Chương 120:

“Bởi vậy cho nên, anh cố tình chọn tôi chứ không chịu đi gặp Diệp Yến Nhi là bởi vì bọn họ đã từng nhìn thấy anh rồi, anh không muốn bọn họ biết anh là giám đốc LK phải không?”

Không phải là muốn giúp cô đoạt lại cổ phần, mà là anh ta đã nhắm vào Diệp Thị từ lâu.

Dưới tình huống vừa không muốn lộ mặt, vừa không muốn làm LK mất đi cơ hội này, anh ta mới cố tình ngụy tạo để nhóm người Diệp Thành tin rằng vì anh có ý với Diệp Du Nhiên nên mới kêu cô đi đàm phán hợp đồng, chứ không phải là muốn hợp tác với họ Diệp.

Diệp Du Nhiên lạnh nhạt lên tiếng: “Tại sao lại là Diệp thị?”

Lẽ nào ngay từ ban đầu mục đích của anh thật chất rất đơn giản, chỉ muốn hợp tác với nhà họ Diệp thôi hay sao?

Diệp Du Nhiên cảm thấy suy nghĩ này của mình khó mà thành thật được, vì một mục đích đơn giản đến vậy mà tốn bao nhiêu công sức nhét mình trong căn nhà trọ nhỏ xíu đó với cô à, lý do này hơi miễn cưỡng ha.

Đáp án của Mộ Tấn Dương rất đơn giản: “Họ Diệp thích hợp”

Anh là thương nhân, lúc bàn về chuyện làm ăn, cô tin rằng anh đang nói thật lòng mình.

An Hạ và Nam Sơn quay lại rất nhanh.

Mỗi người cầm một ly trà sữa, còn xách thêm hai ly nữa mang về.

“Chị Diệp, ly này cho chị.” Nam Sơn đưa cho cô một ly, lại cắm ống hút vô ly còn lại rồi đặt trước mặt Mộ Tấn Dương.

Mộ Tấn Dương lạnh lùng liếc anh ta một cái, Nam Sơn rất biết tự giác mà rụt tay về, nhỏ giọng nói: “Mặc dù mùi hương liệu hơi nồng nhưng mà uống cũng được lắm….”

Ánh mắt của Mộ Tấn Dương càng lạnh hơn, Nam Sơn vội vàng im bặt.

Đột nhiên Diệp Du Nhiên lại thấy tội cho Nam Sơn.

Bởi vì lát nữa hai người Mộ Tấn Dương phải ra sân bay nên sau khi ăn xong bữa cơm thì bọn họ liền giải tán.

Trong xe

Mộ Tấn Dương ngồi ở hàng ghế sau, anh khép hờ mắt lại, khoát tay lên trán, nhìn anh có vẻ hơi khó chịu.

Nam Sơn lãnh trách nhiệm lái xe, nhìn thấy anh như vậy qua lớp kính hậu cũng không nói gì.

Lúc đi ngang qua nhà thuốc tây, Nam Sơn đậu xe lại, mở cửa bước ra ngoài.

Một lúc lâu sau anh mang theo ly nước nóng và một hộp thuốc về đưa cho Mộ Tấn Dương, đôi mày khẽ nhíu lại

Mộ Tấn Dương nhìn thoáng qua anh rồi đưa tay nhận nước thuốc, uống vào hai viên mới mở miệng nói: “Cảm ơn”

“Hứ”

Nam Sơn hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến anh.

Bị đau dạ dày còn ăn cay cho lắm, anh theo Mộ Tấn Dương bao lâu nay rồi mà đây là lần đầu tiên biết trong xương cốt Mộ Tấn Dương có in bốn chữ cái bự: “Tự tìm đường chết”

Diệp Du Nhiên lái xe đưa An Hạ về nhà.

Lúc đến trước cửa nhà mình, An Hạ mới híp mắt cười nói với cô: “Tớ xuống xe nhá”

Diệp Du Nhiên trừng mắt: “Còn không mau cút”

An Hạ bước xuống rồi lại khom eo tì người vào kính xe, thỏ thẻ nói: “Mai gặp nha”

Diệp Du Nhiên thấy da gà da vịt nổi đầy hết lên người mình luôn rồi, cô mỉm cười nhìn An Hạ, ánh mắt lướt đến khoảng không sau lưng cô, vẻ mặt chợt thay đổi: “An Hạ, sau lưng cậu…”

An Hạ run lên: “Gì đấy…”

An Hạ là người tin vào thần và quỷ, thấy cô sợ đến biến sắc, Diệp Du Nhiên mới cười rộ lên: “Chọc cậu thôi, tớ về trước đây,”

Đạp chân một cái rồi lao vút đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện