

“Mẹ, mẹ nhìn xem, đó là người nhà họ Quyền sao?”

“Hình như là vậy!” Thiệu thu nói xong, lập tức có một ý tưởng, bà ta nắm lấy con gái nói: “Đi, chúng ta đi qua đó.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện