Lúc này nơi họ đang đứng là giữa dàn tế, người cỏ phân tán ra bốn phía, hình thành bức tường bảo vệ, trông coi bốn hướng.

Úc Linh đánh giá bốn phía, họ có mang theo đèn chiếu sáng để bên cạnh, ánh sáng đèn chiếu có hạn, chỉ chiếu được nơi gần không chiếu được xa, hồn phách này biến thành màu xanh lấp lánh quay quanh hơi phân tán, mơ hồ có thể thấy được hình dáng tế đàn.

Nhưng chỉ dùng mắt thường thấy được nơi có thể thấy, còn những nơi xa thì không thấy nổi, ngoài cảm giác như toàn bộ thế giới đều biến thành những chấm nhỏ màu xanh ra, thì nơi khác đều bị toàn bộ bóng đêm đều nhuộm hắc ám, mắt thường không nhìn tới được, hắc ám vô tận cứ như con quỷ quái dữ tợn vậy, con người  nảy sinh trong lòng ác quỷ, khiến sợ hãi thổi phồng lên.

Nhìn từ góc độ Úc Linh, có thể nhìn thấy ác quỷ Tu La từ dưới chân cầu thang đi lên, chúng nó giống con người vậy, có cả loại ác quỷ đặc thù, tựa như một cái thây khô bị hút hết máu thịt vậy, thậm chí còn thây khô lột da nữa,, chân tay dài nhỏ, màu da đen sẫm, gương mặt ác quỷ hình đồng, đại đa số là ác quỷ bị lột da, cố gắng hướng lên trên, cứ như sắp hiện lên tới nơi vậy, có thể miễn cho chúng tội chịu khổ ở trong ngục luyện.

Trên gương mặt mỗi một ác quỷ dữ tợn đều khó có thể dùng lời miêu tả hết nỗi thống khổ, nỗi thống khổ đó thậm chí người ta nhìn còn rất rõ.

Úc Linh nhìn chằm chằm một lúc mới máy móc xoay người, nhìn về phía Hề Từ đang bận rộn, trong đầu cảm thấy dễ dịu hơn chút.

Hề Từ dùng sảm huyết chu sa vẽ trên mặt đất, Úc Linh giúp anh bưng bát đựng huyết chu sa, không kìm được hỏi, ‘Anh đang vẽ gì thế/’

“Một trận bảo vệ” Anh nhìn cô mỉm cười, “Anh chỉ làm những thứ đơn giản nhất, đợi lát nữa không rõ sẽ phát sinh cái gì, cứ chuẩn bị trước, chắc không lâu đâu, nhưng chẳng có gì tốt hơn cả”

Úc Linh nghĩ tới nếu anh là trợ lý chiến đấu thiên sư thì chắc cũng không biết nhiều, không kìm được lo lắng hỏi, “Nguy hiểm lắm sao ạ/”

“Chắc vậy đi” Hề Từ dừng lại, cũng không coi nhẹ, mà giải thích, “Ta không chắc dàn tế này được làm bằng gì, nhưng trước mặt là một luyện ngục Tu la, phỏng thao một đạo trong sáu lục đạo trong Tu La, còn có các hồn phách không thể siêu sinh chung quanh, chắc nơi đây nhất định là một nơi hung hiểm, dàn tế này hẳn là dùng để trấn áp ác quỷ Tu La ở trong luyện ngục Tu La”

Anh chỉ vào bức họa phía dưới nói, “Một hồn hai phách của mẹ hẳn là bị trấn ở trong này 18 năm, qua nhiều năm như thế mà lại bị trấn ở một nơi hung thần thế này, hơi thở hồn phách của bà cũng mỏng đi rất nhiều, không có thiên sư ở đây thì cũng chẳng cách nào tìm ra dễ dàng”

“Vì thế  đợi lát nữa anh sẽ dùng máu của em vẽ thành trận Chiêu Hồn dụ hồn phách của bà tới, trận chiêu hồn này không rõ có phá hỏng dàn tế này không, đến lúc đó nếu có chuyện gì xảy ra bất ngờ, trận bảo vệ có thể ngăn đỡ càng tốt. Em xem đám xác quỷ Tu La luyện ngục này vẫn còn chưa tiêu tan hồn phách, số lượng cũng không ít, nếu đan tế mất đi tác dụng trấn áp chúng, thả chúng ra ngoài thì sẽ gây họa với nhân gian”

Hậu quả lúc đó họ ngược lại là tội nhân.

Úc Linh nghe thấy mà lòng phát run lên, nếu thực sự giống như anh đoán thì đáng sợ biết mấy.

Ngẫm nghĩ, không kìm được lại nhìn xuống phía dưới cầu tahng, đúng lúc chạm mặt hàng trăm con ác quỷ, có con ác quỷ còn nhe răng nanh sắc nhọn ra, đôi mắt đỏ tươi sắc bén nhìn thẳng tới, móng vuốt đen sẫm hướng về cô, cứ như đang cầu xin cô cầu cứu vậy, nháy mắt như bị cái gì chặn lại lại chạy trở về trong luyện ngục.

Má ơi, bị dọa cho sợ chết khiếp lên được.

Úc Linh nhìn về phía Hề Từ gột rửa ánh mắt liên tục, sờ sờ độ ách linh trên tay, ấn triện của phong thủy bảo giám cũng được một sợi dây đỏ cột lại chắc chắn trên cổ tay, nếu muốn dùng cũng tiện, càng không sợ bất cẩn đánh mất.

Có hai thứ mà ông ngoại để lại cho cô, nhất định không thể rời khỏi người, có chúng thì cô cũng đỡ lo lắng hơn chút.

Hề Từ sau khi bố trí trận xong xuôi, ở ngay giữa trận vẽ một trận Chiêu Hồn, cũng là một trận cực kỳ đơn giản. Anh không phải thiên sư, thủ đoạn dụ Quỷ Hồn này cũng không thành thạo lắm, hơn nữa yêu cũng không chủ động đi học gì đó, cái này toàn là học Mễ Thiên Sư hết, vẽ đại khái vậy thôi.

Sau khi vẽ xong, anh lấy ra một người cỏ, bảo Úc Linh nhỏ máu mình lên đó, sau đó đặt người cỏ ở ngay giữa trận Chiêu Hồn, rồi xuất ra ba nén hương chiêu hồn thắp lên, cả ba đều được châm ở trước trận Chiêu Hồn.

Khói nhẹ lượn lờ bốc lên cao, toàn bộ thế giới trở nên cực kỳ yên lặng. Sau khi nhỏ giọt máu lên người cỏ thả vào chính giữa trận, thì sóng gió chung quanh bắt đầu im lặng, chừng năm sáu phút sau, cuối cùng cũng có một luồng âm phong nhu hòa từ từ thôi tới. Úc Linh đứng cạnh Hề Từ, vừa cảnh giác nhìn, lúc nhìn thấy một luồng sáng xanh đang bay về hướng này bất giác kích động.

Sau khi luồng sáng nhỏ đó bay tới, trận bảo vệ bên ngoài bắt đầu dao động, vừa mới tiến vào đã nhanh chóng tiếng vào trong người cỏ.

Úc Linh điều chỉnh con tim, đứng lên, thấy Hề Từ vẫn không động tĩnh, cũng không rõ là thành công chưa nữa.

Một lát sau, chỉ thấy một làm khói nhẹ từ trong người cỏ bay ra, sau đó thì gặp một bóng trắng trong suốt hiện lên từ người cỏ. Bóng trắng gần như trong suốt đó, nhìn có thể thấy rõ nửa người trên, hơn nữa nửa người trên còn có một lỗ thủng máu dữ tợn, vết máu loang lổ nhiễm đỏ cả màu áo trắng của bà.

“Mẹ….” Úc Linh nhìn thấy vết thương đáng sợ ở ngực, nghẹn ngào kêu một tiếng. Bóng trắng đó rõ ràng hơi mơ hồ, mê man trên người cỏ một lát, cuối cùng mới đem ánh mắt dừng trên người Hề Từ và úc Linh, mở miệng những không có tiếng nói.

Hề Từ nói với bóng trắng kia, “Chúng tôi tới tìm Úc Mẫn Mẫn ở thôn Ô Mạc, lấy máu quan hệ huyết thống đón chào, xin đừng cự tuyệt chúng tôi”

Bóng trắng mê man nhìn Úc Linh, thân thể ngơ ngác trì độn quay quay, như đáp ứng, sau đó lại lần nữa hóa thành làn khói nhẹ chui vào trong thân thể người cỏ.

Được đồng ý, Hề Từ ra tay, niệm một tiếng, “Tật” người cỏ đó bay lên trời.

Ngay lúc người cỏ đó bay lên trời trong nháy mắt, không gian vốn đang bình tĩnh như bị một giọt nước lọt vào chảo dầu vậy, có hàng rào gì đó sập ầm ầm, những đốm sáng màu xanh phiêu đãng chung quanh đột nhiên biến ảo thành một khuôn mặt Quỷ Hồn dữ tợn, đánh tới phía dàn tế, ác quỷ Tu La trong luyện ngục lập tức tru lên, ào ào đè ép trèo lên cầu  thang.

Lúc nhìn thấy một còn quỷ rồi tới hàng trăm con ác quỷ Tu La không những không ngã nhào xuống mà ngược lại toàn bộ thân thể đều lần tới đầu cầu thang, cuối cùng lúc hiện lên tới, sắc mặt Úc Linh đại biến.

Cô nhớ tới suy đoán của Hề Từ, vì họ can thiệp vào, hoặc là nguyên nhân nào khác mà dàn tế đã không còn trấn áp được đám ác quỷ Tu La và hồn phách này nữa, nếu để chúng chạy thoát…. Không thể tưởng tượng nổi nhân gian sẽ biến thành cái dạng gì nữa, đây cũng là nguyên nhân vì sao tổ Dị Văn lại coi trọng quỷ mộ này thế, nguyện hủy nó hoặc phong ấn nó cũng không để cho người ta mở nó ra.

Lúc này Hề Từ mở miệng nói, “Úc Linh, đừng sợ, dùng ấn giám phong thủy mở đường âm dương, tiễn chúng đi một đoạn”

Nếu suy đoán tới tác dụng của dàn tế này, Hề Từ vẫn chọn chiêu hồn ở trong này như cũ, dĩ nhiên cũng lo đến xử lý hậu quả thế nào. Mà họ vừa mới có một ấn giám phong thủy quản một phương âm dương, muốn xử lý đám ác quỷ Tu La đó và hồn phách không thể siêu sinh thì còn dễ hơn người khác nhiều.

Úc Thiên Cạnh để lại cho Úc Linh hai pháp bảo thích hợp nhất. Giọng Hề Từ vẫn dịu dàng ôn hòa, không nhanh không chậm, khiến úc Linh trấn định hơn nhiều.

Cô lập tức đem ấn giám phong thủy giơ lên, trực tiếp cắn nát đầu ngón tay bôi máu lên, sau đó vung lên giữa không trung bắt đầu ngâm xướng một loạt chú ngữ tối nghĩa.

Lúc này hồn phách đã sắp hóa thành lệ quỷ đánh tới, trận bảo vệ sáng lên luồng sáng đỏ, chặn lại.

Bên trong luyện ngục Tu la,  có đám ác quỷ và Tu la hiện lên cuồn cuộn, toàn thân biến thành móng vuốt đen hướng về dàn tế, những người cỏ đại đa số đang canh giữ ở bốn hướng chống lại, kiếm gỗ đào trong tay người cỏ vung lên diệt không ít ác quỷ Tu La, tiếc là không đỡ nổi đám ác quỷ Tu La trong luyện ngục này, người cỏ nhanh chóng bị ác quỷ này rống lên một tiếng xé nát.

Quả thật là quần ẩu, phạm quỷ!

Hề Từ cũng không bất ngờ lắm, người cỏ sau khi bị đám quỷ giải quyết xong, đám ác quỷ Tu La lại như sóng triều ào tới trung tâm, bị trận bảo vệ bên ngoài chặn lại, chúng vẫn không sợ chết, giơ móng vuốt lên công kích trận bảo vệ. TRận bảo vệ này dùng máu sảm yêu tru sa vẽ, có được uy lực tinh lọc của Hề Từ, những ác quỷ Tu La đó cả người đều thuộc một loại tồn tại dơ bẩn, dĩ nhiên là bị thương, có nhiều ác quỷ Tu La bị hồn bay phách tán ngay tại chỗ, chết không sống được nữa.

Nhưng dù thế đám ác quỷ và Tu La vẫn không tha, bị đám máu sáng mang theo khí tinh lọc gây thương tích, da thịt phát ra âm thanh xì xì, giống như bị đốt trong ngọn lửa vậy, khiến chúng vô cùng thống khổ, đám ác quỷ Tu la như lâm vào trận chết phát ra tiếng kêu thê lương, thảm thiết, giọng như đâm thủng màng tai vậy.

Đường âm dương chưa mở, úc Linh đã bị tiếng thét chói tai kia như đâm thủng màng nhĩ, nhìn lướt qua thì phát hiện ra đám ác quỷ Tu La này đang không ngừng công kích trận bảo vệ, cho dù có trận bảo vệ chặn chúng, tạo thành thương tổn lớn với chúng, nhưng đồng thời cũng làm giảm uy lực bảo vệ của trận, tia sáng có máu sáng kia cũng yếu hơn trước chút.

Quả thật hơi khó khăn. Cô nhìn mà thấy bất đắc dĩ.

Lại không biết dàn tế trấn áp đàn ác quỷ Tu la này đã khiến chúng chịu khổ trong luyện ngục Tu La, vĩnh viễn không thể siêu sinh, thống khổ đến mức không tưởng nổi, hiện giờ dàn tế rõ ràng vì họ chiêu hồn mà phá hủy đi tác dụng trấn áp của nó. Đám ác quỷ Tu La này nhìn thấy có cơ hội thoát khỏi luyện ngục Tu La sao không bám chặt lấy chứ? Huyền phù của Ấn giám phong thủy bay giữa không trung, chậm rãi lớn dần, mơ hồ có thể nhìn thấy cảnh nước non trở nên linh động trong đó, như nháy mắt bị kích hoạt, giao sinh mệnh lực cho nó.

Một câu chú ngữ cuối cùng hoàn thành, hai tay Úc Linh chập lại, niệm một câu, “Mở!”

Giữa dàn tế, xuất hiện một cái khe không gian, từ trong khe không gian bay ra một hơi thở âm trầm, ngập tràn âm khí.

Đây là một con đường đi thông âm phủ, có vô số Quỷ Hồn và Tu La cảm giác được hơi thở hấp dẫn người vọt vào.

Lúc này ánh sáng đỏ cuối cùng của trận bảo hộ biến mất, cuối cùng trận bảo hộ cũng mất đi tác dụng.

Hề từ nhanh tay chộp ngay người cỏ, lấy một hộp nhỏ trong tay nải ra, bỏ người cỏ vào đó.

Úc Linh chủ trì ấn giám phong thủy mở đường âm dương, vốn đang sợ quỷ và phệ âm quỷ cấp thấp tới mức chẳng ngủ được thế mà giờ dám đảm dương một mình, vừa hóa giải liên tục giục kiếp nạn nhân gian coi thường địch, vừa cảm thấy kiêu ngạo và cảm khái.

Sau khi ác quỷ Tu La cuối cùng bị đưa vào âm phủ, úc Linh cả người như mềm nhũn, mồ hôi ướt đầm quần áo.

Đường âm dương dần khép lại, ấn giám phong thủy khôi phục nguyên dạng bay trr[ về tay cô.

Hề Từ đi tới đằng sau cô, đỡ được cả người yếu đuối, thấy cô mở to đôi mắt trong veo nhìn mình thì cười bảo, ‘Vất vả cho em rồi, em làm tốt lắm”

Nói xong không kìm được hôn nhẹ lên môi cô một cái.

Sắc mặt cô tái nhợt, vừa rồi tiêu hao không ít sức lực, cảm giác được hơi thở dễ ngửi trên người anh, trực tiếp ngã thẳng vào lòng anh.

Sau khi đường âm dương khép chặt, chung quanh cũng khôi phục lại yên tĩnh, không những không còn những chấm màu xanh phiêu đãng nữa mà dưới luyện ngục Tu La không còn những ác qủy Tu La phải nhận cực khổ nữa, toàn bộ thế giới đều yên lặng, cô tịch, loại yên lặng cô tịch đó chẳng quấy rầy đến hai người chút nào.

Hề Từ lau mồ hôi cho cô, không kìm được hôn cô nhiều hơn, biết cô tiêu hao nhiều khí sức, ôm cô  nghỉ một lúc, rồi hỏi dịu dàng, ‘Có khát không?” Nói xong thì lấy ra một lộ nước bón cho cô.

Úc Linh uống hết một nửa lọ nước, cuối cùng lắc đầu.

Nghỉ chừng khoảng nửa giờ, cuối cùng Úc Linh cũng khôi phục lại chút sức lực, đứng dậy từ trong lòng anh.

Cô lúc trước một thân đầy mồ hôi, hiện giờ quần áo ẩm ướt, ở trong quỷ mộ lạnh lẽo này, bất giác thấy hơi lạnh, Hề Từ định cởi áo phủ thêm cho cô nhưng cô cự tuyệt.

“Không sao, tý sẽ khô thôi, cứ vậy đi” Úc Linh đứng dậy phủi phủi, nhớ tới sau khi tìm được tàn hồn cuối cùng của mẹ, cảm giác cả người thoải mái, quay đầu hỏi, ‘Chúng mình đi ra thế nào/’

Nếu đã tìm được tàn hồn của mẹ rồi, cô cũng không muốn ở chỗ nơi quỷ quái thế này nữa. Cô vẫn sợ quỷ, có thể không tiếp xúc với chúng vẫn tốt hơn.

Hề Từ nhìn khắp bốn phía, lúc trước khi họ tiến vào có quỷ tướng chỉ đường nên vốn không có lối rẽ, đi thông thẳng một đường.

Chính bởi thế lúc đi vào nơi này rồi, con đường đó biến mất, muốn quay trở về thì chính họ phải tự tìm.

Nếu nơi này là một mộ quỷ, thì dĩ nhiên sẽ có nhiều lối rẽ ngang dọc, cũng không rõ sẽ thông đi đâu, chỉ bất cẩn một cái sẽ lạc đường ngay.

Hề Từ tra xét một lúc, đang suy ngẫm về đường ra ngoài, đột nhiên cảm giác được mặt đất truyền tới dị động. Anh ngưng thần suy nghĩ một lúc, bất chợt sắc mặt đại biến, một tay ôm lấy Úc Linh, không quan tân tới phần hắc ám của dàn tế cứ thế chạy đi.

Úc Linh như nằm mơ, cả người vắt lên trên người anh, một tay ôm lấy bờ vai anh cố định bản thân, tay kia thì miễn cường soi đèn, ánh sáng ngọn đèn chiếu chung quanh, vốn chẳng nhìn rõ có chuyện gì xảy ra, mãi cho đến khi tiếng ùng ùng vang lên, toàn bộ thế giới bị chấn động mới bất giác ngạc nhiên hẳn.

Chẳng nhẽ là mộ sắp sụp?

Ý nghĩ này vừa nổi lên, thì cảm giác được Hề Từ đang ôm cô cùng ngã văng ra, thân thể họ rớt xuống cấp tốc, gió theo miệng mũi tai ập tới, cả ánh mắt cũng bị ảnh hưởng không kìm được nhắm tịt lại, da mặt bỗng thấy đau đớn.

Dưới tốc độ rơi xuống đáng sợ, năm giác quan của cô thấy hơi thiếu thiếu, mơ hồ cảm giác được Hề Từ đang ôm chặt bảo vệ cô trong lòng, mà cho dù là thế, dưới áp lực rớt xuống mạnh, thân thể con người vốn không chịu nổi, đầu cũng thấy khó thở, cả người trở nên mơ hồ hẳn….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện