CHương 22:

“Chào cô Diệp.” Nam Sơn gật đầu: “Cô Diệp thật xinh đẹp, tên cô cũng thật hay.”

“…”

Cho nên, cô phải đền bao nhiêu tiền?

“Chuyện rượu vang…” Diệp Du Nhiên cảm thấy ánh mắt Nam Sơn nhìn cô có chút kỳ quái, giống như là nhìn một thứ đồ chơi mới vậy, giống như là.. rất tò mò về cô.

“Ừ, rượu vang!” Nam Sơn lúc này mới tỉnh ngộ: “Nếu như là cô Diệp, vậy thì 3 tỷ.”

Diệp Du Nhiên cau mày: “Không phải là 2,4 tỷ sao?”

Nam Sơn nghe vậy, nụ cười trên mặt hơi thu lại, chẹp miệng tỏ vẻ không đồng tình: “Ông chủ của chúng tôi lúc mua về tuy là tốn 2,4 tỷ, nhưng còn phải trả cho bên cất giữ một khoản tiền hợp đồng, hơn nữa, Château Lafite Rothschild năm 1870 bây giờ trên thế giới chỉ còn đúng một chai.”

Những gì Nam Sơn nói rất có lý, chỉ là cô hiện giờ thật sự không biết lấy đâu ra 3 tỷ.

“Diệp Du Nhiên.”

Chính vào lúc này, từ xa truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Diệp Du Nhiên quay đầu thì thấy Mộ Tấn Dương, ánh mắt cô rực sáng: “Mộ Tấn Dương, sao anh lại ở đây?”

Mộ Tấn Dương bước chân vội vàng, giống như là nhanh chóng qua đây vậy, nhìn thấy vết rượu vang ở trên áo sơ mi của Diệp Du Nhiên, sắc mặt trầm xuống: “Có chuyện gì thế? Bị thương ở đâu rồi?”

“Không có.” Diệp Du Nhiên vội vàng gật đầu, nghĩ đến việc bản thân làm vỡ một chai rượu quý giá như vậy, có chút ảo não: “Tôi va phải người phục vụ, làm đổ rượu vang…”

Lúc này Mộ Tấn Dương mới hơi nguôi giận, Diệp Du Nhiên lúc này mới dám nhìn thẳng vào anh, bộ dạng vừa rồi cũng anh, cô thấy hơi sợ hãi.

Nam Sơn giống như không nhìn thấy Mộ Tấn Dương, nâng quai hàm lên, xuyên qua bả vai của Mộ Tấn Dương nhìn Diệp Du Nhiên: “Cô Diệp?”

Diệp Du Nhiên đối diện với ánh mắt của Nam Sơn thật sự không biết nên nói thế nào.

Mộ Tấn Dương khoác áo vest lên người Diệp Du Nhiên, rồi mới quay sang nhìn Nam Sơn.

Anh để Diệp Du Nhiên đứng đằng sau mình, cho nên cô không nhìn thấy lúc anh nhìn Nam Sơn, ánh mắt tỏ ý cảnh cáo, cô chỉ nghe thấy giọng nói dễ nghe của Mộ Tấn Dương: “Xảy ra chuyện gì?”

Nam Sơn khoanh tay, kiên nhẫn giải thích: “Cô Diệp va phải người phục vụ của chúng tôi, làm vỡ chai rượu Château Lafite Rothschild 1870 quý giá của ông chủ chúng tôi.”

Mộ Tấn Dương nhếch mày: “Bao nhiêu tiền?”

Vừa nghe anh hỏi giá tiền, Diệp Du Nhiên liền kéo tay áo Mộ Tấn Dương, họa do cô gây ra, cô không muốn liên lụy Mộ Tấn Dương.

Mộ Tấn Dương không di chuyển, ngược lại còn đưa tay nắm lấy tay cô, bàn tay to lớn của anh nắm gọn lấy tay cô, khiến cô không làm được gì khác.

Diệp Du Nhiên cúi đầu, thử rút tay ra nhưng không rút được.

Nam Sơn nhìn động tác tay của hai người họ, ý tứ không rõ ràng cười với Mộ Tấn Dương: “Xin lỗi, bây giờ không phải vấn đề tiền nong nữa, anh Mộ chắc cũng biết chai rượu này quý giá như nào, nếu như anh Mộ có thể tìm được một chai rượu y như vậy, thì chúng tôi sẽ không truy cứu nữa.”

Diệp Du Nhiên trừng mắt, tại sao cô nghe trong những gì Nam Sơn nói có sự cười trên nỗi đau của người khác?

Đợi chút…

“Sao anh biết anh ấy họ Mộ?” Cô nhớ là Mộ Tấn Dương chưa nói tên của mình, Nam Sơn sao lại biết tên anh.

Đột nhiên không gian trở nên yên lặng đến kỳ lạ.

“Anh Mộ là khách quen của Ngọc Hoàng Cung.”

“Tôi từng ăn Tết với anh Nam.”

Nam Sơn và Mộ Tấn Dương nói cùng lúc, không gian lại càng trở nên kỳ dị hơn.

Diệp Du Nhiên cảm thấy, lời của Mộ Tấn Dương vẫn đáng tin hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện