Chương 51: Thuốc này là giả (2)
"Vậy xin hỏi đơn thuốc điều dưỡng khí huyết này, hoàng kì, xích thược, bán chi liên hoàn toàn là những vị thuốc dư thừa, vậy mà anh kê cho bà cụ này 15 gram. Cả ông cụ này nữa, anh kê cho ông ấy 8 gram ý dĩ và nhân các, 8 gram này sẽ ảnh hưởng đến công hiệu của cả đơn thuốc, khiến bệnh tình của ông cụ này kéo dài lâu hơn. Nếu không có hai vị thuốc này, thì hiệu quả của đơn thuốc sẽ tốt hơn nhiều, tại sao anh phải thêm vào chứ?", Lâm Chính cầm đơn thuốc hỏi.
Anh vừa dứt lời, mọi người liền ồ lên.
"Còn có chuyện như vậy sao?".
"Ý cậu ta là bác sĩ Nghiêm kê đơn thuốc lung tung?".
"Chắc bác sĩ Nghiêm không phải loại người như vậy đấy chứ?".
Tam Chi Đường trở nên ồn ào.
Nghiêm Lãng lập tức nổi cơn tam bành.
"Lâm Chính, cậu... cậu... cậu... cậu đừng ăn nói vớ vẩn! Rốt cuộc cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Một kẻ còn không qua trường lớp như cậu có tư cách gì mà chỉ trích tôi? Cậu nhìn có hiểu đơn thuốc của tôi không? Cậu đang bôi nhọ tôi đấy! Đồ khốn kiếp!", Nghiêm Lãng tức muốn chết, nếu không phải có nhiều người ở đây, thì anh ta đã vớ chiếc cốc trên bàn đập vào đầu Lâm Chính rồi.
Nhưng Lâm Chính lại bổ sung thêm một câu.
"Nghiêm Lãng anh không phải là người như vậy? Vậy chuyện của Ninh Tiểu Uyển thì sao?".
Nghiêm Lãng nghe thấy thế, sắc mặt liền tái đi, ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Chính, không thốt nên lời.
"Được rồi".
Cuối cùng Lạc Thiên cũng không nhìn nổi nữa, trách mắng một câu.
Hiện trường lập tức yên lặng.
Chỉ thấy Lạc Thiên lạnh lùng nói: "Lâm Chính cũng chỉ đến giúp đỡ, không phải là bác sĩ chuyên môn, chuyện bốc thuốc cũng không biết rõ, phạm lỗi thì anh nhắc nhở là được rồi, cần gì phải đuổi anh ta đi chứ? Còn Lâm Chính anh cũng thật là, anh cứ làm tốt việc của mình là được, việc chữa bệnh thì bác sĩ Nghiêm sẽ chuyên nghiệp hơn anh".
Đây coi như là hai bên đều có trách nhiệm sao?
Nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy.
"Bác sĩ Nghiêm, anh tiếp tục khám bệnh đi, để tôi cân lại số thuốc mà Lâm Chính đã gói, mọi người không cần lo lắng".
Lạc Thiên nói xong liền đứng dậy đi tới trước quầy thuốc, mở gói thuốc của Lâm Chính ra một cách thành thạo.
Thấy Lạc Thiên nói vậy, Nghiêm Lãng cũng không tiện nói gì nữa.
Người bệnh cũng im lặng.
Lạc Thiên nhanh chóng đặt thuốc lên cân.
Nhưng sau khi cân xong mấy gói thuốc, Lạc Thiên bỗng biến sắc.
Cô ta sửng sốt nhìn cái cân, rồi lại nhìn đơn thuốc trong tay.
"Thái tử tham 15 gram, hoàng kì 15 gram, thục địa 12 gram... Không lệch tý nào?", Lạc Thiên ngây người, liếc nhìn Lâm Chính, sau đó lại nhanh chóng mở một gói thuốc, đặt lên cân, một lát sau, cô ta im lặng không nói gì.
Cô ta không thể tin sự thật trước mắt này.
Nhưng... sự thật chính là như vậy.
Lượng thuốc mà Lâm Chính bốc không lệch một li, gần như chính xác đến từng miligram, giống hệt với đơn thuốc.
Không cần cân cũng có thể lấy một cách chuẩn xác dược liệu cần thiết...
Ông nội cô ta cũng phải mười năm trước mới đạt được trình độ này.
Nhưng ông ấy đã học Đông y cả đời...
"Bác sĩ Lạc, có vấn đề gì không?", thấy Lạc Thiên thỉnh thoảng lại liếc nhìn mình, Lâm Chính không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Không... không có vấn đề gì".
Lạc Thiên có chút hoảng loạn, đặt thuốc trong tay xuống.
"Anh tiếp tục bốc thuốc đi".
"Được".
"Ừm...", Lạc Thiên do dự một chút, ghé lại gần, nhỏ giọng nói: "Cho lên cân ra vẻ một chút là được".
"Được", Lâm Chính cười như không cười.
Lạc Thiên nhìn anh một cái đầy thâm ý, rồi quay lại khám bệnh tiếp.
Nghiêm Lãng tỏ vẻ kinh ngạc.
"Sao cô không cân tiếp? Cô không điều chỉnh lượng thuốc mà cậu ta đã bốc sao?", Nghiêm Lãng sửng sốt hỏi.
"Không cần điều chỉnh".
"Tại sao?".
"Bởi vì anh ta đã đạt đến trình độ bốc thuốc không cần cân", Lạc Thiên bình thản đáp.
"Đã kê cho mấy người bệnh rồi?".
"Gần đây tôi không kê thuốc này, bác sĩ Nghiêm có dùng không?", Lạc Thiên hỏi Nghiêm Lãng ở bên cạnh.
"Có kê cho mấy người, sao vậy?", Nghiêm Lãng thuận miệng hỏi, ánh mắt lóe lên.
Lâm Chính nhìn chằm chằm đương quy trong tay một lát, sau đó nói: "Thuốc này là giả".
"Vậy xin hỏi đơn thuốc điều dưỡng khí huyết này, hoàng kì, xích thược, bán chi liên hoàn toàn là những vị thuốc dư thừa, vậy mà anh kê cho bà cụ này 15 gram. Cả ông cụ này nữa, anh kê cho ông ấy 8 gram ý dĩ và nhân các, 8 gram này sẽ ảnh hưởng đến công hiệu của cả đơn thuốc, khiến bệnh tình của ông cụ này kéo dài lâu hơn. Nếu không có hai vị thuốc này, thì hiệu quả của đơn thuốc sẽ tốt hơn nhiều, tại sao anh phải thêm vào chứ?", Lâm Chính cầm đơn thuốc hỏi.
Anh vừa dứt lời, mọi người liền ồ lên.
"Còn có chuyện như vậy sao?".
"Ý cậu ta là bác sĩ Nghiêm kê đơn thuốc lung tung?".
"Chắc bác sĩ Nghiêm không phải loại người như vậy đấy chứ?".
Tam Chi Đường trở nên ồn ào.
Nghiêm Lãng lập tức nổi cơn tam bành.
"Lâm Chính, cậu... cậu... cậu... cậu đừng ăn nói vớ vẩn! Rốt cuộc cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Một kẻ còn không qua trường lớp như cậu có tư cách gì mà chỉ trích tôi? Cậu nhìn có hiểu đơn thuốc của tôi không? Cậu đang bôi nhọ tôi đấy! Đồ khốn kiếp!", Nghiêm Lãng tức muốn chết, nếu không phải có nhiều người ở đây, thì anh ta đã vớ chiếc cốc trên bàn đập vào đầu Lâm Chính rồi.
Nhưng Lâm Chính lại bổ sung thêm một câu.
"Nghiêm Lãng anh không phải là người như vậy? Vậy chuyện của Ninh Tiểu Uyển thì sao?".
Nghiêm Lãng nghe thấy thế, sắc mặt liền tái đi, ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Chính, không thốt nên lời.
"Được rồi".
Cuối cùng Lạc Thiên cũng không nhìn nổi nữa, trách mắng một câu.
Hiện trường lập tức yên lặng.
Chỉ thấy Lạc Thiên lạnh lùng nói: "Lâm Chính cũng chỉ đến giúp đỡ, không phải là bác sĩ chuyên môn, chuyện bốc thuốc cũng không biết rõ, phạm lỗi thì anh nhắc nhở là được rồi, cần gì phải đuổi anh ta đi chứ? Còn Lâm Chính anh cũng thật là, anh cứ làm tốt việc của mình là được, việc chữa bệnh thì bác sĩ Nghiêm sẽ chuyên nghiệp hơn anh".
Đây coi như là hai bên đều có trách nhiệm sao?
Nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy.
"Bác sĩ Nghiêm, anh tiếp tục khám bệnh đi, để tôi cân lại số thuốc mà Lâm Chính đã gói, mọi người không cần lo lắng".
Lạc Thiên nói xong liền đứng dậy đi tới trước quầy thuốc, mở gói thuốc của Lâm Chính ra một cách thành thạo.
Thấy Lạc Thiên nói vậy, Nghiêm Lãng cũng không tiện nói gì nữa.
Người bệnh cũng im lặng.
Lạc Thiên nhanh chóng đặt thuốc lên cân.
Nhưng sau khi cân xong mấy gói thuốc, Lạc Thiên bỗng biến sắc.
Cô ta sửng sốt nhìn cái cân, rồi lại nhìn đơn thuốc trong tay.
"Thái tử tham 15 gram, hoàng kì 15 gram, thục địa 12 gram... Không lệch tý nào?", Lạc Thiên ngây người, liếc nhìn Lâm Chính, sau đó lại nhanh chóng mở một gói thuốc, đặt lên cân, một lát sau, cô ta im lặng không nói gì.
Cô ta không thể tin sự thật trước mắt này.
Nhưng... sự thật chính là như vậy.
Lượng thuốc mà Lâm Chính bốc không lệch một li, gần như chính xác đến từng miligram, giống hệt với đơn thuốc.
Không cần cân cũng có thể lấy một cách chuẩn xác dược liệu cần thiết...
Ông nội cô ta cũng phải mười năm trước mới đạt được trình độ này.
Nhưng ông ấy đã học Đông y cả đời...
"Bác sĩ Lạc, có vấn đề gì không?", thấy Lạc Thiên thỉnh thoảng lại liếc nhìn mình, Lâm Chính không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Không... không có vấn đề gì".
Lạc Thiên có chút hoảng loạn, đặt thuốc trong tay xuống.
"Anh tiếp tục bốc thuốc đi".
"Được".
"Ừm...", Lạc Thiên do dự một chút, ghé lại gần, nhỏ giọng nói: "Cho lên cân ra vẻ một chút là được".
"Được", Lâm Chính cười như không cười.
Lạc Thiên nhìn anh một cái đầy thâm ý, rồi quay lại khám bệnh tiếp.
Nghiêm Lãng tỏ vẻ kinh ngạc.
"Sao cô không cân tiếp? Cô không điều chỉnh lượng thuốc mà cậu ta đã bốc sao?", Nghiêm Lãng sửng sốt hỏi.
"Không cần điều chỉnh".
"Tại sao?".
"Bởi vì anh ta đã đạt đến trình độ bốc thuốc không cần cân", Lạc Thiên bình thản đáp.
"Đã kê cho mấy người bệnh rồi?".
"Gần đây tôi không kê thuốc này, bác sĩ Nghiêm có dùng không?", Lạc Thiên hỏi Nghiêm Lãng ở bên cạnh.
"Có kê cho mấy người, sao vậy?", Nghiêm Lãng thuận miệng hỏi, ánh mắt lóe lên.
Lâm Chính nhìn chằm chằm đương quy trong tay một lát, sau đó nói: "Thuốc này là giả".
Danh sách chương