Chương 39:

“Cậu cũng biết là đã bốn năm rồi sao, mẹ nó, khi đó chúng ta đã hẹn nhau cùng vào đại học, con mẹ nó khi đi học tôi mới biết cậu không còn ở trong nước nữa…” Mặc dù giọng điệu của An Hạ hung hăng nhưng hai mắt đã đỏ hoe rồi.

“Xin lỗi…” Nhớ lại chuyện năm ấy, Diệp Du Nhiên cũng không hề dễ chịu hơn An Hạ là bao: “Khi đó, ông nội đưa mình ra nước ngoài nên mình không kịp liên lạc với cậu…”

Nhưng sự thật là cô không dám liên lạc với An Hạ, bởi vì cô không muốn làm liên lụy đến người bạn duy nhất thật lòng với mình.

“Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát để làm gì!” An Hạ trợn mắt nhìn cô: “Quay về cũng không liên lạc với tôi, Diệp Du Nhiên, cậu giỏi lắm.”

“Tôi có cái gì đó hay không cậu còn còn không biết ư…”

Nói xong lời này, Diệp Du Nhiên mới giật mình, mình đã nói gì thế, An Hạ dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô: “Lời này cậu học từ ai thế?”

Vừa nói vừa giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trong suốt sát đất một cái, ánh mắt dừng trên chiếc Rolls-Royce, trong giọng nói có ý trêu chọc: “Học từ người đàn ông kia phải không?”

Diệp Du Nhiên biết cô nói đến Mộ Tấn Dương, giữa cô và Mộ Tấn Dương không phải một hai câu thì có thể nói rõ ràng, lập tức mặt nóng bừng: “Cái gì chứ, làm gì có.”

An Hạ nhìn biểu hiện không tự nhiên trên mặt Diệp Du Nhiên, căn bản không tin lời cô nói, An Hạ khoanh tay, nghiêng đầu nhìn cô: “Cho cậu một cơ hội có thể tạm thời nhận được sự tha thứ của tôi, đương nhiên cậu cũng có thể không cần, dù sao năm đó người nào đó không nói tiếng nào đã ra nước ngoài, ngay cả một câu nói cũng không lưu lại, xem ra cũng không hề coi tôi là bạn.”

Nói xong, An Hạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn vẻ mặt hơi thất vọng.

Diệp Du Nhiên sững sờ, nhớ tới chuyện trước kia, trong lòng hơi do dự, nhưng so với những do dự đó, cô càng không muốn mất đi người bạn duy nhất đối xử chân thành với mình này.

“Bọn tớ … đã có giấy chứng nhận kết hôn, nhưng…”

Sau đó Diệp Du Nhiên nói tóm tắt chuyện về nước một lần.

Sau khi nghe xong, An Hạ uống ực một ngụm cà phê lạnh ngắt trước mặt, cười lạnh thành tiếng: “Ả điếm Diệp Yến Nhi đó, cả ông nội cậu cũng thế…”

Diệp Du Nhiên lắc đầu, cô không có gì để nói về Diệp Thành và Diệp Yến Nhi.

Khi từ quán cà phê đi ra, mưa vẫn chưa ngừng rơi, sắc trời đã tối.

Diệp Du Nhiên lo lắng nhìn An Hạ: “Bọn mình đưa cậu về nhé.”

An Hạ xua tay, không muốn làm phiền Diệp Du Nhiên: “Thời gian không còn sớm nữa, ngày mai còn phải đi làm, chỗ tôi ở cách đây cũng không xa, tôi bắt xe về là được rồi, mưa lớn thế này, hai người cũng về sớm một chút đi, tôi đi trước đây.”

An Hạ là người nóng tính, lại hơi nóng nảy, làm việc dứt khoát, ghét nhất dây dưa, đúng lúc có một chiếc xe taxi tới, An Hạ trực tiếp ngăn lại rồi ngồi lên xe rời đi.

Diệp Du Nhiên không kịp cản lại, đợi lúc cô kịp phản ứng thì Mộ Tấn Dương đã xòe ô đi tới trước mặt cô, âm thanh nặng nề: “Đi thôi.”

Vì gặp lại bạn tốt, tâm trạng Diệp Du Nhiên rất tốt. Nếu như không phải vì sắc trời đã tối, có lẽ cô còn muốn ở cùng An Hạ một lúc nữa. Dù không nói mấy năm nay trôi qua tốt hay xấu, chỉ ở cùng một chỗ cũng rất thư thái, đây mới thật sự bạn bè.

Diệp Du Nhiên nhìn chỗ An Hạ rời đi, không yên lòng lên tiếng: “Được.”

Sau đó bị động bị Mộ Tấn Dương kéo chạy về chỗ xe đậu.

Lên xe, cả người Diệp Du Nhiên vẫn đắm chìm trong trong vui sướng, khóe miệng không thể tự đè xuống vẫn hơi cong lên, trong mắt lấp lánh ánh sáng sáng ngời.

Mộ Tấn Dương lên xe trông thấy dáng vẻ này của cô hơi ngớ ra một chút. Từ khi quen Diệp Du Nhiên một thời gian đến nay, anh chưa từng nhìn thấy lúc cô vui vẻ như vậy.

“Đúng là bạn tốt.” Mộ Tấn Dương vừa nói, vừa nghiêng người thắt dây an toàn cho cô.



Chương 40:

Nhất thời Diệp Du Nhiên cũng quên mất chút mâu thuẫn nhỏ giữa cô và Mộ Tấn Dương, mỉm cười nhìn anh: “Đúng vậy.”

Thấy nụ cười thật lòng trên mặt cô, lòng chợt Mộ Tấn Dương rung động, anh nhẹ nhàng ngồi thẳng người kề sát Diệp Du Nhiên, một tay nâng cằm của cô lên, khẽ hôn xuống một cái.

Nụ cười trên mặt Diệp Du Nhiên chợt tắt, đôi mắt mở to: “Anh, anh làm gì đấy?”

“Được rồi, em đừng giận nữa, tôi mời em ăn cơm thế nào?” Khóe miệng Mộ Tấn Dương mang theo ý cười, giống đứa bé nghịch ngợm đưa tay bóp mặt cô.

Diệp Du Nhiên khó chịu quay mặt qua một bên, gỡ tay anh ra: “Ai mà thèm.”

Tưởng cô vẫn đang giận vì chuyện hôm qua, nên muốn mời cô ăn cơm sao, cô không thèm.

Mộ Tấn Dương xoay chìa khoá cắm phía dưới tay lái một cái, khởi động xe, ý cười trên mặt không giảm: “Tôi thèm.”

Diệp Du Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương, không thể không thừa nhận tướng mạo Mộ Tấn Dương cực kì đẹp mắt, trong những người cô từng gặp, gần như chưa thấy ai đẹp trai hơn anh.

Khi anh không cười, khuôn mặt sẽ bất giác lộ ra vẻ lạnh lùng, dù không hề làm gì, cũng có thể tự nhiên khiến người khác cảm thấy xa cách.

Bây giờ Diệp Du Nhiên đang cảm thấy như vậy.

“Tại sao em không nói chuyện?” Một lúc lâu không nghe thấy cô trả lời, Mộ Tấn Dương chợt quay đầu nhìn cô, ánh mắt dí dỏm, khóe miệng cong lên: “Sớm chiều ở chung mà em vẫn nhìn chưa đủ sao?”

Anh cười một tiếng, cảm giác xa cách đó có tiêu tan một chút nhưng không hề mất đi. Nếu như trước đó anh làm tất cả để Diệp Du Nhiên cảm thấy anh thích cô nên mới làm như vậy, vậy bây giờ cô hơi hoài nghi.

Diệp Du Nhiên chăm chú nhìn anh một lúc, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì.

Mộ Tấn Dương thấy phản ứng của cô, đáy mắt hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa, nụ cười trên mặt vẫn không đổi: “Về nhà sẽ tôi để em nhìn đủ, bây giờ đi ăn cơm trước đã.”

Từ trong nhà ăn đi ra đã là mười giờ tối, mưa vẫn chưa ngừng.

Một cơ gió thổi qua, Diệp Du Nhiên mặc váy liền áo không có tay, cô lạnh hai tay ôm vào nhau, sắc mặt hơi tái nhợt, sau đó lập tức cảm thấy bờ vai ấm áp.

Cô quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương, trên người anh mặc áo sơ mi dài tay màu đen, ống tay áo kéo lên, lộ ra một đoạn cánh tay bắp thịt rõ ràng, cả người nhìn vô cùng cao quý, thanh lịch.

Một tay anh cầm một ô cán dài màu đen, đầu ngón cái hơi nhấn một cái, ô dài xòe ra che đỉnh đầu hai người, anh duỗi tay còn lại khoác lên vai Diệp Du Nhiên kéo vào trong ngực mình, âm thanh trong trẻo: “Đi thôi.”

Thân hình Diệp Du Nhiên mảnh mai khá thấp so với anh, bị anh ôm như thế, gần như cả người đều rơi vào trong ngực anh, cảm giác lồng ngực chắc nịch của anh xem ra vô cùng an toàn.

Diệp Du Nhiên hơi ngạc nhiên vì ý nghĩ này của mình.

Bất giác ngửa đầu nhìn anh, thì thấy bên vai kia của anh đã bị nước mưa thấm ướt, lúc này cô mới phát hiện anh đã nghiêng quá nửa ô về phía cô.

Hành động tỉ mỉ chu đáo như vậy đã giảm bớt hoài nghi và phủ nhận trước đó của cô.

Danh tiếng của cô bê bối, ở nhà họ Diệp còn không được yêu thích, chiều chuộng, mặc dù cô cũng biết dáng dấp của mình coi như xinh đẹp, nhưng phụ nữ xinh đẹp rất nhiều, ngòai lý do Mộ Tấn Dương thích cô, không tìm ra lý do nào khác khiến Mộ Tấn Dương đối với cô tốt như vậy.

Trên đường về nhà, Diệp Du Nhiên đều nghĩ về vấn đề này.

“Chẳng lẽ trong thức ăn của nhà hàng đó có thuốc mê, trên đường đi em tinh thần hoảng hốt, bây giờ đã về đến nhà mà vẫn như vậy.”

Âm thanh của Mộ Tấn Dương đánh thức Diệp Du Nhiên.

“Tôi đi tắm trước.” Diệp Du Nhiên vẫn chưa nghĩ rõ, cũng không muốn nói nhiều, cô kéo tủ quần áo ra định lấy quần áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện