Ngày thứ hai sau khi xác định quan hệ lại là chủ nhật, học sinh được nghỉ học.

Buổi sáng Hạ Cửu Gia về nhà, cùng ba Hạ Vĩnh Hòa ăn bữa sáng. Vốn Hạ Cửu Gia không định rời khỏi trường nhưng Hạ Vĩnh Hòa mang về đặc sản vùng nào đó, bảo không ăn nhanh nó sẽ hỏng. Vì thứ bảy tụ tâp bạn bè nên Hạ Cửu Gia lựa chọn sáng chủ nhật dậy sớm bắt xe về nhà.

“Cửu Gia”, Hạ Vĩnh Hòa lên tiếng, “Hai tuần nay có chuyện gì xảy ra không con?”

Có chuyện lớn xảy ra ba à, Hạ Cửu Gia nghĩ thầm trong bụng, nhưng ngoài miệng lại đáp: “Dạ không, mọi chuyện vẫn bình thường ạ.”

“Thi cuối kì… ổn không con?” Nhờ Wechat mà Hạ Vĩnh Hòa biết Hạ Cửu Gia rớt xuống hạng tư, nên chú vô cùng lo lắng cho con trai, cẩn thận quan sát từng biểu cảm con mình, không muốn bỏ qua một biểu hiện nào dù là nhỏ nhất.

Hạ Cửu Gia đáp: “Không sao ạ, thỉnh thoảng không đứng hạng nhất cũng tốt.”

“…?” Hạ Vĩnh Hòa không hỏi nữa, đổi chủ đề, “Ba vừa tạm thời đổi ca với đồng nghiệp, tí nữa sẽ dẫn đoàn đi nước ngoài.”

Hạ Cửu Gia sửng sốt: “Mới vừa trở về ba lại đi tiếp sao?”

“Đi du thuyền nên không mệt đâu, cũng đỡ chuyện bị lệch múi giờ. Chờ ba về thì có thể nghỉ ngơi hai tuần, sẽ được ở nhà toàn bộ kì nghỉ xuân.”

“Dạ vâng, ba giữ sức khỏe nha.”

Hạ Vĩnh Hòa mỉm cười, xoa đầu con trai.

Hạ Cửu Gia ăn một miếng bánh cookie Đan Mạch đang cầm trong tay, cảm thấy bánh như tan trong miệng, ngon xuất sắc. Hạ Vĩnh Hòa giải thích: “Ba vô tình phát hiện khi đi trong một con ngõ nhỏ, mùi vị ngon hơn mấy cửa hàng nổi tiếng nhiều.”

“Dạ”, Hạ Cửu Gia cố ý để dành lại một chút, để cho người nào đó nếm thử.

Sau khi ăn sáng uống sữa xong một lúc, Hạ Vĩnh Hòa liền mặc quần áo đi làm. Hạ Cửu Gia ngẩn ngơ ngồi đó, do dự nghĩ suy.

Giờ ở nhà mai đi học? Nhưng hôm qua đi tụ tập uống hơi nhiều nước đá, dạ dày không thoải mái lắm, cậu không dám đi ăn ở mấy quán lề đường, sợ ảnh hưởng mai không đi học được, chỉ có phương án tự làm cơm, nhưng một người nấu một người ăn thật cô độc và buồn tẻ.

Hay trở về trường học? Nghe là thấy chán, ở ký túc xá cũng buồn mà đồ ăn căntin cũng chán.

Hay là… gọi người tới nhà? Cùng nhau nấu cơm ăn cơm? Nghe được đó…

Hạ Cửu Gia cũng muốn gặp Thẩm Hi – cậu trở về nhà nên tên kia cũng về lại nhà mình, hôm qua vừa nhận lời hẹn hò thử hôm nay đã cách xa, cảm giác thiệt kì lạ. Sau khi nếm trải sự thân mật, cậu như bị nghiện, còn muốn ôm ôm ấp ấp. Sự kích thích ấy tựa như mùi vị cam thảo, trong vị chua có vị ngọt, trong vị ngọt lại ẩn vị chua, khó có thể miêu tả hết bằng lời. Bây giờ nhà mình chẳng có ai, vô tình lại quá thích hợp – ngày mai hai người trở lại trường học sẽ rất khó tìm được chốn nào yên tĩnh. Hơn nữa nhìn thấy Thẩm Hi cất hết sách tham khảo đi, Hạ Cửu Gia có chút lo lắng, liệu lúc đi thi điểm Thẩm Hi có bị tụt xuống không? Dù sao lớp mười một mười hai cũng không phải như lớp tám, lớp chín, chỉ bằng sự thông minh là có thể đạt hạng nhất.

Nghĩ tới đây, Hạ Cửu Gia mở weixin, nhắn cho Thẩm Hi một câu: ‘Ba tớ dã đi dẫn đoàn du lịch rồi, cậu có muốn tới đây hay không?’

‘!!!’ Vừa nhìn thấy tin nhắn, Thẩm Hi kích động hẳn lên, nhắn liền một chuỗi ‘Muốn muốn muốn muốn muốn muốn!’

Sau khi cân nhắc mình sẽ ở đấy cả buổi chiều và buổi đêm, Thẩm Hi mang theo rất nhiều thứ, có Wii (*máy chơi game), có bộ game thực tế ảo Star Wars, có DVD điện ảnh, truyện manga… Cậu bỏ tất cả vào túi thể thao, dự định sẽ chơi thật vui, Thẩm Hi không biết Hạ Cửu Gia sẽ thích cái nào, nên cứ nhét hết vào trong túi. Chỉ có PlayStation4 là lớn quá, cậu đành tiếc rẻ, thôi để lần sau. Thẩm Hi nghĩ lần này chắc là mang đủ rồi.

Hạ Cửu Gia không cho phát cẩu lương công khai, Thẩm Hi tạo một nick phụ, chỉ add friend nick chính của mình, bắt đầu ghi chép ‘nhật ký tình yêu’.

Cậu viết: ‘Ngày thứ hai hẹn hò, Đông bảo mời đến nhà cậu ấy chơi ~’ Timeline weixin sẽ tự động cập nhật thêm tháng ngày.

Tiếp đó Thẩm Hi gọi xe, suốt đường thúc giục tài xế, chỉ 20 phút sau xe đã dừng trước khu nhà Hạ Cửu Gia.

Cậu đi vào dãy nhà thứ 3, leo lên tầng 4, gõ cửa cốc cốc. Hàng xóm nhà bên tưởng cậu gõ cửa nhà mình, bèn đẩy mạnh cửa sắt chống trộm ra dòm ngó, làm Thẩm Hi giật mình một phen.

Hạ Cửu Gia rất nhanh đi ra mở cửa.

“Đông bảo”, Thẩm Hi hưng phấn chỉ chỉ vào túi thể thao trên lưng, “Tớ có mang theo…”

Giọng Hạ Cửu Gia vừa mềm mại lại vừa lạnh lùng: “Vào đây cùng tớ làm bài.”

“…” Thẩm Hi nghĩ, “???”

“Vào đi, mang đôi dép này.”

Nói xong, Hạ Cửu Gia dẫn Thẩm Hi đến phòng ăn đang ngập ánh nắng mặt trời, vỗ vỗ mặt bàn nói: “Chúng ta mỗi người ngồi một bên”. Sau đó cầm ra hai cuốn sách thật dày tên <Đề thi toán Olympic cấp 3 tiêu biểu>, đưa một cuốn cho Thẩm Hi, “Đây là do Cát Quân biên soạn. Lúc trước thầy thường tham dự tổ soạn đề thi đại học, nghe nói toàn là những câu khó, bình quân 50-60 điểm. Thầy ấy rất thích ra đề thi Olympic, nhất là hai câu hỏi cuối, chúng ta cùng làm chút. Nếu làm được đề khó đề lạ của ‘Vua toán học’ thì sau này có gặp cũng không đến nỗi lúng túng.” Giờ này làm đề thi đại học còn hơi sớm, nên làm đề lớp mười một là thích hợp nhất.

“…”

Hạ Cửu Gia ngẩng lên nhìn đồng hồ: “Bây giờ vừa đúng 9 giờ, trong ba tiếng, đến 12 giờ, chúng ta sẽ cố gắng hết sức làm càng nhiều đề càng tốt. Làm xong đề này sẽ làm tới đề kế, xong thì đề kế kế nữa. Biết cụm từ AMRAP không, là từ thường dùng trong tập thể thao ở nước ngoài ý, nghĩa là As Many Rounds As Possible (*càng nhiều lượt càng tốt), chúng ta cũng áp dụng cho làm đề.”

“…”

Hạ Cửu Gia đã sớm muốn thử một lần hoàn toàn tập trung tinh lực, lòng không vướng bận, dùng toàn bộ khả năng giải đề bài trong một thời gian nhất định. Nếu như cùng Thẩm Hi thi đấu, dưới áp lực nhất định cậu sẽ bung ra hết tiềm năng của mình, mang lại hiệu suất làm việc siêu cao. Hơn nữa yêu đương nhất định tốn thời gian, sau này chỉ có một, hai giờ có thể dùng làm bài tập, quen dần là vừa. Lại còn có thể bắt ép Thẩm Hi học tập, để không rơi vào hoàn cảnh không đậu nổi Bắc Đại Thanh Hoa.

“…” Đông bảo muốn chơi giải bài tập, Thẩm Hi chẳng có biện pháp nào, đành đem túi để một bên, cầm cây bút mực nước Đông bảo đưa cho, đàng hoàng ngồi bên cạnh bàn, ngón tay thon dài đặt lên cuốn <Đề thi toán Olympic cấp 3 tiêu biểu>. Thẩm Hi đảo mắt một vòng, nói: “Nếu đã là thi đấu thì phải có thưởng. Thế thì, nếu tớ thắng tớ sẽ hôn cậu một cái, nếu cậu thắng thì cậu hôn tớ một cái, được không?”

Cậu vốn chỉ trêu đùa lung tung thôi, không hề mong đợi đối phương đồng ý, cứ tưởng Hạ Cửu Gia sẽ nói ‘Sao ai thắng cũng là cậu chiếm tiện nghi’, lại không ngờ Hạ Cửu Gia vô cùng thoải mái đáp: “Được”.

Thẩm Hi ngây người.

“Trong ba giờ xem ai có thể giải được nhiều đề hơn, đề nào làm sai thì không được tính.”

“Ok.”

“Giấy nháp ở bên này”, Hạ Cửu Gia vừa chỉ vừa cầm lấy đồng hồ, đặt báo thức vào lúc 12 giờ trưa, sau đó nói: “Bắt đầu đi.”

Thế là hai người bắt đầu làm bài. Trong phòng ăn vang lên tiếng bút đưa trên giấy xột xoạt.

Đề quả thật rất khó, hai tiếng đồng hồ sau, Thẩm Hi đau đầu choáng váng mặt mày, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục đọc đề bài. Thật ra thua thì cũng không sao, nhưng cậu không muốn đối phương xem thường mình. Cậu thường thường ngẩng đầu nhìn về phía người đang ngồi đối diện, mà Hạ Cửu Gia thỉnh thoảng cũng ngẩng đầu đưa mắt nhìn Thẩm Hi, lòng cảm thấy hai người cùng nhau giải bài, lại còn là đề bài khó, phải đau đầu suy nghĩ lại vô cùng hạnh phúc.

Đến 12 giờ, hai người trao đổi bài để kiểm tra kết quả.

Hạ Cửu Gia tổng cộng giải được 27 bài, làm sai ba bài. Thẩm Hi giải được 25 bài, cũng làm sai ba bài, cuối cùng là Hạ Cửu Gia thắng.

Thẩm Hi ngẩng đầu: “Đông bảo…”

“Biết rồi.”

Hạ Cửu Gia đứng dậy, đi đến trước mặt Thẩm Hi, cất tiếng: “Nhắm mắt lại, ngẩng cổ lên.”

Thẩm Hi ngoan ngoãn làm theo.

Hạ Cửu Gia đưa tay nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán Thẩm Hi, cúi người đặt một nụ hôn nơi viền tóc. Thẩm Hi buổi sáng vừa mới gội đầu, sợi tóc mềm mại sạch sẽ lại thơm mùi bạc hà tươi mát.

“Đông bảo…” Thẩm Hi mở mắt, hai tay nắm lấy eo Hạ Cửu Gia, kéo người lại sát gần mình.

Hạ Cửu Gia đang mặc áo ngủ rộng thùng thình, vạt áo lỏng lẻo, thuận tiện cho Thẩm Hi từ từ đưa tay vào trong. Nhưng cậu cũng không dám sờ soạng lộn xộn phần ngực bụng hay sau lưng, chỉ dám nắm chặt hai bên eo người ta, bàn tay vuốt qua vuốt lại làn da nơi ấy, mắt nhìn chằm chằm vào mặt đối phương.

Tuy chỉ là vùng thắt lưng nhưng Hạ Cửu Gia như bị châm lửa toàn thân. Cậu vội cầm hai vạt áo kéo xuống, khiến Thẩm Hi phải buông tay ra, sau đó gấp gáp nói: “Mau xuống lầu mua đồ ăn, rồi nấu cơm ăn cơm.”

Thẩm Hi mua cá, tôm và rau, rồi tự mình xuống bếp nấu cơm làm đồ ăn.  Cậu rất thành thạo rải bột lên cá đù vàng, chiên giòn, vớt ra, lại phi chút gừng tỏi, thêm xì dầu và sa tế bỏ vào nồi, thả cá vào trong, lật qua lật lại hai ba lần là xong món cá đù vàng kho. Tiếp theo là làm món tôm rang cay.

Hạ Cửu Gia nhìn tất cả, có phần kinh ngạc, thật không ngờ Thẩm Hi còn biết làm những chuyện này.

Tiếp đó, Hạ Cửu Gia tự tay xào rau cải. Trong lúc cậu đang bận tay xào, Thẩm Hi đứng đằng sau tranh thủ ôm cậu từ sau lưng, bàn tay tiến hẳn vào trong áo, nắm chặt eo nhỏ của cậu. Hạ Cửu Gia ngầm chấp thuận vài giây, sau đó đuổi người ra khỏi phòng bếp.

Thẩm Hi bước ra ngoài, mở di động nhấn vào app ‘Ghi chú’, tạo một văn bản mới, đặt tên là ‘Bienthai’, gõ chữ:

[Địa phương tay đã tiến công: bàn tay, thắt lưng.

Địa phương miệng đã công lược: ấn đường, mũi, nhân trung, cằm.]

Một ngày nào đó, toàn bộ… mỗi phân mỗi tấc đều sẽ.. haha.

Vài món ăn bày lên bàn, thơm nức mũi khiến Hạ Cửu Gia lại kinh ngạc lần nữa. Thẩm Hi lột vỏ tôm, đưa đến miệng Hạ Cửu Gia, nhìn cậu rồi bảo: “Tay bạn trai mà.”

Hạ Cửu Gia nhìn nhìn, đành phải hé miệng ra ăn.

Buổi chiều lại bắt đầu một đợt thi đua học tập, lần này là viết tiếng Anh. Cả hai bỏ qua phần nghe hiểu, mỗi người tự làm ba bộ đề. Hạ Cửu Gia chưa từng tập trung làm bài cường độ cao như hôm nay, mệt nhưng lại rất thỏa mãn.

Đến năm giờ chiều, hai người vừa định đi mua đồ ăn thì Hạ Cửu Gia nhận được điện thoại của cô: “Cửu Gia, cô ở bên nhà bà nội này, cháu đến nhà bà nội đi, qua đây ăn bữa cơm chiều, cô cũng muốn gặp cháu.”

“Dạ.” Hạ Cửu Gia nhìn sang Thẩm Hi. Giọng cô rất lớn nên Thẩm Hi cũng nghe được, cậu làm khẩu hình đáp: “Tớ quay về trường.”

Hạ Cửu Gia lắc đầu, nói với người bên kia điện thoại: “Cháu đang đi chơi với bạn cùng lớp ạ, bạn này bà nội đã gặp rồi, tên là Thẩm Hi, cậu ấy qua chung được không ạ?”

Cô tất nhiên nói được.

“Đi thôi”, Hạ Cửu Gia gọi Thẩm Hi, “Qua nhà bà nội tớ xong mình về trường học luôn.”

“Ừm.”

Xe công cộng đầy người là người, Thẩm Hi bảo Hạ Cửu Gia đứng trước mình, che chở cho Hạ Cửu Gia suốt nửa tiếng ngồi xe đến nhà bà nội. Thành phố CC không lớn lắm nên đi nửa tiếng đã là xa.

Vừa bước vào Hạ Cửu Gia liền thấy một bà cụ và một người đàn ông trung niên mà cậu chưa từng gặp.

Cô của Hạ Cửu Gia giới thiệu: “Đây là em gái ruột của bà nội, ở tại thành phố LL. Hôm nay bà tới đây khám bệnh, phải làm một cuộc tiểu phẫu. Em gái bà nội thì cháu gọi là bà cô, phải không nhỉ? Cô có gọi cho ba con nhưng điện thoại tắt máy.”

“Chắc ba con vừa lên thuyền.”

“Tầm tuổi này rồi mà vẫn chạy tới chạy lui cả ngày.” Cô thở dài, “Đồ ăn làm xong rồi, hai đứa vào bàn ngồi đi.”

Mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm. Hạ Cửu Gia phát hiện Thẩm Hi quả là sát thủ phái nữ, từ bà nội, bà cô đến cô, mới gặp lần thứ nhất thứ hai đã rất thích Thẩm Hi rồi. Khác với mọi khi, Thẩm Hi hôm nay thể hiện rất chững chạc, lại hài hước thông minh, Hạ Cửu Gia nhìn mà nghĩ đúng là người mình thích. Đến lúc này, trừ ba Hạ Cửu Gia thì Thẩm Hi đã gặp qua bên nội và bên ngoại, ai cũng thích cậu.

Cuối bữa ăn, trước khi Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi rời đi, bà cô và con trai bà nghe nói Hạ Cửu Gia cùng Thẩm Hi đều là học sinh trường R, liền thể hiện ra mình biết rõ lắm mà nói: “Ôi, trường R á! Trường chuyên đây mà! Nghe nói năm ngoái 99% vào đại học công, 75% vào các trường 211, 50% vào các trường 985!”

(Ở Trung Quốc các trường đại học hàng đầu thường được gọi là ‘trường 211′ và ‘trường 985’. Năm 1990, Trung Quốc khởi đầu một chương trình mang tên Project 211 để đưa 100 trường đại học vào nhóm những trường đại học đẳng cấp thế giới, hiện nay có 116 trường ĐH hàng đầu TQ đã vào ‘Dự án 211’. Năm 1998, Trung Quốc bắt đầu một chương trình khác là Project 985 nhằm tạo ra nhóm các trường đại học Trung Quốc tương đương với những trường đại học danh tiếng Ivy League của Mỹ. Những trường đại học trong dự án Project 985 được lấy từ danh sách các trường trong Project 211, nghĩa là trường trọng điểm của trọng điểm, tiêu chuẩn đầu vào và đầu ra rất khắt khe. Dự án 985 hiện đã có 39 trường đại học, trường đứng đầu dự án 985 là Thanh Hoa và Bắc Đại.)

Hạ Cửu Gia khiêm tốn đáp: “Dạ, cũng tốt!” Nghe nói ngay cả học sinh đi cửa sau như Tiền Hậu và An Chúng, nếu thành tích không tốt lắm thì lên cấp 3 học bạ sẽ phải chuyển đến phân hiệu của trường (*phân hiệu: chi nhánh phụ)

Bà cô và con trai cười ha hả hỏi Hạ Cửu Gia: “Vậy cháu thi được hàng mấy?”

Không đợi Hạ Cửu Gia trả lời, cô của cậu giành trước hỏi: “Cô đoán thử xem ạ?”

Bà cô và con trai nhìn bộ dáng tự tin của Hạ Cửu Gia, lại liếc mắt qua khuôn mặt đắc ý của ông bà nội, biết chắc cậu học hành cũng tốt lắm nên mạnh dạn đoán: “Bà đoán… khoảng hạng 50? Từ hạng 50 trường R trở lên không phải vào Thanh Hoa, Bắc Đại cũng là vào Phục Đán.”

Cô lập tức cười sảng khoái: “Là hạng nhất!!”

Hai người kia lập tức  giật mình.

Hạ Cửu Gia nói thêm: “Trừ lần trước Thẩm Hi được hạng nhất thì còn lại đều là cháu hạng nhất.” Với cả, năm trước trường R có 60 người đậu Thanh Bắc.

Bà cô và con trai: “….”

Mọi người lại hàn huyên thêm một chốc, Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi đứng lên cáo từ, bắt xe công cộng về lại trường. Vừa đi ra ngoài, mặt Hạ Cửu Gia có chút không vui, cậu khẽ nhíu mày nói với Thẩm Hi: “Hạng 50 ư??? Sao bọn họ lại khinh người thế nhỉ?!!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện