Chương 73: Lạc Bắc Minh xảy ra chuyện (2)
"Không", Tô Nhu lắc đầu.
"Tại sao?".
"Bởi vì em biết, sở dĩ anh đồng ý ly hôn, là vì anh biết người nhà họ Tô chỉ lấy chuyện này ra để dọa anh. Nếu anh muốn ly hôn, thì chắc chắn sẽ ngăn cản bác ba xé đơn ly hôn, nhưng anh mặc kệ, thế nên em biết anh không thật lòng muốn vậy. Bà nội dọa anh nên anh dọa ngược lại thôi", Tô Nhu nghiêm túc nói.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
Cô gái này có lúc hiền khô, nhưng có lúc cũng rất thông minh.
"Nhưng... mẹ thực sự rất muốn con ly hôn với cậu ta".
Đúng lúc này, một giọng nói khổ sở vang lên.
Lâm Chính và Tô Nhu ngẩng đầu lên nhìn, mới thấy Trương Tinh Vũ hai mắt đỏ hoe nhìn họ chằm chằm, nước mắt rơi đầy trên má.
"Mẹ!".
"Bà xã!".
Tô Quảng và Tô Nhu ngạc nhiên.
"Tại sao cậu không ngăn cản Tô Bắc xé đơn ly hôn? Tại sao cậu không ký nhanh lên?".
Trương Tinh Vũ bỗng nhiên gào lên.
Tiếng hét chói tai khiến tài xế taxi đang lái xe giật nảy mình.
Tô Nhu biến sắc.
Lâm Chính không nói lời nào.
"Cậu có biết vì cậu mà chúng tôi chịu bao khổ sở? Bị bao người lườm nguýt? Vì cậu mà tôi về nhà mẹ đẻ cũng không ngẩng được đầu! Vì cậu mà đến tận bây giờ tôi vẫn bị bao người cười chê! Tại sao? Tại sao cậu không nhanh chóng ly hôn đi?".
Dường như Trương Tinh Vũ đã suy sụp hoàn toàn, ôm mặt khóc.
Tô Quảng thở dài, ôm lấy Trương Tinh Vũ, nhẹ giọng an ủi.
Tô Nhu ngây người nhìn mẹ mình đang khóc trong lòng bố, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, đờ đẫn hỏi: "Bố, bố mẹ về nhà bà ngoại... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
Tô Quảng cười: "Không... không có gì..."
"Bố!", Tô Nhu cuống lên.
Nụ cười của Tô Quảng cứng ngắc, mấp máy môi, rồi cúi đầu nói: "Bố và mẹ con... bị người nhà bà ngoại con đuổi ra ngoài..."
"Sao cơ?".
Tô Nhu sửng sốt.
Bây giờ cô mới nhớ lại.
Bố mẹ cô đến nơi lúc 6 giờ sáng, nhưng từ nhà bà ngoại đến Giang Thành chỉ mất bốn tiếng ngồi xe.
Đang yên đang lành, tại sao bọn họ lại bỏ cả giấc ngủ mà lên xe lúc hai giờ sáng chứ?
Tô Nhu nghĩ đến đây, mắt cũng đỏ hoe.
Giờ cô mới biết bố mẹ mình phải chịu nhiều uất ức như vậy.
Lâm Chính hít sâu một hơi, đang định lên tiếng.
"Mẹ, cho con thêm một năm đi", Tô Nhu nhanh hơn anh một bước, cúi đầu nói: "Để con từ từ… từ từ…"
"Cậu thấy sao?".
Trương Tinh Vũ lau nước mắt, nghiêm túc nhìn về phía Lâm Chính.
"Được", Lâm Chính không từ chối.
Trương Tinh Vũ cũng không nói gì nữa.
Về đến nhà, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng liền vào phòng.
Tô Nhu chủ động ôm lấy Lâm Chính, khàn giọng nói: "Em xin lỗi".
"Em không có lỗi".
"Chuyện này không công bằng với anh".
"Với em thì công bằng chắc?", Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu hơi khựng lại, sau đó nghiêng đầu khẽ nói: "Cho em một năm, em sẽ làm công tác tư tưởng cho mẹ".
Lâm Chính sửng sốt: "Em không muốn ly hôn sao?".
"Tô Nhu em không phải là người gió chiều nào theo chiều ấy, nếu đã kết hôn thì phải có trách nhiệm đến cùng. Trước đó em chỉ an ủi mẹ, những chuyện như ly hôn, chưa đến giờ phút cuối cùng thì tuyệt đối đừng nói ra miệng".
Tô Nhu khàn giọng nói xong liền xoay người về phòng.
Lâm Chính ngây ra nhìn cô, không khỏi nở nụ cười khổ.
Cô gái này... đã trưởng thành hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Chỉ có điều... cô chịu đựng được nhiều như vậy sao?
Những ngày tháng tiếp theo rất bình lặng, cũng rất không bình lặng.
Ngày hôm sau, Tô Nhu liền bị người nhà họ Tô đuổi khỏi tập đoàn Thịnh Hoa.
Cô bị thất nghiệp!
Người nhà họ Tô cũng chẳng dễ chịu gì, những đồ xa xỉ mà đám người Tô Bắc, Tô Cối đã mua, cái nào trả được thì bọn họ mang trả, bà cụ Tô thì bận tối tăm mặt mũi, đi lại khắp nói.
Bọn họ đang chữa cháy.
Chuyện đã đến nước này, bọn họ cũng không muốn thỏa hiệp.
Lâm Chính thì chẳng thèm quan tâm.
Tính thời gian thì cũng sắp đến cuộc thi Hoa - Hàn rồi.
"Hình như là ngày mai thì phải?".
Lâm Chính cầm điện thoại lên lướt xem tin tức.
Trên mạng đang bàn tán xôn xao, đâu đâu cũng thấy thảo luận về cuộc thi y học Hoa - Hàn, các diễn đàn ở Giang Thành gần như tê liệt.
"Rè rè rè..."
Nhưng bên kia điện thoại là tiêng kêu nghẹn ngào của Lạc Thiên.
"Lâm Chính, xảy ra chuyện rồi".
"Xảy ra chuyện?", tim Lâm Chính thót lên: "Xảy ra chuyện gì?".
"Ông tôi... nhập viện rồi", Lạc Thiên khóc nói.
"Không", Tô Nhu lắc đầu.
"Tại sao?".
"Bởi vì em biết, sở dĩ anh đồng ý ly hôn, là vì anh biết người nhà họ Tô chỉ lấy chuyện này ra để dọa anh. Nếu anh muốn ly hôn, thì chắc chắn sẽ ngăn cản bác ba xé đơn ly hôn, nhưng anh mặc kệ, thế nên em biết anh không thật lòng muốn vậy. Bà nội dọa anh nên anh dọa ngược lại thôi", Tô Nhu nghiêm túc nói.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
Cô gái này có lúc hiền khô, nhưng có lúc cũng rất thông minh.
"Nhưng... mẹ thực sự rất muốn con ly hôn với cậu ta".
Đúng lúc này, một giọng nói khổ sở vang lên.
Lâm Chính và Tô Nhu ngẩng đầu lên nhìn, mới thấy Trương Tinh Vũ hai mắt đỏ hoe nhìn họ chằm chằm, nước mắt rơi đầy trên má.
"Mẹ!".
"Bà xã!".
Tô Quảng và Tô Nhu ngạc nhiên.
"Tại sao cậu không ngăn cản Tô Bắc xé đơn ly hôn? Tại sao cậu không ký nhanh lên?".
Trương Tinh Vũ bỗng nhiên gào lên.
Tiếng hét chói tai khiến tài xế taxi đang lái xe giật nảy mình.
Tô Nhu biến sắc.
Lâm Chính không nói lời nào.
"Cậu có biết vì cậu mà chúng tôi chịu bao khổ sở? Bị bao người lườm nguýt? Vì cậu mà tôi về nhà mẹ đẻ cũng không ngẩng được đầu! Vì cậu mà đến tận bây giờ tôi vẫn bị bao người cười chê! Tại sao? Tại sao cậu không nhanh chóng ly hôn đi?".
Dường như Trương Tinh Vũ đã suy sụp hoàn toàn, ôm mặt khóc.
Tô Quảng thở dài, ôm lấy Trương Tinh Vũ, nhẹ giọng an ủi.
Tô Nhu ngây người nhìn mẹ mình đang khóc trong lòng bố, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, đờ đẫn hỏi: "Bố, bố mẹ về nhà bà ngoại... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
Tô Quảng cười: "Không... không có gì..."
"Bố!", Tô Nhu cuống lên.
Nụ cười của Tô Quảng cứng ngắc, mấp máy môi, rồi cúi đầu nói: "Bố và mẹ con... bị người nhà bà ngoại con đuổi ra ngoài..."
"Sao cơ?".
Tô Nhu sửng sốt.
Bây giờ cô mới nhớ lại.
Bố mẹ cô đến nơi lúc 6 giờ sáng, nhưng từ nhà bà ngoại đến Giang Thành chỉ mất bốn tiếng ngồi xe.
Đang yên đang lành, tại sao bọn họ lại bỏ cả giấc ngủ mà lên xe lúc hai giờ sáng chứ?
Tô Nhu nghĩ đến đây, mắt cũng đỏ hoe.
Giờ cô mới biết bố mẹ mình phải chịu nhiều uất ức như vậy.
Lâm Chính hít sâu một hơi, đang định lên tiếng.
"Mẹ, cho con thêm một năm đi", Tô Nhu nhanh hơn anh một bước, cúi đầu nói: "Để con từ từ… từ từ…"
"Cậu thấy sao?".
Trương Tinh Vũ lau nước mắt, nghiêm túc nhìn về phía Lâm Chính.
"Được", Lâm Chính không từ chối.
Trương Tinh Vũ cũng không nói gì nữa.
Về đến nhà, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng liền vào phòng.
Tô Nhu chủ động ôm lấy Lâm Chính, khàn giọng nói: "Em xin lỗi".
"Em không có lỗi".
"Chuyện này không công bằng với anh".
"Với em thì công bằng chắc?", Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu hơi khựng lại, sau đó nghiêng đầu khẽ nói: "Cho em một năm, em sẽ làm công tác tư tưởng cho mẹ".
Lâm Chính sửng sốt: "Em không muốn ly hôn sao?".
"Tô Nhu em không phải là người gió chiều nào theo chiều ấy, nếu đã kết hôn thì phải có trách nhiệm đến cùng. Trước đó em chỉ an ủi mẹ, những chuyện như ly hôn, chưa đến giờ phút cuối cùng thì tuyệt đối đừng nói ra miệng".
Tô Nhu khàn giọng nói xong liền xoay người về phòng.
Lâm Chính ngây ra nhìn cô, không khỏi nở nụ cười khổ.
Cô gái này... đã trưởng thành hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Chỉ có điều... cô chịu đựng được nhiều như vậy sao?
Những ngày tháng tiếp theo rất bình lặng, cũng rất không bình lặng.
Ngày hôm sau, Tô Nhu liền bị người nhà họ Tô đuổi khỏi tập đoàn Thịnh Hoa.
Cô bị thất nghiệp!
Người nhà họ Tô cũng chẳng dễ chịu gì, những đồ xa xỉ mà đám người Tô Bắc, Tô Cối đã mua, cái nào trả được thì bọn họ mang trả, bà cụ Tô thì bận tối tăm mặt mũi, đi lại khắp nói.
Bọn họ đang chữa cháy.
Chuyện đã đến nước này, bọn họ cũng không muốn thỏa hiệp.
Lâm Chính thì chẳng thèm quan tâm.
Tính thời gian thì cũng sắp đến cuộc thi Hoa - Hàn rồi.
"Hình như là ngày mai thì phải?".
Lâm Chính cầm điện thoại lên lướt xem tin tức.
Trên mạng đang bàn tán xôn xao, đâu đâu cũng thấy thảo luận về cuộc thi y học Hoa - Hàn, các diễn đàn ở Giang Thành gần như tê liệt.
"Rè rè rè..."
Nhưng bên kia điện thoại là tiêng kêu nghẹn ngào của Lạc Thiên.
"Lâm Chính, xảy ra chuyện rồi".
"Xảy ra chuyện?", tim Lâm Chính thót lên: "Xảy ra chuyện gì?".
"Ông tôi... nhập viện rồi", Lạc Thiên khóc nói.
Danh sách chương