Đây là một ngã ba đường.
Một đường là Hề Từ và Úc Linh dẫn theo một đám quỷ mặt người đầy khí thế ào ạt giết nhau tới, một đường là Mễ Thiên Sư, Vân Tu Nhiên cùng La Luyến và bầy yêu dẫn theo một đám quỷ thi đang chạy như điên tới, còn một đường thì không có gì, không rõ thông đi đâu.
Hai bên đám người ngựa đều gặp nhau ở lối rẽ, không nói câu nào trực tiếp vọt thẳng về con đường thứ ba chạy.
Thông đạo rất rộng, nhưng trong lúc nhất thời lại có quá nhiều người và yêu đi cùng, đằng sau còn có đám qủy thi và quỷ mặt người đuổi theo nhìn có vẻ chật chội.
Mễ Thiên Sư và La Luyến lúc nhìn thấy Hề Từ thì vô cùng cao hứng, đặc biệt là đám yêu, lúc nhìn thấy Hề Từ tựa như nhìn thấy người thân vậy, gần như nước mắt đầm đìa, người người cảm động gọi Hề Triển Vương một câu. Chỉ là bọn họ còn chưa kịp chạy tới, thì thấy Mễ Thiên Sư đã xẹt qua nhảy tới bên cạnh Hề Từ.
Chúng yêu: Thật chẳng trách người này là thiên sư! Sau đó thì thấy tên thiên sư đáng ghét kia la lớn, ‘Hề lão đại, quỷ mặt người không ra người không ra quỷ đó là thứ gì vậy? Mùi sao thối thế! Có phải anh cướp của họ thứ gì không, nên họ mới đuổi theo anh không tha hả?’
Hề Từ cười tủm tỉm nhìn anh ta một cái, đáp, ‘Đoạt thì sao nào?’
Mễ Thiên Sư bị ánh mắt yêu khí mười phần kia rụt đầu lại, cười hắc hắc nói, ‘Không có gì’
La Luyến gia tốc tiến lên, một tay đẩy Mễ Thiên Sư sang một bên, bản thân thì chạy lên, lắc lắc ba cái đuôi đỏ như lửa đằng sau, nói, “Hề Triển Vương, ở đây có bảo vật gì thế, anh nhắc chút đi, đỡ cho chúng tôi phải tìm tới tìm lui, thật sự thấy phiền quá đi’
Đều bị đuổi như chó, nếu không lấy cái gì làm kỷ niệm, có chết cũng không cam lòng.
“Chúng nó có chủ rồi’ Hề Từ đáp lại.
La Luyến nói dịu dàng, ‘Chúng ta đều tìm lâu như thế, nhưng chủ nhân lại không tới, anh bảo sao đây?” Ánh mắt cô ta đảo đảo, tiếp tục nói cười quyến rũ, ‘Dù sao hiện giờ không rõ tình huống gì, nếu đã đến đây, lấy một chút kỷ niệm tin rằng chủ nhân cũng không để ý đó chứ? Hề Triển Vương, anh nói sao?’
Con yêu khác tuy không nói gì nhưng trong lòng cũng đồng tình với lời La Luyến nói.
Thực ra lời La Luyến nói cũng có ý dò xét, hiện giờ sống sót, không có kẻ nào là ngu ngốc, bất kể là người hay yêu, với mộ Tu La này đều có ý nghĩ của mình, chỉ là trong lòng bọn họ biết rất rõ, chỉ không dám lên tiếng thôi.
Hề Từ lờ cô ả đi, đột nhiên cầm cây thương dài cằm thẳng xuống đất, thân thể bay lên trời, nhảy từ đầu này tới đầu kia. Ngay lúc thân thể anh rơi xuống đúng lúc, Úc Linh ngẩng đầu lên nhìn bọn họ cách phía sau không xa trên mặt đất nứt toác ra một thông đạo màu đen, không rõ đi tới đâu nữa.
Những người và yêu khác rất tinh mắt, lúc nhìn thấy hành động của anh, dĩ nhiên cũng không ngu mà đi thẳng phía trước, cũng đều xuất ra muôn vàn võ nghệ, nhảy qua.
Phía sau quỷ mặt người và qủy thi không kịp phản ứng, có mấy con không kịp đề phòng ngã xuống, còn những kẻ khác đi sau thấy thế vọt bay qua.
Mọi người lại tiếp tục chạy cái loại chạy thục mạng ấy, cho dù là yêu cũng thấy mệt, chỉ có Úc Linh vắt trên vai Hề Từ trong lòng đang ôm cái hộp đen kia, nhìn vô cùng nhàn nhã, La Luyến bất giác thấy ghen tị hâm mộ cô mãi.
“Thường thường đều là cái cả, vì sao có kẻ lại có số mệnh tốt thế, còn có chút yêu lại xấu số thế không biết? Ông trời quả nhiên là thích phụ ta mà, ta sao kém với một tiểu nha đầu chẳng có mùi vị gì thế này…” La Luyến ôm ngực, thở không ra hơi.
Úc Linh thấy cô ả theo sát Hề Từ, theo góc độ nhìn của cô đúng lúc vừa thấy gò ngực to bự của cô ả cứ rung rinh theo bước chân chạy thục mạng, cứ như hai quả cầu thịt cao thấp phập phồng vậy, rất hấp dẫn mắt. Còn có ba cái đuôi đỏ rực phía sau nữa, đang giương nanh múa vuốt đằng sau cô ả, quả thật là cực kỳ xinh đẹp.
Nhìn một lúc, cô dùng một giọng phá lệ nói lên thành ngữ, ‘Chắc là vì ngực cô ấy rất nặng đi, cho dù có ai muốn khiêng cô ấy chạy cũng sẽ lực bất tòng tâm (Có lòng nhưng không có sức), có phải không?’
Cô quay đầu nhìn về phía đám yêu hỏi, vẻ mặt cười tủm tỉm, nhìn vừa thân thiết vừa đáng yêu.
Đám yêu như vô tình đều đồng thanh nói đúng thế.
“Vì vậy cô nên giảm béo đi, thì bộ ngực sẽ giảm theo thôi” Úc Linh nói câu tổng kết, giọng càng thêm thành khẩn.
La Luyến phản ứng lại sau ý tứ của cô nói, suýt nữa thì tức chết, quay đầu nổi giận gầm lên với đám yêu ở đằng sau một tiếng “Câm miệng”, chợt nghe thấy tiếng cười kiêu ngạo, lườm sắc như dao qua, phát hiện ra đó là tiếng của thiên sư tên Mễ Thiên sư đáng ghét kia, cảm thấy con người quả nhiên là sinh vật đáng ghét nhất.
Cuối thông đạo là một cánh cửa, Hề Từ là người đầu tiên vọt vào, ngay sau đó là La Luyến và Mễ Thiên Sư, Vân Tu Nhiên cùng mấy con yêu khác theo sau. Lúc họ vừa vọt vào, thì phía sau cũng có hai con quỷ mặt người cùng một quỷ thi cũng tương tự xông vào, cánh cửa đá kia mới chậm rãi hạ xuống.
Sau khi vào cửa, Hề Từ thả Úc Linh xuống, rồi vung cây thương dài đâm xuyên qua ngực một con quỷ mặt người, còn con quỷ mặt người khác thì bị Vân Tu Nhiên và Mễ Thiên Sư hợp lực cùng nhau đánh chết, la Luyến thì phối hợp với yêu giết chết con quỷ thi kia.
Giải quyết xong mọi chuyện, mọi người ngồi thẳng xuống mặt đất thở, thở đến chết mệt giống nhau, cho dù là Vân Tu Nhiên lúc nào cũng nghiêm túc, lúc này cũng bất chấp hình tượng, ngồi phệt xuống đất nghỉ.
Úc Linh ôm hộp đen kia, nhìn nhìn đám La Luyến và yêu, theo thói quen cọ cọ tới cạnh Hề Từ.
Đợi sau khi cọ sát anh, cô mới kịp phản ứng, bất giác do dự, vẫn nên chọn ngồi cạnh anh thì hay hơn, lấy một lọ nước từ trong túi ra đưa cho anh.
Hề Từ ngồi dưới đất, ngước mắt nhìn cô, mỉm cười.
Do chạy gấp một mạch, hơn nữa chiến đấu không ngừng nghỉ, nên lúc này cả mặt anh nhiễm đỏ, mồ hôi ướt trán, dính lên tóc bên mai ướt nhẹp, có ít sợi còn dính lên mặt anh, hòa cùng đám yêu văn màu tím kia, trong nháy mắt khiến cho người ta nhìn đẹp đến kinh tâm động phách (rung động tâm hồn).
Anh vén mớ tóc dài chảy rớt trên đất lên, đen sẫm như tơ, tạo thành vẻ đối lập với đá cẩm thạch trên mặt đất, khiến người ta hận không thể đứng lên sợ làm bẩn đám tóc kia.
Úc Linh im lặng nhìn anh vén tóc một lát, mới quay đầu đánh giá hoàn cảnh chung quanh, nhanh chóng phát hiện ra trong đó cũng trưng bày một số vật bồi táng mà cô từng tới, cũng giống như một tẩm cung vậy, có rất nhiều nơi để các vật bồi táng rực rỡ.
Mãi cho đến khi mọi người thở đều mới bắt đầu đánh giá chung quanh, đợi tới lúc thấy nơi này là gì, cả đám yêu bắt đầu hưng phấn hẳn lên, bọn họ vất vả như thế, cũng chỉ vì cố tìm được thứ gì tốt ở đây.
Mễ Thiên Sư cũng rất hưng phấn, chỉ có Vân Tu Nhiên vẫn một bộ dạng lạnh lùng thản nhiên, nhìn không ra hứng thú gì.
“Những thứ này đều là âm khí hết” Mễ Thiên Sư cực kỳ hứng thú nói, ‘Thứ gì đó của âm phủ rất khó có được”
La Luyến đã dẫn theo mấy con yêu đi tầm bảo rổi.
Mễ Thiên Sư và Vân Tu Nhiên thì không nhúc nhích, ngoài bảo vật ra thì yêu và thiên sư chọn không giống nhau, nhưng cũng không cần lo mọi người nhìn trúng thứ gì mà cùng cướp đoạt của nhau.
“Hề lão đại, có hứng thú nói chút xem vừa rồi các anh đã đi đâu không?’ Mễ Thiên Sư vừa uống nước vừa nói, ánh mắt rơi xuống cái hộp đen Úc Linh ôm trong lòng kia, nói, “Người đẹp, thứ này có thể đưa cho tôi xem được không?’
Úc Linh nhìn về phía Hề Từ, thấy anh gật gật đầu, liền vứt nó cho Mễ Thiên Sư.
Mễ Thiên Sư đầu tiên là mở ra, phát hiện cái hộp đen này chất liệu rất tốt, không cảm giác được hơi thở gì bên trong. Anh ta lại sờ soạng một hồi bên dưới, tìm được nút lẫy, thò tay ấn xuống, dần dần nhíu mày, thả tay ra, “Không ấn ra được’
Sau đó ném nó cho Vân Tu Nhiên.
Vân Tu Nhiên cũng liếc mắt nhìn anh ta, cũng thử nhưng lại phát hiện ra không mở được chiếc hộp đen này tý nào. Cuối cùng chiếc hộp đen lại quay lại trên tay Hề Từ.
Hề Từ đặt nó ở giữa tay, một ngón đặt lên trên đỉnh, nơi tay xoay tròn, cười khanh khách nhìn mễ Thiên Sư, cũng không giấu diếm, đơn giản nói qua chuyện lúc trước họ đã trải qua những gì, đương nhiên giấu chuyện Úc Linh ở trong điện Tu La có được thứ gì đó lại.
Đó là của Úc Linh, dĩ nhiên không cần phải nói rồi.
Lần này thiên sư tổ Dị Văn tiến vào quỷ mộ với mục đích làm rõ tình hình của nó, thậm chí vì thế mới để mấy thiên sư nổi tiếng đi vào. Cho đến bây giờ, sau khi nghe xong lời Hề Từ nói, mới hiểu được đại khái tình hình trong quỷ mộ này, sau khi hiểu được thần sắc hai người trở nên nặng nề.
Tình hình còn khó hơn so với trong tưởng tượng nhiều, nhưng lại tốt hơn so với tưởng tượng một chút.
Sau khi Hề Từ nói xong, không để ý tới họ nữa, nhét hộp đen kia vào lòng Úc Linh, đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu của cô. Động tác ấy làm mới thành thạo làm sao.
Úc Linh, “….”
Cô do dự một lúc, liếc mắt ngắm Mễ Thiên Sư và Vân Tu Nhiên, nhưng vẫn không đẩy anh ra.
Vân Tu Nhiên vẫn ôm chiếc đèn dẫn hồn, thần sắc trong ngọn đèn cứ sáng không tắt, cất giọng lạnh lùng nói, ‘Vì thế, có kẻ dùng một loại thuật pháp thần thông, lén bỏ một đám vừa sinh ra đưa vào mộ Tu La, cuối cùng mới khiến chúng biến thành loại người không ra người quỷ không ra quỷ gì đó sao? Đây là một loại thuật pháp thần thông gì thế? Anh có biết đối phương là ai không?”
Hề Từ liếc mắt nhìn anh ta, nói bừa, ‘Tôi sao biết được chứ?’
Vân Tu Nhiên nghẹn họng, cũng đồng dạng lườm anh, sau đó mặt không đổi sắc, rời mắt đi, mặt hơi rung rung.
Mễ Thiên Sư không nể mặt cười hắc hắc, cười xong thì vuốt mặt nói nghiêm túc, ‘Trong ba cỗ quan tài đá kia, một cái để đầu lâu máu là một loại Quỷ Sát quỷ quái, đem một Quỷ Vương dùng thuật pháp đặc biệt ép da thịt lại, đợi qua 9999 ngày, sau khi da thịt biến mất, tinh hoa máu dung nhập vào trong xương, nên mới khiến đám xương cốt kia đỏ như máu, đây là một loại quỷ thuật luyện rất tà ác, trước đây có nghe nói qua, không ngờ là thật, kẻ đứng đằng sau này thật đúng ác thật, dám dùng một Quỷ Vương để luyện sát, thật sự là khâm phục”
Cả người Úc Linh da gà nổi đầy, đặc biệt nhớ tới cảnh Hề Từ rút châm gỗ đào ra châm thẳng vào trong xương đầu lâu máu kia, hóa ra là sống thật.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được vọt thẳng vào lòng Hề Từ.
“Sao anh lại biết loại thuật pháp luyện quỷ tà ác này vậy?’ Vân Tu Nhiên hé mắt nhìn anh ta.
Mễ Thiên Sư trả lời đầy hợp lý, ‘Ông nội tổ của tôi nói cho tôi biết đó’
Vân Tu Nhiên thu mắt lại, bắt đầu cân nhắc chuyện Hề Từ nói cho anh ta biết, cả người trở nên đầy tâm sự.
So với Vân Tu Nhiên có đầy tâm sự, Mễ Thiên Sư thì đảo mắt cười ha ha, nói với Hề Từ, “Hề lão đại, chuyện lần này anh là người có công lao nhất, nếu có thể giải quyết được chuyện quỷ mộ này, nhất định phải báo cáo tổ chức, để cho anh được hưởng thù lao đó’ Thấy đối phương không cho là đúng, anh ta bổ sung một câu, “Hiện giờ anh đã có vợ rồi, cũng cần phải kiếm tiền nuôi gia đình chứ”
Hề Từ ôm eo người trong lòng, phát hiện ra quả thật là thế, rất sung sướng lên tiếng đáp lại. Còn người làm vợ như Úc Linh thì, “….”
Tiếp đó Mễ Thiên Sư lại vừa cẩn thận hỏi về chủ nhân mộ Tu La và chuyện quan tài đá kia, sau khi hỏi xong, cũng tương tự cân nhắc trong lòng, xem xét gương mặt lạnh băng kia của Vân Tu Nhiên, lại nhìn Hề Triển Vương có vẻ không liên quan đang ôm vợ kia, sao không rõ con yêu này đang muốn phủi tay sạch.
Chủ nhân điện Tu la khẳng định cho phép chuyện trước tiên là để anh xử lý chuyện quỷ mặt người và quỷ mộ này, anh lười ra tay, nên vứt cho tổ Dị Văn. Mà cố tình tổ Dị Văn chỉ là kẻ bảo vệ an nguy một mảng đất Đông phương này thôi, thật chẳng cách nào ngồi yên để không thể ra tay được.
Một lúc sau, chỉ thấy Vân Tu Nhiên liếc mắt một cái, thì cũng hiểu ra anh ta cũng đang suy nghĩ cẩn thận như thế.
Sau khi nghĩ kỹ ý của con yêu này, mặt Vân Tu Nhiên lạnh lẽo hẳn, nâng đèn dẫn hồn đi quanh xem có thể tìm được âm khí nào sử dụng không. Mễ Thiên Sư thì không muốn ở lại bị coi như không có, cũng tương tự đứng dậy đi tìm bảo, để lại khoảng không gian này cho đôi vợ chồng chó chuyên môn ngược nhau kia.
Úc Linh cảm thấy bọn họ mới máu chó làm sao, vốn chẳng cảm thấy có chuyện gì cả. Mắt thấy mọi người đi cả rồi, Úc Linh mới lặng lẽ tránh khỏi cái ôm của anh, hỏi, ‘Hộp đen này là cái gì thế? Anh cũng không thể mở ra được sao?’
Hề Từ nhìn cô chằm chằm, trên mặt vẫn cười tủm tỉm, mỉm cười như thế cô rất quen, nhưng trên gương mặt xinh đẹp yêu dị như thế ở đây, vốn hẳn là nên ấm áp dịu dàng bất giác lại thay đổi hẳn, thấy sao cũng thấy là yêu thôi.
Trên truyền hình, trong truyện đều là lừa người ta, yêu chính là yêu, bất kể bộ dạng có đẹp thế nào, thì cũng không chấp nhận nổi, lộ ra cảm giác yêu tà. Đây là hình dung chân thật nhất về yêu, nếu không lúc yêu lẫn trong xã hội loài người cũng sẽ không phong cấm yêu lực lại làm gì.
“Em hôn anh một cái anh sẽ nói cho em”
Úc Linh, “…….”
Thấy cô im lặng nhìn mình, đôi mắt càng thêm sâu thêm, dáng người lại vừa đáng thương vừa đáng yêu, Hề Từ thở dài, đưa tay ra ôm cô vào lòng, dùng sức ngăn cô giãy dụa, nói dịu dàng, “Thật ra anh vẫn là anh, lúc còn làm con người, yêu lực bị phong ấn, vì thế nhìn giống con người hơn”
Nhưng tận trong xương thì không thay đổi, yêu vẫn cứ là yêu.
Úc Linh ừ một tiếng. Hề Từ cúi đầu nhìn hộp đen kia, nói, “Hộp đen này anh cũng không biết đựng cái gì, nhưng nhìn phản ứng của quỷ mặt người cho thấy chắc rất quan trọng, chỉ cần tìm được cách đúng thì hẳn là có thể mở ra được”
Úc Linh trợn trừng mắt lên một lát, rồi đưa nó cho anh, bảo, ‘Anh giữ đi’
Anh mỉm cười nói một câu “được” rồi ghé tới hôn lên mặt cô một cái. Úc Linh vẫn duy trì tư thế cũ, mặt nghiêm nghị mặc anh hôn.
Lúc này La Luyến khiêng một pho tượng đồng cao nửa người tới, thấy bộ dạng hai người thân thiết, cố ý để tượng đồng phát ra âm thành, ưỡn ngực hít thở, giọng cực kỳ mềm mại đáng yêu, “Hề lão đại, ở đây nhiều đồ tốt quá, vận khí của ngài rất được đó’
Hề Từ lườm cô ta một cái, nói thẳng, “Đường là do Úc Linh chiếu sáng, vận khí của em ấy lúc nào cũng tốt hết” Ngẫm nghĩ lại tự hào bổ sung thêm một câu, ‘Vợ của ta còn tốt hơn các người nhiều”
La Luyến uất nghẹn nhìn anh một cái, không quen bộ mặt sáng này của anh, hừ một tiếng xoay người đi mất.
Một đường là Hề Từ và Úc Linh dẫn theo một đám quỷ mặt người đầy khí thế ào ạt giết nhau tới, một đường là Mễ Thiên Sư, Vân Tu Nhiên cùng La Luyến và bầy yêu dẫn theo một đám quỷ thi đang chạy như điên tới, còn một đường thì không có gì, không rõ thông đi đâu.
Hai bên đám người ngựa đều gặp nhau ở lối rẽ, không nói câu nào trực tiếp vọt thẳng về con đường thứ ba chạy.
Thông đạo rất rộng, nhưng trong lúc nhất thời lại có quá nhiều người và yêu đi cùng, đằng sau còn có đám qủy thi và quỷ mặt người đuổi theo nhìn có vẻ chật chội.
Mễ Thiên Sư và La Luyến lúc nhìn thấy Hề Từ thì vô cùng cao hứng, đặc biệt là đám yêu, lúc nhìn thấy Hề Từ tựa như nhìn thấy người thân vậy, gần như nước mắt đầm đìa, người người cảm động gọi Hề Triển Vương một câu. Chỉ là bọn họ còn chưa kịp chạy tới, thì thấy Mễ Thiên Sư đã xẹt qua nhảy tới bên cạnh Hề Từ.
Chúng yêu: Thật chẳng trách người này là thiên sư! Sau đó thì thấy tên thiên sư đáng ghét kia la lớn, ‘Hề lão đại, quỷ mặt người không ra người không ra quỷ đó là thứ gì vậy? Mùi sao thối thế! Có phải anh cướp của họ thứ gì không, nên họ mới đuổi theo anh không tha hả?’
Hề Từ cười tủm tỉm nhìn anh ta một cái, đáp, ‘Đoạt thì sao nào?’
Mễ Thiên Sư bị ánh mắt yêu khí mười phần kia rụt đầu lại, cười hắc hắc nói, ‘Không có gì’
La Luyến gia tốc tiến lên, một tay đẩy Mễ Thiên Sư sang một bên, bản thân thì chạy lên, lắc lắc ba cái đuôi đỏ như lửa đằng sau, nói, “Hề Triển Vương, ở đây có bảo vật gì thế, anh nhắc chút đi, đỡ cho chúng tôi phải tìm tới tìm lui, thật sự thấy phiền quá đi’
Đều bị đuổi như chó, nếu không lấy cái gì làm kỷ niệm, có chết cũng không cam lòng.
“Chúng nó có chủ rồi’ Hề Từ đáp lại.
La Luyến nói dịu dàng, ‘Chúng ta đều tìm lâu như thế, nhưng chủ nhân lại không tới, anh bảo sao đây?” Ánh mắt cô ta đảo đảo, tiếp tục nói cười quyến rũ, ‘Dù sao hiện giờ không rõ tình huống gì, nếu đã đến đây, lấy một chút kỷ niệm tin rằng chủ nhân cũng không để ý đó chứ? Hề Triển Vương, anh nói sao?’
Con yêu khác tuy không nói gì nhưng trong lòng cũng đồng tình với lời La Luyến nói.
Thực ra lời La Luyến nói cũng có ý dò xét, hiện giờ sống sót, không có kẻ nào là ngu ngốc, bất kể là người hay yêu, với mộ Tu La này đều có ý nghĩ của mình, chỉ là trong lòng bọn họ biết rất rõ, chỉ không dám lên tiếng thôi.
Hề Từ lờ cô ả đi, đột nhiên cầm cây thương dài cằm thẳng xuống đất, thân thể bay lên trời, nhảy từ đầu này tới đầu kia. Ngay lúc thân thể anh rơi xuống đúng lúc, Úc Linh ngẩng đầu lên nhìn bọn họ cách phía sau không xa trên mặt đất nứt toác ra một thông đạo màu đen, không rõ đi tới đâu nữa.
Những người và yêu khác rất tinh mắt, lúc nhìn thấy hành động của anh, dĩ nhiên cũng không ngu mà đi thẳng phía trước, cũng đều xuất ra muôn vàn võ nghệ, nhảy qua.
Phía sau quỷ mặt người và qủy thi không kịp phản ứng, có mấy con không kịp đề phòng ngã xuống, còn những kẻ khác đi sau thấy thế vọt bay qua.
Mọi người lại tiếp tục chạy cái loại chạy thục mạng ấy, cho dù là yêu cũng thấy mệt, chỉ có Úc Linh vắt trên vai Hề Từ trong lòng đang ôm cái hộp đen kia, nhìn vô cùng nhàn nhã, La Luyến bất giác thấy ghen tị hâm mộ cô mãi.
“Thường thường đều là cái cả, vì sao có kẻ lại có số mệnh tốt thế, còn có chút yêu lại xấu số thế không biết? Ông trời quả nhiên là thích phụ ta mà, ta sao kém với một tiểu nha đầu chẳng có mùi vị gì thế này…” La Luyến ôm ngực, thở không ra hơi.
Úc Linh thấy cô ả theo sát Hề Từ, theo góc độ nhìn của cô đúng lúc vừa thấy gò ngực to bự của cô ả cứ rung rinh theo bước chân chạy thục mạng, cứ như hai quả cầu thịt cao thấp phập phồng vậy, rất hấp dẫn mắt. Còn có ba cái đuôi đỏ rực phía sau nữa, đang giương nanh múa vuốt đằng sau cô ả, quả thật là cực kỳ xinh đẹp.
Nhìn một lúc, cô dùng một giọng phá lệ nói lên thành ngữ, ‘Chắc là vì ngực cô ấy rất nặng đi, cho dù có ai muốn khiêng cô ấy chạy cũng sẽ lực bất tòng tâm (Có lòng nhưng không có sức), có phải không?’
Cô quay đầu nhìn về phía đám yêu hỏi, vẻ mặt cười tủm tỉm, nhìn vừa thân thiết vừa đáng yêu.
Đám yêu như vô tình đều đồng thanh nói đúng thế.
“Vì vậy cô nên giảm béo đi, thì bộ ngực sẽ giảm theo thôi” Úc Linh nói câu tổng kết, giọng càng thêm thành khẩn.
La Luyến phản ứng lại sau ý tứ của cô nói, suýt nữa thì tức chết, quay đầu nổi giận gầm lên với đám yêu ở đằng sau một tiếng “Câm miệng”, chợt nghe thấy tiếng cười kiêu ngạo, lườm sắc như dao qua, phát hiện ra đó là tiếng của thiên sư tên Mễ Thiên sư đáng ghét kia, cảm thấy con người quả nhiên là sinh vật đáng ghét nhất.
Cuối thông đạo là một cánh cửa, Hề Từ là người đầu tiên vọt vào, ngay sau đó là La Luyến và Mễ Thiên Sư, Vân Tu Nhiên cùng mấy con yêu khác theo sau. Lúc họ vừa vọt vào, thì phía sau cũng có hai con quỷ mặt người cùng một quỷ thi cũng tương tự xông vào, cánh cửa đá kia mới chậm rãi hạ xuống.
Sau khi vào cửa, Hề Từ thả Úc Linh xuống, rồi vung cây thương dài đâm xuyên qua ngực một con quỷ mặt người, còn con quỷ mặt người khác thì bị Vân Tu Nhiên và Mễ Thiên Sư hợp lực cùng nhau đánh chết, la Luyến thì phối hợp với yêu giết chết con quỷ thi kia.
Giải quyết xong mọi chuyện, mọi người ngồi thẳng xuống mặt đất thở, thở đến chết mệt giống nhau, cho dù là Vân Tu Nhiên lúc nào cũng nghiêm túc, lúc này cũng bất chấp hình tượng, ngồi phệt xuống đất nghỉ.
Úc Linh ôm hộp đen kia, nhìn nhìn đám La Luyến và yêu, theo thói quen cọ cọ tới cạnh Hề Từ.
Đợi sau khi cọ sát anh, cô mới kịp phản ứng, bất giác do dự, vẫn nên chọn ngồi cạnh anh thì hay hơn, lấy một lọ nước từ trong túi ra đưa cho anh.
Hề Từ ngồi dưới đất, ngước mắt nhìn cô, mỉm cười.
Do chạy gấp một mạch, hơn nữa chiến đấu không ngừng nghỉ, nên lúc này cả mặt anh nhiễm đỏ, mồ hôi ướt trán, dính lên tóc bên mai ướt nhẹp, có ít sợi còn dính lên mặt anh, hòa cùng đám yêu văn màu tím kia, trong nháy mắt khiến cho người ta nhìn đẹp đến kinh tâm động phách (rung động tâm hồn).
Anh vén mớ tóc dài chảy rớt trên đất lên, đen sẫm như tơ, tạo thành vẻ đối lập với đá cẩm thạch trên mặt đất, khiến người ta hận không thể đứng lên sợ làm bẩn đám tóc kia.
Úc Linh im lặng nhìn anh vén tóc một lát, mới quay đầu đánh giá hoàn cảnh chung quanh, nhanh chóng phát hiện ra trong đó cũng trưng bày một số vật bồi táng mà cô từng tới, cũng giống như một tẩm cung vậy, có rất nhiều nơi để các vật bồi táng rực rỡ.
Mãi cho đến khi mọi người thở đều mới bắt đầu đánh giá chung quanh, đợi tới lúc thấy nơi này là gì, cả đám yêu bắt đầu hưng phấn hẳn lên, bọn họ vất vả như thế, cũng chỉ vì cố tìm được thứ gì tốt ở đây.
Mễ Thiên Sư cũng rất hưng phấn, chỉ có Vân Tu Nhiên vẫn một bộ dạng lạnh lùng thản nhiên, nhìn không ra hứng thú gì.
“Những thứ này đều là âm khí hết” Mễ Thiên Sư cực kỳ hứng thú nói, ‘Thứ gì đó của âm phủ rất khó có được”
La Luyến đã dẫn theo mấy con yêu đi tầm bảo rổi.
Mễ Thiên Sư và Vân Tu Nhiên thì không nhúc nhích, ngoài bảo vật ra thì yêu và thiên sư chọn không giống nhau, nhưng cũng không cần lo mọi người nhìn trúng thứ gì mà cùng cướp đoạt của nhau.
“Hề lão đại, có hứng thú nói chút xem vừa rồi các anh đã đi đâu không?’ Mễ Thiên Sư vừa uống nước vừa nói, ánh mắt rơi xuống cái hộp đen Úc Linh ôm trong lòng kia, nói, “Người đẹp, thứ này có thể đưa cho tôi xem được không?’
Úc Linh nhìn về phía Hề Từ, thấy anh gật gật đầu, liền vứt nó cho Mễ Thiên Sư.
Mễ Thiên Sư đầu tiên là mở ra, phát hiện cái hộp đen này chất liệu rất tốt, không cảm giác được hơi thở gì bên trong. Anh ta lại sờ soạng một hồi bên dưới, tìm được nút lẫy, thò tay ấn xuống, dần dần nhíu mày, thả tay ra, “Không ấn ra được’
Sau đó ném nó cho Vân Tu Nhiên.
Vân Tu Nhiên cũng liếc mắt nhìn anh ta, cũng thử nhưng lại phát hiện ra không mở được chiếc hộp đen này tý nào. Cuối cùng chiếc hộp đen lại quay lại trên tay Hề Từ.
Hề Từ đặt nó ở giữa tay, một ngón đặt lên trên đỉnh, nơi tay xoay tròn, cười khanh khách nhìn mễ Thiên Sư, cũng không giấu diếm, đơn giản nói qua chuyện lúc trước họ đã trải qua những gì, đương nhiên giấu chuyện Úc Linh ở trong điện Tu La có được thứ gì đó lại.
Đó là của Úc Linh, dĩ nhiên không cần phải nói rồi.
Lần này thiên sư tổ Dị Văn tiến vào quỷ mộ với mục đích làm rõ tình hình của nó, thậm chí vì thế mới để mấy thiên sư nổi tiếng đi vào. Cho đến bây giờ, sau khi nghe xong lời Hề Từ nói, mới hiểu được đại khái tình hình trong quỷ mộ này, sau khi hiểu được thần sắc hai người trở nên nặng nề.
Tình hình còn khó hơn so với trong tưởng tượng nhiều, nhưng lại tốt hơn so với tưởng tượng một chút.
Sau khi Hề Từ nói xong, không để ý tới họ nữa, nhét hộp đen kia vào lòng Úc Linh, đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu của cô. Động tác ấy làm mới thành thạo làm sao.
Úc Linh, “….”
Cô do dự một lúc, liếc mắt ngắm Mễ Thiên Sư và Vân Tu Nhiên, nhưng vẫn không đẩy anh ra.
Vân Tu Nhiên vẫn ôm chiếc đèn dẫn hồn, thần sắc trong ngọn đèn cứ sáng không tắt, cất giọng lạnh lùng nói, ‘Vì thế, có kẻ dùng một loại thuật pháp thần thông, lén bỏ một đám vừa sinh ra đưa vào mộ Tu La, cuối cùng mới khiến chúng biến thành loại người không ra người quỷ không ra quỷ gì đó sao? Đây là một loại thuật pháp thần thông gì thế? Anh có biết đối phương là ai không?”
Hề Từ liếc mắt nhìn anh ta, nói bừa, ‘Tôi sao biết được chứ?’
Vân Tu Nhiên nghẹn họng, cũng đồng dạng lườm anh, sau đó mặt không đổi sắc, rời mắt đi, mặt hơi rung rung.
Mễ Thiên Sư không nể mặt cười hắc hắc, cười xong thì vuốt mặt nói nghiêm túc, ‘Trong ba cỗ quan tài đá kia, một cái để đầu lâu máu là một loại Quỷ Sát quỷ quái, đem một Quỷ Vương dùng thuật pháp đặc biệt ép da thịt lại, đợi qua 9999 ngày, sau khi da thịt biến mất, tinh hoa máu dung nhập vào trong xương, nên mới khiến đám xương cốt kia đỏ như máu, đây là một loại quỷ thuật luyện rất tà ác, trước đây có nghe nói qua, không ngờ là thật, kẻ đứng đằng sau này thật đúng ác thật, dám dùng một Quỷ Vương để luyện sát, thật sự là khâm phục”
Cả người Úc Linh da gà nổi đầy, đặc biệt nhớ tới cảnh Hề Từ rút châm gỗ đào ra châm thẳng vào trong xương đầu lâu máu kia, hóa ra là sống thật.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được vọt thẳng vào lòng Hề Từ.
“Sao anh lại biết loại thuật pháp luyện quỷ tà ác này vậy?’ Vân Tu Nhiên hé mắt nhìn anh ta.
Mễ Thiên Sư trả lời đầy hợp lý, ‘Ông nội tổ của tôi nói cho tôi biết đó’
Vân Tu Nhiên thu mắt lại, bắt đầu cân nhắc chuyện Hề Từ nói cho anh ta biết, cả người trở nên đầy tâm sự.
So với Vân Tu Nhiên có đầy tâm sự, Mễ Thiên Sư thì đảo mắt cười ha ha, nói với Hề Từ, “Hề lão đại, chuyện lần này anh là người có công lao nhất, nếu có thể giải quyết được chuyện quỷ mộ này, nhất định phải báo cáo tổ chức, để cho anh được hưởng thù lao đó’ Thấy đối phương không cho là đúng, anh ta bổ sung một câu, “Hiện giờ anh đã có vợ rồi, cũng cần phải kiếm tiền nuôi gia đình chứ”
Hề Từ ôm eo người trong lòng, phát hiện ra quả thật là thế, rất sung sướng lên tiếng đáp lại. Còn người làm vợ như Úc Linh thì, “….”
Tiếp đó Mễ Thiên Sư lại vừa cẩn thận hỏi về chủ nhân mộ Tu La và chuyện quan tài đá kia, sau khi hỏi xong, cũng tương tự cân nhắc trong lòng, xem xét gương mặt lạnh băng kia của Vân Tu Nhiên, lại nhìn Hề Triển Vương có vẻ không liên quan đang ôm vợ kia, sao không rõ con yêu này đang muốn phủi tay sạch.
Chủ nhân điện Tu la khẳng định cho phép chuyện trước tiên là để anh xử lý chuyện quỷ mặt người và quỷ mộ này, anh lười ra tay, nên vứt cho tổ Dị Văn. Mà cố tình tổ Dị Văn chỉ là kẻ bảo vệ an nguy một mảng đất Đông phương này thôi, thật chẳng cách nào ngồi yên để không thể ra tay được.
Một lúc sau, chỉ thấy Vân Tu Nhiên liếc mắt một cái, thì cũng hiểu ra anh ta cũng đang suy nghĩ cẩn thận như thế.
Sau khi nghĩ kỹ ý của con yêu này, mặt Vân Tu Nhiên lạnh lẽo hẳn, nâng đèn dẫn hồn đi quanh xem có thể tìm được âm khí nào sử dụng không. Mễ Thiên Sư thì không muốn ở lại bị coi như không có, cũng tương tự đứng dậy đi tìm bảo, để lại khoảng không gian này cho đôi vợ chồng chó chuyên môn ngược nhau kia.
Úc Linh cảm thấy bọn họ mới máu chó làm sao, vốn chẳng cảm thấy có chuyện gì cả. Mắt thấy mọi người đi cả rồi, Úc Linh mới lặng lẽ tránh khỏi cái ôm của anh, hỏi, ‘Hộp đen này là cái gì thế? Anh cũng không thể mở ra được sao?’
Hề Từ nhìn cô chằm chằm, trên mặt vẫn cười tủm tỉm, mỉm cười như thế cô rất quen, nhưng trên gương mặt xinh đẹp yêu dị như thế ở đây, vốn hẳn là nên ấm áp dịu dàng bất giác lại thay đổi hẳn, thấy sao cũng thấy là yêu thôi.
Trên truyền hình, trong truyện đều là lừa người ta, yêu chính là yêu, bất kể bộ dạng có đẹp thế nào, thì cũng không chấp nhận nổi, lộ ra cảm giác yêu tà. Đây là hình dung chân thật nhất về yêu, nếu không lúc yêu lẫn trong xã hội loài người cũng sẽ không phong cấm yêu lực lại làm gì.
“Em hôn anh một cái anh sẽ nói cho em”
Úc Linh, “…….”
Thấy cô im lặng nhìn mình, đôi mắt càng thêm sâu thêm, dáng người lại vừa đáng thương vừa đáng yêu, Hề Từ thở dài, đưa tay ra ôm cô vào lòng, dùng sức ngăn cô giãy dụa, nói dịu dàng, “Thật ra anh vẫn là anh, lúc còn làm con người, yêu lực bị phong ấn, vì thế nhìn giống con người hơn”
Nhưng tận trong xương thì không thay đổi, yêu vẫn cứ là yêu.
Úc Linh ừ một tiếng. Hề Từ cúi đầu nhìn hộp đen kia, nói, “Hộp đen này anh cũng không biết đựng cái gì, nhưng nhìn phản ứng của quỷ mặt người cho thấy chắc rất quan trọng, chỉ cần tìm được cách đúng thì hẳn là có thể mở ra được”
Úc Linh trợn trừng mắt lên một lát, rồi đưa nó cho anh, bảo, ‘Anh giữ đi’
Anh mỉm cười nói một câu “được” rồi ghé tới hôn lên mặt cô một cái. Úc Linh vẫn duy trì tư thế cũ, mặt nghiêm nghị mặc anh hôn.
Lúc này La Luyến khiêng một pho tượng đồng cao nửa người tới, thấy bộ dạng hai người thân thiết, cố ý để tượng đồng phát ra âm thành, ưỡn ngực hít thở, giọng cực kỳ mềm mại đáng yêu, “Hề lão đại, ở đây nhiều đồ tốt quá, vận khí của ngài rất được đó’
Hề Từ lườm cô ta một cái, nói thẳng, “Đường là do Úc Linh chiếu sáng, vận khí của em ấy lúc nào cũng tốt hết” Ngẫm nghĩ lại tự hào bổ sung thêm một câu, ‘Vợ của ta còn tốt hơn các người nhiều”
La Luyến uất nghẹn nhìn anh một cái, không quen bộ mặt sáng này của anh, hừ một tiếng xoay người đi mất.
Danh sách chương