Chương 76: Tô Vũ Phỉ tuyệt vọng.


Long Dạ Tước còn tưởng rằng cô gái này ngốc, hóa ra cô không những mạnh mẽ còn có chút thông minh.


Xem ra chuyện cô đánh người khác hôm đó là bị anh hiểu lầm. Lúc ấy anh giữ gìn không phải Tô Vũ Phỉ mà là bọn trẻ, anh muốn bọn trẻ có một người mẹ phân rõ phải trái.


– Dạ Tước…


Tô Vũ Phỉ thấy sắc mặt anh khói coi đã rất lo lắng.


– Tô Vũ Phỉ, cô thừa nhận cái tát trước đây không phải là cô ấy đánh cô?


Giọng Long Dạ Tước nghe rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh giống như có gió lốc nổi lên.


Tô Vũ Phỉ mở mắt lớn, lui người về phía sau


– Em…


– Nếu cô dám nói dối tuyệt đối tôi sẽ không tha cho cô.


Long Dạ Tước nói giống như giọng nói đến từ địa ngục.


Tô Vũ Phỉ vốn còn muốn che dấu nhưng nghe giọng của Long Dạ Tước sợ tới mức đánh mất suy nghĩ này, vội vàng rơi nước mắt:


– Là, là em tự đánh mình. Đó là bởi vì em không muốn Tô Lạc Lạc ở gần anh. Anh là vị hôn phu của em, mà cô ấy là em gái cùng cha khác mẹ với em, mọi người sẽ thấy thế nào? Em cũng là suy nghĩ cho anh, em chỉ muốn đuổi cô ta đi.


Tô Vũ Phỉ vẫn điềm đạm đáng yêu, dùng vai diễn khổ.


Ánh mắt sắc như đao của Long Dạ Tước chăm chú nhìn Tô Vũ Phỉ. Vốn không có chút tình cảm nào với cô, lúc này đã biến thành thật sự chán ghét, lạnh lùng nói:


– Cút, đừng cho tôi nhìn thấy cô lần nữa.


Tô Vũ Phỉ sắp ngất xỉu trên mặt đất, cô vội vàng ôm lấy anh:


– Không, Dạ Tước, không cần đối với em như vậy…


Ngay lúc cô ôm lấy Long Dạ Tước Long Dạ Tước đột nhiên xoay người, ánh mắt chỉ còn lại là sự chán ghét.


Ánh mắt anh càng hung ác nham hiểm khiến không ai dám đến gần, lạnh lùng nhếch môi:


– Về sau đừng tự xưng lạ vị hôn phu của tôi, tôi sẽ làm sáng tỏ mối quan hệ giữa chúng ta trước công chúng.


– Không… không cần. Dạ Tước không cần đối với em vô tình như vậy, em yêu anh, bà nội và cha mẹ anh đều thích em.


Tô Vũ Phỉ nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.


Ánh mắt Long Dạ Tước tối sầm:


– Tô Vũ Phỉ tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám nói xấu Tô Lạc Lạc trước mặt người nhà của tôi tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô.


Tô Vũ Phỉ mở to mắt, Long Dạ Tước lại bảo vệ Tô Lạc Lạc. Sao có thể thế được? Chẳng lẽ anh không chán ghét Tô Lạc Lạc giống như người nhà họ Long sao?


– Dạ Tước, anh nghe em giải thích…


Tô Vũ Phỉ chưa từ bỏ ý định.


– Cút ngay đi.


Giọng Long Dạ Tước lạnh lùng như truyền ra từ địa ngục, tràn ngập vẻ chán nản không muốn gặp lại.


Sắc mặt Tô Vũ Phỉ tái nhợt, tim như bị dội một chậu nước đá, cả người như rơi vào hầm băng lạnh khiến cô rùng mình. Cô thở hổn hển, hoảng sợ đi xuống tầng, suýt nữa thì ngã xuống. Cô vội quay đầu nhìn vẻ mặt của người đàn ông trên tầng, nghĩ rằng anh sẽ lo lắng nhưng chỉ thấy vẻ mặt lạnh băng của anh.


Tô Vũ Phỉ trong lòng oán giận, tình cảnh hiện giờ của cô đều do Tô Lạc Lạc làm hại.


Khi cô rời đi không thấy Tô Lạc Lạc. Cô ta tức giận nắm chặt tay không cam lòng. Tô Lạc Lạc lại ám hại cô.


Tô Lạc Lạc ở đâu? Cô cùng bọn trẻ con ra sau biệt thử đuổi bướm.


Tô Vũ Phỉ đứng ở cửa biệt thự, chờ Long Dạ Tước xuống lầu có lẽ sẽ giữ cô lại có lẽ sẽ tha thứ cho việc cô lừa dối lần trước nhưng đợi một lát không thấy anh xuất hiện.


Tô Vũ Phỉ hít sâu một hơi, nản lòng ý lạnh đi ra ngoài cửa, trong mắt tràn ngập oán hận. Tô Lạc Lạc đã trở thành ngời mà cô ta hận nhất.


Long Dạ Tước lạnh lùng với cô ta là do cô ban tặng hết.


Tô Lạc Lạc, cô sẽ hối hận.


Tô Vũ Phỉ ngồi vào xe cắn răng nhìn về phía biệt thự nói.


Phía sau biệt thự.


Tô Lạc Lạc đang ngồi nhìn hai đứa trẻ đang đuổi nhau trong vườn, miệng mỉm cười.


Bỗng phía sau ghế có bóng người phủ xuống.


Long Dạ Tước không biết đứng sau cô từ lúc nào. Tô Lạc Lạc lạnh lùng nhìn anh một cái, không muốn nói gì.


– Xin lỗi là tôi hiểu lầm cô.


Long Dạ Tước trầm giọng nói, đầu hơi cúi.


Tô Lạc Lạc không để ý nhìn về phía trước.


– Đây là cách anh xin lỗi? Không có chút thành ý nào, tôi không nhận.


Long Dạ Tước nhướng mày, chưa từng có người phụ nữ nào nói với anh như vậy.


– Vậy anh muốn như thế nào?


Long Dạ Tước biết mình sai nên cũng nhịn, nghe theo ý kiến của cô.


Tô Lạc Lạc nheo mắt nghĩ nghĩ:


– Nếu không, xóa bỏ việc tôi làm hỏng chăn ga của anh, chúng ta không nợ gì nhau.


– Không được, việc nào ra việc đó.


Long Dạ Tước cũng không muốn làm như vậy.


Tô Lạc Lạc cười lạnh một tiếng, đứng lên, trừng mặt nhìn anh,


– Được, tôi muốn bồi thường tổn thất về tinh thần tổng cộng một trăm năm mươi vạn.


– Cô…


Long Dạ Tước không nghĩ cô lại nghĩ ra cách này.


Anh nhướng mày, trầm tư vài giây sau đó nói:


– Được, vậy xóa đi. Nhưng sao cô ngốc như vậy, lúc ấy không nói cho tôi biết không phải cô làm?


– Tôi nói anh tin tôi sao?


Tô Lạc Lạc bĩu môi nói.


– Biết đâu tôi sẽ tin.


– Hừ, đừng lừa tôi, anh là vị hôn phu của Tô Vũ Phỉ anh đương nhiên giúp cô ta rồi. Cho dù không phải tôi anh chắc chắn cũng coi đó là tôi, tôi cần gì phải phí công.


Tô Lạc Lạc tâm trạng tốt, cuối cùng cô cũng trả được nợ, tính ra Tô Vũ Phỉ tự tát một cái cô còn được lợi.


– Tô Lạc Lạc đừng dùng suy nghĩ của cô để áp đặt lên tôi. Tôi và Tô Vũ Phỉ không giống như cô nghĩ.


– Tôi mặc kệ giữa hai người như thế nào hiện giờ chúng ta không nợ gì nhau.


Tô Lạc Lạc không muốn biết chuyện của anh.


Nhìn cô giống như không muốn nói chuyện với mình, sắc mặt anh trầm xuống:


– Tô Lạc Lạc, hiểu về chuyện của tôi không có gì là không tốt cho cô.


Tô Lạc Lạc nhướng mày nói:


– Vì sao tôi phải hiểu biết về anh? Có gì tốt nào?


Long Dạ Tước thua cô, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.


Tô Lạc Lạc thở ra một hơi, hai tay hợp thành chữ thập trước ngực, thật tốt, áp lực trong lòng cô cuối cùng được giảm bớt.


Sau này tiền kiếm được từ chỗ Dạ Trạch Hạo sẽ là của cô. Ha ha, thật vui vẻ.


Long Dạ Tước trở lại phòng khách, thấy quà tặng để đó, nhìn người giúp việc hỏi:


– Là ai đưa đến?


– Là cô Tô vừa rồi đưa đến.


– Ném đi.


Long Dạ Tước lạnh lùng nói.


– Cậu chủ, ném đi quá tiếc, đều là đồ chơi mới để cho cô chủ và cậu chủ chơi đi.


Người giúp việc cảm thấy mấy món đồ chơi này đắt tiền.


– Nếu cô thấy tiếc vậy mang về nhà cô đi, tóm lại đừng để tôi nhìn thấy những đồ Tô Vũ Phỉ mang đến đây.


Nói xong Long Dạ Tước bình tĩnh đi vào phòng làm việc.


Chương 77: Cùng tham dự bữa tiệc lớn.


Người giúp việc sợ run, không biết anh tức giận cái gì. Tô Vũ Phỉ là vị hôn phu của cậu chủ, nhưng cô ta vẫn cầm mấy món đồ trên sô pha để vào túi của mình.


Tô Lạc Lạc trở lại phòng khác đã không thấy quà đâu, nếu không biêt là Tô Vũ Phỉ đem đến cô cũng sẽ không thích.


Cô thật sự cảm thấy tò mò, Long Dạ Tước vừa rồi nói gì với Tô Vũ Phỉ, Tô Vũ Phỉ có khố sở khóc lóc cầu anh tha thứ không hay là anh căn bản không trách cô ta, còn tặng cô ta một cái ôm.


Tô Lạc Lạc cảm thấy ở đây có chút buồn, lúc này cũng chỉ hơn năm giờ, cô nhìn hai đứa con từ ngoài đi vào, kéo Tô Tiểu Hinh hỏi:


– Tiểu Hinh, buổi tối có muốn ăn bữa tiệc lớn không?


– Có ạ.


– Được, vậy tối này chúng ta bảo dì Tần đến đây đón chúng ta được không?


– Vâng.


Tô Tiểu Hinh lập tức cười đáp.


– Vậy lát nữa con nói với ba con, nói chúng ta sẽ đi ra ngoài.


Tô Lạc Lạc nghĩ, con gái nói với anh chuyện này chắc sẽ không bị từ chối.


Tô Tiểu Hinh lập tức chạy băng băng đi tìm ba, mắt Tô Tiểu Sâm cũng sáng lên cũng chạy đi theo.


Tô Lạc Lạc ngồi trên sô pha, chờ tin tức tốt của con gái. Cô đã nhắn tin cho Hạ Tần,


– Buổi tối tôi dẫn mấy bảo bối cùng cậu ăn cơm.


– Được, đến đây lúc nào cũng chào đón.


– Cậu có thể đón bọn tớ không?


– Không thành vấn đề, tớ lập tức đến.


Tô Lạc Lạc có một người bạn tốt như vậy, kiếp này cũng đáng. Trong đầu cô lúc này đều là hình ảnh trong nhà hàng, cùng hai đứa nhỏ ăn bữa tiệc toàn mỹ vị.


Lúc này Tô Tiểu Hình chạy từ phòng làm việc ra, giọng nói non nớt vang lên:


– Mẹ… ba đồng ý, ba đồng ý cho chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn.


Tô Lạc Lạc lập tức vui vẻ


– Thật sao? Ba đồng ý rồi?


– Vâng, ba bảo có thể.


– Con đi tìm anh mẹ lên tầng thay quần áo rồi xuống.


Ra ngoài, Tô Lạc Lạc phải ăn mặc đẹp mới được. Tô Lạc Lạc đi đến tủ quần áo, lần này cô không mang về nhiều quần áo, đa số vẫn để ở nước ngoài. Nhưng phòng ở nước ngoài cô thuê ba năm, cô cũng không cần để ý, dù sao tiền cũng không lấy lại được, cô cứ để phòng đó, sau này nếu không ở trong nước được cô sẽ dẫn bọn trẻ ra nước ngoài.


Tô Lạc Lạc thay một áo sơ mi trắng và một chiếc váy ngắn, xõa tóc, khuôn mặt trắng xinh đầy đặn, cô thoa thêm chút son môi, kẻ chút mắt càng khiến cô xinh đẹp gợi cảm hơn. Cô nhìn gương tự cười, thật xinh đẹp.


Tô Lạc Lạc chuẩn bị một lát rồi cầm ba lô màu đen xuống tầng.


Trong phòng khách, Long Dạ Tước đang ngồi trên sô pha màu xám, Tô Tiểu Hinh đang ngồi trong lòng anh ôm cổ anh, chơi vui vẻ với anh.


Tô Tiểu Sâm ngồi bên cạnh xem IPAD.


Tô Lạc Lạc hơi ngạc nhiên, Long Dạ Tước đồng ý cho cô đưa hai đứa nhỏ ra ngoài. Nhưng với cô đó là chuyện vui.


– Được rồi đừng đùa nữa chúng ta đi thôi.


Tô Lạc Lạc nhìn hai đứa trẻ nói.


Tô Tiểu Hinh lập tức hôn ba một cái:


– Ba, chúng ta đi thôi.


Tô Lạc Lạc thầm giật mình, cô có một cảm giác kinh hãi, cô nhìn người đàn ông bế con gái đứng dậy, tim cô đập gấp đôi.


Trời ạ, không phải anh cũng đi ăn bữa tiệc lớn cùng chứ? Con gái cô đã nói gì với anh?


– À… Tiểu Hinh lát nữa chúng ta sẽ đi cùng dì Hạ Tần ra ngoài ăn bữa tiệc lớn.


Tô Lạc Lạc đành phải thử hỏi con gái.


Tô Tiểu Sâm cười nói:


– Mẹ, mẹ hẹn với dì Hạ Tần đi, bữa tiệc này ba mời khách.


– Cái gì?


Đầu Tô Lạc Lạc nổ ầm, trời ạ, mẹ ơi!


Rõ ràng cô nói để hai đứa bé đi ăn bữa tiệc lớn với cô và Hạ Tần, sao thành Long Dạ Tước mời bữa tiệc lớn?


Tô Lạc Lạc ngượng ngùng nhìn người đàn ông đang bế con nói:


– Anh bận thì tôi dẫn bọn trẻ đi ăn là được.


– Không vội.


Người đàn ông lạnh nhạt nói.


Tô Tiểu Sâm nhìn thấy mẹ xấu hổ kéo tay cô nói:


– Mẹ chúng ta đi thôi.


– Tiểu Hinh vừa rồi nói với ba như thế nào?


Tô Lạc Lạc nhỏ giọng hỏi con.


– Tiểu Hinh nói, ba chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn đi sau đó ba nói được.


Tô Tiểu Sâm thuật lại lời nói của em gái.


Tô Lạc Lạc qua nhiên muốn ngất, cô không nên để con gái nói lần sau nên để con trai đi.


Tô Lạc Lạc vội nói với con trai:


– Để mẹ gửi tin nhắn cho dì Hạ Tần, dì đang đến đón chúng ta.


Tô Lạc Lạc cầm di động gửi tin tức nói cho Hạ Tần đêm nay không ăn đổi thành mai. Hạ Tần cũng chưa rời khỏi nhà nên đồng ý.


Lúc này Tô Tiểu Hinh đã đứng bên cạnh xe, nhìn mẹ và anh đi chậm vẫy vậy tay nói:


– Mẹ, anh, nhanh lên.


Tô Lạc Lạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con gái khóc không ra nước mắt. Nếu đi ăn bữa tiệc lớn cùng Long Dạ Tước thì không có gì thú vị.


Trên chiếc xe này phía sau là hai ghế ngồi trẻ em nên Tô Lạc Lạc chỉ có thể ngồi vào ghế phụ.


Xe của Long Dạ Tước chậm rãi đi ra khỏi biệt thự.


Tô Lạc Lạc vốn muốn hỏi đi ăn ở đâu nhưng nghĩ Long Dạ Tước sắp xếp chắc chắn không phải chỗ bình thường nên cô cũng không hỏi.


Hai đứa trẻ ở phía sau đang nói chuyện, thi thoảng Tô Lạc Lạc nói thêm một hai câu.


Long Dạ Tước lái xe vào một khu phố rực rỡ.


Anh cũng không chọn chỗ quá xa, ngay gần khu biệt thự cũng có mấy nhà hàng cao cấp. Long Dạ Tước dừng xe trước một nhà hàng.


Tô Lạc Lạc nhìn thoáng qua nhà hàng sang trọng, thầm nghĩ nơi này chắc chán giá rất đắt.


Long Dạ Tước lại bế con gái xuống, cái ôm vững chắc hình như trở thành của riêng Tô Tiểu Hinh. Tô Tiểu Sâm từ nhỏ đã không so với em gái. Trong lòng cậu bé, em gái là nhỏ nhất trong nhà, cậu cũng phải chăm sóc cô bé.


Tô Tiểu Hinh ôm cổ ba, ngồi trên khuỷu tay ba vẻ mặt đầy chờ mong bữa tiệc lớn đêm nay.


– Tiểu Hinh con đừng để ba bế mãi, xuống tự đi đi.


Tô Lạc Lạc thấy con gái yếu đuối cũng chỉ có anh mới có thể chiều cô bé. Trước kia cô vẫn dạy cô bé tính độc lập.


– Không, con thích ba bế.


Nói xong Tô Tiểu Hinh gắt gao ôm lấy cổ Long Dạ Tước nhìn Tô Lạc Lạc đắc ý nháy mắt.


Long Dạ Tước bế cô lên, Tô Lạc Lạc buồn bực thở dài một hơi, người đàn ông này không sợ nuôi chiều con gái quá thành hư sao.


Ngồi xuống bàn, bắt đầu gọi đồ ăn. Đây là nhà hàng Tây cao cấp, Tô Lạc Lạc gọi một phần bít tết, nhìn thoáng qua giá thấy đau lòng, rau ở đây cũng rất đắt.


Chương 78: Ngày hội hôn.


Nhưng anh mời cô cũng không khách khí, gọi một hồi không cần nhìn giá.


– Mẹ con và anh muốn ăn kem.


– Chỉ gọi cho con một ít, không thể ăn nhiều.


Tô Lạc Lạc cũng chiều con gái.


Gọi món xong, người phục vụ cười nói:


– Chào anh chị, hôm nay nhà hàng chúng tôi có một hoạt động, vì hôm nay là 14/6 là ngày hội hôn, nếu anh hôn chị một cái chúng tôi sẽ có quà tặng.


Tô Lạc Lạc nghe xong lập tức xấu hổ, vội vàng xua tay nói:


– Cám ơn, không cần.


– Mẹ, con muốn…


Tô Tiểu Hinh lập tức hét lên, cô nghe thấy dược tặng quà thì hào hứng.


– Không cần, thật sự không cần.


Tô Lạc Lạc nhìn người phục vụ mong cô nhanh rời đi.


– Chỉ cần một cái hôn là được thưa chị.


Người phụ vụ cười nói, nghĩ thầm, rõ ràng đều có con còn ngại gì? Hơn nữa chồng cô ấy còn là người rất đẹp trai.


– Ba, mau đến hôn mẹ đi, Tiểu Hinh muốn quà tặng.


Tô Tiểu Sâm cũng cổ vũ ba mình.


Long Dạ Tước nhìn chằm chằm cô gái đối diện, nhếch môi, giống như không ngại hôn cô một chút, bởi vì con gái thích quà lý do này cũng đủ lớn.


Tô Lạc Lạc thấy anh đứng dậy lập tức cũng đứng dậy theo, hơn nữa cảnh cáo:


– Anh dám hôn tôi xem.


Long Dạ Tước đi đến bên cạnh cô, Tô Lạc Lạc thấy trốn không thoát đành phải nhỏ giọng nói:


– Hôn trán là được.


Long Dạ Tước dùng tay nâng cằm cô lên, hôn một cái lên cặp môi đỏ mọng của cô. Tô Lạc Lạc muốn điên rồi, cảm xúc ấm áp trên môi khiến mặt cô đỏ lên, cô đẩy anh ra. Trời ạ, trước mặt con gái bị anh hôn, cô thật mất mặt.


– A, dì ơi ba con hôn mẹ con rồi có thể tặng bọn con quà chưa?


Tô Tiểu Sâm nhìn người phục vụ hỏi.


– Đương nhiên có thể.


Nói xong cô cười lấy ra trong ngăn kéo bên cạnh một hộp quà đưa cho Tô Tiểu Hinh.


Tô Lạc Lạc ngồi xuống xong tay liên tục lau môi, người đàn ông đối diện thấy biểu hiện của cô khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, cô gái này có ý gì?


Tô Tiểu Hinh mở quà tặng ra:


– Oa, thật đẹp.


Hóa ra một bông hoa hồng bằng thủy tinh, được làm rất tinh ảo, ở giữa còn khắc chữ tiếng anh.


Tô Lạc Lạc nghĩ cô hi sinh một cái hôn đổi lấy cô không thoải mái nhưng nhìn con gái vui vẻ cười không ngậm được mồm cô cũng không so đo.


– Vừa rồi rõ ràng tôi nói hôn trán.


Tô Lạc Lạc nhìn người đàn ông đối diện lên án.


– Tôi thích hôn hay không là tự do của tôi.


Long Dạ Tước nhướng mày cười đắc ý.


Tô Lạc Lạc không nói gì, cắn môi. Trời ạ, sao lại chọn hôm nay ra ngoài ăn cơm. Nếu bình thường chắc chắn sẽ không có chuyện này.


Đồ ăn được mang lên, bốn người đều ăn bít tết và một bàn đồ ăn nhẹ. Tô Lạc Lạc đang đói, con trai và con gái đều muốn tự mình cắt thịt nên cô thật mừng, cô ngồi đối diện với ai đó cho nên khi ngước mắt là nhìn thấy nhau.


Tô Lạc Lạc cũng không vui vẻ nhìn anh ánh mắt hung hăng oán giận. Còn người đàn ông đối diện nhìn cô với ánh mắt phức tạp, không nhìn ra cảm xúc gì.


Bữa tiệc lớn mỹ vị bắt đầu.


Nhưng đối với một người nào đó hôm nay căn bản là ngày hủy diệt sinh mệt, người đó chính là Tô Vũ Phỉ. Từ khi đi ra khỏi biệt thự của Long Dạ Tước cô căn bản không có mặt mũi nào về nhà, bởi vì về nhà mẹ cô sẽ hỏi cô nên nói thế nào đây?


Cô vẫn là cô con gái xinh đẹp cao ngạo trong lòng ba mẹ. Cô đã làm hỏng cuộc đính hôn của mình và Long Dạ Tước, lại bị anh đuổi ra khỏi nhà căn bản không có mặt mũi gặp người nhà.


Cung may, khó khăn trước đó đã được nhà họ Long giải quyết. Công ty của ba cô cũng phát triển vững vàng. Dù Tô Vũ Phỉ không thiếu tiền tiêu nhưng cô vẫn có giấc mơ của mỗi cô gái đó là gả cho người giàu nhất Trung Quốc, trở thành mợ chủ nhà họ Long.


Lúc này cô đang hẹn một người bạn tốt để say khươt trong quán bar.


– Vũ Phỉ, sao cô lại có thể thất bại trước một đứa con riêng chứ? Cô chính là cô chủ nhà họ Tô, cô ta là cái thá gì.


Một cô gái khêu gợi khuyên nhủ cô ta.


– Cô ta không là thá gì, nhưng cô ta sinh cho anh ấy hai đứa con, tôi có thể làm gì được/


Tô Vũ Phỉ cầm một chén rượu tức giận nói.


– Vũ Phỉ, sao cô càng sống càng nhát gan vậy. Ai dám ngăn đường tôi tôi sẽ loại trừ họ, dù sao chuyện này có tiền cũng dễ, cô trực tiếp khiến cho cô ta biến mất khỏi thế giới này đi.


– Cô nói gì?


Tô Vũ Phỉ nhìn người bạn hỏi.


– Tôi nói với cô, nếu không cô dạy cho cô ta một bài học, cô ta luôn kiêu ngạo trước mặt cô và làm cô tức giận. Long Dạ Tước không phải thích con gái sạch sẽ sao, cô trực tiếp tìm mấy người cưỡng bức cô ta, xem Long Dạ Tước còn có thể nói gì.


Trong mắt Tô Vũ Phỉ hiện lên một tia hận thù, nhưng cảm thấy ý tưởng của người bạn cũng không tồi, cô chỉ lo tức tiaạn không nghĩ tới phải trừng phạt Tô Lạc Lạc thế nào.


Đúng, Long Dạ Tước luôn thích phụ nữ sạch sẽ, phụ nữ không sạch sẽ anh ấy không quan tâm. Nếu Tô Lạc Lạc bị người khác cưỡng bức, lại để cho Long Dạ Tước biết thì đời này Tô Lạc Lạc đừng nghĩ lên giường Long Dạ Tước. Bởi vì anh sẽ chán ghét.


– Tiểu Băng, vậy cô nói xem tôi nên làm gì bây giờ?


– Đơn giản, tôi quen mất đại ca giang hồ, bọn họ chuyên làm mấy chuyện này. Chỉ cần cô trả tiền, tuyết đối họ sẽ làm việc sạch lẽ kín đáo. Chuyện của cô nhiều nhát chỉ một hai trăm vạn thôi.


Tô Vũ Phỉ vừa nghe đến một hai trăm vạn, đối với cô mà nói cũng không coi là số tiền lớn, cô cười lạnh nói:


– Được, cô liên hệ giúp tôi, tôi muốn nhanh chóng cưỡng bức Tô Lạc Lạc, khiến cho cô ta không còn mặt mũi sống trên đời này.


Cô gái tên là Tiểu Băng hút một hơi thuốc, phun khói tự tin cười nói:


– Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ làm tốt.


Hận thù tràn ngập trong mắt Tô Vũ Phỉ. Nếu có thể cô thật sự muốn làm cho Tô Lạc Lạc biến mất trên thế giới này, cô không có được Long Dạ Tước, thì không ai có thể có được anh.


Chín giờ tối.


Xe của Long Dạ Tước dừng ở biệt thự, Tô Tiểu Hinh ôm quà trong ngực đã ngủ, Tô Lạc Lạc cầm lấy quà lại bị cô bé ôm trở lại.


Tô Tiểu Sâm cũng buồn ngủ, bình thường đều là 9 giờ đã ngủ, mà trưa nay hai đứa trẻ đều không ngủ trưa.


Tô Lạc Lạc cùng Long Dạ Tước mỗi người bế một đứa lên tầng. Tô Lạc Lạc cởi giày cho bọn chúng sau đó mang nước ấm đến rửa chân và lau người cho chúng.


Long Dạ Tước đứng bên cạnh cũng ăn ý giúp cô đỡ bọn trẻ, để cô dễ dàng lau người cho chúng.


Chương 79: Dẫn bọn trẻ đi.


Bận rộn hơn mười phút trán Tô Lạc Lạc đã toát mồ hôi, lau xong sắp xếp xong hai đứa nhỏ Tô Lạc Lạc ngẩng đầu thấy một đôi mắt thâm thúy đang nhìn mình.


Cô lập tức có chút kinh hoảng trừng mắt liếc anh một cái:


– Anh nhìn cái gì.


Long Dạ Tước nhếch miệng:


– Nhìn anh là phúc khí của anh.


– Tôi tình nguyện không cần phúc khí này, tốt nhất anh nên nhìn người phụ nữ khác đi.


Nói xong Tô Lạc Lạc bê chậu nước đi ra ngoài.


Phía sau Long Dạ Tước ảo não nhìn theo bóng cô, sau đó cẩn thận đắp chăn cho hai đứa trẻ, hôn trán bọn chúng xong mới đi ra ngoài.


Tô Lạc Lạc trở lại phòng, trước tiên là khóa trái cửa cô cũng không muốn xảy ra chuyện gì nguy hiểm.


Bọn trẻ con mệt cô cũng mệt nghĩ đến sáng mai còn phải đến nhà Dạ Trạch Hạo nhất định phải đi ngủ sớm một chút.


Trong một gian phòng khác, Long Dạ Tước tắm xong cũng không buồn ngủ anh nhớ đến lần đầu tiên mình mắng cô, anh thật sự không nghĩ tới, Tô Vũ Phỉ tự tay tát mình một cái để đổ oan cho cô. Lúc đó anh tức giận, nói ra những lời nặng lời như vậy.


Hóa ra, cô vô tội.


Chỉ là tính tình cô mạnh mẽ, rõ ràng không phải cô làm cô lại thừa nhận, thật sự khờ.


Nhưng mặc kệ thế nào, trong lòng Long Dạ Tước lại cảm thấy vui mừng, ít nhất cô không phải người phạm sai lầm mà không nhận. Nghĩ đến tính cách tốt bụng của cô anh cảm thấy vui mừng, giống như việc đó liên quan đến anh vậy.


Sáng sớm.


Tô Lạc Lạc mở mắt nhìn đồng hồ, 7 giờ sáng, Tô Lạc Lạc mới rời giường Dạ Trạch Hạo đã gọi điện thoại đến giục.


– A lô.


– Tới đây trong vòng mười phút.


– Tôi vừa dậy, cho tôi 20 phút?


– Làm gì có nhân viên cò kè mặc cả như vậy.


Dạ Trạch Hạo buồn bực nói.


– tôi còn phải thay quần áo.


– Cô có thể không mặc gì đến đây.


Dạ Trạch Hạo cười xấu xa thành tiếng.


Tô Lạc Lạc trực tiếp cúp điện thoại, lao vào toilet đánh răng rửa mặt.


Khi cô xuống tầng, nghĩ đến hai đứa trẻ chắc đang còn ngủ chưa dậy, lại nghĩ hiện giờ con gái đã có thể tự thay quần áo cho nên cô không cần lo lắng.


– Sao lại dậy sớm như vậy?


– Mẹ, mẹ muốn đi đâu sao?


Tô Tiểu Hinh phát hiện cô mặc quần áo để đi ra ngoài.


– Mẹ phải đi làm.


Tô Lạc Lạc không muốn nói dối con gái.


– Đúng, mẹ phải đến nhà chú Dạ làm việc.


– Bọn con có thể đi cùng sao?


Tô Tiểu Sâm lập tức hỏi.


– Việc này…


– Ba đang làm việc trong phòng làm việc. Hôm nay ba rất bận chắc chắn không có thời gian chăm sóc bọn con.


Tô Tiểu Sâm tìm cớ.


Tô Lạc Lạc nghĩ nghĩ, sau đó nhỏ giọng nói


– Được, mẹ có thể đưa bọn con đi nhưng hai đứa phải hứa không được làm ồn đến chú Dạ.


– Bọn con hứa.


Tô Lạc Lạc lập tức dẫn theo hai đứa trẻ rời khỏi nhà. Từ đây đến nhà Dạ Trạch Hạo cũng chỉ đi khoảng mười phút đồng hồ, Tô Lạc Lạc dẫn hai đứa bé đi bộ sang đó.


Buổi sáng không khí trong lành ba mẹ con vừa đi vừa cười rất vui vẻ.


– Một bước, hai bước… cố lên Tiểu Hinh.


Tô Tiểu Hinh lập tức chạy đuổi theo.


15 phút sau đến cửa nhà Dạ Trạch Hạo. Tô Lạc Lạc bấm chuông hai đứa trẻ thì hét vang:


– Chú Dạ, mở cửa, chú Dạ….


Cụp một tiếng cửa mở ra.


Tô Lạc Lạc đẩy ra hai đứa trẻ theo vào. Tô Lạc Lạc có chút bất đắc dĩ cười. Xem ra hai đứa trẻ này thật sự thích Dạ Trạch Hạo.


Dạ Trạch Hạo lười biếng nằm trên sô pha, giống như còn chưa tỉnh ngủ.


– Tối hôm qua chơi trò chơi suôt đêm?


Tô Lạc Lạc có chút không biết nói gì khi nhìn anh ta.


Dạ Trạch Hạo ngồi dậy thấy hai đứa nhỏ đi đến lập tức cười rộ lên:


– Sao dẫn cả chúng đến?


– Bọn chúng không nên theo tôi đến sao?


Tô Lạc Lạc nhìn Dạ Trạch Hạo


– Nếu anh không thích bọn chúng tôi sẽ dẫn bọn chúng về.


Hai đứa trẻ lập tức chớp mắt, có chút đáng thương nhìn giống như rất sợ Dạ Trạch Hạo không chào đón chúng.


Dạ Trạch Hạo nhìn thấy hai đứa trẻ, trong người họ chảy một dòng máu cùng một mạch huyết thống. Anh cười:


– Đừng lo, tôi đương nhiên chào đón rồi, hôm nay các cháu có thể ở đây chơi cả ngày.


– A!


Hai đứa trẻ lập tức vui vẻ cực kỳ.


– Được rồi, tôi đi làm bữa sáng, hai con ngồi chơi đi.


Nói xong Tô Lạc Lạc đặt túi trên sô pha đi vào phòng bếp.


Dạ Trạch Hạo hỏi hai đứa trẻ:


– Có muốn chơi trò chơi với chú không?


– Có ạ.


Dạ Trạch Hạo cầm điều khiển ti vi ném cho Tô Tiểu Sâm một cái điều khiển trò chơi đua xe rồi nói với Tô Tiểu Hinh:


– Chờ chú và anh chơi trong chốc lát xong cho con chơi được không?


– Vâng.


Tô Tiểu Hinh nói giờ cô bé cũng không biết chơi chỉ có thể nhìn hai người chơi trước.


Dạ Trạch Hạo điều khiển đến trò chơi đua xe, Tô Tiểu Sâm lập tức kích động, lại hưng phấn, mắt sáng lên muốn ganh đua tốc độ với Dạ Trạch Hạo.


Dạ Trạch Hạo nhìn thoáng qua vẻ hào hứng của cậu nhóc sau đó dạy cậu cách chơi. Cậu bé rất thông minh, chỉ cần dạy một lần, nhìn màn hình đã chuẩn bị tốt trò chơi đua xe, Dạ Trạch Hạo nói:


– Chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta bắt đầu thôi.


– Vâng, con đã chuẩn bị tốt.


Tô Tiểu Sâm cầm điều khiển ẩn.


Từ đầu Tô Tiểu Sâm đều dẫn đầu, Dạ Trạch Hạo cũng có ý nhường cậu bé nhưng sau đó anh ta phát hiện cậu bé rất có thiên phú, rất nhanh có thể so với anh ta. Trên đường đua xe của cậu bé chạy ổn định lại nhanh, chuyển làn cũng không bị lật.


Dạ Trạch Hạo không khỏi giật mình. Xem ra anh ta không thể nhường, anh không thể bại bởi một cậu nhóc, nói ra rất mất mặt. Cho nên bọn họ một lớn một nhỏ hai gương mặt còn có chút tương tự đều nhìn chằm chằm màn hình thi đấu thật sự kịch liệt.


Tô Tiểu Hinh ở bên cạnh cũng không muốn quấy rầy bọn họ, ngược lại cũng hào hứng.


Trong một căn biệt thực khác, Long Dạ Tước đang ở phòng làm việc giải quyết công việc khẩn cấp, không nghe thấy tiếng của bọn trẻ.


– Bọn nhỏ đâu?


Anh hỏi người giúp việc.


– Cô Tô đã dẫn họ ra ngoài.


– Đi đâu?


– Cô ấy không nói, cậu gọi điện thoại hỏi một chút xem.


Long Dạ Tước có một dự cảm bất hảo. Không phải cô dẫn bọn trẻ đến nhà của Dạ Trạch Hạo chứ? Nghĩ vậy sắc mặt anh lập tức ủ dột khó coi, trở lại phòng làm việc cầm di động lập tức gọi điện thoại cho Tô Lạc Lạc.


Điện thoại di động của Tô Lạc Lạc để trong túi trên sô pha ở biệt thự Dạ Trạch Hạo vang lên, Tô Tiểu Hinh ngồi gần, cô bé mở túi của mẹ, lấy di động ra chạy vào phòng bếp tìm mẹ.


Chương 80: Anh thật sự tức giận.


– Mẹ, điện thoại của mẹ.


Tô Lạc Lạc đang thái hành, cô nhìn thấy là của Long Dạ Tước cô vội nói với con gái:


– Tiểu Hinh, đây là điện thoại của ba con, con nghe đi. Nói với ba trưa nay không về ăn cơm bảo ba không cần tìm chúng ta.


– Vâng.


Tô Tiểu Hinh lập tức ấn nút nghe rồi đặt điện thoại lên tai:


– A lô, ba.


Long Dạ Tước đang chờ Tô Lạc Lạc nhận điện thoại, ai ngờ lại là con gái.


– Tiểu Hinh, bọn con đang ở đâu? Mẹ con đâu?


– Bọn con đang ở nhà chú Dạ, mẹ đang làm bữa sáng cho bọn con, anh đang chơi trò chơi với chú Dạ.


Tô Tiểu Hinh lập tức báo cáo ba, giống như sợ anh không biết vậy.


Nhưng những lời này quả thật khiến cho người đàn ông trên điện thoại tức điên.


Sáng sớm cô gái này chạy đến làm bữa sáng cho Dạ Trạch Hạo? Hơn nữa, con anh còn đang chơi trò chơi với Dạ Trạch Hạo? Từ khi nào con anh thân thiết với Dạ Trạch Hạo như vậy?


Mặc dù đã rất tức giận nhưng Long Dạ Tước vẫn dịu dàng nói với con gái:


– Ngoan, đưa điện thoại cho mẹ con.


Tô Tiểu Hinh lập tức đến phòng bếp:


– Mẹ, ba bảo mẹ nghe điện thoại.


– Nói với ba mẹ đang bận.


Tô Lạc Lạc không muốn nghe điện thoại. Dù sao cô có thể đoán được anh đang tức giận.


Tô Tiểu Hinh lập tức chu miệng nhỏ nói:


– Mẹ nói mẹ đang bạn, ba trưa nay chúng con sẽ ăn cơm ở nhà chú Dạ, ba không cần lo lắng. Còn nữa mẹ nói ba đừng đến tìm bọn con.


Tô Lạc Lạc thiếu chút nữa cắt vào ngón tay của mình, con gái đúng là một đứa trẻ ngốc, sao lại khai ra cô. chắc chắn người đàn ông kia sẽ hận chết cô.


Long Dạ Tước sầm mặt, anh đành phải cười nói với con gái:


– Được, nói với mẹ trước 5 giờ chiều phải đưa bọn con về nhà.


– Vâng, bọn con sẽ chơi vui vẻ.


Tô Tiểu Hinh cười nói.


Người đàn ông cúp điện thoại, giống như một con dã thú, tùy thời chờ cô gái kia quay trở về, nuốt sống cô.


Chết tiệt, không được sự đồng ý của anh, dẫn con anh đến nhà người đàn ông khác. Còn dám không nghe điện thoại của anh. Cô nghĩ như vậy anh sẽ không bắt họ về sao?


Nhưng giọng nói mềm ngọt của con gái lúc nãy lại làm hắn khức chế xúc động này. Hiển nhiên các con chơi trong nhà Dạ Trạch Hạo rất vui.


Cho nên, nếu hiện giờ anh đi đón bọn chúng về, chắc chắn cũng sẽ làm cho bọn họ thực sự thất vọng vượt qua cuối tuần này.


Chết tiệt.


Long Dạ Tước nheo mắt, cả người tràn ngập tức giận không thể phát tiết. Anh sẽ chờ tối nay cô trở về, anh sẽ phát giận với cô.


Trong phòng khách của Dạ Trạch Hạo Tô Lạc Lạc bưng bữa sáng lên, bốn bán mì trên đó đều được trang trí bởi một quả trứng trần xinh đẹp, còn có rau xanh và hành lá, nước canh cũng rất ngon.


– Được rồi, đừng chơi nữa, ăn sáng thôi.


Tô Lạc Lạc nhìn hai người đang chơi trò chơi trên sô pha.


– Mẹ, con muốn ăn.


Tô Tiểu Hinh ngồi xuống bàn, bọn họ chính là bát nhỏ.


Ván cuối cùng Dạ Trạch Hạo cố ý để cậu bé thắng, Tô Tiểu Sâm đánh hơn mười ván, cuối cùng thắng một ván, rất vui vẻ. Dạ Trạch Hạo nhịn không được vuốt đầu cậu bé, nhìn thấy khuôn mặt có chút tương tự mình giống như nhìn thấy con mình.


Nếu sau anh ta có con, chắc chắn cũng sẽ xinh đẹp giống hai đứa nhỏ này.


Trên bàn cơm, bốn người cùng nhau ăn bữa sáng, không khí không tồi.


– Chú Dạ, chúng ta ăn cơm xong tiếp tục chơi nhé.


Tô Tiểu Sâm ánh mắt nhìn Dạ Trạch Hạo khẩn cầu.


Dạ Trạch Hạo cười:


– Thời gian cả ngày hôm nay chú dành cho bọn cháu.


Tô Lạc Lạc ở bên cạnh mở to mắt nhìn anh ta


– Hôm nay anh không cần làm việc sao?


– Cuối tuần tôi không làm việc.


Dạ Trạch Hạo luôn tùy hứng như vậy. Hai đứa nhỏ bên cạnh anh ta nói:


– Hôm nay có thể giúp chú làm việc không?


– Chú Dạ muốn bọn cháu làm gì?


– Chúng ta ra sân sau gieo hạt giống hoa, sau đó tưới nước cho hoa trong vườn và ăn uống vui chơi được không?


Dạ Trạch Hạo khởi xướng.


Hai đứa trẻ lập tức trăm miệng một lời trả lời:


– Được ạ.


Tô Lạc Lạc cười rộ lên, nhưng cô cũng biết để hai đứa trẻ làm việc là việc tốt.


Sân sau, người làm vườn đã dọn sẵn một mảnh đất, Dạ Trạch Hạo mở túi hạt giống ra, hai đứa trẻ kia bắt đầu gieo lên mảnh đất. Bọn trẻ lần đầu tiên được làm rất thích thú.


Có bọn trẻ hỗ trợ Tô Lạc Lạc có thể thoải mái ngồi bên cạnh chống cằm nhìn hai đứa con rất tự hào.


Dạ Trạch Hạo đi tới, giúp bọn họ gieo hạt, sau khi gieo xong hai đứa bé lại đi tưới hoa, mỗi đứa cầm một chiếc gáo nhỏ, rất đáng yêu.


Dạ Trạch Hạo đi đến bên cạnh Tô Lạc Lạc:


– Bọn trẻ con cô rất đáng yêu.


Nói xong anh ta cũng có chút tự hào nói:


– Nhìn con trai cô lại hơi có chút giống tôi.


Tô Lạc Lạc cười đắc ý:


– Con tôi lớn lên chắc chắn sẽ đẹp trai hơn anh.


Dạ Trạch Hạo cũng không phản đối mà tuân theo cô:


– Nói không chừng như vậy.


Giữa trưa.


Người giúp việc nấu cơm trưa xong không dám gọi Long Dạ Tước bởi vì hôm nay hình như anh đang rất tức giận.


– Cậu Long, cơm trưa đã làm xong.


Người giúp việc gõ cửa phòng nói.


– Tôi biết rồi.


Anh lạnh lùng nói.


Người giúp việc vội rời đi, nhưng người đàn ông trong phòng làm việc lại rất lâu không đi ra.


Ngồi trước bàn trong phòng làm việc Long Dạ Tước ngồi cả buổi sáng không làm gì cả ngược lại hơi thở càng trở nên u ám và hung hãn.


Nghĩ đến con mình, còn có cô gái kia lúc này đang ở cạnh người đàn ông khác, anh liền cảm giác cả người không thoải mái chút nào. Anh đã lần thứ N áp chế xúc động đi tìm họ.


Cơm trưa trên bàn cũng không có người ăn, nửa tiếng sau người giúp việc dọn xuống đồ ăn đã lạnh.


Cửa phòng làm việc vẫn đóng chặt, vẫn chưa mở ra.


Mãi đến bốn rưỡi chiều, cuối cùng cửa cũng mở ra, một bóng người cao lớn mê người bước ra.


Long Dạ Tước cũng không lái xe, mà đi bộ ra khỏi biệt thự hướng về phía biệt thự của Dạ Trạch Hạo. Anh không chờ được muốn đòi lại con mình, một khắc cung không chờ được.


Bốn rưỡi, Tô Tiểu Hinh buồn ngủ không chịu được, đặt con gái lên giường xong Tô Lạc Lạc cung cảm thấy buồn ngủ, mà lúc này điện thoại di động của cô vang lên, trong căn phòng im lặng vang lên rất to.


Tô Lạc Lạc sợ ồn đến con gái vội nhìn một cái và ấn nghe, nhỏ giọng nói:


– A lô.


Long Dạ Tước nghe được giọng của cô, lại thấy xung quanh rất im lặng, sắc mặt lập tức trầm xuống:


– Cô đang làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện